• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùm…. Bùm… vèo… hơn nửa giờ sau đó là thời gian oanh tạc liên tục của Pháo binh Thái Lan. Lực lượng Pháo binh của họ dùng phương pháp bắn “Pháo tọa độ” như lực lượng Mĩ đã từng sử dụng ở Miền Nam Việt Nam chứ không “kéo pháo” dàn theo trận địa cụ thể vì… họ đâu biết đám quái này sẽ tấn công vào đâu và bao nhiêu hướng. Chính nhờ nửa giờ “pháo tọa độ” đó đã làm quân đội Thái Lan vững lòng tin hơn… Ở phía xa… nơi từng đám bụi đất tan dần, đàn quái vật tuy vẫn điên cuồng xông lên đó, nhưng đã có những cái xác to lớn để lại phía sau minh chứng cho việc “loài người đã đủ sức chống lại quái thú”.

Đàn quái thú điên cuồng tấn công vào Băng Cốc đã bị lực lượng xe tăng, không quân và tên lửa đất đối đất của Thái Lan “kiềm chế” thành công thì nhiều nơi, những đàn quái thú lại “không dễ xử lí” như vậy.

23 giờ giờ Bắc Kinh, Trung Quốc cùng lúc họ phải đối mặt với 5 hướng tấn công khác nhau của quái vật. Ở mặt trận phía Đông, phía Bắc và phía Nam nhờ “đầu tư kĩ lưỡng” nên Trung Quốc đã ngăn chặn thành công nhưng… mặt trận phía Tây Nam (giáp với Ấn Độ) và mặt trận phía Tây (giáp với Trung Á) mới là hai mặt trận gian nan nhất. Quái vật ở đây lực lượng mạnh hơn ở ba chiến trường kia rất nhiều… trong khi lực lượng quân sự của Trung Quốc ở hai địa phương này là chưa đủ mạnh. Trung Quốc đã vận dụng đến cả “vũ khí hạt nhân” vào chiến trường phía Tây nơi mà hai Tập đoàn quân đóng ở đó đã “báo thua” và xin rút nhưng tình thế vẫn khó có thể xoay chuyển. Những lực lượng quân đội còn sót lại ở đây cũng chỉ đành “rời bỏ địa bàn” để “rút lui chiến lược” và ngăn chặn sự tấn công tiếp theo của quái thú. Mặt trận Tây Nam thì sau ba quả bom hạt nhân kết hợp với “đội quân người tu luyện” trụ sở Tây Tạng ở đó ra chi viện mới “dây dưa” được với đám quái thú đến khi trời tảng sáng.

Chiến trường Châu Âu tỏ ra ác liệt không kém, từ 14 giờ chiều (giờ Mặt trời) thì lực lượng tàu ngầm và hải quân Anh đã phải giao chiến kịch liệt với đội quân hơn 1000 con thủy quái, phải dùng đến những “ngư lôi đặc chế” họ mới ép được lũ thủy quái “rút lui”.

Chiến trường xung quanh dãy An-pơ nơi có số quái vật trú ấn với số đông còn ác liệt hơn nhiều. Ý, Pháp, Đức… và các quốc gia khác gần như cho pháo binh, xe tăng và tên lửa vây kín tất cả những con đường có thể di chuyển xuống núi, lực lượng không quân liên tục oanh tạc “mò mẫm” trong địa bàn không hề thuận lợi, thậm chí 3 quá bom hạt nhân cũng được “ném” vu vơ vào những khu vực “tình nghi” là hang ổ quái thú nhưng … kết quả lại là vào lúc 15 giờ (giờ địa phương Ý) những đội quân quái vật vẫn đột phá phòng tuyết của nhân loại mà tấn công… thẳng vào vùng đồng bằng miền Bắc. Nước Ý đang đứng trước nguy cơ thực sự khi 25% quân đội của họ đã bị gạt bỏ khỏi chiến trường. Ở các chiến trường Pháp, Đức... tình hình có “khả quan” đôi chút khi quái vật chưa phá vỡ được tuyến phòng thủ… nhưng chỉ nhìn vào đám quái đang “liên miên không dứt” tràn ra và số lượng đạn “đặc chế” đang vơi dần kia thì cũng không khó để nhận ra tình hình ở các mặt trận này cũng chỉ đang là “giữ thế chờ thời” họ đang chờ đợi sự tiếp viện từ “siêu anh hùng” hay những “cao thủ” nào đó… nếu niềm hi vọng cuối cùng này của họ cũng không thành… có lẽ tất cả những chiến sĩ này đều sẽ hi sinh tại đây.

Chiến trường bên bán cầu Tây cũng căng thẳng không kém, chiến trường Nam Mĩ rơi vào cục diện “bế tắc” khi những đội quân quái thú và quân đội “dây dưa” với nhau từ tờ mờ sáng, Nam Mĩ không có những vũ khí “thừa thãi” như Châu Âu, người tu luyện nhiều bằng Trung Quốc nhưng… họ có một vũ khí bí mật làm đám “quái thú” kia sợ hãi… đó là rừng rậm Amazon và địa hình hiểm trở.

Châu Âu nguy nan vì họ… quá ỷ lại vào vũ khí, Trung Quốc gặp khó khăn vì quân đội và giới tu luyện ít có sự liên hệ nhưng ở Nam Mĩ… những người tu luyện luôn được “đãi ngộ cao” và họ chính là chủ lực trong quân đội. Nhờ sự phối hợp đó mà người tu luyện đã đóng vai trò “kiềm chế” trong khi những lực lượng “hiện đại” lại có những vị trí chốt chặn hoàn hảo phối hợp với họ với các dạng địa hình. Chính nhờ vậy mà tình hình Nam Mĩ là “tuy nguy mà không loạn”.

Bắc Mĩ… đã thực sự trở thành một bãi chiến trường khốc liệt, quân đội Mĩ đang tham gia “cuộc chiến lớn nhất trong lịch sử” họ từng trải qua. Ngay trên đất Mĩ, tại vùng hoang mạc miền Tây, hàng đàn quái thú tràn lên như những cơn bão bụi giữa sa mạc, căn cứ các lực lượng quân đội trú đóng tại đây, Los Angeles, San Francisco… đều đã trở thành những mảnh phế tích đổ nát xen lẫn với những xác xe tăng, máy bay chiến đấu bên cạnh, số những người dân tị nạn trong các thành phố này bị tử vong là một “sự kiện đen tối” nhất trong lịch sử nước Mĩ. May mắn là chiến trường miền Đông và miền Nam vẫn còn “trong tầm kiểm soát”.

Tổng thống Obama ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc, trước mặt ông là chiếc điện thoại được thư kí đưa cho… ở đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng… tút… tút vô nghĩa. Cách đây 2 giờ, vị Tổng chỉ huy lực lượng quân đội Mĩ ở miền Tây có đánh điện báo với Tổng Thống:

- Chúng tôi cần tăng viện ngay lập tức.

Nhưng ông Obama đã gạt đi vì mọi mặt trận đều đang yêu cầu ông làm như vậy, là lãnh đạo tối cao của nước Mĩ ông không thể "thiên vị" được, hơn nữa... cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Cách đây 30 phút, Tướng Jame, vị Tổng chỉ huy nọ lại đánh điện, lần này ông ta không xin tăng viện nữa mà … xin rút lui vì tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.

Mặc kệ những lời… bảo vệ công dân Mĩ của Tổng thống vị Tổng chỉ huy lính Mĩ miền Tây đã hét vào mặt ông rằng:

- Các người thì biết cái gì chứ? Một lũ ăn hại chỉ tay năm ngón. Chúng tôi không chạy nhanh sẽ không còn ai sống cả… KHÔNG CÒN AI. Ông hiểu chứ ngài Tổng thống. Ông có quyền cách chức và đưa tôi ra “Tòa án binh” nhưng tôi xin thưa với ngài “tôi xin từ chức” mà cũng chẳng còn gì để mà “bảo vệ” nữa đâu. Tôi đang trên trực thăng rồi, hơn 5000 chiếc trực thăng và các tàu chiến “còn sót lại” khác cũng đang rút lui khỏi nơi quỷ quái này. Sẽ chẳng còn Miền tây nữa đâu thưa ngài. Có thể ngài cho tôi là kẻ “bất tài nhưng”….

Tổng thống và vị Tổng chỉ huy đã mất liên lạc với nhau, họ không thể bị “mất sóng” được vì chiếc điện thoại này là “sản phẩm” đặc biệt của quân đội Mĩ, nó kết nối trực tiếp qua vệ tinh mà không qua trạm phát sóng. Ông Obama trước khi “mất kết nối” còn nghe tiếng nổ lớn, tiếng la hét hoảng loạn ở bên kia. Cúi đầu trầm mặc ông đã hiểu… nước Mĩ … mất Miền tây rồi.

Thần người ra như vậy đã 30 phút, ông cố lấy lại vẻ bình tĩnh của mình nhìn sang vị “trợ lí đặc biệt” nói:

- Anh hãy mang chiếc “va li kia” ra cho tôi.

Ông Obama đã thực sự “liều mạng” với đám quái vật kia rồi, đội quân bảo vệ miền Tây với quân số gần 300.000 binh sĩ, vô số các trang thiết bị tối tân, hiện đại đều đã bỏ mạng, sức chiến đấu của đám quái vật đó quá mạnh mẽ. Miền Tây đã mất vậy… hãy coi đó là một “sân khấu” để nước Mĩ lấy lại thể diện của mình, để toàn thế giới cũng như đám quái vật kia thấy được “sức mạnh hạt nhân” của nước Mĩ.

Viên trợ lí đặc biệt lập tức mang chiếc vali màu đen nhìn bề ngoài không có gì là đặc biệt kia lên bàn, chiếc vali đó còn đang được còng sẵn trên tay anh ta như sợ nó bị “rơi” mất vậy.

Vị phó Tổng thống lúc này cũng đã nhận được tin báo thất thủ ở miền Tây, khi ông ta định vào “bàn bạc” với Tổng thống thì đã thấy ông Obama đang đặt chiếc “vali chết chóc” đó trên bàn và nhập mật mã. Lập tức vị phó Tổng thống kia kêu lên:

- Ôi chúa ơi! Ngài bình tĩnh đi, mọi chuyện còn chưa phải quá tệ. Nếu ngài sử dụng vũ khí hạt nhân thì không chỉ quái thú, những người dân còn sống sót ở miền Tây cũng sẽ “đi theo” chúng.

Ông Obama tạm dừng tay lại, ông đưa ánh mắt kiên quyết lên nhìn vị trợ thủ của mình nói:

- Nước Mĩ đã không còn miền Tây nữa rồi.

Vị phó Tổng thống thẫn thờ cúi đầu nhưng ngay lập tức cố gắng:

- Thưa ngài… chúng ta còn hi vọng!

Ông Obama tạm để chiếc vali ở trên bàn đó đứng dậy nổi nóng:

- Ý của ông nói đến cái tên “siêu nhân” đó sao? Hắn là cái thá gì chứ? Một kẻ hám lợi, tham tiền. Một thằng vô nhân tính, kiếm chác trên sự “khó khăn” của người khác. Thằng đó đáng để hi vọng sao? Mà bây giờ không chỉ ở Mĩ, trên cả thế giới nơi nào cũng đang bị quái vật xâm lấn, hắn có là “anh hùng” thì cũng khó mà giải nguy cho cả thế giới này được.

Vị phó Tổng thống nghe những lời của ông Obama rồi nghĩ về sự “bóc lột” đôi khi quá thô thiển của Nguyên thậm chí nhiều lần “muốn cầu mà không được” vì hắn nói “bận”. An nguy của bao nhiêu con người lại để cho tên “ất ơ” đó quyết định sao? Ông nghĩ đến đây cũng khá đồng cảm với Tổng thống. Vì lợi ích của nước Mĩ, ông Obama đã “nhịn” thằng “anh hùng” kia quá nhiều rồi, bây giờ là lúc “sinh tử” mà “đường dây nóng” kết nối với hắn lại đang bị “nghẽn” bởi vô số các cuộc gọi yêu cầu trợ giúp từ các nơi.

Có thể nói nước Mĩ cũng như nhân loại đã phụ thuộc quá nhiều vào một cá nhân trong hơn một tháng vừa qua, chưa bao giờ trong lịch sử nhân loại một con người lại đáng để cả thế giới phải “sợ hãi” và “phụ thuộc” như thế, Hit-le cũng không phải, Ru- dơ- ven càng không, Stalin cũng chỉ là “bá chủ một phương” mà thôi.

Ông Obama trước khi miền Tây "báo nguy" đã liên tục kết nối với “Anh Hùng” nhưng phải mất nửa giờ mới thông kết nối nhưng đầu dây bên kia lại chỉ có âm thanh:

- Tôi đã biết và sẽ cân nhắc thời gian đến sớm nhất.

Ngay cả chuyện bàn về “thù lao” ông Obama chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã ngắt kết nối. Sự thật thì Nguyên lúc này không có “tâm tư” đi làm mấy chuyện “cứu thế giới” như các cuộc điện thoại kia yêu cầu. Anh đang rất “buồn bực” vì quá nhiều cái không vừa ý sảy ra với mình. Chán nản Nguyên đã mua “một lô” rượu đem lên cầu Long Biên lúc này đang vắng vẻ không một bóng người uống một bữa cho thỏa thích. Sợ “quên” cậu còn đặt “hẹn giờ” là 5 giờ đồng hồ sau mới “đứng lên” để “cứu thế giới”. Cậu “chơi đùa” với các quốc gia và để cho các nước kia tự mình “cố gắng nỗ lực” đi. Ai bảo hôm nay ta không vui chứ? Ta không vui thì ai cũng không vui hết haha. Sau khi “mất hứng” vì liên tiếp các cú điện thoại, cậu chàng còn bực mình tắt luôn cả máy nữa vừa uống vừa lẩm bẩm:

- Có mấy con “quái nhép” thôi mà cứ loạn cả lên. “Thánh cấp” sắp đến mà anh còn “chưa ngán” đây này. Kệ xác chúng bay, cứ đợi đấy, bọn “nhép” đấy cũng có dám đánh vào đây đâu mà anh phải vội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK