“Đôi mắt nhỏ”vừa nghe, con mắt trừng lên rất tròn, lớn tiêng nói: “Tiểu tử, mày muốn ăn đòn phải không. Mau cút cho tao, tao không có thời gian lý sự với mày".
“Mày trừng mắt cái con mẹ mày. Trừng nữa cũng không có đậu nàng to đâu!"
“Đôi mắt nhỏ”vừa nghe không chịu nổi, bình thường hắn ghét nhất là người khác nói con mắt của hắn nhỏ, hôm nay lại có một học sinh mới dám nói với mặt mình, lửa cháy đến não. Tay áo kéo lên muốn động thủ. Tạ Văn Đông nắm tay đưa tới trước mặt hắn nói: “Vì huynh đệ coi như hòa đi, bạn của ta mới tới không hiểu chuyện, chúng ta đưa xe để ở chỗ khác đi".
“Đôi mắt nhỏ” ức chế không thèm để Tạ Văn Đông vào mắt, đẩy cánh tay của hắn ra: “Sao? Đã nghĩ xong chưa? Người không phận sự như mày cút qua một bên đứng. Con mẹ cánh tay rách rưởi của mày, hôm nay tao sẽ đánh mày!"
Lý Sảng nghe xong bùng nổ, hắn vô cùng tàn nhẫn với những kẻ chửi Tạ Văn Đông, ghét nhất những kẻ không phải bằng hữu nói hắn là thằng mập. “Đôi mắt nhỏ” này rất không may, hai điểm đều chiếm cả, Lý Sảng không nói hai lời, đi tới trước mặt hắn, xoay tay tát vào mặt “Đôi mắt nhỏ”. “Đôi mắt nhỏ” bị đánh lùi lại hai bước, trước mặt cả một trời sao.
“Con mẹ thằng rác rưởi dám đánh tao?!"
“Đánh mày? Tao còn muốn khiến mày biết hoa nhi vì sao lại màu đỏ!” Dứt lời lại đạp vào bụng “Đôi mắt nhỏ”. “Đôi mắt nhỏ” đứng thẳng không ổn định, ngồi xuống mắt đất. Lý Sảng tiến lên một bước, mặc kệ là đầu hay thân thể, mạnh mẽ dẫm đạp một trận.
Tên gầy đi cùng với “Đôi mắt nhỏ” thấy hắn bị đánh, vừa muốn nhảy vào, lại bị Cao Cường cản lại. Cao Cường quay đầu nhìn ánh mắt Tạ Văn Đông, thấy anh Đông đang cười, mới yên tâm. Nói với đàn em mới tới: “Các huynh đệ qua đây làm nóng người".
Đám người này không một người nào dễ bị khi dễ, vừa rồi lão đại không nói lời nào không dám lên, hiện tại nghe Cao Cường hô một tiếng, sáu người vẻ mặt cười xấu xa vây quanh ' tên gầy'. Một người trong đó nói: “Tao tới 'vẽ hình'!” Nhấc chân đá vào đùi 'tên gầy', thân thể ' tên gầy' lay động một trận.
“Mày cho tao bẻ nhé!”Lại có một người đi tới, nắm lấy tóc 'tên gầy', dồn sức kéo xuống dưới, ' tên gầy' da đầu đau nhức, không thể làm gì khác hơn là khom người xuống. Những ngươi khác vây quanh lao lên, trên người 'tên gầy' thêm một trận nắm tay và giày da.
Lúc này trong lán để xe có một nam nhân dáng dấp thầy giáo tiến đến, tất cả mọi người đều vừa tốt nghiệp sơ trung, đối với thấy giáo vẫn có chút e ngại, đều ngừng tay lại. Người nọ dường như không nhìn thấy bọn họ, vào lán để xe khóa kỹ chiếc xe, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Lý Sảng vẻ mặt kỳ quái hỏi Cao Cường: “Người kia không phải thầy giáo à? Sao ngay cả một câu cũng không nói!” Cao Cường cũng không rõ, lắc đầu: “Quỷ mới biết. Cái trường đầu b**i này quái sự đúng là nhiều!” Mọi người đều gật đầu đồng cảm.
Tạ Văn Đông nhìn hai người trên mặt đất nhúc nhích, nói với mọi người: “Được rồi, chúng ta đi!” Mọi người đi theo Tạ Văn Đông, lại đi thật xa mới nhìn thấy có một lán để xe so với cái vừa rồi mấy lần. Mọi người đem xe khóa kỹ sau đó đi tới sân tập. Lúc này đứng ở sân tập có không ít người, Lý Sảng nhỏ giọng nói thầm: “Học sinh mới tới nơi này xem ra không ít à!"
Người ở sân tập hoặc túm năm tụm ba, hoặc bảy tám người, trang phục thiên hình vạn trạng, trong tay không cầm cuốn vở nào (ngoại trừ nữ sinh). Tạ Văn Đông nghĩ thầm, có thể toàn bộ thiếu niên bất lương của thành phố đều tập trung ở đây. Nhìn tới đây, tâm tình của hắn kích động, hắn thích khiêu chiến để cho máu huyết sôi trào, trong lòng hắn nghĩ chính là - Chinh phục.
Tạ Văn Đông chờ mọi người đứng ở trước mặt, các huynh đệ cùng nhau lục đục kéo đến. Chỉ chốc lát, tụ tập đã hơn bốn mươi người. Tạ Văn Đông nói với Lý Sảng: “Tiểu Sảng, mày đi xem còn có huynh đệ nào không tới được?” Lý Sảng gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lớn tiếng hét: “Tìm anh Đông thì đến chỗ này...” Giọng cực lớn, toàn bộ sân tập tùy ý có thể nghe. Cao Cường đửng ở bên cạnh Lý Sảng, chỉ cảm thấy lỗ tai “ông”một tiếng, nhấc chân đá vào mông Lý Sảng, “Thô thiển, anh Đông bảo mày đi tìm, ai bảo mày hô? Lỗ tại đều bị mày làm điếc rồi!"
Lý Sảng ha hả cười, tự hào nói: “Giọng của tao thế nào? Lực sát thương không bình thường mà! Thực ra tao tự mình cảm thấy tao so với Lý Na càng thích hợp xướng ca thảo nguyên".
“Ùm", đằng sau ngược lại một phiến. Giọng nam cao của Lý Sảng không có lại có hiệu quả, không ít huynh đệ không tìm được Tạ Văn Đông đều trước sau chạy tới.
Thế nhưng xung quanh không ngờ truyền đến một trận chửi bới: “Ai thế? Hét cái con mẹ ngươi ấy!” “Vừa rồi ai còn mẹ nó tru như sói thế? Giống như giọng quỷ vậy!” Lý Sảng vẻ mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận hét: “Mấy thằng nhóc, là ta ông ngoại các ngươi hét. Có ai không phục thì cút ra đây cho tao!"
Tạ Văn Đông vẫy tay với đàn em xung quang một cái, tất cả mọi người hiểu được tránh ra, một mình Lý Sảng lộ ra trên sân tập. Tạ Văn Đông vốn không muốn vừa tới đã gây sự, thế nhưng tư tưởng tuổi trẻ gây rối khiến hắn tìm cách cải biến. Cũng muốn thừa cơ trước tiên lập uy trước mặt học sinh mới, cho nên không ngăn cản Lý Sảng.
Trên sân tập có thiếu niên tính tình nóng nảy, đều vây Lý Sảng lại. một học sinh mặc áo xanh trước tiên làm khó. “ĐM, vừa rồi mày hét đúng không” Lý Sảng nhìn trên dưới hắn, thoáng nhìn mở miệng nói: “Mày không phải đối thủ, cút sang một bên!"
Học sinh áo xanh thiếu chút nữa thì tức chết, tự thân báo như lợn còn nói người khác không thể, hắn không thèm nhắc lại, nắm tay đấm về phía Lý Sảng. Lý Sảng tính tinh nóng nảy, người quan trọng dưới Tạ Văn Đông đếu có khả năng, kinh nghiệm đánh nhau cũng phong phú. Thấy đối phương đấm tới, một tay giữ lại. Một tay khác, xòe ra tát vào mặt học sinh áo lam. Lực đạo của cái tát này mười phần, học sinh kia bị đánh cho lùi lại mấy bước ngồi dưới đất không dậy nổi.
Lý Sảng nhìn xung quanh bốn phía, lớn tiếng hét: “Tiếp theo là ai? Là nam nhân cũng đừng ra vẻ đáng thương với tao! Tiếp tục!"
Lý Sảng nói khiến cho nhiều người xung quanh tức giận, 'phần phật' bắt đầu bảy tám người vây quanh Lý Sảng. “Hắc hắc, chúng mày muốn quần ẩu là được sao? Lão tử hôm nay chơi đùa cùng bọn mày!” Lý Sảng mặt có chút dữ tợn, hù dọa những người này một chút.
Bảy tám người thấy Lý Sảng chỉ có một, dù lợi hại cũng không chịu nổi nhiều người, ngăn sự bất an trong lòng. Cùng nhau đánh về phía Lý Sảng, mấy người kéo nhau đánh thành một đám. Một lúc trên mặt mấy người đều phù lên. Tạ Văn Đông gật đầu với Cao Cường, Cao Cường một mình bước dài tiến tới, túm cổ áo một học sinh nhấc lên, tay hắn lại hung ác đấm vào bụng một người khác. Học sinh kia “ai da”một tiếng, toàn thân nhanh chóng lùi lại. Dùng chút lực, Cao Cường ném học sinh kia ra ngoài, lại tóm một người kế tiếp.
Lý Sảng Cao Cường hai người đánh cho mấy người kia kêu cha gọi mẹ, chạy ra phía ngoài bị đàn em dưới Tạ Văn Đông ngăn cản, không cho giải thích, đánh ngã hay hung hăng đá một trận. Thấy bảy tám học sinh đều nằm dưới đất không dậy nổi, Tạ Văn Đông bảo mọi người dừng tay. Lý Sảng lau máu ở khóe miệng, nhe răng cười: “Thật thống khoái! Còn ai không phục, đều lên đây! Ha ha…"
Học sinh mới bên cạnh đều cúi đầu xuống, mắt nhìn thoáng qua bảy tám người máu me nằm trên mặt đất, trong lòng sợ hãi. Lý Sảng đột nhiên biến sắc, hình như anh Đông nói trước tiên không được gây sự, trong lòng thầm nghĩ: Chết rồi. Quay đầu nhìn Tạ Văn Đông, thấy hắn gật đầu hài lòng với mình, tư tưởng Lý Sảng mới hạ xuống. Cố thẳng lưng lớn tiếng: “Ta biết các ngươi còn có chút không phục, nhưng các ngươi có biết bọn ta là ai không? Đại ca phía sau ta chính là Tạ Văn Đông nhị trung, muốn đối địch với bọn ta thì tự mình tính trước đi!"
Học sinh mới xung quanh nghe xong nghị luận một lúc, bọn họ cũng đều nghe qua, nhị trung xuất hiện một tân bá vương “lập côn”ở cạnh trường học, tên là Tạ Văn Đông. Lúc này lao lớn của trường vang lên: “Tất cả học sinh mới nhanh chóng đến sân tập hợp. Tất cả học sinh mới nhanh chóng đến sân tập hợp. Bây giờ bắt đầu phân ban…” Học sinh mới chấm dứt nghị luận, đều đứng vào hàng, mấy người nằm trên mặt đất cũng được bạn học. Bạn bè nâng dậy, xếp vào hàng bên cạnh.
Chỉ chốc lát, từ trong phòng học đi ra mấy thấy cô giáo, dẫn đầu là một người bị hói, nam trung niên hơn năm mươi tuổi, trong tay xách một cái loa. Đi tới một sân khấu cao ở đằng trứơc sân tập thì dừng lại. Nam trung niên hói đầu cầm lấy loa: “Alo... Alo...!” Cảm thấy thanh âm tốt, khụ một tiếng nói: “Chào các bạn học sinh, cái này, ta vốn là hiệu trưởng trường này. Ở chỗ này đại biểu cho toàn bộ giáo viên và học sinh của trường hoan nghênh mọi người gia nhập trường chúng ta. Cái kia cái kia, lịch sử của trường đã lâu đời…"
“Phía dưới, cái này, để chủ nhiệm lớp của trường nói với mọi người vài câu, ừ, mọi người vỗ tay hoan nghênh!” Hiệu trưởng cuối cùng cũng thao thao bất tuyệt xong, trong đó có sáu phần là giảng về lịch sử trường học, ba phần là giảng về tương lại của trường, còn một phần là “Ừ, a, cái này, cái kia…” làm ngắt quãng câu nói. Phía dưới lác đác vang lên vài tiếng vỗ tay, Lý Sảng đứng ở dưới thân thể lay động liên tục, cùng mí mắt quyết chiến một trận cuối cùng. Thấy lý dáng vẻ của Lý Sảng, Cao Cường cấu vào đùi hắn một cái, khiến Lý Sảng giật mình, tỉnh lại không ít.
Giáo viên chủ nhiệm nhận lấy cái loa, “Alo... alo.. alo”, Tạ Văn Đông cảm thấy đầu mình to ra, không biết những người này cho đến bây giờ ở vị trí nào. Giáo viên chủ nhiệm thử nửa tiếng đồng hồ, bắt đầu nói chuyện, “Các học sinh, chào buổi sáng! Tôi là giáo viên chủ nhiệm của trường, kẻ hèn này họ Mã. Mọi người sau này có thắc mắc gì có thể tùy thời tìm tới tôi. Lịch sử của trường hiệu trưởng vừa rồi đã nói rất rõ ràng, tôi còn muốn bổ sung mấy câu...!” Phía dưới liên tục truyền tới tiếng “phì phì…".
Lý Sảng kéo áo Tạ Văn Đông, nhỏ giọng nói: “Anh Đông, sao em cảm thấy xúc động muốn giết người quá?”
“….” Tạ Văn Đông không nói gì, bởi vì hiện tại đang cố gắng đem ý nghĩ đó đè xuống.
“… Cho nên, mọi người có thể tới được đây hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh. Được rồi, bây giờ bắt đầu phân lớp!” Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng nói ra một câu mọi người thích nghe, phía dưới “nhiệt liệt” vỗ tay. Giáo viên chủ nhiệm trước khi đưa loa cho hiệu trưởng không quên hét to ai tiếng: “Cám ơn, cám ơn mọi người!”
Sau khi kết thúc phân lớp, Tạ Văn Đông và Lý Sảng còn có mấy huynh đệ được vào lớp sáu cao nhất. Cao Cường bị phân đến lớp ba, vẻ mặt thất vọng. Học sinh đợt này tương đối nhiều, tộng cộng phân ra tám lớp, mỗi lớp đều có hơn sáu mươi người. Những đàn em của Tạ Văn Đông đều bị phân tán đến các lớp này. Chủ nhiệm các lớp đều mang học sinh của mình về phòng học, theo lớn nhỏ mà sắp xếp chỗ ngồi. Chủ nhiệm lớp Tạ Văn Đông là một thầy giáo hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao, ánh mắt làm cho Tạ Văn Đông cảm thấy người này thật không đứng đắn.
Tạ Văn Đông được xếp ngồi ở vị trí chính giữa, ngồi cùng bàn là một nữ sinh hướng ngoại. Tạ Văn Đông vừa ngồi xuống, nữ sinh liền đưa tay đến trước mặt hắn nói: “Xin chào, mình là Lưu Đình” Tạ Văn Đông ngẩn người, nhưng vẫn lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ sinh: “Mình là Tạ Văn Đông, xin chào!” Lúc này Tạ Văn Đông mới thấy rõ vẻ bề ngoài của Lưu Đình, khuôn mặt thật đáng yêu, đôi mắt thật to, lông mi thật dài, lúc nháy mắt giống như hai cái quạt nhỏ.
“Tạ Văn Đông? Tên này hình như mình nghe ai nói qua!” Lý Đình ánh mắt chớp chớp, chính là nghĩ không ra, nghi hoặc nhìn Tạ Văn Đông hỏi: “Cậu ở mười một có biết ai không?” Tạ Văn Đông lắc đầu, mỉm cười không nói.
Lý Sảng được xếp ngồi trước Tạ Văn Đông, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ánh lửa ước ao và đố kị. Tạ Văn Đông thấy vậy, vỗ đầu Lý Sảng hỏi: “Tiểu Sảng, mày cuối cùng nhìn anh làm gì?"
Lý Sảng vẻ măt cầu xin, hướng nữ sinh bên cạnh bĩu môi, cầm tay Tạ Văn Đông, ' kích động' nói: “Anh Đông, em khổ quá mà!" Biểu tình kỳ quái của Lý Sảng khiến Lý Đình cười khanh khách.
Tạ Văn Đông nhìn về phía người ngồi cùng bàn với Lý Sảng, vừa lúc nữ sinh kia nghe thấy tiếng cười ở đằng sau, cũng quay đầu lại nhìn. Thấy rõ diện mạo của người ngồi cùng bàn với Lý Sảng, Tạ Văn Đông cuối cùng cũng hiểu sự đau khổ của huynh đệ. Gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng con mắt lại cười nói: “Anh thấy bởi vì mày rất "yêu nước", thật không ngờ mày lại gặp một người so với mày còn ' yêu nước' hơn! Ngày sau nhất định sẽ rất hạnh phúc” Lý Sảng ngẩn người, thật không ngờ anh đông cũng hay nói đùa, trong mồm không biết lẩm bẩm gì… Thực ra Tạ Văn Đông trước sau tiếp xúc với Lý Sảng, Cao Cường, Tam Nhãn, tính cách cũng rộng rãi không ít, chỉ là hắn không chú ý tới mà thôi.
Lý Đình kéo áo Tạ Văn Đông tò mò hỏi: “Cái gì gọi là ‘yêu nước’ thế!”
Tạ Văn Đông cười ha hả, hạ giọng cho nữ sinh phía trước nghe thấy, “Chẳng hạn nói tới thời điểm kháng Nhật, có một người lớn lên hình dáng có thể hù chết quỷ Nhật Bản, bạn nói xem hắn có phải là rất yêu nước không!”
“Phì…”, Lý Đình chìm trong mê hoặc… “Bạn thật xấu! Nói nữ sinh người ta như vậy!” “Ha ha! Chỉ là một trò vui nhỏ thôi!” “Khanh khách... Các bạn nói chuyện thật thú vị!” Sau khi nghe thấy đằng sau có tiếng cười, Lý Sảng “lòng như dao cắt", ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, “Ài, tưởng mình tuấn tú lịch sự, chỉ tiếc là…” Quay đầu nhìn mặt nữ sinh bên cạnh. “Chỉ tiếc là sinh không gặp thời!"
Lúc này thầy giáo đi lên bục giảng, gõ vào trước cái bàn, “Yên lặng! yên lặng!” Trong phòng học yên tĩnh lại. Thấy giáo đối với hiệu quả rất thỏa mãn, gật đầu nói: “Bây giờ, tôi xin tự giới thiệu!” Sau đó cầm lấy viên phấn, tại bảng đen bằng gỗ 'lạch cạch', viết ba chữ như rồng bay phượng múa, sau đó dùng phấn viết một chút nói: “Đây là tên tôi!"
Một học sinh không rõ bối rối đứng lên hỏi: “Thưa thầy, thầy viết gì em không biết. Thầy đọc một lần đi!”
Thầy giáo biến sắc, cầm viên đang cầm trong tay ném vào đầu học sinh kia: “Cậu là đầu heo à! Có đúng là đã tốt nghiệp sơ trung rồi không, vậy mà cũng không nhận ra! Tố chất của học sinh lần này sao lại thấp như vậy?!” Thấy học sinh kia sắc mặt đỏ bừng, dừng một chút nói: “Tôi đọc cho cậu! Ba chữ này đọc là - Lương Vĩnh Lượng! Cậu ngồi xuống cho tôi”.
Lý Sảng quay đầu nhỏ giọng nói với Tạ Văn Đông: “Theo em, nhất trung không giống vậy, thầy giáo đều mắng người! Con bà nó”.
Tạ Văn Đông hừ một tiếng nói: “Người như thế ở đây chẳng có, không chỉ là ở nhất trung!”
“Này, hai cậu đang nói gì thế?” Thầy giáo trừng mắt nhìn Tạ Văn Đông và Lý Sảng, Lý Sảng quay đầu nhìn hắn, nhịn xuống không nói.
Thầy giáo lấy giấy ra, sau đó lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi điểm danh, điểm đến ai thì giơ tay rồi hô lên. Bây giờ bắt đầu! Lục Đào.” “Có!”
"… Vương Bạc Viễn!” “Có!” “Lý Sảng” Lý Sảng đưa tay lên một chút, hữu thanh vô lực hô một tiếng. Thầy gái trừng mắt liếc hắn, đọc tiếp: “Tạ Văn Đông...” Đọc đến đây thầy giáo dừng lại, cười ha hả nói: “Tên thật kỳ quái, tôi nhớ trước khi đông bắc còn chưa được giải phóng có một thủ lĩnh thổ phỉ cũng tên là Tạ Văn Đông!” Lý Sảng vừa nghe vậy phổi thiếu chút nữa nổ tung, vừa muốn đứng lên thì bị Tạ Văn Đông kéo lại.
Thầy giáo kia hoàn toàn không nhìn thấy phía dưới có hơn mười anh mắt muốn giết người, tiếp tục nói: “Cũng không biết cha mẹ cậu như thế nào, sao lại đặt tên cho cậu như vậy?!”
Tạ Văn Đông từ từ đứng dậy, “Thầy giáo, vũ nhục tên của người khác rất không lễ độ, không biết cha mẹ thầy đã dạy thầy chưa?”