Hồng Tam Nương nhìn thấy tiểu tướng trước mặt mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, thân mặc áo trắng nhưng miệng lại nở nụ cười gian, nàng vừa sợ vừa giận, nhưng mà thân đang bị vướng trong mai phục, nên cũng không dám ham chiến, đành thống lĩnh đám quân lính, ra lệnh cho bọn họ trùng sát, nhất định muốn mở đường máu, may ra mới có thể bỏ chạy.
Lý Tiểu Dân mỉm cười lạnh lung, suất lĩnh đám quân bộ hạ, ngăn chặn đường lớn, mạnh mẽ chém giết quân địch, chiến trường lại càng thêm thảm thiết.
Sau khi trải qua nhiều tràng huyết chiến, hiện tại cũng có thể tình là lão tướng sa trường, vô luận là đối mặt với chiến trường tàn khốc, trong lòng cũng đã không còn khiếp sợ nữa.
Trận chiến ngày hôm nay, cũng chính là do hắn hiến kế với Tần quý phi, cũng chính hắn tự mình mang nhân mã đi chặn giết thám mã của Hồng Tam Nương. Dưới sự giúp đỡ của đám quỷ vệ, hắn biết được phương hướng của đám thám mã, vì thế tất cả đều bị hắn đánh bất tỉnh, thậm chí là cướp cả áo giáp, sau đó thay người khác vào giả mạo thám mã của đại thuận quân, lừa Hồng Tam Nương vào bẫy.
Tống Tích Tích vô cùng căm tức tên thiếu niên tuấn tú kia, vì thế cố gắng cầm Hồng Anh thương, muốn thúc ngựa lao tới, cùng hắn so đấu thương pháp, nhưng mà nàng lại bị mẫu thân lớn tiếng kéo lại, dẫn theo nàng cùng một đám thân binh, hướng về phía đám quân vừa xiên ra để chạy, trong lòng Hồng Tam Nương hiện chỉ muốn nhanh chóng rời hiểm địa, sau đó sẽ quay lại tính.
Lý Tiểu Dân thấy các nàng muốn chạy trốn, đang muốn suất quân ngăn chặn, muốn bắt hai vị đại tiểu mỹ nữ này lại để "giáo huấn", bỗng nhiên phía sau lại vang lên tiếng hò hét.
Xoay người nhìn lại, hắn thấy ngay một dũng tướng cầm trong tay một đôi Đồng chùy lớn, ánh mắt đỏ bừng, liều chết tiến lên, đám quân phía sau cũng rất kiêu dũng, không thèm để ý đến tính mạng, hợp lực chém giết quan quân. Đây chính là ái tướng tống trung của tống đại giang khi còn sống, trong lòng vẫn luôn trung thành, hôm nay thấy chủ mẫu gặp nạn, hắn liền không ngại gian nguy khó khăn, dẫn theo đám tinh binh bộ hạ, chém giết thẳng vào, chỉ mong có thể cứu được chủ mẫu ra.
Bị một chi quân đầy đủ sức lực chém giết từ ngoài vào, quan quân nhất thời khinh thường, nên bị đánh cho tán loạn. Hồng Tam Nương liền thừa dịp loạn thế, vội vàng mang theo nữ nhi và chúng thân binh, nhanh chóng đào tẩu. Mặc dù Lý Tiểu Dân đã hô lớn cho quan quân chặn lại, nhưng mà vẫn không bắt được, đành để nàng ta bỏ chạy.
Nếu sử dụng tiên pháp, chỉ cần một đạo tia chớp cũng có thể khiến Hồng Tam Nương bị gục tại đây, nhưng mà Lý Tiểu Dân không thể làm vậy. Thứ nhất là vì [ngũ lôi chánh pháp] hao phí rất nhiều tiên lực, hắn không nỡ dùng; thứ hai là việc trên người mang tiên thuật, hắn không muốn để nhiều người biết, và lại thực lực của đám quỷ vệ không thể để lộ trước mặt người khác; ba là nghĩ đến mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cần phải ôm vào trong ngực yêu thương mới đúng, làm sao lại có thể mạnh tay, lãng phí như vậy chứ?
Vì một chút chần chờ, Hồng Tam Nương đã suất quân chạy khỏi sơn khẩu. Lý Tiểu Dân mặc dù cũng suất quân đuổi theo chém giết, nhưng cũng chỉ có thể chém giết một trận, còn lại mỹ nhân thì đã nhanh chóng suất quân chạy về phương Nam.
Trở lại sau trận chiến, Hồng Tam Nương lập tức ra lệnh cho đám bộ hạ chuẩn bị phòng ngự, một bên thì lùi về phía sau, một bên thì chống đỡ lại công kích như sóng lớn của quan quân. Chỉ thấy đại thuận quân phòng thủ rất nghiêm, có thể nói là không chê vào đâu được, nhưng mà Tần quý phi cũng không nề hà, chỉ ra lệnh cho đám quân bộ hạ, chém giết đám tặc binh bổ chạy bốn phía, cố hết sức có thể để tiêu hao lực lượng quân địch.
Trận chiến này, chém giết mãi đến gần tối, song phương lúc này mới chịu thu binh.
Trở lại trong doanh, Tần quý phi kiểm tra lại nhân số thương vong, cũng thấy rằng thương vong không ít, hơn nữa không tính đám binh lính trấn thủ vĩnh châu, thì hiện trong tay nàng cũng chỉ còn khoảng 50.000 quân mà thôi.
Chẳng qua là đại thuận quân thương vong lại càng nhiều hơn. Nghe chúng tướng bộ hạ báo cáo lên, trên mặt Tần quý phi cũng lộ vẻ mỉm cười, gật đầu khen ngợi, khiến đám tướng quân đều cảm thấy rất hưng phấn. Đối với người hiến kế là Lý Tiểu Dân lại càng thêm yêu thích.
Sắc trời tối dần, chúng tướng sau một ngày chém giết, lúc này cũng cảm thấy rất uể oải, tất cả đều tự hồi doanh nghỉ ngơi. Chỉ có Lý Tiểu Dân ở lại, ngồi cùng dùng bữa với Tần quý phi.
Có thể cùng Tần quý phi ăn cơm, đối với một gã thái giám mà nói, đấy chính là sủng ái lớn nhất. Lý Tiểu Dân tuy là không để loại sủng ái này trong lòng, nhưng mà có thể cùng giai nhân xinh đẹp dùng bữa với nhau, đây là điều khiến người khác rất cao hứng. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tại thời điểm ăn cơm, Tần quý phi không ngừng gặp thức ăn cho Lý Tiểu Dân, tình cảm đầy từ ái, thỉnh thoảng còn xoa đầu hắn, khen hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mà đánh giặc rất dũng mãnh, sau này nên ăn nhieiuef một chút, như vậy mới có sức đánh giặc.
Lý Tiểu Dân gật gật đầu, đem mấy thứ hợp khẩu vị của Tần quý phi gắp cho nàng, cũng kính mời nàng dùng, còn ánh mắt thì lại trộm liếc thân thể mềm mại mê người của nàng, yết hầu nuốt nước bọt, chỉ hận là không thể coi giai nhân mỹ lệ trước mặt này ra "nhấm nháp".
* * *
Đại thuận quân sau khi trải qua trận thua này, binh tướng hao tổn. Cho dù lúc sau đã thu lại đám đào binh, cũng chỉ còn lại có hơn 40.000 người, điều này khiến Hồng Tam Nương rất tức giận.
Nhân số quân đội của song phương cách biệt, hiện tại đã hơn kém không nhiều nữa. Hồng Tam Nương lại lui binh hơn 10 dặm, thiết lập doanh trại, cùng quan quân đối kháng. Hai chi quân đội dưới sự thống lĩnh của hai nữ tướng, âm thầm tụ tập lực lượng, chuẩn bị tiến hành đại quyết chiến.
Dưới sự đề nghị của Lý Tiểu Dân và tần nghi phúc, Tần quý phi liền suất quân đi đầu, chậm rãi tiến gần đến quân doanh của đại thuận quân, thiết lập doanh trại đối kháng với địch quân ở xa xa, sau đó lại thống lĩnh binh lính, chỉ danh mắng trận.
Hồng Tam Nương ở trong trướng, còn đang phiền não, chợt nghe thấy phía bên ngoài báo lại, Tần quý phi tự mình suất quân mắng trận, vì thế trong lòng càng thêm tức giận, cũng suất quân rời doanh.
Trước trận hai quân, một viên nữ tướng xinh đẹp mặc khôi giáp hoàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, kim quang phát ra chói mắt, tay cầm đại đao, cưỡi ngựa hiên ngang, hào quang trong mắt sáng ngời, khiến lòng người khiếp sợ.
Mà ở phía sau nàng, rất nhiều quân lính đang hò hét, chỉ danh nhục mạ Hồng Tam Nương, kêu nàng mau chóng ra mặt, cùng nguyên soái quân
Hồng Tam Nương tập võ từ nhỏ, vốn xuất thân từ nữ tử bán nghệ giang hồ, sau lại lên sơn trại, cũng từng suất quân giao chiến bên ngoài, luôn tự phụ là đao pháp tinh thục, làm sao có thể nín nhịn được việc này, vì thế vội vàng cưỡi ngựa xuất trận, đôi liễu diệp đao trong tay lóe lên quang mang lạnh lẽo, bay múa giữa không trung, nhằm thằng vào Tần quý phi.
Tần quý phi chờ mãi cũng thấy sốt ruột, vừa thấy nàng ta rời doanh tiếp chiến, cũng chính là hợp với ý nàng, vì thế bèn cười lớn, thanh âm yêu kiều quát: "Tới rất hay!"
Hai nữ tướng quân đều cưỡi ngựa phi tới, đại đao của Tần quý phi mạnh mẽ bổ ra, chém thẳng về phía đỉnh đầu Hồng Tam Nương.
Hồng Tam Nương giơ liễu diệp đao lên, dùng sức bổ tới phía đao phong, mặc dù biết Tần quý phi lực đạo rất mạnh, nhưng mà cũng không úy kỵ chút nào, nàng ta vội vàng cưỡi ngựa chạy xoay quanh, đôi liễu diệp đao trong tay huy động đến mức xuất quỷ nhập thần, cùng Tần quý phi lấy cứng đối cứng.
Quân sĩ hai bên, tất cả đều ngưng thần quan sát, chỉ thấy một đôi nữ tướng đã chiến đấu giữa chiến trường, chiêu số tinh diệu liên mien, ánh đao lấp lóe, cuốn quanh người hai nữ tướng, hai vị nữ tướng đôi chiến kịch liệt như vậy, quả thật là chưa từng gặp, vì thế khiến cho đám binh sĩ không khỏi ngây người.
Lý Tiểu Dân phụ trách áp trận ở phía sau, nhìn thấy đôi mỹ nữ thành thục có vóc dáng ma quỷ này, hắn âm thầm nuốt nước miếng, hận không thể lập tức lao đến ôm đôi nữ tướng này vào lòng, sau đó đưa về doanh lén hưởng thụ.
Đang nghĩ đến cảnh hai mỹ nữ anh vũ này quỳ gối dưới khố mình để hầu hạ, bỗng nhiên hắn lại thấy bầu trời phong vân biến ảo, mưa to tầm tã, rơi xuống trên khôi giáp của đám binh sĩ, phát ra những tiếng "đinh đang" giòn tan.
Mưa to ngay trên đầu, khiến cho hai vị nữ tướng đang đánh nhau kia không thể mở mắt được, cước bộ của chiến mã bắt đầu tán loạn. Tần quý phi chiến đấu cũng không được như ý, trong lòng càng thêm nôn nóng, yêu kiều quát: "Hôm nay đánh đến đây thôi, ngày mai sẽ tái chiến!"
Hồng Tam Nương tuy là gặp được đối thủ hiếm có, cũng muốn cùng nàng phân thắng bại, nhưng mà mưa to như vậy, thấy trước mắt có chiến cũng không vừa ý, vì thế liền vung đao quát lại: "Cũng được! Buổi sáng ngày mai, chúng ta tái chiến!"
Song phương đành dẫn quân về doanh, mà quân doanh của quân triều đình, lúc này cũng đã dựng tốt, tần nghi phúc cũng đốc thúc, vì thế trước khi trời tối, doanh trại đã hoàn chỉnh, chúng quân ở bên trong nghỉ ngơi ăn cơm, tĩnh dưỡng tinh thần, chờ đợi tới trận chiến ngày mai.
Cơn mưa này, tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, rất nhanh đã không còn mưa nữa, buổi sáng hôm sau, mặt đất cũng đã khô, bùn đất đã cứng lại, rất thích hợp cho việc tướng lĩnh chiến đấu.
Bên trong quân trướng, Tần quý phi lại ngồi trên cao, nàng có chút đau đầu, vì sau khi đêm qua tắm thì bị phong hàn, sau đó đầu nóng lên, chỉ là cuộc đấu ngày hôm nay, chính là do nàng và Hồng Tam Nương ước định, vì thế không thể lùi lại, nên không khỏi trầm ngâm.
Lý Tiểu Dân suất lĩnh đám binh tướng đúng ở dưới trướng, trộm nhìn giai nhân xinh đẹp mà anh vũ nhưng hơi tiều tụy ở trên, nhớ lại vóc dáng ma quỷ của nàng ngày hôm qua khi hắn đi rình coi nàng tắm, thân thể tuyết trắng mềm mại, ngọc nhũ cùng phong đồn không ngừng hiện lên trước mắt hắn, miệng lại không khỏi nuốt nước miếng, đối với bệnh tình của nàng bây giờ rất lo lắng.