• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 11: Phản đồ Phồn Hoa cung

Editor: tudiemto


Tinh quang lộng lẫy, đêm hỏa rã rời.

Trở lại tổng bộ Phồn Hoa cung, Hoa Trọng Vũ rất là săn sóc phái ba vị đường chủ trở về nghỉ ngơi, mọi người như được đại xá, nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt của Hoa Trọng Vũ.

“Sắc trời không còn sớm, cung chủ cùng Hạc công tử không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi?” Đoạn Vô Cầm đề nghị nói, hắn cũng không muốn cùng Cao Lập ở nơi này mắt to trừng mắt nhỏ, thuận tiện quan sát Hoa Trọng Vũ cùng Hạc Thương Lan tình chàng ý thiếp, cảnh tượng ngươi nùng ta nùng, chỉ là ngẫm lại hai người này thành đôi, hắn liền cảm thấy hàn ý bức người.

Cao Lập bất mãn trừng mắt Đoạn Vô Cầm, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy hôm nay Đoạn Vô Cầm hết sức chân chó.

Hoa Trọng Vũ thập phần vừa long đề nghị của Đoạn Vô Cầm, tha thiết mong nhìn Cao Lập nói: “A Lập a, hiện tại đã trễ thế này, sợ là không có phương tiện an bày chỗ ở cho tướng công đi?” Hoa Trọng Vũ mắt như tinh quang nhìn Cao Lập.

“Phòng khách của Phồn Hoa cung còn rất nhiều, cung chủ không cần lo lắng.” Cao Lập trảm đinh tiệt thiết nói, quỷ tâm tư của Hoa Trọng Vũ đã sớm bị hắn nhìn thấu, thả Hạc Thương Lan ra là một chuyện, bắt hắn thản nhiên thừa nhận sự thật ván đã đóng thuyền lại là một chuyện khác.

“Ngươi đều nói là khách phòng thì phải dùng chiêu đãi khách nhân. Tướng công cũng không phải người ngoài, làm sao có thể để huynh ấy ngủ phòng khách đâu.” Hoa Trọng Vũ bĩu môi nói.
Hạc Thương Lan đi thẳng đến một bên, nhìn bụi hoa thược dược, bỗng nhiên cảm thấy trong bóng đêm yên tĩnh kia màu đỏ lại hết sức chói mắt.

Gió đêm nhẹ thổi, không khí bên ngoài làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu, về phần đối thoại của chủ tớ đằng kia hắn vô tâm thưởng thức, dù sao hắn sớm nhận định đó là một cái âm mưu, tuy rằng âm mưu này trình diễn có chút hoang đường, nhượng hắn đến nay cũng không rõ ràng.

Hoa Trọng Vũ bất mãn nhìn Hạc Thương Lan không chút để ý, đối với Cao Lập nói: “A Lập a, ngươi xem, tướng công đều bị ngươi chọc tức giận.”

Cao Lập bất đắc dĩ nhún vai, vì sao cung chủ nhà mình đã nghĩ đến mặt khác rồi.

“Là các ngươi đối thoại rất nhàm chán làm Hạc công tử cảm thấy buồn ngủ, cho nên hắn tình nguyện thưởng thức gió đêm để xua tan buồn ngủ, cũng không muốn nghe các ngươi ở trong này vô nghĩa.” Đoạn Vô Cầm tàn khốc nói lên sự thực phủ phàng.

“Thì ra là thế.” Hoa Trọng Vũ hiểu gật gật đầu, tiếp tục nói: “A Lập a, tuy rằng ta không nghĩ cùng ngươi vô nghĩa nữa, nhưng là ta lại càng không muốn cho tướng công ngủ phòng khách đâu.”

“Như vậy theo ý cung chủ Hạc công tử ngủ ở chỗ nào thích hợp?” Cao Lập lạnh giọng hỏi, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

“Kỳ thật, ta không phải là người bảo thủ, ta không để ý động phòng trước đâu.” Hoa Trọng Vũ ngượng ngùng nói, ánh mắt nhìn phía Hạc Thương Lan tràn đầy nhu tình.

“Ta để ý......” Mới vừa rồi Hạc Thương Lan luôn luôn giả câm điếc, giờ không thể nhịn được nữa đưa ra kháng nghị, đùa giỡn cái gì, cho dù muốn động phòng, đối tượng cũng vĩnh viễn không có khả năng là vị cung chủ kỳ ba này của Phồn Hoa cung.

“Kia ý tướng công là......” Thanh âm Hoa Trọng Vũ có chút nghẹn ngào, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạc Thương Lan nói.

“Phòng khách là được rồi.”

“Như vậy chẳng phải là ủy khuất tướng công?” Hoa Trọng Vũ tiếp tục dụ hoặc nói.

Đùa, cùng ngươi ngủ mới là ủy khuất!

Trong lòng Hạc Thương Lan không ngừng oán thầm, không thể tưởng được trên đời cư nhiên có nữ hài tử như thế ...... Không bảo thủ ...... Hay là, hiện tại nữ nhân trên giang hồ đều là như vậy?

Ở ngoài mặt, hắn như cũ không sợ hãi đứng ở nơi đó trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn không ra biểu cảm gì nói: “Nếu cung chủ không muốn ta ngủ phòng khách như vậy ta có cái đề nghị.” Nói xong, ánh mắt Hạc Thương Lan không chút để ý liếc hướng hai người xem náo nhiệt bên cạnh, tiếp tục nói: “Không biết hai vị hộ pháp có thể thu dụng tại hạ một đêm?”

Cao Lập nghiêm cẩn gật gật đầu.

Đoạn Vô Cầm lần đầu tiên thấy Cao Lập gật đầu tốc độ mau như vậy.

“Thật sự không suy nghĩ động phòng sao?” Hoa Trọng Vũ như cũ không cam lòng hỏi.

Hạc Thương Lan kiên định lắc đầu, tốc độ cùng Cao Lập chỉ có hơn.

“Như vậy, tướng công tối nay ngủ ở chỗ nào?”

Hạc Thương Lan mặt không biểu cảm dùng ngón tay chỉ Đoạn Vô Cầm nói: “Liền ngủ nơi hắn đi!”

Gặp Hạc Thương Lan lựa chọn Đoạn Vô Cầm, Cao Lập bỗng nhiên cảm thấy tâm tình phức tạp đến cực điểm, xem ra địch ý của hắn thể hiện quá mức rõ ràng cho nên Hạc Thương Lan hiện tại liền bắt đầu nhìn hắn khó chịu.

“Vì sao là ta?” Đoạn Vô Cầm thụ sủng nhược kinh trừng lớn hai mắt, một bộ khó có thể tin.

Hạc Thương Lan liếc mắt cảnh cáo, Đoạn Vô Cầm thức thời ngậm miệng lại.

“Còn không đi trước dẫn đường?” Hạc Thương Lan nhíu mày.

Đoạn Vô Cầm làm cái thỉnh thủ thế, thông minh ở phía trước đi tới.

“A Lập --” Hoa Trọng Vũ lưu luyến nhìn phương hướng Hạc Thương Lan cùng Đoạn Vô Cầm rời đi, âm thanh ai oán ở trong trời đêm càng trở nên bén nhọn.

Cao Lập đánh cái ngáp thứ ba mươi, hắn hiện tại quan tâm nhất không phải tương lai Phồn Hoa cung, mà là hắn khi nào thì có thể trở về ngủ.

“Cung chủ có gì phân phó.”

“Quản nàng dâu của ngươi cho tốt, không cho hắn câu dẫn tướng công của ta!” Hoa Trọng Vũ tức giận dậm chân, nhịn không được quệt miệng nói.

Cao Lập gật gật đầu, đờ đẫn nhìn theo bóng dáng Hoa Trọng Vũ biến mất trong tầm mắt.

Thẳng khi đến cửa, nháy mắt Cao Lập mới đột nhiên bừng tỉnh, cái gì kêu quản tốt nàng dâu của hắn, hắn đến nay vẫn là cô đơn một mình có được không a!

Phịch một tiếng, cửa bị một cước đá văng ra, Cao Lập nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng chết, vì sao mỗi lần đều đem ta cùng Đoạn Vô Cầm lưu manh xả đến cùng nhau.”

Ánh trăng càng lúc càng mờ nhạt, phía Đông dâng lên một chút bàng bạc, Hạc Thương Lan cùng Đoạn Vô Cầm nhìn nhau, hai người ánh mắt một cái so với một cái càng thâm trầm, ai cũng không đành lòng đánh vỡ yên tĩnh trước mắt.

Nửa ngày, Đoạn Vô Cầm ẩn ẩn thở dài, kính cẩn thi lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến Truy Phong Sử.”

Hạc Thương Lan lắc đầu, khóe miệng trào phúng cười, nói: “Nếu Ma Giáo thật sự nhận ta làm chủ tử sao lại để Phồn Hoa cung đem ta giam giữ năm năm đâu.”

Năm năm đến, Ma Giáo đối với hắn đúng là chẳng quan tâm, dường như mặc hắn ở Phồn Hoa cung tự sinh tự diệt, mỗi khi nghĩ đến điều này Hạc Thương Lan phẫn nộ cùng bất mãn tràn đầy trong lòng, thế nào cũng không tiêu tan, giống như một cây bén nhọn bất tri bất giác đã sớm mọc rễ ở đáy lòng.

Đoạn Vô Cầm cúi đầu thật thấp, một bộ muốn nói lại thôi.

“Nói......” Hạc Thương Lan hừ lạnh một tiếng, đối với Tiết Như Bích căm hận sớm căm thù đến tận xương tuỷ, hắn nhưng là muốn nhìn Tiết Như Bích lần này tính toán dùng cái gì lí do thoái thác vì chính mình giải vây.

“Truy Phong Sử có điều không biết, Ngự Phong Sử sở dĩ đối với tình huống của người chẳng quan tâm, thật sự là bởi vì hắn...... Hữu tâm vô lực......” Đoạn Vô Cầm suy nghĩ tìm từ sợ nói sai một từ càng làm cho Hạc Thương Lan cùng Tiết Như Bích hiểu lầm càng sâu.

“Hữu tâm vô lực?” Hạc Thương Lan cười lạnh không ngừng, đối với Đoạn Vô Cầm lấy cớ có vài phần tư thế xem thường.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK