• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Kiều Tam Nương quan sát thấy Bạch Vân hôn mê bất tĩnh thì lo lắng không thôi. Hắn còn tỉnh thì có thể bỏ trốn, nàng sẽ ở lại cản trở bọn người Hắc Mộc trại giúp hắn, nhưng mà bây giờ hắn nằm một chỗ như thế thì Kiều Tam Nương cũng vô kế khả thi. Vì nàng âm thầm tính toán trong lòng mà mấy lần suýt thất thủ, Ngô Báo cùng họ Chu kia không cho nàng một phút thảnh thơi, liên thủ cùng nhau tấn công nàng. Mà cao thủ khi quyết đâu nào có thể buông lỏng tâm tình, chỉ một chút lơ là, không tập trung là có thể mất mạng ngay tức khắc.
Bạch Không Tự vừa né tránh vừa lui về phía sau, trong lòng lại thập phần kinh ngạc. “Sao nội lực của tên này lại khác xa lần trước thế nhỉ?” Hắn ngạc nhiên vì lần trước chỉ hơn chục chiêu đã hạ được Đỗ Hoàng, bây giờ đã đấu gần ba chục chiêu rồi, lại được mấy tên thuộc hạ giúp sức mà hắn chẳng chiếm được chút thượng phong nào cả. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên chứ hắn chẳng bao giờ cho là mình có thể bại, chỉ vì nội thương trong người chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên hắn chỉ có thể xuất ra bảy, tám phần thực lực mà thôi. Lúc hắn nhận được tin tức đã phát hiện ra tung tích của Bạch Vân thì liền muốn lập tức lên đường, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, hắn liền chọn ở lại chữa trị nội thương trước. Vì nếu đến nơi mà lại gặp cao thủ cỡ Tôn Sơn thì rất có thể hắn sẽ mất mạng, chứ đừng nói tới việc tranh đoạt được bản đồ. Nhưng hắn không dám bỏ thời gian trị thương quá lâu, bọn người Trần Minh Trí cùng Ngũ hiệp huynh đệ đã đến trước, nếu để bản đồ rơi vào tay bọn chúng thì muốn đoạt lại sẽ khó khăn vô cùng. Thương thế vừa đỡ được năm, sáu phần thì hắn cùng Ngô Báo lập tức ngựa không ngừng vó đuổi đến đây.
Lại nói về tên công tử trên áo trắng có thêu hoa văn đen – Đào Minh Tuấn kia, hắn tránh đông né tây, cả người mồ hôi nhễ nhại, tóc tai cũng rối cả lên, còn đâu cái bộ dáng nhàn nhã, thoát tục như cao nhân nữa chứ. Vừa muốn né bên này thì bóng đao từ sau lưng ập tới, hắn lộn người xuống đất né tránh thì lại bị mấy bóng đao nữa tập kích, hắn lăn người dưới đất né tránh trong thê thảm vô cùng. Hắn cố gắng phóng người ra xa rồi hét lớn: “dừng tay.” Đám thủ hạ Hắc Mộc trại nghe thế cũng đứng im bất động.
“Các ngươi không biết ta là ai hay sao mà còn dám ra tay?” Họ Đào vừa thở hồng hộc vừa nói. Cảnh hung hiểm thế này là lần đầu tiên hắn gặp phải, hắn không dám giao chiến thêm nữa. Cái vui thú trên đời này còn chưa nếm hết, hắn không muốn phải chết sớm như vậy.

“Không cần biết tên tiểu tử ngươi là ai, chỉ cần xen vào chuyện của Hắc Mộc trại ta thì phải nếm đau khổ.” Một tên thuộc hạ của Hắc Mộc trại lên tiếng, hắn vừa nói vừa liếm liếm môi nhìn họ Đào.
“Hừ, Hắc Mộc trại thì lớn lắm sao? Nơi này là Cổ thành, không phải là Nam Hạ.” Đào Minh Tuấn hai mắt láo liên nói, hắn đang muốn kéo dài thời gian, tìm kế sách thật chu toàn.
“Hà hà, sau này Hắc Mộc trại của ta sẽ có thêm phân đà ở đây.”
“Bọn ngươi nghĩ Cổ thành này không có ai à, muốn mở thêm phân đà ở Cổ thành này? Phải hỏi qua cha ta trước đã.”
“Cha ngươi?”
“Đào Nghiêm, trang chủ của Đào gia trang chính là cha của ta.” Hắn muốn dùng chút uy danh của cha hắn để dọa lui mấy tên thuộc hạ này, thực sự là hắn đánh không lại cả đám người quần ẩu.
Đám người nghe xong liền ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rõ ràng bây giờ không biết nên làm thế nào. Đào gia trang cũng có danh tiếng ở Cổ thành này, bọn chúng không dám tùy tiện đắc tội. Nhị đương gia cùng tam đương gia đang không có ở đây, bọn hắn không có chủ trương gì cả. Bỗng nhiên một tên nói: “ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, bọn ta sẽ không ra tay đối phó ngươi nữa.”
“Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm, ta nào có ý xen vào chuyện của Hắc Mộc trại chứ.” Đào Minh Tuấn thở phào một hơi, quân tử không chịu thiệt trước mắt, cứ để cho bọn Hắc Mộc trại các ngươi đắc ý trước đi.
Ầm ầm, xung quanh chỗ Đỗ Hoàng và Bạch Không Tự đang giao chiến có tiếng nổ lớn vang lên, hiển nhiên là hai người này vừa mới đối chưởng với nhau. Có hai tên thuộc hạ của Hắc Mộc trại đứng quá gần đã bị chấn bay đi, bọn chúng nặng nề rơi xuống đồng cỏ mà không thấy bò dậy, rõ ràng bị thương không nhẹ. Mà Bạch Không Tự sau khi đối chưởng cũng lui năm bước mới có thể đứng vững, trên khóe miệng rỉ máu tươi. Đỗ Hoàng cũng bị chấn lui ba bước, chân khí trong người cũng nhộn nhạo, bất quá sau khi lui lại mấy bước thì hắn liền phóng người về phía Bạch Không Tự tấn công tiếp. Bạch Không Tự thấy cây quạt trong tay Đỗ Hoàng xòe ra hướng thẳng về phía yết hầu của mình thì sợ hãi không thôi. Hiện giờ ngay cả một tên Đào Minh Tuấn cũng có thể ra tay chế phục hắn, chứ đừng nói một Đỗ Hoàng đã lộ rõ sát cơ với hắn. Hắn cố gắng lùi càng xa càng tốt, hai chân lại loạng choạng như sắp ngã thì bỗng nhiên có một thanh đao che chắn trước người hắn. Rất may là mấy tên thủ hạ ở nơi Đào Minh Tuấn chạy đến kịp, nếu không từ ngày hôm nay, cái tên Bạch Không Tự đã không còn xuất hiện trong giới giang hồ nữa rồi.
Đỗ Hoàng thấy ánh đao muốn ngạnh kháng với chiếc quạt của mình thì liền chuyển sang đâm. Cây quạt trong tay hắn nhanh chóng được xếp lại rồi đâm mạnh vào thanh đao, hắn mượn lực xoay người lộn một vòng trở lại. Chân vừa tiếp đất đứng đối diện với Bạch Không Tự bây giờ đã được bốn, năm tên thủ hạ vây quanh bảo hộ thì hắn xòe cây quạt ra phe phẩy. Hắn nhìn họ Bạch cười âm trầm: ”thế nào? Không làm ngươi thất vọng chứ?” Hắn muốn nhân cơ hội vừa rồi lấy luôn cái mạng của họ Bạch nhưng có người ngăn cản thì hắn cũng không tham chiến nữa. Đối một chưởng vừa rồi là do Bạch Không Tự bức bách, chứ gã nào muốn lấy cái sở đoản của mình mà đi đấu với cái sở trường của kẻ khác chứ? Khi cố gắng xuất toàn lực tiếp một chưởng như vũ bão kia thì trong lòng hắn lại hoan hỷ không thôi: “thì ra Phá Không chưởng cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.” Thấy chân khí trong người chỉ nhộn nhạo mà không bị tổn thương, hắn liền đánh liều phi thân tới tiếp tục tấn công, không cho họ Bạch có cơ hội phục hồi chân khí.

Bạch Không Tự sắc mặt tái xanh không nói tiếng nào, ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn Đỗ Hoàng đang dương dương tự đắc. Trong lòng thầm thở dài: nếu không phải Tôn Sơn làm hắn bị thương thì hôm nay sao lại bị cái nhục như thế này. Mấy tên thuộc hạ không dám tấn công Đỗ Hoàng, tình thế bây giờ rõ ràng địch mạnh ta yếu, bọn chúng không dám khinh suất chỉ biết thủ thế bảo hộ Bạch Không Tự.
“Không gì chứ?” Lúc này Ngô Báo cũng lộn một vòng trên không xuống, đứng chắn trước người Bạch Không Tự. Trên má trái hắn bây giờ có một vết kiếm dài tới mang tai, tay áo bên phải cũng bị rách một đường. Mấy tên thuộc hạ cũng lục đục chạy đến bên người hắn.
“Rút lui, về sau sẽ tính tiếp.” Bạch Không Tự giọng nói âm trầm, ánh mắt tràn đầy lửa giận vẫn nhìn Đỗ Hoàng không chớp mắt.
“Kiều Tam Nương, Đỗ Hoàng, các ngươi nên cố gắng hưởng thụ mấy ngày ít ỏi còn lại đi.” Ngô Báo cao giọng nói lời đe dọa rồi dẫn đám thuộc hạ rời đi.
Kiều Tam Nương đang xem xét thương thế của Bạch Vân, nàng nghe lời đe dọa vừa rồi cũng không để trong lòng, nếu như sợ chuốc oán với Hắc Mộc trại thì nàng đã không cướp đi hai mươi vạn lượng vàng của bọn chúng. Cho Chu tiểu tử ăn mấy kiếm, hắn nào còn dám tham chiến, mặt mày trắng bệch dẫn mấy tên thuộc hạ bỏ chạy như bị ma đuổi. Nàng một đối một với Ngô Báo cũng phải xuất chân bản lãnh mới có thể đánh lui hắn được, Ngô Báo này tu luyện nội ngoại công đã đến cảnh giới thượng thừa, rất khó làm hắn bị trọng thương.
Đào Minh Tuấn thấy tình thế đã an toàn, hắn đi đến muốn mời mấy người về gia trang của hắn nghỉ ngơi, để cha của hắn giao hảo một phen với hai vị cao thủ trên Hắc bảng, cũng là dịp để hắn lấy lòng với giai nhân. Nhưng khi vừa đến gần thì nghe giọng nói lạnh lùng của Đỗ Hoàng vang lên: ”ngươi nếu chán cái mạng mình dài thì cứ bước thêm một bước nữa.” Hắn nghe xong thì cả người như bức tượng không dám di động một chút nào, kẻ mà Bạch Không Tự còn phải nếm trái đắng thì hắn nào dám đem cái mạng mình ra đùa giỡn.
“Ngươi về đi, dọc đường kêu hai cái kiệu đến đón bọn ta là được.” Kiều Tam Nương cũng không làm khó hắn, dù không biết mục đích của tiểu tử này là gì, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng có ra sức giúp đỡ.
Sau khi Đào tiểu tử mồ hôi đầm đìa chạy đi thì Đỗ Hoàng liền tươi cười đến bên Kiều Tam Nương: “thấy sao?”
“Cũng tạm.”
“Muội thật không công bằng mà, ta thua thì muội trêu chọc không thôi, ta thắng lại chẳng thấy muội khen lấy một câu.”

Kiều Tam Nương vừa điểm huyệt cầm máu cho Bạch Vân lúc này sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng xong thì nghe tên rắc rối kia lầu bầu không ngớt. Nàng đối với tên này cũng không biết phải giải quyết bằng cách nào chỉ biết lắc đầu ngao ngán thở dài.
Lúc này có mấy tên đang khiêng hai cái kiệu nhỏ đến, Kiều Tam Nương cùng Đỗ Hoàng khiêng Bạch Vân cùng cô gái chưa rõ danh tính kia lên kiệu, khiêng về khách điếm nghỉ ngơi.

Buổi tối.
Trong phòng trọ.
Một người nặng nề mở mắt ra, thấy Kiều Tam Nương đang nhìn mình cười nhu hòa liền nói: “Kiều tỷ tỷ, đa tạ tỷ ra tay tương trợ.”
“Thanh muội, cứ nằm nghỉ ngơi đi đã.” Thấy Nguyễn Thanh định ngồi dậy, nàng liền lấy tay ngăn lại.
“Tỷ tỷ nhận ra thân phận của muội rồi chăng?” Nguyễn Thanh biết rõ là Kiều Tam Nương đã nhìn ra thân phận gái giả trai của mình rồi, nhưng vẫn cố ý hỏi. Nàng bị bọn Thiên Ưng bang dùng thuốc mê bắt đi, sau khi tỉnh lại thì thấy tay chân bị trói, bọn chúng ra tay hành hạ nàng vì hôm trước đã hạ nhục chúng trên đường lớn. Khi phát hiện ra nàng là phận nữ nhi thì bọn Thiên Ưng bang sắc mặt lại càng hoan hỷ. Vừa định giở trò đồi bại thì Chu Văn Tiến bước vào, hắn chửi rủa bọn thuộc hạ một phen, bắt cũng bắt lầm người làm hắn giận tím mặt. Hắn điểm nguyệt nàng rồi phân phó cho bọn thuộc hạ tìm Bạch Vân. Nàng bị đánh đập lại bị điểm huyệt nên cả người vô lực, lúc trưa nàng hôn mê đến tận bây giờ. Nhưng đó chỉ là những vết thương nhỏ, ngỉ ngơi vài ngày là có thể hoàn toàn hồi phục.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK