• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu nói khiến Hà Hạo Nhiên càng hoảng sợ, người này khẩu khí rất điên cuồng, cười lạnh nói: “Hào ngôn của anh Đông khiến kẻ khác bội phục, thế nhưng việc này ta sợ rằng không giúp được, cũng không có khả năng giúp được!...”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Người có thể giúp được, chỉ cần ngươi mời Lưu Cảnh Long và nòng cốt của Hắc Long huynh đệ hội tới đây, chính là giúp đỡ ta rất nhiều!”

Hà Hạo Nhiên biến sắc, tức giận nói: “Đây là mục đích anh Đông mời ta tới đây! ?”

Tạ Văn Đông nói: “Mày là một người thông minh, hẳn là không cần ta nói hết ra!”

Hà Hạo Nhiên đứng lên, trừng mắt lớn tiếng nói: “Bảo ta bán đứng anh Long, bán đứng anh em trong huynh đệ hội, căn bản là không có khả năng! Dù giết ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Anh Đông quá coi thường cách đối nhân xử thế của ta rồi đó!”

Tạ Văn Đông cười, khoát tay nói: “Ngồi đi, ngồi đi, đừng vội kích động. Ta tin rằng mày sẽ làm!”

Hà Hạo Nhiên đặt mông ngồi lại trên ghế, nhìn Tạ Văn Đông một lúc, mắt nhắm lại không thèm nói chuyện. Lý Sảng thấy dáng vẻ của hắn mà phát cáu, lớn tiếng nói: “Mày giả vờ cái con mẹ mày đầu to ấy! Tao…” Lý Sảng vừa nói vừa nhìn mắt Tạ Văn Đông, cúi đầu xuống một câu cũng không dám nói.

Tạ Văn Đông nhẹ nhàng nói: “Ta biết mẹ mày đã sớm qua đời, là cha bọn mày nuôi nấng hai người. Mày có một người em gái ở sơ nhị! Lớn lên rất đáng yêu, mày không muốn cô bé xảy ra chuyện gì phải không! ?” Nói xong, từ trong túi lấy ra một miếng ngọc nhỏ, mang theo dây đỏ liên tục lung lay trong tay.

Hà Hạo Nhiên nghe thấy Tạ Văn Đông nhắc tới em gái của mình, mắt mở ra, khi hắn thấy miếng ngọc trong tay Tạ Văn Đông, đứng lên hét to, đi về phía trước. Vừa mới đi được hai bước đã bị Lý Sảng đè xuống mặt đất, động đậy không được, miệng kêu to: “Tạ Văn Đông, tao phỉ nhổ con mẹ mày, mày làm gì em gái tao rồi?”

Tạ Văn Đông ha hả cười nói: “Cô bé hiện giờ rất an toàn, anh em của tao đúng lúc bảo vệ cho nó! Nhưng đây chỉ là tạm thời, nó có an toàn hay không đều dựa vào biểu hiện của mày!”

Hà Hạo Nhiên lớn tiếng nói: “Tạ Văn Đông, mày là anh hùng hảo hán kiểu gì, mày chỉ là đồ sâu bọ, đừng có động đến em tao!”

Tạ Văn Đông đứng lên, đi tới bên cạnh Hà Hạo Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn Hà Hạo Nhiên bị ấn xuống mặt đất nói: “Mày có một sai lầm tao cần phải giúp mày sửa lại cho đúng. Tao không phải là anh hùng, mày nhớ cho tao, tao là một tên lưu manh! Em của mày ở trong tay tao, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mày muốn cứu em gái mày, hay là muốn cứu bạn bè của mày, tao cho mày một thời gian suy nghĩ cho thật tốt!”

Hà Hạo Nhiên từ trong hàm răng nói ra hai chữ : “Súc sinh!”

Tạ Văn Đông không hề nổi giận, vung tay nói với Lý Sảng: “Đưa hắn đi! Cho hắn một đêm để suy nghĩ”.

Lý Sảng buông Hà Hạo Nhiên ra, người sau khi đứng lên, nhìn chằm chằm vào Tạ Văn Đông nói: “Em gái tao ở đâu? Tao muốn gặp nó!”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Cái này không được, bây giờ mày có thể đi. Được rồi, mày tốt nhất là không nên báo cảnh sát. Nếu như mày mà làm như vậy, em gái mày sẽ bốc hơi khỏi nhân gian. Hơn nữa mày cũng không có chứng cớ là do tao làm! Mày chỉ có thời gian suy nghĩ là một buổi tối, trước trưa ngày mai phải báo cho tao, không thì tao sẽ không đảm bảo được cho an toàn cho em mày. Nhớ kỹ đó, mày đi đi!”

Hà Hạo Nhiên còn muốn nói gì nữa, lại bị Lý Sảng lôi ra ngoài. Hà Hạo Nhiên trên đường trở về nhà, nước mắt rơi xuống mặt đất, hắn biết, em gái hắn so với hắn còn kém bốn tuổi, từ nhỏ đã không có mẹ ăn uống khổ sở không ít, mình làm cái gì cũng không thể để em ấy bị một chút thương tổn, tuyệt đối không thể, không thể…

Hà Hạo Nhiên đi rồi, Tạ Văn Đông thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả với mọi người: “Đi, đi xem khách nhân nhỏ bé của chúng ta!” Mọi người cũng cười rộ lên. Mọi người đi khỏi quán ăn, Cao Cường tìm ông chủ quán ăn, cho hắn năm trăm, nói cho hắn đêm mai vẫn thế. Ông chủ vẻ mặt tươi cười, liên tục gật đầu.

Tạ Văn Đông cùng mọi người đi tới quán bi-a Hân Hân bên cạnh nhị trung, bên ngoài có vài người đứng, thấy người đến là Tạ Văn Đông, cùng khom lưng nói: “Chào anh Đông!”

Tạ Văn Đông gật đầu hỏi: “Tiểu nha đầu có khỏe không!”

Một huynh đệ vẻ mặt khóc lóc thảm thiết nói: “Nàng rất tốt, tinh lực dồi dào, vẫn lăn qua lăn lại cho tới bây giờ. Anh Đông, anh xem mặt em này, đây chính là kiệt tác của nàng!”

Tạ Văn Đông nhìn kỹ, trên mặt vị huynh đệ này có bốn vết máu, ha ha cười, vỗ vai hắn đi vào phòng lớn bi-a, Lý Sảng đi tới xoa đầu hắn, cười nói: “Mày thật yếu ớt!” Người sau vẻ mặt úy khuất.

Tạ Văn Đông đi vào bên trong, Tam Nhãn vẻ mặt buồn chán ngồi chồm hỗm trên mặt đất hút thuốc. Thấy Tạ Văn Đông, hắn dập điêu thuốc, đừng lên, vội vàng hỏi: “Anh Đông, thế nào rồi? Anh trai nàng đáp ứng không?”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Người này rất có khí phách, anh cho hắn một đêm để suy nghĩ. Không nói ra ngoài chắc là không có vấn đề gì!”

Tam Nhãn hỏi: “Nếu hắn quyết tâm không đáp ứng, chúng ta sẽ xử lý nữ hài này thế nào bây giờ?”

Tạ Văn Đông cười nói: “Hắn sẽ không thể không đáp ứng, trong ba ngày anh đã điều tra, hắn rất yêu thương em gái mình! Nếu như hắn thật sự không đáp ứng, ha ha… Nữ hài tử này cứ để đó làm vợ anh đi! Ta thấy lớn lên cũng lợi hại lắm chứ!”

Tam Nhãn bị Tạ Văn Đông trêu đùa sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: “Anh Đông, đừng trêu ta nữa!”

Tạ Văn Đông nói: “Đi đưa ta đi xem tiểu nha đầu đó một chút!” Tam Nhãn gật đầu, cùng Tạ Văn Đông chờ người đi vào trong buồng, đẩy cửa ra, một cái gối gối đầu thật lớn bay tới trước mặt, Tam Nhãn hoảng sợ, vội vàng bắt lấy. Chỉ thấy một em bé chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, con mắt thật to đang đứng ở đầu giường, hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát: “Tên nhị lang thần vương bát đản kia, mau thả ta ra, không anh trai ta mà biết sẽ đánh chết ngươi!”

Tam Nhãn nghe xong, con ngươi tròn ra, hô to: “Nhóc con cút xuống cho ta, ai nha ai nha! Giường của ta nhóc dám nhảy lên sao?...” Tam Nhãn đi qua, mặc kệ vẻ mặt của em bé kia, ôm ngang lấy ném xuống đất, đau lòng nhìn chăn giường bị giày xéo lên.

Em bé đứng lên, vỗ vỗ cái mông nhỏ, chạy ra sau lưng Tam Nhãn hung hăng đá một cước “Ngươi là tên thối tha hỗn đản, dám đánh ta! Ta đá chết ngươi, đâm chết ngươi…” Đá một cái vào Tam Nhãn thấy không có phản ứng, lại đá thêm mấy cái, càng đá càng thấy thuận chân!

Tam Nhãn đột nhiên xoay người, trên trán gân xanh nổi lên: “Ta muốn giết chết tiểu yêu tinh này!” Thấy ánh mắt sát nhân của Tam Nhãn, Lý Sảng vội vàng tiến tới ôm lấy hắn “Quên đi, quên đi, tức giận làm gì một em bé chứ!” thấy Lý Sảng nói như vậy, Tam Nhãn tỉnh táo lại ngồi trên giường thở dốc.

Tạ Văn Đông vẻ mặt mỉm cười, nghĩ thầm em bé này quả thật không giống người khác, có thể làm cho Tam Nhãn tức giận như thế thiên hạ ít có. Nghĩ vậy Tạ Văn Đông cười ha ha nói: “Trò hay trò hay à! Đáng tiếc nhanh như vậy đã diễn xong rồi đáng tiếc!”

Cô nhóc nhìn nam sinh đang cười ha hả này, cảm thấy hắn chỉ hơn mình cùng lắm hai tuổi, hình dáng cũng không có gì đáng sợ, lá gan cũng lớn hơn, lớn tiếng hỏi: “Cười cái gì mà cười, không sợ cả hàm răng rớt ra hả!”

Tạ Văn Đông cười tủm tỉm nhìn em bé nói: “Ừ, thật không tồi, anh trai em rất lợi hại! Bất quá nữ hài không dịu dàng một chút, sau này ai dám làm bạn trai của em?”

Em bé kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết anh trai của ta sao?” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Biết! anh trai em bảo ta chiêu đãi em thật tốt, em muốn đi chơi đâu chúng ta sẽ đưa em đi tới đó chơi!” Cao Cường nghe nói xong vội vã nói: “Anh Đông, không được…”

Tạ Văn Đông cắt đứt lời hắn nói nói rằng: “Không có việc gì” quay đầu nói với cô bé: “Thế nào em muốn đi đâu chơi?”

Cô bé chớp mắt nói: “Ta muốn đi trượt patin!”

Tạ Văn Đông nghe xong ngẩn người, việc vận động hắn sẽ không từ, cười ha hả nói: “Anh Trương, ta xem trong số mọi người thì anh trượt patin là tốt nhất, vậy anh đưa cô bé này đi chơi đi! Ta có việc phải đi trước!” Nói xong lên tiếng trở về nhà, lưu lại Tam Nhãn trừng mắt ngây ngốc, bên cạnh là Lý Sảng cùng Cao Cường đang cười xấu xa.

“Cười cái gì? Lão mập, ta thấy chú cười rất là vui hả!” “Không phải đâu anh Tam Nhãn! Lão Cường cũng cười anh mà sao anh không nói, ái đừng kéo lỗ tai em!” Trong phòng truyền ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, làm cho cô bé ngây thơ cười ha hả.

Ngày thứ hai Tạ Văn Đông sớm từ trong đi ra, tới trước phòng Tam Nhãn dạo qua một vòng, sau đó mới tới trường. Vừa tới trường, Hà Hạo Nhiên đã gọi hắn vào trong rừng cây. Tạ Văn Đông sớm có chuẩn bị hỏi: “Người anh em, cậu đã làm được rồi hả!”

Hà Hạo Nhiên nhíu mày, hạ quyết tâm rất lớn nói: “Đúng vậy anh Đông. Tối nay sáu giờ tối…anh Long sẽ tới quán ăn này. Mong anh Đông nói chữ tín thả em gái ta ra”.

Tạ Văn Đông nói: “Việc này chú yên tâm, chỉ cần chú có thể làm được, anh không phải là người nói hai lời!”

Hà Hạo Nhiên trong lòng nghi vấn: “Em gái em…bây giờ thế nào rồi!”

Tạ Văn Đông cười nói: “Cô bé rất tốt, chú không phải lo lắng việc đó, anh không phải là người không giữ lời hứa!” Nói xong đi ra ngoài bìa rừng, “Mong là chú cũng là người thủ tín, đừng làm cho anh phải thất vọng!” Hà Hạo Nhiên ngơ ngác đứng ở trong rừng, ngực khó có thể bình tĩnh, vì an toàn của em gái hắn phải bán đứng anh em. Đối với một người trọng tín nghĩa như hắn, tâm thống khổ thế nào có thể biết.

Buổi trưa, Cao Tuệ Ngọc tìm tới Tạ Văn Đông kéo ra ngoài ăn, hắn vui vẻ đáp ứng. Thấy thế Lý Sảng một chút cũng không vui, lẩm bẩm nói: “Vì sao không ai mời ta cùng đi ăn chứ?” Những lời này bị người cùng bàn hắn nghe thấy, chớp mắt nói với Lý Sảng: “Ngồi cùng bàn, ta mời cậu đi ăn nhé!” Lý Sảng quay đầu lại nhìn, mặt tái mét, không còn muốn ăn nữa, vội vàng nói: “Cám ơn, cám ơn, kỳ thực ta không đói! Oa~~” “Ai nha, cậu sao lại ói ra thế, mình giúp cậu xoa ngực nhé!” “….”

Buổi tối, trong tiệm cơm ở gần Nhất Trung. Tạ Văn Đông, Lý Sảng mọi người trong phòng chờ, chờ Hà Hạo Nhiên đưa người tới. Mắt thấy đã sáu giờ, Lý Sảng có chút trầm mặc nói: “Anh Đông, Hà Hạo Nhiên tiểu tử đó có khả năng đùa giỡn chúng ta đó!”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Không đâu, ta khẳng định hắn sẽ tới, con mắt của hắn không gạt ta!” Vừa nói xong, một đàn em vội vã chạy vào “Anh Đông Hà Hạo Nhiên dẫn vài người tới!”

Tạ Văn Đông ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói: “Các cậu đều biết làm gì rồi chứ?” “Biết, Anh Đông!”

“Tốt, ngày hôm nay chúng ta đánh một trận với Hắc Long huynh đệ hội ở Nhất Trung này!” “Hống…”

Ngoài tiệm cơm. Hà Hạo Nhiên mang theo Lưu Cảnh Long chờ người tới tiệm cơm, nói như đại gia: “Nhà này được, rất không tồi đó! Ngày hôm nay ta mời khách!”

Lưu Cảnh Long cười nói: “Được rồi, có tiền là được! Lúc nào ăn mà mọi người phải trả tiền chứ. Đi, tới nếm thử món ăn ở đây có tốt hay không mà Hà Hạo Nhiên lại khen như vậy!” Đoàn người lục tục đi vào tiệm cơm, Hà Hạo Nhiên đi sau, sắc mặt trắng tới dọa người. Chỉ là Lưu Cảnh Long căn bản không chú ý tới, hắn nằm mơ cũng không ngờ chính anh em của mình lại đẩy mình xuống hố lửa.

Mọi người đi vào tiệm cơm, chọn một bàn lớn ngồi xuống. Một người lớn tiếng hô: “Ông chủ, khách tới rồi, ra đây mau!”

Tạ Văn Đông từ trong buồng trong đi ra, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Các vị muốn dùng gì? Rượu và thức ăn ta không có, chỉ có gậy gộc cùng phiến đao là có một chút! Không biết có hợp với khẩu vị của các vị không.” Một câu nói như sấm động trên bàn, tiệm cơm lặng ngắt như tờ.

Một người vẻ mặt hầu kiểm đứng lên, nhìn Tạ Văn Đông thoáng mở miệng nói: “Con mẹ mày, mày làm gì mà đứng ở đây phun đầy phân thế hả, nếu mày muốn chết đại gia ta thành toàn cho mày!”

Tạ Văn Đông trên mặt nụ cười càng ngọt, không nói gì, tay đánh lên trên không trung một cái. Tiếng vang qua đi, trong buồng không dưới ba mươi người đi ra, ngoài cửa có hơn mười người tiến vào. Cửa bị đóng chặt, khóa trái từ bên ngoài, ngay cả cửa sổ cũng bị dùng xích sắt khóa lại. Toàn bộ tiệm cơm dừng như một lao tù vậy, từ bên trong đừng mong ra bên ngoài.

Lưu Cảnh Long lập tức phản ứng lại, không thể tin được nhìn Hà Hạo Nhiên nói: “Hạo Nhiên, mày… mày bán đứng tao?” “Anh Long, em xin lỗi anh!” Người sau cúi đầu nhỏ giọng nói, thanh âm nhỏ tới hắn cũng không thể nghe rõ.

Những người khác vừa nhìn thấy bộ dạng của Hà Hạo Nhiên cũng hiểu được, thiếu niên vẻ mặt khỉ đá một cái vào bụng của Hà Hạo Nhiên “Con mẹ mày à, anh Long đối với chúng tốt như vậy mày còn bán đứng anh ấy. Con mẹ mày chính là không phải người? Súc sinh!”

Hà Hạo Nhiên quỳ trên mặt đất nước mắt tràn mi “Anh Long, em xin lỗi anh! Chờ khi em cứu được em gái em ra, muốn đánh muốn giết tùy anh!”

Lưu Cảnh Long không để ý tới Hà Hạo Nhiên, nhìn Tạ Văn Đông nói: “Ngày hôm nay muốn đánh ngã ta cũng phải cho ta minh bạch một điều, mày là ai?”

Tạ Văn Đông cười ha hả một tiếng: “Mày còn không có người anh em nào nhanh nhạy sao! Tại nhất trung này nếu không phải người của Cao lão đại, thì mày nói ta có thể là ai?”

“Tạ Văn Đông!”

“Không sai, chính là thằng em này. Ngày hôm nay muốn cùng anh Long thương lượng một chút, xem giải tán cái Hắc Long huynh đệ hội này thế nào!”

Lưu Cảnh Long biến sắc nói: “Anh Đông, tao lưu lại cho mày tùy xử trí, nhưng tao mong mày có thể thả các anh em khác của ta đi!”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Cái này không thể được, ta dùng nhiều tinh lực tới như vậy là đem anh cùng những người này…đánh ra khỏi Nhất Trung. Hắc hắc.. .anh Long cũng là người thông minh, những cái khác chắc ta không cần phải nói nhiều!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK