Hoàng hôn ngày hôm sau.
Bạch Kim Thành đứng trên một ngọn đồi gần mỏ thiết, hắn nhìn về ánh mặt trời đang lặn xuống. Tâm trạng hắn có phần lo lắng, vì hơn một ngày trời, bọn Ngọa Môn không hề có động tĩnh.
Đây chính là điều hắn lo sợ, bọn Ngọa Môn có thể đang âm thầm mưu tính chuyện gì đó, hắn không biết được đường đi của đối phương nên trong lòng có phần sốt ruột. Bọn người mật thám Bạch gia vẫn không thám thính được gì. Đây chính là địch trong tối, hắn ngoài sáng. Điều này nói lên bọn hắn vô cùng bất lợi.
Lúc này một tên hộ vệ chạy lên cấp báo “Bẩm Bạch quản sự, địch nhân có động tĩnh!”
Bạch Kim Thành nghe xong báo cáo, lập tức xuống đèo xem xét tình hình.
Khoảng một khắc sau, hắn đứng trước mỏ thiết, xung quanh hơn mười hộ vệ Bạch gia và người Kim gia.
Bạch Kim Thành nhìn khói bay nghi ngút từ xa. Lúc này hắn đã đoán được ý định của bọn người Ngọa Môn. Bọn chúng muốn đốt rừng. Đầu tiên là ép bọn người Bạch gia và Kim gia, hai là muốn phá hủy thiết kế bẩy rập bên ngoài bìa rừng, đây chính là địch nhân muốn tấn công vào.
Bọn chúng muốn nhất tiễn song điều, muốn một mẻ hốt gọn cả bọn.
Bạch Kim Thành suy ngẫm “Tình thế này, nếu cứ đối cứng, chắc chắn thương vong sẽ xảy ra, mà thương vong chính là điều không đáng!”
Hắn hướng sang một tên hộ vệ bên cạnh ra lệnh “Ngươi cùng huynh đệ nhanh chóng dọn đường rút lui hướng lên kinh thành. Như vậy, chúng ta sẽ càng tiếp cận gần hơn quân tiếp viện Bạch gia”
Tên hộ vệ đó nhận được lệnh, lập tức ra bên ngoài bìa rừng thông báo cho toàn đội rút lui.
Không đến nữa khắc sau, toàn đội đã có mặt ở mỏ thiết. Lúc này có tất cả hơn năm mươi người, bao gồm người Kim gia. Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Bạch Kim Thành.
Hắn nhìn mọi người đã sẵn sàng, sau đó phất tay nói “Rút lui!”
Cả đoàn người dẫn đầu là Bạch gia nhanh chóng rút khỏi mỏ thiết. Sau đó ra bên ngoài chỗ xe ngựa, cùng lên đường đến kinh thành. Chỉ có cách này mới bảo toàn được lực lượng.
Phía sau, ngọn lửa bên ngoài bìa rừng đã bốc lên, khói bay nghi ngút. Ánh lửa càng lúc càng lớn, khiến cánh rừng chìm trong biển lửa. Cùng may Bạch quản sự đối phó nhanh chóng, nếu không bọn họ thực sự bị ngọn lửa nuốt trọn.
Khi bọn người Ngọa Môn chạy đến hiện trường mỏ thiết, cả đoàn người Bạch gia đã đi được một quãng khá xa.
Tên Trình thống lĩnh nhìn theo dấu vết lưu lại nhếch miệng cười “Đây chính là bứt cỏ động rừng, dụ rắn ra khỏi hang. Ngươi chẳng lẽ không nhận ra sao, Bạch lão đệ?”
Cùng lúc đó, đoàn người Bạch gia và Kim gia đã rời trấn Ông Thòn được năm mươi dặm đường. Bọn họ không theo con đường chính, mà theo lối đường mòn trong rừng thẳng đến kinh thành.
Bọn họ dừng chân trước thôn Đại Nghĩa, đây là thôn cuối cùng của tỉnh Thái Nguyên, giáp với tỉnh Bình Xuyên khắp nơi đều là rừng rậm.
Trời lúc này đã tối, nhưng nhờ có ánh sáng trăng họ vẫn có thể thấy được đường đi, chỉ là không được rõ ràng.
Bạch Kim Thành trên lưng ngựa, nhìn qua hộ vệ thân cận nói “Ngươi trước dẫn một đoàn ngựa Bạch gia rẽ sang hướng khác. Ta hộ tống Kim gia chủ lên kinh thành, mọi việc đều nhờ ngươi!”
Tên hộ vệ gật đầu, sau đó tách một đoàn ngựa ra, giả vờ làm người Kim gia rồi rời đi. Bọn họ rẽ hướng ra đường chính tiếp tục lên đường.
Còn lại đoàn người Bạch Kim Thành, hắn ra hiệu cho mọi người xuống ngựa. Sau đó hắn hướng Kim gia chủ nói “Trước mắt, chúng ta để xe ngựa trong thôn Đại Nghĩa. Ta biết ở đây có một miếu hoang ít người qua lại, vô cùng kín đáo. Tạm thời nghỉ ngơi, sáng sớm mai lên đường!”
Bọn người Kim gia gật đầu, vô cùng tín nhiệm Bạch quản sự. Hắn là người có tầm nhìn rộng, nếu không phải hắn dẫn đoàn, có lẽ bọn họ khó lòng vượt qua đợt phục kích vừa rồi.
Bọn họ gửi đoàn xe ngựa vào một hộ dân trong thôn Đại Nghĩa, nơi đó khá an toàn. Sau đó theo Bạch Kim Thành men theo con đường mòn phía sau thôn. Bọn họ tiếp tục băng qua một con suối, phía sau hộ vệ Bạch gia thay phiên nhau xóa bỏ dấu vết lưu lại. Bọn họ hành sự vô cùng cẩn thận.
Ước chừng một khắc sau, Bạch Kim Thành dừng lại trước một cái miếu có ghi dòng chữ “Miếu Tử Mẫu”. Miếu này mang tiếng là bỏ hoang, nhưng lâu lâu vẫn có vài thôn dân đến dọn dẹp, nên bên trong vẫn còn khá sạch sẽ, không đến nỗi mục nát.
Bạch Kim Thành ra lệnh hộ vệ dọn dẹp chỗ ở cho người Kim gia. Mặc dù Kim gia có chừng hai mươi người hộ tống, nhưng bọn họ đã chia ra hành sự hơn phân nửa, nên hiện tại chỉ còn vài người bên cạnh. Kim gia chủ nhìn bọn người Bạch gia cần mẫn, lại nhiệt tình. Hắn sinh lòng cảm khái, hắn hướng Bạch Kim Thành chắp tay nói “Lần này, thật sự Kim mỗ đa tạ Bạch huynh ra tay giúp đỡ, nếu không mạng già này đã không còn!”
Bạch Kim Thành vội vàng khoát tay nói “Kim gia chủ không cần khách khí, đây là chuyện Bạch mỗ nên làm!”
Đột nhiên, hắn khẽ biến sắc. Hắn phát hiện vừa rồi có gì đó không đúng. Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua từng hộ vệ Bạch gia và Kim gia. Hắn nhanh chóng phát hiện một kẻ đang mặc trang phục hộ vệ Kim gia. Hắn nhẹ phất tay, một ám khí kim châm nhanh chóng xuyên qua mi tâm tên nội gián đó, động tác quá nhanh khiến tên nội gián hầu như không có cơ hội phản kháng.
Bạch Kim Thành lại gần tháo một lớp dị dung ra, hiện ra một khuôn mặt khác. Lúc này Kim gia chủ mới bàng hoàng, hắn không ngờ, một vị hộ vệ Kim gia đã bị hạ sát thủ, theo sau đoàn người là một tên nội ứng.
Bạch Kim Thanh khám xét thi thể, phát hiện một lệnh bài có ghi chữ “Huyền”. Hắn suy tư, đây là Ngọa Môn, tại sao lệnh bài lại là “Huyền”, nó có ý nghĩa gì.
Khuôn mặt hắn đại biến, hắn vội hét lên “Nhanh, tất cả rút lui!”
Tên nội ứng vừa rồi chắc chắn đã thả ra ám hiệu cho đồng bọn. Miếu này không thể ở lâu được nữa.
Cả bọn nhanh chóng rời khỏi miếu, vừa bước ra bên ngoài. Trên bầu trời ngoài ánh trăng khuyết, lúc này xuất hiện vô số đốm lửa nhỏ nhoi đang rơi xuống. Hắn vội hét lên “Tất cả nhanh chóng phòng bị!”
Tất cả hộ vệ Bạch gia, Kim gia lập tức vũ trang chưa đầy hai hô hấp. Những đốm lửa nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lập tức thiêu rụi tất cả những vật cản mà chúng đi qua.
Đoàn người Bạch gia, Bạch Kim Thành không có mang khiên kháng hỏa của gia tộc theo, nên hầu như vô cùng khó khăn để đối kháng. Bọn họ chỉ có thể dùng khinh công né tránh, mà không thể làm được gì hơn.
Khắp nơi lúc này hầu như tràn ngập trong biển lửa. Thêm vào đó những ám khí hình hoa liên không ngừng rơi xuống, phóng ra ngân châm liên lục. Tình thế hầu như ngàn cân treo sợi tóc.
Hơn mười cao thủ Bạch gia đã ngã xuống, không biết sống chết. Nguyên do là họ vừa chống đỡ, vừa bảo vệ Kim gia chủ, nên không bảo vệ được bản thân mình mới dính ám khí.
Lúc này hỏa diễm và ám khí ngừng lại, một nhóm người từ phía sau cây đại thụ bước ra.
Có tiếng nói cất lên “Bạch huynh dạo này khỏe chứ?”
Bạch Kim Thành như nghe thấy được giọng nói quen thuộc. Hắn gặng hỏi “Ngươi là Trình Mặc?”
Giọng nói đó đắc ý trả lời “Vậy là Bạch huynh vẫn nhớ đến tiểu đệ, xem như danh khí tiểu đệ không tệ!”
Lúc này đám người hắc y nhân đã tiếp cận bọn người Bạch gia chừng mười trượng. Số lượng ước chừng hơn ba mươi người.
Kim gia chủ nhướng mắt lên, lão tiến lên lớn giọng nói “Cho hỏi, lão đệ ta có đến hay không?”
Bọn người Ngọa Môn không trả lời, trong bọn chúng một thân ảnh quen thuộc đối với Kim gia chủ bước ra.
Hắn chắp tay, cười mỉa mai nói “Đã làm đại ca thất vọng rồi!”
Hắn nói tiếp “Giờ đại ca chỉ có hai lựa chọn, một là cho tiểu đệ biết vị trí mỏ vàng gia tộc, bọn ta sẽ cho mọi người con đường sống, ngược lại đại ca tự hiểu…”
Kim gia chủ nhướng mày phân vân. Bạch Kim Thành đứng ra đánh giá Kim Hối một hồi, hắn cười mỉa mai “Ngươi nghĩ, Ngọa Môn xuất đại thủ bút như vậy, sẽ có lựa chọn thứ hai sao?”
Hắn vừa nói vừa cười ha ha. Trình Mặc tiếp lời “Đúng là hiểu ta chỉ có Bạch huynh, nhưng tiểu đệ có thể cho mọi người ra đi thống khoái!”
Bạch Kim Thành nhíu mày, hắn tính toán vô cùng cẩn thận, cuối cùng vẫn thua bọn người Trình Mặc. Hắn nhìn các huynh đệ hộ vệ Bạch gia thương tích nghiêm trọng. Hắn không khỏi thở dài, hắn đã chuẩn bị tinh thần hy sinh, mở đường thoát cho mọi người.
Trong lúc Bạch Kim Thành không biết làm thế nào ứng phó, phía sau miếu phóng lên một thân ảnh to lớn. Thân ảnh màu đen đứng chễm chệ trên đỉnh miếu, dáng vẻ vô cùng uy phong.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK