Từ khi lão viện trưởng phong Phương Triết làm giáo sinh đã qua nhiều ngày. Hắn ít xuất hiện ở Thái Học Viện hơn, thường ở hoa viên gia trang lĩnh hội kiếm pháp của Vân Du Nam Tiên Cư.
Hai bộ kiếm pháp hắn lĩnh hội vô cùng đơn giản. Nhưng đến một giai đoạn nào đó, hắn mới nhận ra càng đi sâu vào học hỏi, những chiêu thức trong kiếm pháp phát sinh biến hóa. Tỷ như Phong Mạn Kiếm biến hóa ra hai thức là Phong Nhận Trảm và Phong Ba Trảm. Còn Vân Du Tiên Kiếm Quyết biến hóa ra năm thức theo trình tự đó là Vô Ảnh Kiếm, Vân Hoa Kiếm, Du Thiên Kiếm, Đoạt thiên kiếm, Vân Du Tiên Thiên Kiếm. Mỗi một kiếm thức hầu như tạo ra một loại khí thế đoạt thiên đoạt địa vô cùng bá đạo.
Trước đây Phương Triết chỉ tập trung lĩnh hội Ngự Kiếm Quyết, xem đó là tất sát kỹ và mỗi lần xuất kiếm hắn khó lòng kiềm chế được. Vì cảm giác càng mạnh thì phi kiếm càng bạo liệt hầu như là không thể kiểm soát được. Nhưng đến khi hắn lĩnh hộ hai bộ kiếm quyết của Vân Du Nam Tiên Cư, hắn hầu như cầm kiếm có thể khống chế được từng ly từng tí khoảng cách. Thậm chỉ khoảng cách chỉ một sợi tốc, hắn vẫn kiểm soát được. Đó chính là ưu thế của kiếm pháp.
Lúc này Lý Sửu từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hắn vô cùng gấp gáp.
Dạo gần đây, Phương gia liên tục bị người khác làm khó dễ, nên khi có người lạ xuất hiện hắn liền liên tưởng đến người xấu đến gây sự.
Vừa gặp Phương Triết, hắn liền bẩm báo “Thiếu gia, bên ngoài lại có người đến gây sự?”
Phương Triết nghi hoặc, hắn không do dự liền đi thẳng ra bên ngoài cổng gia trang thì bắt gặp một vị thiếu niên lớn hơn hắn chừng vài tuổi, trên lưng có đeo một thanh trường thương, dáng vẻ vô cùng hiên ngang, bất phàm.
Vừa nhìn thấy Phương Triết, vị thiếu niên này nét mặt có phần kinh ngạc. Có thể hắn không ngờ Phương Triết lại là một vị thiếu niên như hắn.
Hắn không nói nhiều, trực tiếp chắp tay giới thiệu “Ta là Dương Nhất Lang, theo nhiệm vụ đến khiêu chiến ngươi!”
Phương Triết cũng chào hỏi “Ta là Phương Triết, cho hỏi huynh là người phương nào?”
Dương Nhất Lang không giấu giếm trực tiếp nói “Dương gia ở Vĩnh Niên Thành!”
Phương Triết nghe nhắc đến Vĩnh Niên Thành, chợt nhớ đến Mộ Dung Nhiễm Nhiễm từng đề cập một lần. Nàng đến đó làm đại đương gia kinh doanh ở Vĩnh Niên Thành. Cho đến lúc này, vẫn chưa có dịp ghé thăm nàng.
Phương Triết thấy đối Phương điềm tĩnh có phần nho nhã. Hắn đối với thiếu niên trước mặt có phần thiện cảm. Hắn nói “Vậy Dương huynh muốn trực tiếp so tài hay trước dùng trà?”
Dương Nhất Lang xua tay nói “Quân tử không cần câu nệ, trực tiếp so tài!”
Phương Triết thấy vậy, liền mời hắn vào sân rộng bên trong hoa viên. Dương Nhất Lang không hề e dè, trực tiếp theo sau Phương Triết tiến vào hoa viên. Chỉ có điều, nét mặt nghiêm túc của Dương Nhất Lang giãn ra khi nhìn thấy phong cảnh bên trong. Ánh mắt hắn có phần kinh ngạc.
Bên trong hoa viên lúc này có mẫu thân Phương Triết, hai vị hộ vệ cùng Lý Sửu. Những người còn lại, như cha hắn thì ở Dạ Lan Phường kinh doanh, Ngô Như NGọc thì ở Thái Học Viện, còn Ngô Phong đã chuyển về Lăng Ba Thành sinh sống. Nơi đó cũng có sản nghiệp Phương gia, nên để Ngô Phong ở đó làm nơi trưởng thành, sau này còn giúp đỡ Phương gia chèo chống.
Lúc này Dương Nhất Lang tháo trường thương trên lưng ra, tay cầm trường thương chỉa xuống mặt đất vô cùng tuấn mỹ, bộ dáng như một chiến thần.
Phương Long ném một thanh kiếm về phía Phương Triết, hắn chụp lấy vô cùng nhẹ nhàng.
Phương Triết nói “Đây là lần đầu tiên ta sử dụng kiếm so đấu với người khác, Dương huynh chớ chê cười!”
Nghe Phương Triết nói vậy, Dương Nhất Lang nhất thời phân vân, nhưng hắn vẫn không tiện hỏi, cũng có thể đối phương đang khiêm tốn để hắn ra tay nhân nhượng. Dương Nhất Lang chỉa thương về Phương Triết nói “Dương gia thương xin chỉ giáo!”
Nói rồi, hắn trực tiếp phóng về phía Phương Triết sử dụng Nhất Kích, Tam Liên Sát hai tuyệt chiêu đầu tiên của Dương gia thương tấn công Phương Triết. Phương Triết nhìn động tác nhanh chóng, dứt khoát, mũi thương hầu như liên tục đâm vào những điểm sơ hở trên người hắn, hắn sử dụng cước bộ nhẹ nhàng né tránh khỏi những đòn công kích. Phương Triết nhất thời dùng kiếm chém ngang, tạo ra một đường kiếm khí chém về phía Dương Nhất Lang. Hắn nhìn kiếm khí đơn giản, nhưng sắc bén tấn công, hắn dùng Tam Liên Sát ra chống đỡ, sau đó lui về phía sau. Trên mu bàn tay hắn còn vương lại một vết cắt nhỏ.
Dương Nhất Lang sờ lấy vết cắt sau đó nét mặt trở nên hưng phấn. Đây là lần đầu tiên Dương gia thương vừa ra tay đã bị đối phương đẩy lùi. Cơ hội này hầu như khó có được.
Dương Nhất Lan chỉ mũi thương lên trời, sau đó hét to “Phá thiên!”
Phương Triết nhìn một loại khí kình đột nhiên bộc phát ra từ mũi thương, tạo ra một dư chấn, tiếp đó, một hư ảnh ngân long xuất hiện lao về phía Phương Triết. Đây chính là khí kình tạo ra hư ảnh, nhìn khí thế có thể vô cùng mạnh, có thể đâm nát một ngọn núi. Phương Triết xuất kiếm, hắn cũng hét lên “Phong nhận!”
Từ trong nhát chém của Phương Triết, xuất hiện hai hư ảnh lưỡi liềm, chúng tạo ra từ tinh khí thần của Phương Triết, nên so về uy lực, khí kình dưới mấy bậc, nên Phong nhận dễ dàng cắt nát tàn ảnh ngân long, điều này khiến Dương Nhất Lang lui về sau ba bước, miệng hắn hộc máu.
Phương Triết vẫn không mảy may ra toàn lực, chỉ là nhẹ nhàng đối phó. Đối phong hầu như triệt để dưới tay hắn.
Dương Nhất Lang tâm thần bấn loạn, hắn không nghĩ tới đối phương lại dễ dàng đánh bại hắn chiêu thức vừa rồi.
Hắn đứng ngay ngắn lại, sau đó hướng Phương Triết nói “Ta sẽ ra chiêu cuối cùng, một chiêu phân thắng bại!”
Dương Nhất Lang nói xong, hắn liền tập trung lực lượng vào chiêu thức cuối cùng, hắn hét lên “Địa chấn!”
Dương Nhất Lang quơ trường thương vét lên trời, tức thì một vết nứt bộc phát rồi lao về phía Phương Triết với tốc độ cực kỳ nhanh. Chiêu địa chấn này hầu như là tách rời mặt đất ra làm hai, uy lực có thể gọi là hủy thiên diệt địa. Đây chính là chiêu cuối cùng của Dương gia thương.
Phương Triết nhìn thấy chiêu thức áp sát mình, hắn liền sử dụng Du Thiên Kiếm tức thì quét mũi thương sang một bên, sau đó cước bộ nhanh chóng tránh sang một bên đưa lưỡi kiếm lên cổ Dương Nhất Lang, động tác cực kỳ nhanh, không đến một hô hấp.
Dương Nhất Lang cầm thương cứng đờ, hắn không động đậy được, lưỡi kiếm Phương Triết chỉ cần khẽ động, hắn đầu lìa khỏi cổ.
Dương Nhất Lang thu thương lại, sau đó chắp tay bái phục. Hắn liền hỏi “Chiêu vừa rồi biến ảo khó lường, tên của nó là gì?”
Phương Triết nói “Du Thiên Kiếm, thức thứ ba của Vân Du Tiên Kiếm Quyết. Đây là tuyệt kỹ của Vân Du Nam Tiên Cư!”
Dương Nhất Lang tâm tình chớp động chứng tỏ hắn đã từng nghe nói đến danh tự này. Chỉ là hắn chưa có dịp chứng kiến. Hắn không nghĩ tới, thiếu niên trước mắt lại có thể sử dụng kiếm pháp điêu luyện đến như vậy. Hắn tò mò nói “Phương đệ luyện kiếm được mấy năm rồi?”
Phương Triết nghe nói vậy, hắn lúng túng không biết trả lời như thế nào để đối phương hiểu được. Hắn thở ra, trả lời “Ta năm tuổi đã bắt đầu luyện kiếm!”
Dương Nhất Lang gật đầu, đáp án này hắn tin tưởng được. Chỉ có người học kiếm từ nhỏ mới có thể tạo ra biến hóa xuất quỷ nhập thần như vậy. Hắn chắp tay hướng Phương Triết cáo từ.
Phương Triết ngẫm nghĩ, sau đó nói “Dương huynh có thể dừng bước?”
Dương Nhất lang thắc mắc, cước bộ dừng lại. Phương Triết nói tiếp “Thực ra nếu vừa rồi Dương huynh sử dụng Địa Chấn, rồi cước bộ nhảy về trước sử dụng Nhất Kích cùng Tam Liên Sát, có thể sẽ gây khó dễ được ta!”
Dương Nhất Lang ngẫm nghĩ, sau đó “a” lên một tiếng. Hắn tại sao lại không nghĩ ra. Có phải vì sợ đối phương chống cự không nổi, hay là vì tự tin với chiêu thức Địa Chấn. Hắn nhất thời hai mắt sáng ra, nhìn về Phương Triết, sau đó chắp tay bái phục. Đây là đối phương đang chỉ điểm hắn a.
Lúc này, bên ngoài lại có một bóng dáng đi vào, trên vai vác một thanh đại đao chừng bảy thước. Hắn nói “Ta bên ngoài gọi không ai nghe thấy, nên đường đột đi vào, không nghĩ tới Dương huynh đã đến trước một bước!”
Dương Nhất Lang nhất thời nhận ra được người mới đi vào. Đó là Bá Đao Liên Chân thuộc Đao Môn. Hắn thành tựu lớn nhất là một đao hủy diệt liên tiếp hai hang ổ sơn tặc. Hắn được người dân tung hô là một vị thiếu niên anh hùng.
Liên Chân thuộc về đao môn, có tuyệt chiêu vang danh đó là Bách Hợp Nhất Đao, trong vòng hai hô hấp có thể xuất ra hai trăm nhát đao khiến đối phương không thể nào né tránh. Người nào rơi vào Bách Hợp Nhất Đao đều khó lòng thoát khỏi thiên la địa võng của đao pháp.
Phương Triết nhìn đối phương khí thế cũng không kém Dương Nhất Lang, hắn chắp tay khom người nói “Xin chỉ giáo!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK