• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tỉnh lại!” Diêm Xuyên khẽ quát một tiếng.

“Oong!”

Thanh Long bỗng run lên.

“Phù!”

Thanh Long rùng mình một cái, mở ra hai mắt, ngay lập tức đón lấy ánh mắt và tiếp thu ý chi của Diêm Xuyên.

Ý chí của Diêm Xuyên là ý chí có hình rồng của Đế vương. Thanh Long vừa trợn mắt liền thấy một con Kim Long cực lớn từ trời cao nhìn xuống, ánh mắt ngạo thế nhìn chúng sinh.

“Hí!” Thanh Long hít mạnh một hơi, ánh mắt lóe ra hào quang rực rỡ sau đó cả người hắn liền ngây dại đi.

"Phù!"

Diêm Xuyên thở phào một hơi, thần sắc trong mắt cũng dần dần khôi phục. Khi thu lại ý chí, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch hẳn.

“Bịch bịch!” Diêm Xuyên lùi lại phía sau hai bước, dường như muốn đứng không vững.

“Vương gia!” Đám người Lưu Cẩn lập tức tiến lên.

Thanh Long tỉnh lại, áp lực mạnh mẽ kia cũng đã biến mất, ba nghìn tướng sĩ như trút được gánh nặng.

“Ta không sao!” Diêm Xuyên lắc đầu cười khổ.

Sắc mặt Diêm Xuyên lúc này trắng bệch như bị hư thoát, hắn cười khổ nói: “Hầu hết các cường giả, ý chí đều không theo kịp khí lực, vậy mà trẫm lại vì ý chí mà thiếu chút nữa đã phá tan thân thể.”

Ý chí mạnh mẽ, thân thể yếu đuối, khiến Diêm Xuyên không biết nên vui hay nên buồn. Sau một lần áp chế, Diêm Xuyên cũng bị suy yếu do ý chí của mình chấn động ngược trở lại.

Bên kia.

Tại lúc Thanh Long tỉnh lại, hai cái Tinh Khí Phân Thân cũng chỉ đứng yên tại chỗ.

Thân hình Bạch Hổ dừng lại, hơi kinh ngạc.

“Tỉnh?” Mắt Mặc Vũ Hề sáng lên.

“Đại ca!” Bạch Hổ lập tức bay qua.

Mặc Vũ Hề cũng tiến nhanh đến.

“Đừng quấy rầy hắn.” Diêm Xuyên bỗng ngăn hai người lại.

Giờ phút này, Thanh Long đang đứng đó kinh ngạc, dường như có điều gì cần suy nghĩ.

“Đại ca bị làm sao vậy? Không phải hắn đã tỉnh lại rồi sao?” Bạch Hổ khó hiểu nói.

Mặc Vũ Hề liếc nhìn trạng thái của Thanh Long, dưới tình thế cấp bách, muốn gọi to Thanh Long, nhưng lời vừa đến miệng thì lại biến thành tiếng thở dài, không gọi nữa.

“Thanh Long đã giác ngộ rồi.” Mặc Vũ Hề khẽ thở dài nói.

“Giác ngộ? Thật tốt quá!” Sắc mặt Bạch Hổ liền vui vẻ.

Nhưng khi quay lại thấy vẻ mặt thất vọng của Mặc Vũ Hề, lập tức hiểu ra.

“Thánh nữ, đa tạ Thánh nữ tác thành!” Bạch Hổ thành khẩn nói.

Bạch Hổ rất hiểu rõ nguyên nhân mà Mặc Vũ Hề muốn tìm Mộng Yểm.

Hiện tại Thanh Long đã tỉnh lại, cho nên rất có khả năng hắn đã biết được phương hướng mà Mộng Yểm đang trốn. Nhưng Mặc Vũ Hề lại bỏ qua và để cho thuộc hạ giác ngộ. Có thể nói điều này hết sức đáng quý, Mặc Vũ Hề tình nguyện không tìm Mộng Yểm cũng bởi vì không muốn phá hỏng trạng thái giác ngộ của Thanh Long.

Cách đối đãi với thuộc hạ như vậy, khiến Bạch Hổ lập tức sinh lòng cảm động. Thánh nữ như thế mới xứng đáng cho mình thành tâm đi theo.

“Diêm công tử, ngươi không sao chứ?” Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên.

Giờ phút này, không biết Mặc Vũ Hề đang nhìn Diêm Xuyên với tâm trạng gì? Mỗi một lần, Diêm Xuyên lại càng khiến cho nàng chấn động càng mãnh liệt hơn so với lần trước.

“Lao lực quá mà thôi, tu dưỡng một thời gian ngắn là được.” Diêm Xuyên lắc đầu nói.

Đa tạ Diêm công tử! Mặc Vũ Hề trịnh trọng thi lễ với Diêm Xuyên.

“Ngươi không muốn biết nguyên nhân à?” Diêm Xuyên cười cười.

Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên gật gật đầu: “Vũ Hề đương nhiên rất muốn biết, nhưng Diêm công tử vừa mới cứu Thanh Long chính là có ân với Vũ Hề. Chỉ cần Diêm công tử không muốn nói thì ta nhất định sẽ không hỏi.”

Bạch Hổ ở một bên cũng gật đầu hưởng ứng.

“Nếu đã như thế, mong rằng ba vị hãy giữ bí mật!” Diêm Xuyên cười nói.

“Nhất định!” Mặc Vũ Hề trịnh trọng đáp lời, ánh mắt nhìn về Diêm Xuyên như càng sáng hơn.

“Diêm công tử đã cứu đại ca ta cũng chính là cứu ta. Chuyện hôm nay Bạch Hổ cũng không nói với ai.” Bạch Hổ vỗ ngực cam đoan.

“Đa tạ!” Diêm Xuyên gật gật đầu.

Giờ phút này, toàn thân Thanh Long lại tỏa ra từng đợt ánh sáng xanh.

Xa xa, hai cái Tinh Khí Phân Thân bay nhanh tới, nháy mắt đã đến trước mặt, dần dần hóa thành tinh khí, bao quanh Thanh Long.

Tay Thanh Long bắt ấn quyết.

Tinh khí quanh thân lại ngưng tụ thành hình lần nữa, dần dần ngưng tụ thành Thần Long màu xanh dài mười trượng.

Thần Long màu xanh càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng hình thể chân thực giống như một con rồng thật. Mặc dù không có khí phách ngạo nghễ như Kim Long do ý chí của Diêm Xuyên tạo ra nhưng trông cũng rất sống động.

Ánh mắt Bạch Hổ hiện ra vẻ vui mừng ngạc nhiên.

"Grào!"

Thần Long màu xanh dài mười trượng bỗng nhiên ngâm lên một tiếng, trong tiếng ngâm tràn trề vui sướng vô hạn.

"Oanh!"

Tinh khí biến thành Thần Long màu xanh ầm ầm xông vào trong cơ thể Thanh Long.

Khí tức toàn thân Thanh Long chợt thu lại.

“Chúc mừng đại ca triệt để lĩnh hội Thanh Long Quyết!” Bạch Hổ chúc mừng nói.

Mặc Vũ Hề cũng hài lòng nhìn hắn.

Thanh Long khôi phục lại bình thường, vẻ mặt vui mừng.

Hắn bỗng cung kính thi lễ với Diêm Xuyên mà nói: “Đa tạ Diêm công tử!”

“Ngươi có thể lĩnh hội được hình dáng của rồng cũng là do năng lực của ngươi!” Diêm Xuyên cười nói.

“Không, ta tu luyện Thanh Long Quyết, ngưng tụ ra hình thể rồng, giống rồng nhưng không phải là rồng, không có cách nào triệt để ngưng tụ ra. Bởi vì ta chưa từng thấy qua rồng thật mà chỉ dựa vào tưởng tượng, thật sự rất khó. Nếu không phải nhờ Diêm công tử thì ta không biết phải chờ đến khi nào.” Thanh Long thành khẩn nói.

“Đấy chính là vận may của ngươi.” Diêm Xuyên cười nói.

Ngưng tụ ra hình thể rồng thì Thanh Long cũng chỉ còn một bước là thành công mà thôi. Ý chí Kim Long của Diêm Xuyên chẳng qua chỉ là một chất xúc tác, cho nên hắn cũng không kể công.

“Không chỉ có như vật, nếu như không có Diêm công tử thì tinh khí của ta có lẽ đã bị Mộng Yểm rút hết, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Sau này, chỉ cần có việc cần tới ta thì xin cứ nói một tiếng là được.” Thanh Long trịnh trọng nói.

"Ngươi nghiêm trọng vấn đề rồi."

“Không hề, việc này cần phải như vậy.” Thanh Long lập tức cười nói.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng gật đầu.

“Thân thể ta không khỏe, xin đi trước nghỉ ngơi một chút, không quấy rầy mọi người nữa.” Diêm Xuyên thoáng suy yếu nói.

“Diêm công tử vì ta mà bị thương, không biết ta có thể giúp đỡ được chút gì hay không? Hiện giờ ta có Dưỡng Tâm đan!” Thanh Long liền nói.

“Không cần đâu, ta nghỉ ngơi một thời gian ngắn là tốt rồi, không cần dùng đan dược.” Diêm Xuyên cười nói.

“Thánh nữ, con nai bẫy được lần trước, có thể...?” Thanh Long nhìn về Mặc Vũ Hề đầy mong đợi.

“Tùy ngươi xử trí.” Mặc Vũ Hề gật gật đầu.

Tay áo phất lên, trước mặt mọi người liền xuất hiện thêm một khối băng to cứng, hiển nhiên Mặc Vũ Hề cũng có pháp bảo không gian.

Bên trong khối băng cứng là một con nai thật lớn, cao ba trượng bị đóng băng. Con nai này rất to lớn, thân thể tỏa ra ngũ sắc rực rỡ. Đáng tiếc con nai to lớn này chỉ là một thi thể bị phong ấn ở trong băng.

“Đây là một con Lộc Vương có tu vi Khí cảnh đỉnh phong, chỉ là bày tỏ một chút tâm ý của ta, hy vọng Diêm công tử không từ chối.” Thanh Long trịnh trọng nói.

“Khí cảnh đỉnh phong?” Diêm Xuyên nhíu lại đôi lông mày.

Đoạn thời gian trước bọn hắn ăn thịt yêu thú, hầu như đều là cấp thấp nhất, chỉ là yêu thú cấp Tinh cảnh mà thôi. Bây giờ Yêu thú trước mặt lại vượt qua một cấp, hơn nữa còn là Khí cảnh đỉnh phong!

Yêu thú tu luyện rất gian nan, phần lớn đều tu luyện thân thể là chính cho nên tu vi tăng lên một cấp thì nguyên khí tích góp trong cơ thể lại tăng lên rất nhiều lần.

Khí cảnh đỉnh phong?

“Tốt, Hoắc Quang, nhận lấy đi, con nai này phân cho ba ngàn tướng sĩ để họ tu luyện vững chắc hơn!” Diêm Xuyên gật gật đầu.

“Dạ!” Hoắc Quang liền hưng phấn nói.

Yêu thú Tinh cảnh cũng đã làm cho Hoắc Quang đạt được rất nhiều lợi ích. Vậy yêu thú Khí cảnh thì sẽ như thế nào? Hơn nữa còn là Khí cảnh đỉnh phong, chỉ cần ăn một miếng thịt cũng đã hơn trước kia rất nhiều lần rồi.

“Để ta giúp các vị phân chia thịt Cự lộc!” Thanh Long lập tức đề nghị.

Yêu thú Khí cảnh đỉnh phong có da rất dày, để cho một đám phàm nhân chia cắt cũng là rất khó khăn.

Diêm Xuyên gật gật đầu.

Hắn giao mọi chuyện còn lại cho mọi người rồi dẫn theo Lưu Cẩn đi vào trong lều chủ soái.

Con nai tuy lớn nhưng tướng sĩ rất đông, dù vậy mỗi người cũng được chia đều một lượng thịt. Đây cũng không phải là thịt nai bình thường mà là có khí huyết tràn đầy, Tinh Nguyên hùng hậu, chỉ một hai cân thịt nhưng cũng cần phải chia ra mấy chục lần ăn mới không ảnh hưởng xấu đến thân thể.

“Thánh nữ, thuộc hạ nhất thời đắm chìm vào trong giác ngộ nên đã quên...” Thanh Long hổ thẹn nói.

“Khi giác ngộ sẽ tiến vào trạng thái vô ngã, việc này không thể trách ngươi. Ngươi có thể giác ngộ thì ta đã rất vui mừng!” Mặc Vũ Hề lắc đầu nói.

“Thế nhưng...” Thanh Long vẫn có chút hổ thẹn.

“Yên tâm đi, Văn Nhược tiên sinh mặc dù học sâu hiểu rộng về thiên nhân nhưng cũng không có khả năng phá vỡ được nội trận trong thời gian ngắn. Về phần tên phong thủy sư gà mờ Đinh Ngũ Cốc kia, chỉ gây thêm phiền phức mà thôi.” Mặc Vũ Hề lắc đầu nói.

“Nhưng mà...”

“Chúng ta vẫn còn có Diêm công tử, có lẽ Diêm công tử thật sự có thể giúp chúng ta.” Mặc Vũ Hề khẽ thở dài nói.

“Vâng!” Thanh Long cũng không nhiều lời nữa.

Mặc Vũ Hề nhìn lều chủ soái, suy nghĩ một chút rồi lại tiến đến lần nữa.

Rất nhanh nàng đã đi đến bên ngoài lều. Lưu Cẩn cũng vừa vặn từ bên trong đi ra.

“Mặc cô nương.” Lưu Cẩn hơi thi lễ nói.

“Diêm công tử thế nào rồi?” Mặc Vũ Hề lo lắng hỏi.

“Vương gia vừa nuốt mấy hạt Tích Cốc đan và đã ngủ rồi.” Lưu Cẩn nói.

“Ta có thể vào thăm không?” Mặc Vũ Hề hỏi.

Lưu Cẩn nhíu mày rồi trầm ngâm một lúc, dù sao yêu cầu của Mặc Vũ Hề cũng có chút vô lễ.

“Mặc cô nương chớ nên đánh thức Vương gia.” Lưu Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói

Lưu Cẩn tuy rằng muốn ngăn cản nhưng cuối cùng lại bỏ qua. Bởi vì hắn hiểu, với năng lực của Mặc Vũ Hề mà muốn vào bên trong gặp Vương gia thì dễ như trở bàn tay, chi bằng chính mình dẫn vào, dù sao cũng có thể xem chừng.

“Đa tạ!” Mặc Vũ Hề gật gật đầu.

Tiến vào trong lều lớn.

Diêm Xuyên vẫn để nguyên quần áo nằm ngủ trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim, vô cùng khoai thai, bình thản.

"Thánh nữ?" Thanh Long nghi hoặc nói

“Ý chí và tinh thần của Diêm công tử bị tiêu hao quá nhiều!” Mặc Vũ Hề khẽ thở dài nói.

“Đều do thuộc hạ. Nếu không phải do ta ngủ quên thì cũng sẽ không bị Mộng Yểm áp chế.” Thanh Long tự trách nói.

“Ngủ?” Mặc Vũ Hề giật mình như đang nghĩ tới điều gì.

“Lưu Cẩn, ta muốn đặt thêm một chiếc giường nữa ở đây.”

“Hả?” Lưu Cẩn hơi kinh ngạc.

“Ta muốn tiến vào mộng cảnh bắt Mộng Yểm.” Mặc Vũ Hề khẳng định nói.

“Thánh nữ, không thể được. Trong mộng mình chỉ là kẻ qua đường không thể biết được bản thân mình đang làm gì, Thánh nữ không nên giẫm vào vết xe đổ của thuộc hạ.” Thanh Long lập tức kêu lên.

Nhưng Mặc Vũ Hề vẫn lắc đầu nói: “Ý ta đã quyết, ngươi không cần phải khuyên nữa.”

“Vâng!” Thanh Long, Bạch Hổ đành chịu.

Lưu Cẩn cổ quái nói: “Mặc cô nương, ta muốn biết vì sao phải đặt ở chỗ này?”

“Diêm công tử ý chí rất ngang tàng, thiên phú bẩm sinh, điều này chứng minh rằng sự mạnh mẽ của lực lượng linh hồn thậm chí còn mạnh hơn cả Thanh Long. Thanh Long đi vào giấc ngủ có thể đưa tới chỗ Mộng Yểm, vậy chắc hẳn Diêm công tử chìm vào giấc ngủ thì Mộng Yểm tất nhiên sẽ không thể bỏ qua. Ta đi vào mộng cảnh có thể giúp đỡ Diêm công tử không bị Mộng Yểm vây khốn.” Mặc Vũ Hề nói rõ lí do.

"Hả? Mộng Yểm sẽ tìm tới Vương gia?" Lưu Cẩn biến sắc.

“Được rồi, làm phiền Mặc cô nương, nhưng mà, hai người nằm mộng, có thể mơ thấy cùng nhau sao?" Lưu Cẩn cổ quái nói.

"Có thể, ta có nghe nói, có một số phong thuỷ trận có thể làm được. Mộng Yểm là tạo kẻ tạo ra giấc mộng, khẳng định có thể làm được. Thanh Long, Bạch Hổ, nếu như ta gặp phải bất trắc, lập tức đánh thức ta dậy!" Mặc Vũ Hề hạ lệnh nói.

“Vâng!”

Rất nhanh, trong lều lại có thêm một chiếc giường bằng gỗ lim nữa được đặt đối lập với Diêm Xuyên.

Mặc Vũ Hề ngậm một viên đan dược an thần rồi nhắm mắt, chậm rãi tiến vào mộng cảnh.

Thấy Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề cùng song song ngủ thì mọi người đều chầm chậm rút lui ra khỏi lều.

Mọi người đều đã nhanh chóng rời đi.

Dưới nền đất chính giữa hai chiếc giường đang nổi lên một khuôn mặt người, nét mặt vô cùng tang thương.

“Vừa rồi lực lượng âm hồn sắp đến miệng lại bị các ngươi quấy rối. Lần này các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy thoát.” Khuôn mặt trên nền đất kia lộ ra một tia âm lãnh.

Lảo đảo! Trong lúc ngủ say Diêm Xuyên cũng đã tiến vào mộng cảnh.

----------------------------------------

Trong mộng cảnh.

Bốn phía xung quanh Diêm Xuyên có rất nhiều người, hắn đứng ở giữa và đang cố suy nghĩ tìm tòi về điều gì đó.

“Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây?” Diêm Xuyên mơ hồ tự hỏi.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK