• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 13: Bái kiến bà mối


Nằm ở trên giường, nhìn căn phòng lớn mà trống trải, Hạc Thương Lan lại có loại cảm giác dường như đã cách mấy đời, tự do tới quá mức đột nhiên, thế cho nên hắn hiện tại như cũ cảm thấy đó như là một cảnh trong mơ thình lình xảy ra, sợ nhắm mắt lại mộng liền tỉnh. Tỉnh lại sau, đối mặt như trước là tường đồng vách sắt, ánh mắt chỉ có thể được bốn bức tường nhà tù, gần như đã quên màu sắc bầu trời.

“Thật sự cứ như vậy đi ra sao?” Hạc Thương Lan lầm bầm lầu bầu, hồi tưởng chuyện xảy ra mấy ngày nay, hắn tự giễu lắc đầu, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.

Vô luận mục đích chân thực của Phồn Hoa cung là cái gì, dù sao dựa theo tình thế trước mắt trận giao dịch này hắn đều không có chịu thiệt, lấy được tự do là việc quang trọng nhất, về phần nghi vấn cùng phiền não tạm thời để qua sau đầu quên đi.

Mông lung bên trong, tinh thần dần dần mê màng, vừa ngủ dậy, này đúng là một đêm vô mộng.

Sáng sớm, nhìn ánh nắng chói lọi ngoài cửa sổ, loại cảm giác ấm áp này đã thật lâu không có, khóe miệng Hạc Thương Lan kìm lòng không được thản nhiên nhàn nhạt ý cười.

Tiếng gõ cửa truyền đến nhẹ nhàng.

Hạc Thương Lan không vui nhíu mày, hướng về phía ngoài cửa nói: “Người nào?”

“Tướng công, ta đến hầu hạ ngươi rửa mặt.” Thanh âm Hoa Trọng Vũ từ ngoài cửa truyền đến, thanh âm quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, gây cho Hạc Thương Lan cảm giác muốn buồn nôn cùng run rẩy.

“Bực này việc nhỏ, không cần làm phiền cung chủ đi?” Hạc Thương Lan tức giận nói, mỗi khi hắn cho rằng có thể thích ứng với hành động lạ lùng của Hoa Trọng Vũ thì Hoa Trọng Vũ luôn kịp thời làm cho hắn thêm chấn động mới.

“Ai u, tướng công, ngươi sẽ không là thẹn thùng thôi?” Tuy rằng cách một cánh cửa, trước mắt Hạc Thương Lan bỗng nhiên hiện ra bộ dáng hưng phấn của Hoa Trọng Vũ.

Bị ý tưởng thực tại ghê tởm một phen, Hạc Thương Lan thập phần thức thời từ trên giường đứng lên, không cam không nguyện đi tới mở cửa ra.

Hoa Trọng Vũ bưng đồ dùng rửa mặt đứng ở trước cửa, ân cần nhìn Hạc Thương Lan, thực sự có vài phần bộ dáng hiền thê lương mẫu.

Ở Hoa Trọng Vũ hầu hạ, Hạc Thương Lan đơn giản rửa mặt chải đầu một phen.

“Tướng công, cùng đi bái kiến bà mối chúng ta đi?” Lúc Hạc Thương Lan ngẩn người Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên đề nghị nói.

“Bà mối?” Hạc Thương Lan cau mày rất là không hiểu, trên mặt treo đầy dấu chấm hỏi.

Hoa Trọng Vũ bức thiết gật gật đầu, thập phần tự giác giải thích nói: “Nếu là không có Tần minh chủ nhắc nhở, ta sợ là vĩnh viễn cũng không biết tướng công ngươi bị nhốt tại địa cung chịu khổ, cho nên, nói hắn là bà mối của chúng ta tuyệt không sai, này chén rượu bà mối hắn nhưng là hoàn toàn xứng đáng.”

Hoa Trọng Vũ loại này lấy cớ lung tung Hạc Thương Lan sớm biết nhưng không thể trách, nói không chừng ngày nào đó Hoa Trọng Vũ tìm được một cái cớ đường hoàng đặt tại trước mặt hắn, hắn mới có thể cảm thấy không bình thường đâu.

Trong ánh mắt hiện lên một chút trào phúng cùng nghiền ngẫm, Hạc Thương Lan hơi cúi xuống, không nhìn tới mâu quang tràn đầy nhiệt tình của Hoa Trọng Vũ, không mặn không nhạt nói: “Chẳng lẽ bởi vì ta bị nhốt bên trong địa cung, ngươi liền nhận định ta là tướng công của ngươi, như vậy trong địa cung còn rất nhiều đồ đệ của Ma Giáo, ngươi lại tính toán xử lý như thế nào?”

“Tướng công, ngươi rốt cục đã thừa nhận quan hệ của chúng ta!” Hoa Trọng Vũ hưng phấn mà nhìn hắn, tự động loại bỏ đoạn sau của câu nói kia.

Hạc Thương Lan nhướng mi thành hình cong đẹp mắt, hắn tựa hồ quên đối tượng trước mắt là dầu muối không tiến Hoa Trọng Vũ, cùng nàng giảng đạo lý tựa hồ là đàn gảy tai trâu.

Thừa dịp lúc Hạc Thương Lan trầm tư, Hoa Trọng Vũ nắm mạnh tay hắn, bước nhanh ra ngoài cửa.

Hạc Thương Lan bị hành động bất ngờ của nàng khiến cho hắn thập phần không được tự nhiên, lại nhịn không được tò mò nàng lại hội làm ra cái trò gì kinh thế hãi tục nữa.

Xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, hai người đi đến một mảnh sân hẻo lánh.

Trong viện giả sơn lương đình được xây dựng thập phần cầu kỳ, mang vài phần dáng dấp vùng sông nước Giang Nam.

Trước hòn giả sơn một lão giả mặc áo xám đang nhìn phương xa xuất thần.

“Tần minh chủ hai ngày này có tốt không?” Hoa Trọng Vũ yên lặng buông tay hai người đang nắm chặt ra, tiến lên một bước, hướng về lão giả đứng thẳng cất bước đi đến.

Tần Kình Phong nghe tiếng xoay người lại, một mặt vui mừng nhìn Hoa Trọng Vũ nói: “Đa tạ Hoa cung chủ quan tâm, nhận được chiếu cố lão phu ở Phồn Hoa cung hết thảy đều rất tốt.”

Hoa Trọng Vũ gật gật đầu nói: “Ta cũng hi vọng Tần minh chủ hết thảy mạnh khỏe, nếu như ngươi không khỏe, ai tới làm bà mối cho ta a.”

“Khụ khụ......” Tần Kình Phong không phải không có xấu hổ nhìn Hoa Trọng Vũ, rối rắm tìm từ nửa ngày, cách nửa ngày thật cẩn thận nói: “Không thể tưởng được Hoa cung chủ lời nói vẫn nhanh như vậy, quả nhiên là thiếu niên a, vĩnh viễn ngây thơ hồn nhiên, thật sự là làm lão phu hâm mộ không thôi.”

Nghe câu này, Hoa Trọng Vũ nhưng là thập phần tán thành nói: “Tần minh chủ lời nói hết sức chính xác, loại này nếu như tự mình trong miệng ta nói ra tự nhiên là thiên chân hồn nhiên, nếu là tự trong miệng Tần minh chủ nói ra, chỉ sợ sẽ bị người ta nói là già mà không hiểu lễ nghĩa.”

“Phốc......” Luôn luôn trầm mặc không nói Hạc Thương Lan cũng nhịn không được cười lên tiếng, không thể tưởng được lực sát thương Hoa Trọng Vũ thế nhưng cường đại như thế, nhìn Tần Kình Phong kia bộ dáng cam chịu, trong lòng Hạc Thương Lan đã sớm cười nở hoa, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, đối với vị võ lâm minh chủ nhậm chức đã nhiều năm này được xưng lấy đức thu phục người, hắn là hết sức không thích.

Nhìn quen sóng to gió lớn, lời nói vô tâm hữu ý kia của Hoa Trọng Vũ, Tần Kình Phong làm như thấy nhưng không thể trách, không chút phật lòng nhẹ nhàng cười, xem như đáp lại.

Tiếng cười Hạc Thương Lan thành công hấp dẫn chú ý của Tần Kình Phong, Tần Kình Phong như lơ đãng ở trên mặt hắn nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng thần sắc phức tạp, chính là trong nháy mắt, hồi phục lại quay về bình tĩnh, dường như mới vừa rồi hết thảy đều bất quá chỉ là nhìn nhầm.

Tần Kình Phong đem ánh mắt thu hồi, đối với Hoa Trọng Vũ nói: “Vừa mới nghe nói Hoa cung chủ muốn lão phu làm mối, hay là Hoa cung chủ sắp có việc vui?”

Hoa Trọng Vũ mím môi, khôi phục vài phần tư thái nữ nhi, tính khí bưu hãn thu liễm một chút, nói: “Không sai, này chén bà mối rượu, Tần minh chủ nhất định phải uống a.”

“Đó là tự nhiên, có thể trở thành bà mai của Hoa cung chủ, lão phu thật là vinh hạnh. Chính là không biết, đến tột cùng là người phương nào lại có được phúc phận này, có thể được đến Hoa cung chủ ưu ái?” Đến tột cùng là cái nào không muốn sống, cư nhiên dám cưới vị trước mắt này, đây mới là tiếng lòng giờ phút này của Tần Kình Phong.

Hoa Trọng Vũ mỉm cười nhìn Hạc Thương Lan, mâu quang chứa tràn đầy nhu tình.

Hạc Thương Lan hận không thể tìm cái hang để chui vào đi, nhưng nhìn đến thần sắc khó tin của Tần Kình Phong, khoái cảm trả thù tự nhiên sinh ra, khóe miệng không khỏi hiện lên một chút đắc ý cười.

“Vị công tử này thoạt nhìn rất quen mặt?” Tần Kình Phong quang minh chính đại đánh giá Hạc Thương Lan, tuy rằng chỉ cách năm năm, lúc trước thiếu niên ngây ngô kia đã sớm trút đi ngây ngô góc cạnh, biến thành công tử nhẹ nhàng, nhưng này ngũ quan quen thuộc cùng ánh mắt lãnh nghị không chút thay đổi, Tần Kình Phong dám khẳng định, thiếu niên trước mắt không phải người khác mà đúng là người mà năm đó làm người ta nghe tin đã sợ mất mật Ma Giáo Truy Phong Sử -- Hạc Thương Lan.

Toàn bộ giang hồ, gió êm sóng lặng lâu lắm, tựa hồ khúc nhạc dạo bão táp đã tiến đến phía trước, tương lai không lâu chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK