Đang đi về phía trước, Ngụy Phi cảm thấy rất kỳ lạ, mình vừa không có thế lực nào chống lưng, lại không có tiền bạc gì, tại sao Mục Khảm Kỳ để mình đảm nhận chức sỹ quan chỉ huy 1 vạn chiến hạm? Trên đoạn đường từ chỗ ngồi của mình đi đến trước mặt của Mục Khảm Kỳ, khiến cho Ngụy Phi nhớ lại cuộc đời của mình:
Nguy Phi sinh ra trong một gia đình bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, không giàu nổi không chết đói được. Nhưng trong nhà anh em quá nhiều, cha mẹ không thể nuôi nhiều người như vậy ăn học, các anh chị em tốt nghiệp cấp 3 xong đều đi làm, Ngụy Phi cũng không ngoại lệ, nhưng nghề nghiệp của anh ta là quân nhân. Không biết nên nói anh ta may mắn hay xui xẻo, vừa vào quân đội đã được phân công đến bồ đội tiêu diệt thổ phỉ, bắt đầu cuộc sống đuổi theo hải tặc khắp thế giới, đánh đuổi mãi cho đến năm 30 tuổi, nhưng anh ta cũng nhờ vào sự bình tĩnh và may mắn, lúc 30 tuổi đã trở thành thiếu tướng.
Mặc dù khắp Liên Bang thiếu tướng 18 tuổi có rất nhiều, nhưng người từng bước từng bước leo lên, cả Liên Bang chỉ có vài chục người. Vài chục người này do có sự trải nghiệm giống nhau, nên có sự qua lại, lâu ngày những người không có bề phái như bọn họ này được gọi là phái trẻ. Phái trẻ này không có sự ảnh hưởng gì với các sỹ quan cấp cao, nhưng lại là thần tượng của các sỹ quan cấp thấp. Đường Long so với bọn họ hoàn toàn không phải là cùng một tầng, mặc dù Đường Long gần đây rất nổi tiếng, nhưng Đường Long chỉ là đề tài bàn luận của những binh sỹ cấp thấp chứ không phải là thần tượng.
Ngụy Phi tiếp nhận quyền chỉ huy, đứng bên cạnh Trương Long Phách, hai người nhìn nhau lịch sự cười. Hai người bọn họ do xuất thân khác nhau, cho nên phái phiệt không giống nhau, cho nên không qua lại với nhau, nhưng đều có nghe qua công tích của đối phương.
“Sỹ quan chỉ huy hạm đội số 3 – thiếu tướng Well Johnson!” Mục Khảm Kỳ lần nữa gọi một cái tên khiến người khác ngây người, bởi vì lần này lại là một thiếu tướng trẻ tuổi.
Vị thiếu tướng tóc đỏ mắt xanh kia ngạc nhiên đứng lên, vội chạy đến trước mặt Mục Khảm Kỳ kính lễ tiếp nhận quyền chỉ huy. Lúc đứng bên cạnh Ngụy Phi, trong ánh mắt của anh ta và Ngụy Phi lộ vẻ nghi hoặc. Bởi vì theo thông lệ của Liên Bang sỹ quan chỉ huy thường là một sỹ quan có quân hàm trung tướng mới được, thiếu tướng nhiều nhất cũng chỉ chỉ huy vài phân đội, hoặc là làm sỹ quan tham mưu cho trung tướng. Bây giờ thiếu tướng làm sỹ quan chỉ huy, vậy những sỹ quan dưới quyền chẳng phải toàn bộ đều phải thấp hơn một cấp?
Vốn dĩ có vài thượng tướng và trung tướng định lên tiếng, nhưng đều bị những người bên cạnh mình ngăn cản, dưới sự ra hiệu của bạn mình, bọn họ nhìn thấy quan tướng dưới trướng của Mục Khảm Kỳ đều khó coi, bất giác lộ vẻ mặt ngờ nghệch, yên lặng không lên tiếng.
Nhanh chóng, Mục Khảm Kỳ đã giao nhiệm vụ sỹ quan chỉ huy của 30 hạm đội, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, trong số tất cả các sỹ quan chỉ huy thiếu tướng này không có một người nào thuộc phái hệ của Mục Khảm Kỳ, đại đa số đều là tướng của phái hệ trẻ. Mặc dù các vị tướng già khác không thừa nhận, nhưng trong lòng bọn họ biết những sỹ quan chỉ huy này đều là những tinh nhuệ trong quân đội Liên Bang.
Nhưng điều khiến bọn họ càng ngạc nhiên là, tướng quan phái hệ Mục Khảm Kỳ mặc dù khuôn mặt khó coi, nhưng không một ai đứng dậy phản đối sự điều phối của Mục Khảm Kỳ. Từ đó có thể thấy, sự đoàn kết của phái hệ Mục Khảm Kỳ vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, nếu như người lĩnh đạo của phái hệ khác làm những việc như của Mục Khảm Kỳ, tin rằng người trong phái hệ chắc chắn sẽ nhảy dựng lên phản đối!
Mục Khảm Kỳ đương nhiên biết được tướng quan của phái hệ mình đang nén trong lòng lừa giận, bọn họ rất muốn trách mắng mình, nhưng tất cả mọi người trong phái hệ mình đều là thành viên của tập đoàn thần bí đó, còn mình là đại diện được tập đoàn đó chọn, bọn họ cho dù không sợ một đại tướng này như mình, cũng phải sợ tư cách đại diện đó của mình, cho nên không dám phản kháng.
Đương nhiên Mục Khảm Kỳ biết được phải có được một lý do hợp lý để giải thích cho bọn họ, tránh bọn họ trong lòng tức giận, đối với sự giải thích này, trong lúc thay đổi tên trong danh sách Mục Khảm Kỳ đã nghĩ ra rồi, ông ta không sợ những tên vì khát vọng công tích mà hai mắt đỏ lên không phục. Sau khi Mục Khảm Kỳ nói một hồi, liền dẫn 30 sỹ quan chỉ huy rời khỏi, đương nhiên, lúc rời khỏi còn ra hiệu với những người của phái hệ mình.
Trong phòng họp nhỏ, Mục Khảm Kỳ bắt đầu giao nhiệm vụ cho những sỹ quan chỉ huy này. Nói là bố trí nhiệm vụ kỳ thực là giao cho bọn họ một cái đĩa. Cái người mắt xanh tóc đỏ tên Well nhìn Mục Khảm Kỳ có vẻ muốn nói gì nhưng lại không biết nói làm sao, Mục Khảm Kỳ sau khi nhìn thấy bất giác cười nói: “Thiếu tướng Well, có gì cứ nói thẳng.” Lời nói của Mục Khảm Kỳ khiến cho ánh mắt của mọi người tập trung vào Well.
Well liền đứng dậy kính lễ nói: “Xin lỗi thưa sếp, xin thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng.” Well nhìn thấy Mục Khảm Kỳ mỉm cười gật đầu, mới nuốt nước miếng nói tiếp: “Ngài điều động 300 ngàn binh lực, không biết binh lực từ đâu mà có? Binh lực liên bang tổng cộng mới 500 ngàn, ngoài 100 ngàn binh lực quân phản loạn ra, chúng ta chỉ còn có 400 ngàn binh lực, trong chốc lát điều động 300 ngàn binh lực, e rằng …”
Những người đang ngồi đều biết hàm ý của lời nói mà Well còn chưa nói xong, Liên Bang 500 ngàn binh lực, 100 ngàn binh lực do Mục Ân Lôi Tư không chế đã làm phản theo. 50 ngàn binh lực trong tay đại tướng Mộ Kiệt Đặc thần bí kia, không có mệnh lệnh của ông ta ai cũng không điều động nổi. Còn 150 ngàn binh lực của vua phương bắc Trương Quân Long cũng không phải nói điều là điều được, còn lại 200 ngàn binh lực thì nằm phân tán trong tay của những phái nhỏ, đây đều là những người chỉ lo cho mình, có ý muốn đánh bọn họ, cũng khó. Nói đi nói lại, kỳ thực Mục Khảm Kỳ chỉ có vài trăm ngàn binh lực dưới dự khống chế của phái ông ta là có thể dùng được, ông ta một lúc bổ nhiệm 30 sỹ quan chỉ huy, có đủ dùng không? Đừng đến lúc đó mà thủ hạ dưới trướng của mỗi vị sỹ quan chỉ huy chỉ là mấy ngàn binh lực.
Mục Khảm Kỳ đương nhiên cũng nghe hiểu, ông ta cười nói: “Kỳ thực binh lực dưới trướng các người, đã được nói rõ trong cái đĩa phát cho mỗi người, yên tâm, binh lực dưới trướng của mỗi người tuyệt đối không ít hơn biên chế 10 ngàn, thậm chí còn hơn nữa là.” Mục Khảm Kỳ nhìn thấy các thiếu tướng vẫn còn nghi ngờ, nghĩ rồi nói tiếp: “Ha ha, nhìn dáng vẻ lo lắng của các người kìa, hài, nói thật cho các người biết vậy, binh lực 500 ngàn của Liên Bang là chỉ quân chính quy, còn Liên Bang lớn như vậy đương nhiên không thể chỉ có bấy nhiêu binh lực, tin rằng mọi người đều không quên mỗi hành tinh hành chính đều có một hạm đội địa phương.”
Các thiếu tướng đều gật đầu, điều này ai cũng biết, nhưng sự kiện hạm đội địa phương giả làm đạo tặc lần trước, khiến cho hạm đội địa phương chịu đả kích lớn, thậm chí tổng tư lệnh chỉ huy hạm đội địa phương cũng vì đó mà bị buộc về hưu sớm. Bây giờ Mục Khảm Kỳ nhắc đến hạm đội địa phương làm gì? Lẽ nào ông ta muốn sử dụng hạm đội địa phương? Đó đều là chiến hạm cấp thấp.
“Không biết thiếu tướng Well có biết hạm đội địa phương của mỗi hành tinh hành chính có bao nhiêu binh lực không?” Mục Khảm Kỳ đột nhiên hỏi.
“Báo cáo sếp, tình hình tường tận hạ quan không rõ, nhưng nghe nói hạm đội địa phương biên chế ít nhất là 100 chiếc tàu tuần tra loại nhẹ, biên chế lớn nhất là 1000 chiếc tàu chiến bao gồm tàu khu trục trở xuống.” Well đứng lên đáp.
Mục Khảm Kỳ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Nguỵ Phi hỏi: “Thiếu tướng Nguỵ Phi, trong mắt của anh, hạm đội địa phương này và quân chính quy tân binh khống chế, binh lực bằng nhau ai sẽ giành được chiến thắng.”
“Báo cáo sếp, hạ quan cho rằng hạm đội địa phương sẽ thắng.” Nguỵ Phi mặc dù không biết tại sao Mục Khảm Kỳ lại hỏi mình, nhưng vẫn cung kính đáp, đương nhiên anh ta không đợi Mục Khảm Kỳ hỏi tại sao đã nói tiếp: “Hạ quan cho rằng hạm đội địa phương sẽ thắng là vì hạm đội địa phương dù ít hay nhiều đều đã trải qua chiến trường tiêu diệt hải tặc, kinh nghiệm chiến tranh là thứ mà tân binh không thể nào so sánh được.”
Mục Khảm Kỳ hài lòng cười: “Không sai, hạm đội địa phương mặc dù trang bị yếu, nhưng bọn họ lại có kinh nghiệm chiến đấu, bởi vì bất luận xung quanh của bất kỳ hành tinh hành chính nào cũng đều có sự tồn tại của bóng dáng hải tặc. Ha ha, cũng không biết tại làm sao, từ cổ chí kim đều không thể tiêu diệt hoàn toàn hải tặc.” Nói đến đây Mục Khảm Kỳ lộ vẻ mặt không còn cách nào khác.
Nhìn thấy các thiếu tướng mặt đỏ lên đang định nói gì, Mục Khảm Kỳ vội vẫy tay ngăn cản bọn họ đồng thời nói: “Không cần nói nữa, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện hải tặc, đương nhiên sau này có cơ hội sẽ đáp ứng nguyện vọng tiêu diệt hải tặc của mọi người. Ta muốn nói cho mọi người biết, hạm đội địa phương của cả Liên Bang có khoảng 6000 ngàn chiếc chiến hạm cấp thấp, loại trừ binh lực cần thiết mà các hành tinh hành chính cần để phòng thủ và hạm đội địa phương phía nam không còn bị khống chế, ta đã điều 2000 ngàn chiếc hạm đội địa phương lần lượt đến tinh hệ Tứ Mục và tinh hệ Hữu La, phân bố binh lực tường tận các người đi xem cái đĩa trong tay vậy.”
Tất cả các thiếu tướng nghe thấy con số 6000 ngàn chiếc kia đều sững người, không những bọn họ, mọi người dân và quân chính quy đều xem thường hạm đội địa phương, sự kiện lần trước càng khiến cho người ta quên đi sự tồn tại của hạm đội địa phương. Nhưng chưa bao giờ ngờ đến con số hạm đội địa phương lại lớn như thế! Mặc dù bọn họ đều là chiến hạm cấp thấp, hoặc là chiến hạm bia đỡ. Nhưng bất luận tính năng của bọn họ có bao nhiêu bia đỡ, đều không thể không thừa nhận những chiếc chiến hạm này là chiến hạm có sức chiến đấu! Lẽ nào chưa nghe qua câu thành ngữ kiến đông cắn chết voi hay sao?”
Da mắt của Trương Long Phách nhảy không ngừng, anh ta hối hận mình không chú ý đến hạm đội địa phương, nghe khẩu khí của Mục Khảm Kỳ, tất cả hạm đội địa phương đều đã bị ông ta thu phục rồi. Mẹ nó! Bây giờ ông ta đem con số hạm đội địa phương nói ra tuyệt đối là để uy hiếp! Nếu không sao tất cả các sỹ quan chỉ huy ở đây đa số đều là phái trẻ, chỉ có mình là thuộc phái khác, Mục Khảm Kỳ té ra trong lúc lôi kéo những thiếu tướng thuộc phái trẻ này, đồng thời cũng mượn cớ để thị uy với phái phương bắc thế lực lớn nhất.
Người của trung ương thì có lợi thế hơn so với những người bên ngoài, Mục Khảm Kỳ đương nhiên là dựa vào mệnh lệnh của tổng thống và Nguyên Soái mới thu phục được nhiều hạm đội địa phương đến thế. Còn phụ thân của mình mặc dù là vua phương bắc, trên bề mặt là khống chế vài tinh hệ phương bắc. Nhưng những thành viên quan trọng của phái hệ phương bắc đều biết, những người mình thật sự khống chế chỉ có vài hành tinh quân sự đồn trú và vài hành tinh hành chính lân cận, các hành tinh hành chính khác chỉ là nhìn thấy binh lực lớn mạnh như vậy mới làm thân với cha mình, cũng vì thế mà khiến cho những người thường ngộ nhận cho rằng cha mình nắm trong tay tất cả các hành tinh hành chính phương bắc.
Giống như Mục Ân Lôi Tư kia vậy, đừng nhìn lúc tuyên bố với bên ngoài thành lập Liên Bang mới, nhận được sự ủng hộ của 3 tinh hệ kia. Kỳ thực đó chỉ là 3 người đứng đầu 3 tinh hệ đó tuyên thệ trung thành với ông ta mà thôi, đều là làm cho người khác xem. Hàng ngàn hành tinh hành chính tinh hệ phương nam, Mục Ân Lôi Tư có dám vỗ ngực nói tất cả đều trung thành với ông ta không cơ chứ? Nói là thành phục, còn không vì sợ binh lực 100 ngàn kia mới ra vẻ thành phục. Một khi tình hình chiến đấu Mục Ân Lôi Tư có chút bất lợi, những hành tinh hành chính kia nhất định trở mặt đầu tiên!
Nghĩ đến đây, Trương Long Phách liền bất giác khâm phục vị đại tướng Mộ Kiệt Đặc thần bí kia, không biết một người sắp vào quan tài này rốt cuộc dùng cách gì, lại có thế khiến co hành trăm hành tinh hành chính tinh hệ Khiết Mục khống chế chắc trong tay.
Cha đã từng kể cho mình nghe chuyện bạo loạn mà Liên Bang che dấu kia, bởi vì một viên phó quan, mà khiến cho cả tinh hệ bao động cùng một lúc, ngoài Mộ Kiệt Đặc ra ai cũng làm không được. Điều sợ nhất nghe nói là những người dân tự nguyện tham gia bạo động, chả trách cha mình bao nhiêu năm nay cũng không bành trướng thế lực vào tinh hệ Khiết Mục, một đối thủ khủng bố như thế vẫn là không nên chọc giận là tốt nhất.
Mục Khảm Kỳ mặc dù chú ý đến dáng vẻ thất thần của Trương Long Phách, nhưng ông ta cũng không bận tâm lắm, để cho hắn làm sỹ quan chỉ huy mục đích chủ yếu là qua miệng của hắn khiến cho Trương Quân Long biết được thực lực của mình, khiến cho ông ta trong cuộc chiến giành chức Nguyên Soái, giúp đỡ cho mình hoặc là duy trì trung lập, tóm lại là không tranh với mình.
Kỳ thực trong cuộc đua tranh đoạt chức Nguyên Soái này Mục Khảm Kỳ không có bất kỳ đối thủ nào, chỉ cần mình bình phản thành công vậy thì mình nắm chắc chức Nguyên Soái. Ông ta chỉ sợ Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) và Trương Quân Long giở thủ đoạn sau lưng, khiến tình hình chiến đấu do mình chỉ huy thất bại, cho nên ông ta mới bổ nhiệm những tinh anh thật sự làm sỹ quan chỉ huy. Bây giờ lôi kéo thêm con trai của Trương Quân Long vào, mình đã có thể dùng con trai của hắn để uy hiếp Trương Quân Long, nếu ông ta dám giở trò, mình sẽ tuỳ tiện kiếm một cái cớ là có thể xử bắn Trương Long Phách, tin rằng Trương Quân Long sẽ rất nhanh hiểu ra được điều này, vì vậy đến lúc đó mình chỉ cần chuyên tâm đề phòng Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) là được. Còn về cái lão Mộ Kiệt Đặc, mời ông ta làm ông ta cũng không làm, không cần phải suy nghĩ. Còn Mục Ân Lôi Tư, càng không cần phải nói, tên phản tướng kia, điều đang chờ đợi hắn chỉ có xử bắn!
Tại sao Mục Khảm Kỳ lại coi Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) là đối thủ? Kỳ thực điều này có liên quan đến pháp luật của Vạn La Liên Bang, vì có được mệnh lệnh chỉ huy thống nhất, quân đội Liên Bang chỉ có thể có một vị Nguyên Soái đương chức, khi một vị đại tướng nào đó công lao vượt qua tất cả mọi đại tướng khác, Nguyên Soái đương chức phải rời chức nghỉ hưu, chức vị Nguyên Soái do vị đại tướng lập được đại công này tiếp nhận.
Chính bởi vì cái luật kỳ lạ này, Nguyên Soái vì không muốn một vị đại tướng nào đó giành được công lao nổi bật, đều là lần lượt để các đại tướng lập công, còn những vị đại tướng đều phải kìm nén tranh đoạt công lao lớn hơn những đại tướng khác. Lâu dần, đại tướng vì lập công hoặc là bôi nhọ đối thủ, bên cạnh đều là những thế lực do ông ta khống chế. Sau khi những thủ lĩnh của những thế lực này nghỉ hưu, vị trí thủ lĩnh của thế lực này sẽ được truyền lại cho tướng lĩnh có quân hàm cao nhất trong thế lực, dưới sự dẫn dắt của vị tướng lĩnh này tiếp tục cùng với những đối thủ khác tranh đấu. Truyền thống này cứ như thế truyền lại từ đời này sang đời khác, có thể nói là phái phiệt sớm nhất trong quân đội Liên Bang chính là vì cái luật này mà xuất hiện.
Cũng có người sau khi hiểu được nguyên nhân xuất hiện của những phái phiệt, bắt đầu suy nghĩ thay đổi luật pháp. Vì để thay đổi một luật thật hợp lý, liền phát bảng câu hỏi cho mọi người theo thói quen. Nhưng kết quả lại khiến cho người ta thất vọng, bởi vì dân chúng đơn giản cho rằng có sự tồn tại của 2 vị Nguyên Soái trở lên, bọn họ sẽ tranh quyền đoạt lợi, trong chiến tranh sẽ ảnh hưởng đến tình hình chiến sự, cho nên phản đối.
Còn sự trả lời của quân nhân thì lại càng đơn giản, bọn họ cho rằng nếu chỉ có một Nguyên Soái, bất luân mệnh lênh đưa ra là đúng hay là sai, mình chỉ cần vâng theo mệnh lệnh, hoàn toàn không có bất kỳ sự trách mắng nào. Nếu như tồn tại hai vị Nguyên Soái trở lên, đến lúc đó bất luận là đúng hay là sai đều bị trách phạt, cho nên có 1 vị Nguyên Soái vẫn hơn.
Mà lúc này phái phiệt có thế lực rất mạnh trong quân đội, càng ra sức phản đối, bởi vì bọn họ cho rằng vị trí Nguyên Soái độc nhất vô nhị mới đáng để mình tranh đoạt. Do những nguyên nhân này, luật này được sử dụng mãi cho đến nay.
Sau khi Khảm Mục Kỳ nói vài lời liền để các thiếu tướng trở về xem sự bố trí trong chiếc đĩa, đồng thời yêu cầu bọ họ trong vòng 3 ngày phải đến căn cứ chỉ định trong đĩa từ tiếp nhận binh lực dưới quyền. Nhìn thấy bóng dáng bọn họ rời khỏi, Khảm Mục Kỳ mỉm cười đứng dậy, bởi vì ông ta biết ở đây có 2 người sau khi nghe xong nội dung đĩa từ sẽ rất ngạc nhiên.
Một trong những người đó sẽ ngạc nhiên là bởi vì 1 vạn chiếc chiến hạm cao cấp được điều đến từ tinh hệ Cổ Long Vân sẽ nằm dưới quyền chỉ huy của anh ta, đây sẽ là hạm đội đầu tiên của Liên Bang toàn bộ đều do chiến hạm cao cấp, đương nhiên còn có mấy ngàn tàu vận chuyển cao cấp làm công tác hậu cần nữa, người này là người mà mình chuẩn bị ra sức bồi dưỡng, không quan tâm sao được?
Còn một người sẽ ngạc nhiên khác, thì lại là vì binh lực dưới quyền của anh ta không nhiều cũng không ít, vừa đủ 10 ngàn chiếc tàu vận chuyển cấp thấp, hơn nữa là loại hạm đội địa phương dung lượng kém nhất trong quân đội.
He he, mặc dù không có ý muốn hại chết hắn, nhưng cũng không thể khiến cho hắn lập công, để cho hắn làm hạm đổi trưởng hạm đội vận chuyển là được rồi. Đương nhiên, loại tàu vận chuyển cấp thấp cũng vận chuyển không được nhiều vật tư, cho dù hắn trên cương vị vận chuyển lập được công, cũng không to lắm.
Nhưng, những vị thiếu tướng khác cũng rất vui, bởi vì đến lúc đó chiến hạm dưới quyền chỉ huy của bọn họ không phải là 10 ngàn chiếc, mà là 70 ngàn chiếc trở lên. Mặc dù đều là chiến hạm cấp thấp, nhưng tiêu diệt được 1 hạm đội tiêu chuẩn bố trí vẫn còn có thể. Đương nhiên, so với những chiến hạm cao cấp, sức chiến đấu khác nhau một trời một vực.
Các thiếu tướng rời khỏi không bao lâu, những tướng lĩnh phái hệ Khảm Mục Kỳ kìm nén đầy bụng liền xông vào phòng họp. Mọi người vừa ngồi xuống, một thượng tướng liền đứng lên là người đầu tiên đứng lên hỏi: “Thưa sếp, cơ hội lập công tốt như vậy, tại sao không để những người trong phái hệ của ta ra trận, lẽ nào ngài xem thường chúng tôi sao?” Lời của ông ta liền làm dấy lên những oán khí trong bụng của những sỹ quan tướng lĩnh kia, trong chốc lát cả phòng hội nghị đều loạn cả lên.
Khảm Mục Kỳ đột nhiên nhảy lên bàn hội nghị, trừng mắt to giọng hét lớn: “Im lặng cho ta!” nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ đó của Khảm Mục Kỳ, các tướng lĩnh đều co người rụt cổ không dám lên tiếng.
“Lũ ngốc các người! Các người nói xem, trong số các người ai đã từng dùng đao thật súng thật chiến đấu qua? Ngươi, ngươi, hay là ngươi? Khảm Mục Kỳ đi qua đi lại trên bàn hội nghị, vừa đi vừa chỉ vào những vị quan dưới chân hỏi.
Khảm Mục Kỳ nhìn thấy có mấy tướng lĩnh định mở miệng nói, lắc mạnh cánh tay nói: “Chiến trường lần này không phải là diễn tập như những lần trước, không phải là kế hoạch tấn công phòng thủ được chế định, sau đó bắt đầu diễn kịch là được! Đây là cuộc chiến thật sự! sẽ có người chết! Các người ai dám vỗ ngực nói không sợ chết, ta sẽ cho các người 200 ngàn binh lực ra tiền tuyến.
Ở đây có ai mà không sợ chết? cho nên mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, bọn họ sợ ngẩng đầu lên sẽ khiến cho Khảm Mục Kỳ cho rằng mình là loại người như thế, phái mình ra tiền tuyến thì thảm rồi.
Khảm Mục Kỳ nhìn thấy đã dẹp được sự náo loạn của mọi người, cũng không nói ra những lời xỉ nhục những người ở đây nữa. Sau khi ông ta nhảy xuống trở về vị trí của mình, nhẹ nhàng nói: “Cho nên, vì để giành được chiến thắng, chúng ta chỉ có thể dựa vào những thiếu tướng phái trẻ kia. Nhưng các người cũng không cần lo lắng mình không có công lao. Ta sẽ đem 30 hạm đội kia biên chế thành 10 hạm đội liên hợp, trên mỗi hạm đội liên hợp đều bố trí chức vụ 1 tổng chỉ huy, 2 phó tổng chỉ huy, 8 tham mưu. 110 chức vị này là của các người, các người ở đây chỉ có hơn 20 người, những chỗ còn thiếu có thể sắp xếp bạn bè quyến thuộc của các người vào.” Kỳ thực Khảm Mục Kỳ làm như vậy, ngoài việc chiếm công ra, mục đích khác nữa là tránh cho những phái hệ khác nói cái gì thiếu tướng đảm nhận sỹ quan chỉ huy không phù hợp quy chế, trong số người của mình thượng tướng có trên 10 người, đảm nhận tổng chỉ huy của 30 hạm đội còn dư chán, như vậy sẽ không có ai dám nói ra nói vào.
Các tướng lĩnh quen với việc tranh quyền đoạt lợi nghe thấy lời này liền nở nụ cười, bọn họ đương nhiên hiểu được ý của việc Khảm Mục Kỳ săp xếp như vậy: đánh trận thì do các thiếu tướng tinh anh kia của các hạm đội phụ trách, như vậy có thể bảo đảm thắng lợi, còn lúc phân chia công tích, đương nhiên là những người đứng đầu hạm đội liên hợp chiếm phần lớn, điều này có thể đảm bảo người của mình có được công lao cần thiết, có thể nói những người mình chỉ cần ngồi mà hưởng lợi mà thôi. Cho nên các tướng lĩnh bắt đầu thảo luận ai sẽ ngồi chức nào và sắp xếp người thân của mình vào vị trí nào.
Khảm Mục Kỳ nhìn thấy oán khí của các thuộc hạ trong chốc lát không còn, bất giác vểnh mặt chân bắt chéo đắc ý lắng nghe cuộc thảo luận của thuộc hạ. Nhưng ông ta nghe thấy những tên ngốc này lại chuẩn bị để vợ của mình làm phó tổng chỉ huy, để con mình còn đang học mẫu giáo phái đi làm tham mưu, bất giác gân xanh nổi lên đạp bàn thật mạnh nói: “Lũ ngốc các người! Lẽ nào các người muốn thuộc hạ dưới quyền làm phản sao? Nếu như những chiến sỹ chuẩn bị ra chiến trường biết được phó tổng chỉ huy của mình là một người không hiểu gì về quân sự, tham mưu vẫn còn là tiểu quỷ còn đái dầm, không binh biến mới là chuyện lạ.
Nhìn thấy các tướng lĩnh vẫn còn dùng vẻ mặt không biết chuyện gì xảy ra nhìn mình, Khảm Mục Kỳ tức giận tiếp tục mắng: “Các người ngốc đến độ cực điểm! Ta để cho các người sắp xếp bạn bè quyến thuộc của mình vào, những người này cơ bản nhất cũng là người tham gia quân đội mới được, nếu không các người dựa vào gì để chỉ huy các thiếu tướng phái trẻ kia! Nhớ rõ, chức vụ phó tổng chỉ huy trở lên nhất định phải do một người có quân hàm trung tướng trở lên mới có thể đảm nhận, chức vụ tham mưu phải là người có quân hàm tá trở lên mới được.” Khảm Mục Kỳ ra quyết định, nếu không những tên ngu ngốc này sẽ đưa binh nhì lên làm tham mưu.
Các tướng lĩnh nghe được lời này liền gật đầu, xem ra bọn họ lúc này mới nhớ ra người chỉ huy chiến hạm chiến đấu không phải là người của phái hệ này của mình, thuộc hạ trực hệ của mình có lẽ sẽ nể mặt con và vợ của mình, nhưng những thiếu tướng phái trẻ có thể sẽ không nể mặt mình đâu.
Khảm Mục Kỳ vô phương lắc đầu, vốn còn tướng những thuộc hạ này sẽ chia sẻ lo lắng với mình, xem ra không được rồi. Hài, ai bảo lúc đầu mình gấp rút muốn lập phái hệ của riêng mình, những người do mình tìm đều là những người tham công giống như mình, nhưng lại đều là những người ngu ngốc trong quân sự. Nhưng những người này không hoàn toàn không có chỗ sử dụng, ít nhất trong việc bàn kế, âm mưu bọn họ vô cùng giỏi.
“Nghe rõ đây, đây có thể là thời cơ tốt để gia tăng thế lực của chúng ta, ngoài những người các ngươi đảm nhận ra, nhất định phải lựa chọn những người vừa trung thành với chúng ta lại vừa có năng lực để đảm nhận những chức vụ còn lại. Điểm quan trọng nhất là, công lao lớn nhất là của các thiếu tướng đảm nhận chiến hạm, đương nhiên, Trương Long Phách ngoại lệ.”
Khảm Mục Kỳ nói xong nhìn thấy mọi người lại lần nữa dùng vẻ mặt không hiểu nhìn mình, bất giác vỗ đầu rên rỉ một lát rồi nói tiếp: “Tin rằng các người cũng biết thế cục càng ngày càng hỗn loạn, bây giờ vào lúc này không phải binh lực lớn là quyền thế lớn, trong tay ngoài việc có binh ra còn phải có tướng biết đánh trận! Nếu không cho dù các người có lực lượng hùng hậu, cũng không thể ngăn nổi sự tấn công của một tướng quân soái lĩnh một hạm đội thiện chiến! Cho nên chúng ta mượn chiến dịch bình phản lần này, lập nên vũ lực của chúng ta! Cho nên phải phân công lao lớn nhất cho các thiếu tướng kia là để thu mua nhân tâm. Tóm lại các người hãy coi những thiếu tướng kia là sự bảo đảm có thể khiến cho các người yên tâm thụ hưởng tuổi già, ra sức thu phục bọn họ cho ta! Mỗi người chịu trách nhiệm một thiếu tướng, ai không hoàn thành nhiệm vụ, ta muốn hắn rơi đầu!” Nói đến đoạn sau, Khảm Mục Kỳ đã nghiến răng nghiến lợi.
Các tướng lĩnh vốn nghe không hiểu gì, nhưng sau khi biết được những thiếu tướng kia sẽ là sự bảo đảm sau này của mình, toàn bộ đột nhiên gật đầu hiểu ra, bọn họ cũng không phải là ngu ngốc thật, đạo lý này còn hiểu được. Anh muốn bọn họ đi điều binh đánh trận, bọn họ hoàn toàn không biết, nhưng anh muốn bọn họ đi lôi kéo làm thân kết bạn, bọn họ mỗi người đều có phương pháp của mình, hoàn toàn không thành vấn đề. Dù gì những cao thủ diễn kịch này, hoàn toàn có thể diễn ra được hình tượng đại trung đại dũng, mua chuộc lòng của những thiếu tướng kia, không chỉ là một đĩa đồ ăn nhỏ.
Lúc Khảm Mục Kỳ đang định nói gì, máy liên lạc của ông ấy đột nhiên reo lên, lúc ông ta móc ra một máy liên lạc màu đen nhỏ, tất cả mọi tướng lĩnh đều ngồi yên lặng thở nhỏ nhẹ, bởi vì đó là máy liên lạc nội bộ của tổ chức OSFPU.
Khảm Mục Kỳ nhìn một cách cẩn thận cái máy liên lạc, phát hiện chỉ là một tin nhắn, hơn nữa, không phải là người đó nhắn cho mình, bất giác thở phào. Nhưng lại có chút hiếu kỳ, trong tổ chức ngoài người đó ra thì không ai biết được số của mình, vậy thì rốt cuộc là người nào đã gửi tin nhắn cho mình? Sau khi đọc tin nhắn, sắc mặt của ông ta bắt đầu thay đổi một cách kỳ lạ.
“Sao vậy thưa sếp? Cấp trên có chỉ thị gì sao?” Một thượng tướng hỏi một cách cẩn thận.
Khảm Mục Kỳ há miệng định nói gì, nhưng lại không biết suy nghĩ đến việc gì lại lắc đầu trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi: “Thôi được rồi, giao lại danh sách tiến cử, đợi lát nữa còn phải công bố cho toàn quân nữa. Nhớ rõ, để dành lại cho ta 10 người.”
Các tướng lĩnh mặc dù biết tổ chức nhất định có mệnh lệnh gì, nhưng cũng biết được điều không nên biết thì không nên hỏi, cho nên mọi người đều không để ý đến chuyện cũ, bắt đầu thảo luận chuyện chọn người. Còn Khảm Mục Kỳ thì ngây người ở đó không biết đang nghĩ chuyện gì.
Trong phòng bí mật của một hành tinh nào đó, Trần Kháng và tổng giám đốc tổ chức OSFPU Tư Văn kia đang cụng ly. Sau khi tổng giám đốc nhấp ly rượu liền hỏi: “Thế nào?”
Trần Kháng đương nhiên biết không phải tổng giám đốc hỏi rượu như thế nào, ông ta đáp một cách cung kính: “Đã giải quyết ổn thoả, tin rằng nếu như Khảm Mục Kỳ không phải ngu ngốc, nhìn thấy đoạn tin nhắn “Đường Long tiền đồ sáng lạng”, thì có thể hiểu được ý của câu nói đó. Nói đến đây, Trần Kháng có chút bất an nói: “Thưa tổng giám đốc, làm như vậy có phù hợp với quy định hay không?”
Tổng giám đốc cười nói: “Yên tâm, những giám sát không nơi nào không có kia sẽ không phát hiện ra điểm này đâu, cho dù bọn họ phát hiện ra cũng cho rằng đó là hành động Khảm Mục Kỳ đang mua chuộc Đường Long. Hơn nữa, những tổng giám đốc khác có thể còn làm những việc càng kỳ lạ hơn, vào lúc đó, âm mưu quỷ kế gì cũng sử dụng hết, mục đích chỉ có một đó là để cho người đại diện có được lợi ích lớn nhất.”
Trần Kháng gật đầu biểu thị hiểu rõ, cũng phải, đây là chuyện có quan hệ đến lợi ích quyền lợi có thể khống chế vũ trụ, ai cũng sẽ không ngoan ngoãn đứng bên lề để mặc người đại diện tự ý phát triển. Trần Kháng đột nhiên nhớ lại chuyện gì lo lắng hỏi: “Ngài nói thử xem Đường Long có thể bị những tổng giám đốc khác mua chuộc hay không?”
Tổng giám đốc lắc đầu: “Lúc ban đầu hoàn toàn không thể phát hiện ra, nhưng về sau, xem xem ai từ một vô danh tiểu tốt biến thành nhân vật nổi tiếng khắp vũ trụ thì có thể biết được, nhưng, trước lúc chưa phân định được thắng thua, cũng rất khó đoán ra được ai là người đại diện của ai. Đúng rồi, đông tây chuẩn bị ổn thoả chưa?”
“Tất cả đều đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ đợi Đường Long mở miệng.” Trần Kháng cười nói. Hắn sẽ không ngu ngốc đi hỏi Khảm Mục Kỳ có đáng tin hay không, bởi vì người giống như Khảm Mục Kỳ thì không thể biết được bí mật của người đại diện, đồng thời, cho dù hắn ta có lòng làm phản, những tổng giám đốc khác cũng không thể tiếp nhận. Tổ chức quy định, bất luận là làm phản rời khỏi tổ chức hay là thuộc hạ của tổng giám đốc này đầu quân cho một tổng giám đốc khác, kết quả cũng chỉ có một, sẽ khiến cho người phản bội này chết một cách rất thảm. Nghe nói như thế là vì làm giảm sự đấu tranh ở phía dưới, do cái quy định này, một khi chọn trúng một tổng giám đốc, vậy thì anh chỉ có thể đi cùng với tổng giám đốc đó đến cùng, trừ phi anh có thể khiến hội đồng quản trị thưởng thức được trở thành tổng giám đốc mới.
Tổng giám đốc vừa lòng gật đầu, không nói gì chỉ lặng lặng ngồi thưởng thức rượu ngon. Sau một hồi trầm mặc, Trần Kháng lần nữa lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, ngài đã biết Đường Long bị điều đến căn cứ xa xôi cách trở đó, tại sao không ngăn cản, Đường Long ở đó không có gì để phát triển.”
Tổng giám đốc lắc đầu cười nói: “Ai nói không phát triển, căn cứ đó là nơi tốt nhất để phát triển, chỉ cần Đường Long cách xa Liên Bang, chuyên tâm phát triển, đến lúc đó trước là đi vào tinh hệ Vô Loạn, cuối cùng đợi Vạn La và Ngân Ưng đánh đến lưỡng bại câu thương, thừa cơ xuất binh thôn tính cả hai. Đến lúc Đường Long có được cả 3 nước, đủ để khiến cho ta trước mặt mọi người lập nên cơ ngơi không thể đánh bại được.”
Trần Kháng mặc dù không biết tại sao lại khẳng định Đường Long sẽ thôn tính 3 nước, nhưng ông ta tin rằng cho dù Đường Long không muốn, tổng giám đốc cũng có cách để Đường Long làm như vậy. bắt đầu từ thời khắc bị lựa chọn, vận mệnh của Đường Long chỉ có thể đi theo kế sách đã được vạch sẵn. Trần Kháng đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết của mình sôi lên, ông ta coi rượu trong ly thành quyền lực khống chế vận mệnh, một ngụm uống hết.
Một nơi nào đó của tinh hệ Hữu La, Vô số chiến hạm đang xếp hàng chầm chậm tiến vào, Nguỵ Phi được bổ nhiệm là sỹ quan chỉ huy hạm đội số 2, ngân người nhìn thư bổ nhiệm sỹ quan hạm đội liên hợp được quân bộ đưa đến. Thời gian ngây người lần này của anh ta càng lâu hơn lúc nhìn thấy hạm đội này của mình toàn bộ đều do chiến hạm cao cấp hợp thành.
Lúc này một hình ảnh người ào xuất hiện trước mặt Nguỵ Phi, làm Nguỵ Phi tỉnh lại. Nguỵ Phi nhìn thấy người bạn mắt xanh tóc đỏ, nói một cách không còn sức lực: “Anh cũng nhân được thư bổ nhiệm rồi? Thật không biết quân bộ làm gì, lại phát một loạt những người chưa bao giờ ra chiến trường đến làm sỹ quan chỉ huy của chúng ta! Hài, còn tưởng có thể tự do phát triển, xem ra không còn hy vọng rồi.”
Well cười ha hà nói: “Xem ra anh vẫn chưa đọc hết thư bổ nhiệm, hãy đọc dòng cuối của thư bổ nhiệm, tin rằng anh sẽ vui mừng như tôi.”
Nguỵ Phi ngây người, nhưng vẫn nhanh chóng nhìn vào dòng cuối của thư bổ nhiệm, chỉ nhìn thấy dưới danh sách tên dày đặc, có một hàng chứ được viết trong ngoặc: (Những quân quan trên do có nhiệm vụ tạm giữ chức, không tham dự chỉ huy hạm đội liên hợp, chỉ huy cụ thể sẽ do các sỹ quan chỉ huy hạm đội thương thảo tiến hành.)
Nguỵ Phi vui mừng ngẩng đầu lên nói: “Bọn họ tạm giữ chức? Không tham dự chỉ huy hạm đội?”
Well gật đầu có chút vô phương nói: “Đúng vậy, cũng có nghĩ là, đưa chúng ta đi chết, lãnh công bọn họ cũng có phần, hơn nữa còn chiếm phần hơn nữa là.”
Nguỵ Phi cười nói: “Không thèm lo họ có chiếm công hay không, chỉ cần bọn họ không chỉ trỏ làm trở ngại chúng ta, toàn bộ công lao cho bọn họ hết cũng không thành vấn đề.”
Well cũng cười nói: “Không sai, chỉ cần có thể nắm quyền chỉ huy hạm đội, tôi nắm chắc 9 phần có thể đánh bại được bồ đội của Mục Ân Lôi Tư. Nếu như những tên đó đến chủ huy, tôi nghĩ một phần giành chiến thắng thôi cũng không có!’
Lúc Nguỵ Phi còn định nói gì, một hình ảnh người ảo đột nhiên xuất hiện, một thiếu tướng trẻ có hình dáng tóc vàng mắt xanh biếc, thân hình dũng mãnh xuất hiện nói lớn: “Ê, các người có biết hay không, tham mưu của hạm đội liên hợp đều là người của phái thái tử! Nhưng may mà bọn họ không tham gia chỉ huy, nếu không thì đau đầu rồi.”
Well cười nói với thiếu tướng tóc vàng kia: “Thiếu tướng Lai Uy •Nghiêm Khắc, những điều này chúng tôi đã biết từ sớm, trong đó còn có một nhân vật thần bí nữa, ngày trước nhìn thấy hắn ta càn quấy đều không có chuyện gì, còn lấy làm lạ, thì ra hắn cũng là người của phái thái tử, chả trách gây nhiều chuyện đến thế, mà không xảy ra chuyện gì.”
Nguỵ Phi chau mày: “Người nói đến là ai vậy? Chưa nghe qua người rất quậy nào của phái thái tử .”
Thiếu tướng Lai Uy ngạc nhiên nói: “Anh không biết sao? Đường Long đó, hắn với thân phận thiếu tá đảm nhiệm tham mưu của nhóm hạm đội liên hợp này của chúng ta.”
“Đường Long? Từ sau sự kiện quân kỷ không nghe đến hắn nữa, lúc đó hắn không phải mới là trung uý thôi sao? Sao lại trong phút chốc trở thành thiếu tá rồi? Thì ra hắn cũng là người của phái thái tử sao?” Nguỵ Phi bĩu môi nói. Những người phái trẻ này của bọn họ suốt ngày coi thường những người của phái thái tử, bởi vì tuyệt đại bộ phận người của phái thái tử đều là 18, 20 tuổi đã trở thành thiếu tướng.
Phái thái tử, trong mặt mà bắt hình dong, toàn bộ đều là con cháu của các cao quan quân bộ. Là một nhóm thanh niên trẻ chỉ biết gây chuyện khắp nơi, cậy quyền xâm chiếm tài sản quốc gia, thích tranh quyền đoạt lợi.
Well có chút nghi ngờ nói: “Ngày trước xem biểu hiện của hắn đều không giống như người của phái thái tử, cũng chưa bao giờ nghe người nào của phái thái tử giao hảo tốt với hắn. Nhưng với việc hắn vừa xuất hiện đã đeo quân hàm thiếu uý, và sự tích chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành thiếu tá, còn những tham mưu tạm giữ chức lần này đều chứng mình hắn có quan hệ với cao quan quân bộ. Nhưng cao quan quân bộ có người nào họ Đường hay không? Rốt cuộc những người mà Đường Long gây chuyện đều là những nhân vật có tiếng, những người này hoàn toàn không cần xem sắc mặt của ai, tại sao lại nhượng bộ Đường Long? Không hiểu, thật không hiểu.” Nói rồi Well lắc đầu đến chóng cả mặt.
-o0o-