Theo âm hưởng ấy, trước cửa Hoàng thất biệt viện trở nên yên tĩnh lạ thường. Khánh quốc tuy rằng thái bình lâu ngày, chiến tranh phương Bắc cũng chỉ là một vài tiểu nháo, nhưng dù sao khai quốc cũng chỉ có hơn mười năm, nên dân chúng rất thượng võ, Diệp Linh Nhi thân là con gái võ tướng thế gia, loan đao làm bạn bên thắt lưng cũng là chuyện thường. Chỉ là…. đao này ném tới trước mặt Phạm Nhàn có gì đó không bình thường.
Phạm Nhàn nhẹ nhướng mày, biết đây là lời mời quyết đầu, cũng giống như ở thế giới kiếp trước của hắn, các quý tộc Châu Âu khi quyết đấu cũng phải bắt tay đối thủ. Hắn nhăn nhăn khuôn mặt chữ điền, thấy hơi ngứa ngáy, lại buồn cười nghĩ nếu như ở Khánh quốc có quy củ mỗi khi quyết đầu đều phải ném tiểu đao trước mặt đối phương, chỉ sợ mỗi lần quyết đấu đều có thể tổ chức thành công.
Mọi người đều nhìn Phạm Nhàn, Nhược Nhược khẩn trương lôi kéo tay áo ca ca. Đừng xem Diệp Linh Nhi eo nhỏ tươi ngon mọng nước, nhưng gia đình cũng có tiếng là có tài, nàng cũng là chính tông thất phẩm cao thủ, ở kinh đô không có tay ấm ớ nào dám chọc vào. Thế nhưng đối phương đã ném ra tiểu đao khiêu chiến, Phạm Nhàn thân là nam tử hán, không ứng chiến có nghĩa là khiếp sợ, chỉ e ở Kinh đô rất khó ngẩng đầu lên.
Thấy nhị vị quý nhân đang muốn tranh lợi hại, bọn thị vệ canh cửa mắt nhìn mũi, mũi nhìn đầu ngón chân, không nhìn không nghe không biết, cũng không ai dám chạy vào trong bẩm với quận chúa – bạn khuê phòng tốt nhất của ngài sắp đánh phu quân của ngài – ai mà ngu như thế???
…
-Ngươi được xưng là văn võ song toàn, ta thua ngươi bản lĩnh thi ca, nhưng muốn thay Uyển Nhi nhìn xem, đến tột cùng ngươi có bản lĩnh bảo vệ nàng hay không!
Nói cũng lạ, từ lúc ném tiểu đao, cả người Diệp Linh Nhi đều thay đổi kỳ diệu, trở nên lạnh lùng bình tĩnh hơn rất nhiều, đôi mắt mỹ lệ trong xanh như ngọc bích tràn ngập tự tin, cơ thể nhỏ nhắn dường như ẩn chứa sức mạnh vô cùng sẽ bùng nổ trên người Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn hơi rùng mình, thế mới biết vị cô nương này là một tên cướp thâm tàng bất lộ, ngoài mặt vẫn mỉm cười, đưa tay vuốt áo, đứng tại chỗ nói ba tiếng không ai ngờ tới.
-Ta từ chối!
Từ chối quyết đấu? Đây vốn là một chuyện hiếm thấy vô cùng. Từ chối lời thách đấu của một nữ tử, chỉ e sau này ỏ kinh đô hắn không ngẩng đầu lên được, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại làm như vậy nghẹn họng trân trối nhìn hắn.
Hắn thật thật thà thà thành thành khẩn khẩn giải thích:
-Tuy Diệp cô nương không thích tại hạ, nhưng dù sao cũng là bạn tốt của Uyển Nhi. Ta có thể nhẫn tâm xuất thủ sao?
Không đợi mọi người chê trách, hắn lại mỉm cười:
- Huống chi, không dưới tình thế bất đắc dĩ, ta không muốn đả thương nữ nhân.
Xe ngựa đã tới rồi, nhưng thấy cục diện bên này khẩn trương quá đỗi nên vẫn đứng ngoài. Vương Khải Niên thấy người đang hùng hổ muốn quyết đấu với đại nhân chính là Diệp Linh Nhi, cũng chỉ có thể lo lắng, ngàn vạn lần cũng không dám dùng thân phận Giám Sát viện trấn áp đối phương.
Nói xong mấy câu này, Phạm Nhàn lại nắm bàn tay nhỏ bé của muội muội như thể thị uy đi về hướng xe ngựa.
Một âm thanh tức giận phát ra! Diệp Linh Nhi đã không thể chịu nổi những câu châm chích chanh chua của Phạm Nhàn, bạo phát tại chỗ. Thân ảnh thoắt biến, cả người đã bay tới ngay sau lưng Phạm Nhàn, một quyền lao tới! – Cũng may cũng còn tinh thần thượng võ, ngay khi nhích người lao tới đã kêu lên cảnh báo.
Cảm nhận được tiếng gió rít sau lưng, tay phải Phạm Nhàn cực kỳ khéo léo tung ta một chút lực, kéo muội muội đến bên cạnh, đồng thời xoay người lại.
Sau đó, chỉ thấy một nắm tay tung thẳng tới mình.
Nắm tay này rất nhỏ nhắn, rất xinh đẹp, da trắng nõn, thậm chí mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh ẩn dưới làn da, nắm thành quyền chỉ có ngón cái lộ ra ngoài, bên trên vằn tia máu.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã có thể quan sát chi tiết đến thế, chứng minh hai chuyện: Thứ nhất, từ trong căn cốt Phạm Nhàn là một kẻ đa tình. Thứ hai, tuy Diệp Linh Nhi ra tay vừa nhanh vừa mạnh, nhưng nếu so với đống gậy gộc xuất quỷ nhập thần ở vách núi Đạm Châu thì còn chậm lắm.
Hơi nhấc đầu ngón chân khỏi mặt đất một tấc, cả người hắn nhẹ nhàng dịch về bên trái, khiến cho nắm tay đầy sát ý kia hụt mục tiêu, chỉ lướt qua mặt mình.
Vù một tiếng, nắm đấm thất bại, nhưng đã đánh ra một cơn gió nhỏ, cuốn mấy sợi tóc của Phạm Nhàn bay lên. Mà lúc này, ngón trỏ bàn tay phải của hắn đã thần không biết quỷ không hay trong nháy mắt điểm tới mạch môn của nàng.
Một chiêu này coi như phó thống lĩnh đại nội thị vệ Cung Điển đã bất ngờ phòng không kịp mà trúng, huống chi Diệp Linh Nhi. Chỉ nghe nàng hừ một tiếng, nắm tay cũng buông lỏng, lướt tới má Phạm Nhàn. Nhưng hắn không kịp vui hai mắt đã nhắm chặt, kỳ kỳ quái quái lui về phía sau ba bước, vươn tay vỗ lên không trung ba phát.
Ba! Ba! Ba!Ba tiếng đanh gọn vang lên!
Thì ra khi nắm tay của nàng buông ra, năm ngón tay như đóa hoa xuân xòe ra, mỗi ngón như một thanh đao lạnh ngắt đánh tới huyệt Thái Dương của hắn. Phạm Nhàn hoàn toàn dựa vào phản ứng bản năng mà tránh được, đánh ra ba chưởng chặn lại năm đạo kình khí phá không mà tới kia.
-Diệp gia tán thủ!
Mọi người đứng xem quanh đó kinh hãi kêu lớn. Khánh quốc Đại tông sư Diệp Lưu Vân chính là thúc tổ của Diệp Linh Nhi, không ngờ vị tiểu thư này đúng là có được chân truyền của Diệp Lưu Vân.
Kinh hô vừa dừng, Phạm Nhàn lại bình tĩnh tới bên cạnh, một nắm đấm thực thực thà thà đánh vào tay nàng.
Một giây sau, mặc kệ ngón tay Diệp Linh Nhi sử ra cái gì đều bị đánh tan. Mỗi chưởng đánh ra của hắn đều ẩn chứa chân khí bá đạo không chút khách khí đánh thẳng vào tay đối thủ! Diệp Linh Nhi nhẹ nhảy về phía sau, nắm chặt cổ tay đau nhức giật mình nhìn hắn. Nàng thật ngàn vạn không ngờ trong cơ thể Phạm Nhàn có một thứ chân khí quái dị đến thế, khi chưởng tiếp xúc là khi chân khí lao tới xâm phạt, loại đau đớn này khiến người ta tâm thần nhất tán, nhất thời mà buông tay.
-Nàng không phải đối thủ của ta.
Phạm Nhàn vẫn giữ nụ cười mỉm, nói khích.
Diệp Linh Nhi cắn răng, lần thứ hai vọt lên, khí thế càng mạnh hơn lúc trước, năm ngón tay khép lại làm đao, đưa ngang bàn tay xuống, chưởng đao xé gió, vù vù rung động. Nàng vốn là một nữ tử, tiên thiên chân khí sẽ không được dồi dào dư thừa như nam nhân, nên khi Diệp Lưu Vân năm đó truyền tán thủ cho nàng, đã dặn dò, khi gặp cao thủ có chân khí cao hơn thì phải dùng chưởng, hóa tán thủ như thành cành cây khô, tận lực bổ chém thật mạnh.
Phạm Nhàn rùng mình, nhưng thân thể lại không lay động trước chưởng phong bổ xuống, chỉ là dưới chân nhanh nhẹn, ỷ vào những năm chạy trối chết trên vách núi Đạm Châu, xảo diệu thoát hiểm được mỗi một chưởng sát qua người của Diệp Linh Nhi.
Chưởng phong của nàng rít thật mạnh, mọi người đứng quanh xem mơ hồ còn cảm thấy dường như có cơn gió thật lạnh thổi qua.
Tựa như có vô số lưỡi đao đang lượn bên người mình, Phạm Nhàn mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, kêu lên một tiếng đau đớn, bá đạo dụng chân khí đầy ắp trong cơ thể, gót chân lướt trên mặt đất nhún về phía sau một cái, dụng chút lực ở thắt lưng, cả người dường như vừa bị đánh một quyền thật mạnh từ phía sau bắn về phía trước, thối lui lại, không một giây gián đoạn.
Chưởng phong tiêu thất, Phạm Nhàn cũng đã biến mất.
…
Một khắc sau, miệng tất cả mọi người quan chiến vẫn còn há to.
Phạm Nhàn biến mất trong lòng Diệp Linh Nhi, hai tay như hai gọng kìm kẹp chặt dưới nách nàng, làm cho hai bàn tay kinh khủng của nàng đặt lên trên vai mình --- chuẩn xác mà nói, hắn đợi Diệp Linh Nhi đánh hai chưởng xuống trước, dùng thân pháp mà ôm lấy đối phương, bắt lấy bộ phận yếu hại quan trọng của đối phương.
Ngón này của Phạm Nhàn nhìn như kẻ vô lại, thực tế nhìn chưởng phong khắp trời, tìm được một khoảng trống tới thật khó, thật nhỏ và chỉ thoáng qua một chút thật nhanh, tốc độ và ánh mắt của hắn đã đạt tới một cảnh giới thật kinh khủng – đương nhiên đây đều là công lao Ngũ Trúc sư phụ dạy dỗ.
Diệp Linh Nhi bỗng phát hiện đối phương như một quỷ hồn lao tới phía mình chụp tới như muốn ôm lấy. Nàng nhướng mày, biết rõ hắn có thể tiếp cận gần mình, so với thủ đoạn của mình, trong lòng khiếp sợ, nhưng không loạn, song chưởng chỉ thế, cả người bay thẳng lên không trung.
Không hề báo trước, nàng đá một cước thẳng tới xương sườn của Phạm Nhàn. Một cước này nếu đạp thực, chỉ sợ hắn đau đến mức ngã thẳng vào người nàng, nhưng lúc này nàng cũng chẳng thể nghĩ quá nhiều.
Chính lúc này, hắn nhẹ buông hai tay, khiến cho chưởng thế của nàng chưa ra hết đã dừng.
Theo như cấu tạo cơ thể con người, nếu như song chưởng của người hạ xuống, dưới thân còn đang đà lao tới, chắc chắn sẽ mang tới khó khăn chật vật vô cùng. Mà Phạm Nhàn chỉ cần một giây lát khó khăn của đối phương, trong nháy mắt này, hắn sẽ đánh một quyền thẳng tắp lao tới!
Điều này ngoại trừ sự kiện giết người ở đường Ngưu Lan, ở kinh đô, Phạm Nhàn đánh ra ba quyền, mỗi quyền đều đanh vỡ mũi một người. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Một tiếng bụp nhỏ vang lên, một đạo huyết quang diễm lệ lướt qua, một cảm giác cực kỳ phiêu dật.
…
Diệp Linh Nhi bưng mũi ngồi sụp xuống, thấy có chút máu chảy ra, nàng đau đến oa oa khóc ầm lên. Phạm Nhàn cũng thấy bực, nghĩ thầm, ngươi muốn đánh ta, ta đánh với ngươi, nào có cái lý đánh thua thì quay sang khóc nhè?
Hạ nhân nha hoàn của Diệp phủ đã sớm vây quanh, nhưng rất có quy củ không đồng loạt xông lên, xem ra chuyện Diệp tiểu thư đánh nhau với người ta cũng là bình thường. Nhưng vẫn có rất nhiều ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chăm Phạm Nhàn, hắn cực kỳ tiêu sái phủi trường sam, không chút ngại ngùng, nhưng thị vệ Hoàng gia đứng ở xa xa xem náo nhiệt đang thầm thì với nhau:
-Diệp gia sở học uyên thâm, không ngờ đã trúng hắc quyền của Phạm gia.
Nhìn Diệp tiểu thư kia đang ngồi xổm khóc lóc, Phạm Nhàn lúc này mới nhớ lại nàng bất quá cũng chỉ là một nha đầu mới mười lăm tuổi. Nhưng hắn cũng chẳng áy náy chút nào, không đánh nữ nhân, không có nghĩa là đứng im để cho nữ nhân đánh. Mẹ hắn năm đó mới vào Kinh đô đã đánh phụ thân của cô nàng này, đánh cho kinh đô Thủ bị Diệp Trọng đại nhân của hôm nay đánh cho u đầu, chính Ngũ Trúc thúc cũng từng đại chiến với Diệp Lưu Vân tại Hoàng thành một trận, khiến cho vị Khánh quốc đại tông sư này phải bế quan mấy tháng, nghỉ tay buông kiếm.
Một quyền này đánh Diệp Linh Nhi coi như đã nối tiếp truyền thống vinh quang này. Đăng bởi: admin