• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một người nhảy từ bụi cỏ vào sau tảng đá nói:
“Lão đại, trời sắp tối rồi.”
Tên buộc chòm râu chưa kịp đáp lại, bỗng nhiên thấy ánh lửa thấp thoáng sau vách núi. Hắn la hoảng: “hỏng bét, chúng muốn dùng hỏa công.” Tức thì có hai bóng người nữa cùng tụ tập lại phía sau tảng đá. Có tiếng nghị luận vang lên: “làm sao bây giờ?”, “chúng ta cùng xông ra.”, “bỏ trốn tốt hơn.”
Phải biết, thời tiết tháng tám rất đặc biệt. Ban ngày trời nóng oi bức, nhưng tối đến lại se se lạnh do những cơn gió của mùa mưa tràn về. Mà bọn người này lại đang ẩn nấp nơi rất dễ bắt nhiệt, chỉ cần phóng hỏa tiễn vào thì dù bọn họ không chết cũng bị vây khốn trong sức nóng của đám lửa.
Tên buộc chòm râu hỏi:
“Chúng ta chờ đợi ở đây hơn một tháng trời vì cái gì?”
Cả đám người nhìn nhau không đáp, hắn nói:
“Nếu bây giờ bỏ trốn chẳng phải uổng phí công sức của chúng ta hơn một tháng qua hay sao?”
Nhìn một lượt mấy huynh đệ của mình, hắn tiếp:
“Kẻ bên ngoài hẳn là phường nhát gan nên mới giở trò thấp hèn này. Các ngươi cứ trấn thủ ở đây. Ta ra ngoài xem đến cùng là kẻ nào muốn đối phó chúng ta.”
Tên buộc chòm râu vừa dứt lời thì liền nhún người nhảy qua tảng đá. Hắn vừa đáp người xuống liền có một mũi tên bắn thẳng vào ngực. Hắn rút thanh đao giắt ở lưng ra gạt mũi tên rồi quát lớn:
“Nếu là anh hùng hảo hán thì mau ra mặt.”
Một người y phục hoa lệ bước từ sau vách núi ra, cười to nói:

“Haha, ta thiết nghĩ phường đạo tặc nào lại làm cái trò mai phục trong quan đạo. Hóa ra là Ngũ hiệp huynh đệ đỉnh đỉnh đại danh.”
Tên buộc chòm râu không giận mà lại cười vang:
“Hóa ra là Đào trang chủ, tại hạ nghe giang hồ đồn đãi Đào trang chủ hành sự rất quang minh lỗi lạc. Từ trưa đến giờ tại hạ đã lãnh giáo qua thủ đoạn của Đào trang chủ, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Da mặt Đào Nghiêm giật giật, những lời vừa rồi nếu để kẻ khác nghe được hẳn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Hắn nghiêm giọng nói:
“Đừng vòng vo nữa, các ngươi mai phục ở đây là muốn chiếm đoạt tấm bản đồ từ tay của tên tiểu tử Bạch Vân đúng không?”
Thấy tên buộc chòm râu cười mỉm không đáp, Đào Nghiêm nói tiếp:
“Các ngươi không biết một tháng qua, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ư?”
Tên buộc chòm râu thoáng ngẩn người nhưng vẫn không đáp. Đào Nghiêm thấy hắn phản ứng như thế rất vừa ý, hắn nói tiếp:
“Tôn Sơn hộ pháp của Đông Phương giáo, Bạch Không Tự và Ngô Báo hai vị đương gia của Hắc Mộc trại, Thi độc lão nhân cùng Thần cơ diệu toán Trần Minh Trí đều ra tay cướp đoạt tấm bản đồ trên tay tiểu tử Bạch Vân…”
Cứ mỗi cái tên được nêu ra lại thấy sắc mặt của tên buộc chòm râu xấu đi một ít, Đào Nghiêm cố ý dừng lại, không nói tiếp nữa. Quả nhiên tên buộc chòm râu không nhịn được, hắn vội hỏi:
“Kết qủa thế nào?”
Đào Nghiêm nói:
“Tất cả đều mang thương tích rời đi.”
Tên buộc chòm râu “ủa” một tiếng, hắn cố gắng kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng hỏi:
“Tiểu tử đó võ công cao cường đến thế sao?”
Đào Nghiêm lắc đầu nói:
“Ngươi hẳn có nghe danh Kiều Tam Nương.”
Tên buộc chòm râu nhíu mày, giọng hoài nghi hỏi:
“Kiều Tam Nương có thể đối phó với bấy nhiêu người sao?”
Đào Nghiêm đáp:
“Còn có một Đỗ Hoàng.”
Tên buộc chòm râu im lặng. Hắn biết sự lợi hại của cao thủ trên Hắc bảng, nếu có hai cao thủ trên Hắc bảng liên thủ, việc giải vây ột người là chuyện không khó khăn lắm. Hắn e ngại Kiều Tam Nương nên quyết định mai phục ở đây nhưng theo lời kể của Đào Nghiêm, có vẻ như mọi chuyện đã vượt ngoài dự liệu của hắn rồi. Hắn thở dài một hơi: “muốn đoạt được tấm bản đồ quả nhiên không phải dễ.” Đào Nghiêm thấy thần sắc của tên buộc chòm râu hiện giờ liền nhớ lại chính bản thân mình khi biết được tin tức ấy.

Nguyên Đào Nghiêm vừa mới trải qua “một trận chiến” với ái thiếp thứ ba của hắn xong. Vừa đi ra đại sảnh uống chén trà thì thấy Đào Minh Tuấn tóc tai rối bù, y phục nhếch nhác đi vào. Đào Nghiêm cười hỏi:
“Vị tiểu thư nhà nào lại làm ngươi ra nông nỗi này thế?”
Đào Minh Tuấn ngồi xuống ghế nhăn nhó đáp:
“Hôm nay thật xui xẻo, người con nhìn trúng dường như đã có ý trung nhân rồi.”
Đào Nghiêm nói:

“Bản lãnh tầm thường không thể nào chiếm được lòng mỹ nhân.”
Đào Minh Tuấn bỗng nhiên hỏi:
“Võ công của cha so với cao thủ trên Hắc bảng thì thế nào?”
Đào Nghiêm hỏi lại:
“Sao lại nói đến việc này?”
Đào Minh Tuấn ánh mắt lấp lánh nói:
“Lúc nãy con gặp được bốn người.”
Đào Nghiêm giật mình nói:
“Sao?”
Đào Minh Tuấn nhắc lại một lần nữa rồi kể lại toàn bộ diễn biến đã xảy ra cho Đào Nghiêm nghe. Đào Nghiêm nghe xong thì sắc mặt đại biến. Từ cái đêm mà tấm bản đồ rơi vào tay của Bạch Vân, hắn đã không muốn buông tha dễ dàng như vậy, chẳng qua là vẫn chưa tìm được biện pháp vẹn toàn mà thôi. Bây giờ biết được, ngoài những kẻ có mặt trong đêm hôm đó lại xuất hiện thêm hai cao thủ muốn tranh đoạt tấm bản đồ, thử hỏi làm sao hắn còn bình tĩnh cho được? Mà hai kẻ này lại không phải kẻ tầm thường, người được xếp trên Hắc bảng sao có thể là kẻ tầm thường được?
Đào Nghiêm quát:
“Người đâu?”
Một tên thuộc hạ chạy lấp xấp vào đáp “dạ” một tiếng. Đào Nghiêm phân phó:
“Mau ra ngoài điều tra cho ta.”
Tên thuộc hạ “dạ” một tiếng nhưng vẫn đứng yên tại chỗ chưa rời đi. Đào Nghiêm gắt:
“Sao còn chưa đi?”
Tên thuộc hạ đáp:
“Bẩm trang chủ, thuộc hạ đi điều tra việc gì ạ?”
Đào Nghiêm nói:
“E hèm, ngươi dẫn người đi các tiệm thuốc trong thành. Điều tra xem có ai mua thuốc trị thương không và theo dõi hành tung của chúng. Biết được thông tin gì phải báo ngay cho ta biết, rõ chưa?”
Tên thuộc hạ vừa rời đi, Đào Minh Tuấn vội hỏi:
“Cha, có chuyện gì mà khẩn trương thế?”
Đào Nghiêm nói:
“Lần này ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.”
Đào Minh Tuấn bấy lâu chỉ quanh quẩn trong Cổ thành. Không đi kỹ viện cũng đi trêu ghẹo thiếu nữa trong thành, thời gian nhàn rỗi quá nhiều làm hắn cũng buồn chán. Bây giờ có dịp được cùng phụ thân xông pha giang hồ một chuyến, hắn hoan hỷ ra mặt. Hắn “dạ” một tiếng rồi chạy nhanh vào phòng tấm rửa, thay y phục.
Đào Nghiêm nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài, sau lưng có một a hoàn đang đấm bóp cho hắn thì tên thuộc hạ chạy vào bẩm báo:
“Bẩm trang chủ, có một thiếu phụ mua thuốc trị thương ở đường lớn. Mụ ta đang trọ ở khách điếm gần đó.”

Đào Nghiêm khép hờ mắt nói:
“Theo dõi nhất cử nhất động của chúng cho ta.”
Cứ một canh giờ lại có thuộc hạ vào thông báo tin tức cho Đào Nghiêm. Hắn thầm nghĩ Bạch Vân chắc hẳn bị thương rất nặng, một hai ngày chưa chắc gì có thể bình phục ngay được nên hắn phân phó cho thuộc hạ khi nào có biến hay bẩm báo với hắn. Một hôm hắn nghe tin Bạch Vân bỏ chạy khỏi Cổ thành thì thất kinh, hắn vội đến khách điếm xem qua. Thấy mớ hỗn độn trong phòng lại càng không dám khinh suất nên quyết định chỉ một mình đuổi theo. Đuổi theo được một quãng thì thấy có người dừng ngựa trước căn nhà bỏ hoang ở ngoài Cổ thành. Hắn đã sống nhiều năm trong giang hồ, nhìn cảnh này liền biết có chuyện trá ngụy. Hắn không dám vọng động mà quay ngược trở về.
Đêm đến, hắn dẫn theo Đào Minh Tuấn cùng năm tên thuộc hạ ẩn nấp gần căn nhà bỏ hoang. Cuối cùng sự chờ đợi của hắn cũng không vô ích. Trần Minh Trí trọng thương chạy về, rồi một lúc sau Bạch Vân lại đến. Đào Nghiêm thầm nghĩ: “trời cũng giúp ta”, hắn muốn đợi bọn người trong nhà đánh nhau đến kẻ chết người bị thương rồi sẽ ngư ông đắc lợi. Bất quá chờ khá lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn vừa muốn vào trong xem qua lại thấy bóng người khác xuất hiện. Những tiếng chấn động trong căn nhà phát ra làm hắn kiêng kỵ không thôi, rồi hắn thấy người rời đi chính là Bạch Vân lại càng ngạc nhiên. Hắn nhắc nhở đám thuộc hạ một tiếng rồi chạy đến căn nhà hoang xem xét.
Cảnh tượng trong nhà làm hắn giật mình. Tôn Sơn sắc mặt xám xanh đang ngồi vận công, Trần Minh Trí càng thảm hơn, mặt trắng bệch không còn chút máu và một người mà hắn chưa gặp mặt bao giờ cũng bị thương không nhẹ. Cả ba người thấy sự xuất hiện đột ngột của hắn cũng kinh hãi không thôi. Nếu hắn ra tay sát hại, cả ba người ngay cả sức phản kháng cũng không có chứ đừng nói đến việc bỏ trốn. Tôn Sơn nhìn Thi độc lão nhân thật sâu, lão liền hiểu ý ngay. Lão búng ngón tay một cái, một viên thuốc nhỏ màu đen bay thẳng đến trước mặt Tôn Sơn. Tôn Sơn nhanh tay bắt lấy rồi cho ngay vào miệng. Trần Minh Trí cố ý kéo dài thời gian nói:
“Đào trang chủ sao lại có nhã hứng đến nơi như thế này vậy?”
Đào Nghiêm biết ba người đang sợ hắn giết người diệt khẩu, càng ít người biết về tung tích tấm bản đồ sẽ càng tốt. Nhưng hắn muốn nhân cơ hội này mà để ba người bọn họ nợ hắn một cái nhân tình. Hắn nói:
“Tôn hộ pháp cùng Trần lão không cần đa tâm, tại hạ chỉ tình cờ đi ngang qua đây mà thôi.”
Đào Nghiêm nhìn về phía Thi độc lão nhân hỏi:
“Các hạ là?”
Thi độc lão nhân nói:
“Thái Tinh Hoa.”
Đào Nghiêm cười nói:
“Hóa ra là Thi độc lão nhân Thái Tinh Hoa, thất kính thất kính. Bây giờ đã trễ, tại hạ xin cáo từ trước.”
Đào Nghiêm vừa bỏ đi, Tôn Sơn cũng vận lực rời khỏi. Trần Minh Trí cùng Thái Tinh Hoa nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát lên vẻ nhẹ nhõm.

Thấy tên buộc chòm râu vẫn im lặng, Đào Nghiêm mở lời:
“Chúng ta cùng hợp tác. Nếu được bản đồ, ta sáu ngươi bốn.”
Tên buộc chòm râu chưa kịp đáp thì có một tên thuộc hạ chạy đến nói với Đào Nghiêm: “có người đến.”
Đào Nghiêm nhìn tên buộc chòm râu hỏi lại lần nữa:
“Thế nào?”
Tên buộc chòm râu cắn răng đáp:
“Thành giao.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK