"Là ngươi, Độc Cô Kiếm Vương?" Sắc mặt Mục Dã Vương khó coi nói.
"Kiếm của đồ đệ ta, tại sao lại ở trong tay ngươi?" Độc Cô Kiếm Vương lạnh giọng hỏi.
"Ồ!" Một cỗ hung khí ép thẳng tới Mục Dã Vương.
Dưới sự áp chế của Độc Cô Kiếm Vương, Mục Dã Vương biến sắc. Hiển nhiên, khí thế của Độc Cô Kiếm Vương đã càng thêm ác liệt.
"Sư tôn!" Diêm Vô Địch nhanh chóng đi tới.
"Sư tôn, kiếm là do đệ tử cho Vương thúc mượn!" Diêm Vô Địch lập tức giải thích.
"Sao lại như vậy?" Độc Cô Kiếm Vương nhíu mày, sự áp chế đối với Mục Dã Vương cũng hơi nới lỏng ra.
Khí thế giảm đi, Mục Dã Vương cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng lúc này thể diện đã mất sạch.
"Hừ!" Mục Dã Vương hừ lạnh một tiếng, phát tiết sự buồn bực trong lòng.
Diêm Vô Địch giải thích cho Độc Cô Kiếm Vương tất cả những gì vừa xảy ra lúc nãy.
"Sao hả? Ném kiếm?" Độc Cô Kiếm Vương bỗng nhìn sang Diêm Xuyên ở không xa.
"Vâng!" Diêm Vô Địch khẳng định gật đầu, lúc nhìn về phía Diêm Xuyên, ánh mắt cũng càng trở nên phức tạp.
"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhớ kỹ cho vi sư, kiếm chính là sinh mạng của ngươi, kiếm bất ly thân, ai cũng không được cho mượn!" Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
"Dạ!" Diêm Vô Địch trịnh trọng nhận lấy Tử Thanh Kiếm.
Độc Cô Kiếm Vương đưa cho Diêm Vô Địch Tử Thanh Kiếm rồi quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên. Ánh mắt như lợi kiếm hướng thẳng tới Diêm Xuyên ở cách đó không xa.
Ánh mắt mãnh liệt vô cùng, nhưng Diêm Xuyên lại sừng sững bất động, thậm chí, hắn còn mỉm cười với Độc Cô Kiếm Vương.
"Ném kiếm? Hừ!" Độc Cô Kiếm Vương hừ lạnh một tiếng.
"Vù!" "Vù!"
Bội kiếm của các cường giả đang vây xem lại kêu lên.
Đúng ngay lúc chẳng ai biết Độc Cô Kiếm Vương định làm gì, đột nhiên, bội kiếm của một người bỗng bay lên trời.
"Vèo!"
Một thanh trường kiếm bay lên.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"
Xung quanh có mười lăm thanh trường kiếm đột nhiên cũng cùng nhau bay lên.
"A, kiếm của ta!"
"Sao kiếm của ta lại bay lên vậy?"
"Là Độc Cô Kiếm Vương ư?"
. . .
. . .
. . .
Những người có bội kiếm bay lên không ai không kinh hoàng. Bội kiếm của mình bị người khác khống chế mất rồi, Độc Cô Kiếm Vương nếu muốn lấy đầu mình há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
"Vèo!" "Vèo!"
Mười lăm thanh trường kiếm bỗng nhắm vào Diêm Xuyên, biến thành mười lăm đạo lưu quang, trong nháy mắt bắn thẳng tới.
"Bùm!"
Cũng giống như lúc nãy đâm về phía Lưu Cương, kiếm ép thẳng về phía Diêm Xuyên ở trung tâm, hơn nữa còn là mười lăm thanh.
Mười lăm luồng ánh sáng giống như mười lăm đạo bùa đòi màng, tiến thẳng lên và phát ra tiếng xé gió chói tai.
Chúng giống như muốn đâm Diêm Xuyên thành con nhím, kiếm phá hư không, nháy mắt đã tới trước mặt.
"Tiêu rồi!" Người vây xem tiếc thay cho Diêm Xuyên.
"Hỗn láo!" "Ngươi dám!" Thanh Long và Mặc Vũ Hề đột nhiên nổi giận.
Thanh Long, Bạch Hổ, Mặc Vũ Hề gần như ra tay cùng một lúc, từng bức tường khí chợt chắn ở ngay trước mặt Diêm Xuyên.
"Phập!" "Phập!" "Phập!"
Mười lăm thanh trường kiếm đâm vào tường khí, không ngưng thâm nhập, ba đại cao thủ Thần cảnh đồng thời phòng ngự, trường kiếm cuối cùng cũng dừng lại toàn bộ.
Một thanh gần nhất dừng cách Diêm Xuyên năm tấc.
Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ đều nổi điên.
Ánh mắt Độc Cô Kiếm Vương lạnh lẽo mà nghiêm túc.
Còn về phần Diêm Xuyên, thân là người bị trường kiếm chỉa vào nhưng nét mặt hắn vẫn không đổi sắc, dù trường kiếm cách mi tâm chỉ có năm tấc nhưng mí mắt vẫn không hề giật. Thậm chí, Diêm Xuyên còn nhiều hứng thú nhìn về phía Độc Cô Kiếm Vương, nhoẻn miệng cười.
"Bùm!"
Mặc Vũ Hề phẫn nộ, mười lăm thanh trường kiếm đột ngột bắn ngược trở lại.
"Độc Cô Kiếm Vương, ngươi đang tìm chết sao?" Mặc Vũ Hề trợn to mắt.
Một khắc này, bản thân Mặc Vũ Hề cũng không biết vì sao mình lại giận đến vậy, tới mức mình cũng có hơi mất lý trí.
"Mặc cô nương!" Diêm Xuyên đột nhiên gọi.
"Sao?" Mặc Vũ Hề nhíu mày quay đầu sang.
"Cảm ơn, không có việc gì đâu!" Diêm Xuyên cười nói.
Nụ cười của Diêm Xuyên giống như có một loại ma lực, nháy mắt xóa tan sự tức giận trong lòng Mặc Vũ Hề.
"Ừ!" Mặc Vũ Hề bình tĩnh lại, thầm thở phào một hơi.
Thanh Long, Bạch Hổ vẫn đang tức giận trợn mắt nhìn Độc Cô Kiếm Vương, mà Độc Cô Kiếm Vương thì lại đang vô cùng lấy làm kỳ lạ nhìn Diêm Xuyên.
"Ngươi không sợ chết sao?" Độc Cô Kiếm Vương nhíu mày nói.
Hàng loạt mũi kiếm phóng tới, không ngờ tâm tình của Diêm Xuyên chẳng hề có chút thay đổi nào sao? Độc Cô Kiếm Vương không thể hiểu được vì sao thiếu niên này lại có thể bình tĩnh đến như vậy.
"Ngươi không có sát khí, vì sao ta phải sợ? Nhưng mà, ta cũng không thích loại cảm giác này!" Diêm Xuyên lạnh nhạt nói.
"A?" Độc Cô Kiếm Vương hơi bất ngờ.
"Ngươi là sư tôn của cháu ta, lần này không tính toán với ngươi! Dùng ý ngự kiếm, kiếm tâm sáng rực! Đứa cháu trai này của ta thật sự đã tìm được một sư tôn tốt, hắn có thể theo ngươi, vậy ta cũng yên tâm rồi!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
"Hả?" Ánh mắt của Độc Cô Kiếm Vương càng trở nên cổ quái, bởi vì Độc Cô Kiếm Vương lại không ngờ mình không nhìn thấu được Diêm Xuyên.
Mà đứng ở một bên, thần sắc của Diêm Vô Địch lại càng lúc càng phức tạp.
Đối mặt với các 'Tiên nhân', Diêm Vô Địch thực sự không hiểu vị 'Vương thúc' này vì sao lại bình tĩnh vậy. So với 'Vương thúc', bản thân mình hình như kém hơn rất nhiều.
"Kém hơn rất nhiều sao? Không!" Ánh mắt Diêm Vô Địch bỗng trở nên chăm chú, bàn tay nắm chặt.
Hắn không còn tiếp tục coi trọng Diêm Xuyên nữa, thậm chí trong mắt còn có một chút chiến ý.
Cảm giác được chiến ý của Diêm Vô Địch, Diêm Xuyên hơi mỉm cười: "Diêm Vô Địch, nếu theo sư tôn ngươi luyện kiếm chăm chỉ, ta cho phép ngươi khiêu chiến ta một lần. Nhưng mà, đến lúc đó người ắt phải danh chấn thiên hạ!"
"Danh chấn thiên hạ?" Diêm Vô Địch sắc mặt phức tạp.
Diêm Xuyên cuối cùng để lại cho Diêm Vô Địch một nụ cười, quay người nhìn sang Mặc Vũ Hề.
"Chúng ta đi thôi!" Diêm Xuyên nói.
"Ừm!" Mặc Vũ Hề gật đầu.
Diêm Xuyên đi ở phía trước, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ, Lưu Cẩn cùng theo ở phía sau, từ từ đi vào trong đoàn người.
Nhìn bóng lưng Diêm Xuyên rời đi, gần như tất cả mọi người đều trầm mặc.
Mục Dã Vương triệt để mất hết thể diện.
Tửu Kiếm Sinh trong mắt hiện lên vẻ ca ngợi.
Diêm Vô Địch trong mắt dâng lên chiến ý.
--------------------------------------
Nửa tháng thoắt cái đã qua.
Trong quân doanh, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, Văn Nhược tiên sinh tất cả đều đang nhìn Hoắc Quang ngồi khoanh chân ở trung tâm.
Xung quanh Hoắc Quang là ánh sáng bạc lóng lánh.
"Ầm!"
Một luồng lệ khí từ xung quanh Hoắc Quang bộc phát ra, ầm ầm thổi tan bụi mù trên mặt đất.
Mở ra hai mắt, Hoắc Quang đột nhiên đứng dậy.
Lúc duỗi thân thể, phát ra hàng loạt tiếng kêu 'Răng rắc'
"Phù!"
Thu lại khí tức quanh thân, trong mắt Hoắc Quang vẫn chưa hết vẻ sục sôi.
"Vương gia, thuộc hạ đã là Lực cảnh viên mãn rồi, tạ ơn vương gia bồi dưỡng!" Hoắc Quang kích động vái lạy.
Mặc dù trong thời gian này, Mặc Vũ Hề và Văn Nhược tiên sinh đều rất ra sức, nhưng trong lòng Hoắc Quang rất rõ ràng, tất cả những việc này đều là do một mình Diêm Xuyên thúc đẩy mà thành.
"Ha ha, tốt! Ngươi cũng phải cảm ơn cả Mặc cô nương và Văn Nhược tiên sinh nữa!" Diêm Xuyên vừa ý nói.
"Đa tạ hai vị!" Hoắc Quang cũng cung kính thi lễ.
"Lực cảnh tầng mười là tốt rồi, sắp đến lúc phải phá hàng rào cuối cùng, chờ lát nữa ngươi đi theo ta!" Văn Nhược tiên sinh nói.
"Được!" Hoắc Quang đáp.
"Còn nhớ những gì ta nói với ngươi hôm trước chứ?" Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang.
"Dạ, thuộc hạ không dám quên!" Hoắc Quang nghiêm túc nói.
"Ừ, đi đi, nghe lời Văn Nhược tiên sinh là được!" Diêm Xuyên gật gật đầu.
"Rõ!"
"Văn Nhược tiên sinh, bắt đầu đi!" Mặc Vũ Hề cũng nhìn Văn Nhược tiên sinh nói.
"Được!"
Mọi người từ từ đi tới ngoài bức tường khí màu vàng.
Đám Dương Chí Cửu và Thanh Long đã chờ được một lúc, ba nghìn tướng sĩ cũng đã đứng lập trận.
"Văn Nhược, bắt đầu thôi!" Dương Chí Cửu có chút nóng ruột nói.
Văn Nhược tiên sinh nhìn quanh bốn phía, hơi sương giống như đã loãng hơn nhiều, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vầng trăng tròn khổng lồ ở trên trời.
"Trăng tròn rồi, đã có thể bắt đầu, Thanh Long, phát tín hiệu đi!" Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.
"Vâng!" Thanh Long đáp.
Hai tay Thanh Long bỗng xuất hiện hai quả cầu ánh sáng màu xanh, thuận theo bức tường khí màu vàng, quả cầu ánh sáng bỗng bắn ra.
"Vụt!"
Quả cầu trong nháy mắt đã mất dạng, truyền đạt tín hiệu ra tay cho các cường giả tại các phương hướng khác nhau ở phía bên ngoài bức tường khí.
-------------
Tám hướng xung quanh tường khí.
Nơi Mục Dã Vương đang đứng.
Quanh Mục Dã Vương có mười mấy cường giả, tất cả đều đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng ở trên cao.
"Sắp bắt đầu rồi?" Mọi người chờ mong.
"Lưu Cương!" Mục Dã Vương nhìn đồ đệ của mình.
"Có đệ tử!"
"Trăng đã tròn, sắp bắt đầu rồi, người khác có lẽ còn chưa rõ ràng, nhưng vi sự lại ngẫu nhiên có được một vài tin tức về Phong thủy trận này, có biết vi sư vì sao lại thu nhận ngươi không?" Mục Dã Vương trầm giọng nói.
"Có thể là vì nhìn trúng căn cốt của đệ tử...!" Lưu Cương không biết trả lời như thế nào.
"Căn cốt của ngươi ư? Hừ, căn cốt của ngươi nếu tốt thì ngươi tới Tinh cảnh từ sớm rồi, còn cần gì bái ta làm thầy nữa!" Mục Dã Vương khinh thường nói.
"Vâng!" Lưu Cương hơi xụ mặt.
"Trên sách cổ có ghi chép, nếu muốn lấy được đồ ở trong này, phương pháp tốt nhất chính là mượn lần này đột phá, giành lấy ý chí của sao Phá Quân, sau đó thao túng đại trận. Ngươi là Lực cảnh viên mãn, vừa vặn có cơ hội này, nhất định phải cướp được ý chí của sao Phá Quân, đừng để vi sư thất vọng!" Mục Dã Vương trầm giọng nói.
"Vâng! Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định dốc hết sức mình!" Lưu Cương trịnh trọng nói.
"Ừ!" Mục Dã Vương vừa ý gật đầu.
---------
Lại một hướng khác bên ngoài bức tường khí.
Có mười hai hắc y nhân đang đứng, bọn hắn đều lấy hắc bào trùm kín, trong đó có hai người dẫn đầu.
"Trăng tròn rồi, sắp bắt đầu rồi đấy!" Một người dẫn đầu nói.
"Ngươi là phong thủy sư, đương nhiên ở đầy toàn bộ đều nghe theo ngươi!" Một người khác thản nhiên nói.
"Không ngờ, người của Thánh địa Đại Chiêu cũng đã đến. Bọn hắn cũng có Phong thủy sư." Phong thủy sư trầm giọng nói.
"Chắc là thằng gà mờ Đinh Ngũ Cốc đó chứ ai, hắn làm sao có thể so với ngươi? Ngươi chính là...A!" Người nọ nói được một nửa liền dừng lại.
"Khu vực này nếu luận về phong thủy, đích thực không có ai dám so với ta, nhưng mà Độc Cô Kiếm Vương cũng thật là kiên nhẫn, không ngờ lại truy sát ta tới tận đây!" Phong thủy sư trầm giọng nói.
"Hắn không tìm được ngươi đâu!" Người nọ nói.
"Cũng mong là vậy, nhưng mà, Hắc Vũ Chân Quân, ngươi chẳng lẽ không hề lo lắng chút nào sao?" Phong thủy sư chợt cười nói.
"Ta lo lắng cái gì?" Hắc Vũ Chân Quân trầm giọng nói.
"Tên Diêm Xuyên đó! Phải biết rằng, năm đó chúa thượng bức tử vợ chồng Diêm Đào, ngươi chính là kẻ tiên phong. Diêm Xuyên là con của Diêm Đào, một khi trưởng thành, ắt sẽ là đại địch của ngươi!" Phong thủy sư thản nhiên cười nói.
"Hừ, chỉ một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch mà thôi, có gì mà phải sợ? Nếu không phải vì đại nghiệp của chúa thượng, bây giờ ta chỉ cần lật tay là đã giết được hắn rồi!" Hắc Vũ Chân Quân trầm giọng nói.
"Theo như báo cáo, tên Diêm Xuyên này khá giống phong cách của Diêm Đào, cho hắn thêm thời gian vài năm, có lẽ thật sự có thể trở thành một đại nhân vật!" Phong thủy sư thản nhiên nói.
"Đào đâu ra chừng ấy thời gian chứ!" Hắc Vũ Chân Quân trầm giọng nói.
"Vụt!"
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, ở xa đột nhiên có một luồng ánh sáng xanh bay ngang qua, đó chính là tín hiệu do Thanh Long phát ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK