Mục lục
[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu nữ trong lòng kinh hãi, run giọng nói:

"Ngươi là ai, vào trong này làm cái gì?"

Nguyệt nương liếm môi, cười nói:

"Ta không phải người, là quỷ giống ngươi, vào trong này, là để bắt ngươi!"

Lời còn chưa dứt, nàng liền đã phi thân vọt tới, hai tay trắng như ngọc vung lên, chộp tới chỗ thiếu nữ!

Thiếu sợ hãi hét lên một tiếng, xoay người trốn đi, nhưng bay ra chưa được vài thước, đã bị Nguyệt Nương đuổi kịp, tay chém xuống chụp được bả vai của nàng, dùng sức một cái, liền chế trụ hai tay của nàng, xuất ra dải lụa trói lại, dẫn thiếu nữ khóc sướt mướt theo, bay trở lại phòng ngồi xuống trên xà nhà, cúi đầu nhìn đầy vẻ hưng phấn chủ nhân phía dưới đại triển thần uy, mạnh mẽ đùa giỡn đến độ khiến Trường Bình công chúa chân tay rã rời.

Trường Bình công chúa hét lên một tiếng, hai tay run rẩy nắm chặt hai vai Lý Tiểu Dân, sau đó liền bất tỉnh, Lý Tiểu Dân ngẩng đầu, ở trong lòng gọi Nguyệt Nương:

"Dẫn loại biến thái kia lại đây cho ta!"

Thiếu nữ quỳ trước giường khóc sướt mướt, hai tay bị trói ra sau lưng, không thể cử động, trong lòng hoảng loạn không thôi, tràn ngập sợ hãi đối với thiếu niên trần truồng đang ôm cô gái giở trò trên giường.

Lý Tiểu Dân nhìn thiếu nữ phía dưới mảnh mai tội nghiệp, có chút ngẩn ra, không ngờ kẻ điên rình coi này lại còn trẻ đẹp như thế, khiến người khác phải thương tiếc.

Hai thiếu nữ ở trên giường, đã bị hắn làm cho ngất đi, cũng không sợ các nàng nghe thấy. Lý Tiểu Dân mày kiếm nhướng lên, chính khí lẫm liệt trách cứ:

"Ngươi cô gái này, thân là nữ hài tử, như thế nào lại có thể rình coi người khác làm việc! Nếu thật sự tò mò, lẽ nào không thể tự mình đi làm sao?"

Thiếu nữ thẹn đến độ muốn chui xuống đất, chỉ lo khóc nức nở, cũng không nghe được câu hỏi kế tiếp của Lý Tiểu Dân về lai lịch của nàng.

Nguyệt Nương đứng phía sau hắn, phụ trách việc trông coi nàng, đưa tay ấn đầu nàng xuống một cái, quát lớn:

"Chủ nhân đang hỏi lai lịch của ngươi, không nghe thấy sao?"

Nàng bắt được thiếu nữ, lại nghiêm khắc vặn hỏi, cuối cùng biết được, nàng tên Đại Nhi, là ba mươi năm trước tới nơi này, thật ra vốn không phải là người trong cung, bởi vì vào trong cung xem tỷ tỷ gả vào cung làm hoàng phi, không cẩn thận uống một chén độc dược, bị trúng độc chết ở trong cung, nhờ đó cản thay cho tỷ tỷ một tai họa. Mà gian phòng này, không hề có hoàng phi nào ở, chỉ vài chục năm sau, mới có cung nữ ở chỗ này.

Đối với những tranh đấu trong cung đình, Lý Tiểu Dân đã sớm biết rõ, nhưng chưa bao giờ thấy qua chuyện tàn khốc như thế, nghe được âm thầm thở dài, trong lòng thầm khen Chu hoàng hậu, mặc kệ nói thế nào, dưới sự quản lý của nàng, hậu cung bây giờ đúng là ngăn nắp gọn gàng, vẫn chưa xảy ra tình trạng hỗn loạn gì, đương nhiên, chuyện bản thân, chính là quy về mệnh trời, vượt không xuất thế, không thể tính vào trong.

Trong một góc phòng này, có ẩn tiên khí pháp sư triều trước lưu lại, ngăn đường rời đi. Thiếu nữ không cách nào đầu thai, đành phải ở đây an ổn sống qua ngày, cô quạnh đã hơn mười năm, mới đụng phải hai người bọn họ.

Nhắc tới chuyện cũ, thiếu nữ Đại Nhi trước mắt bi thương thút thít không ngừng, bộ dạng mảnh mai tội nghiệp, rất có phong vận của Lâm Đại Ngọc*.

Nhưng đáng thương thì đáng thương, đối với dạng biến thái này, thanh niên tuân thủ pháp luật Lý Tiểu Dân là ghét cay ghét đắng, tuyệt không thể để nàng phạm vào tội rình coi như vậy lại còn có thể binh yên rời đi. Tức thì, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, thanh niên chính trực Lý Tiểu Dân ho khan một tiếng, oai phong lẫm liệt tuyên phán:

"Nàng dám rình coi, đây là thói quen rất không tốt, nếu không tiến hành dạy dỗ nghiêm khắc, tương lai có thể phát triển trở thành biến thái là cực kỳ nghiêm trọng! Bởi vậy, ta phải trừng trị nàng, cho nàng vĩnh viễn cũng không quên lần giáo huấn này, mới có thể răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người!"

Nguyệt Nương ngầm hiểu trong lòng, cười duyên đẩy Đại Nhi lên giường, đặt vào trong lòng Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân bắt đầu vận tiên lực, đưa tay bắt lấy, thân thể thiếu nữ trong tay nhu nhược hư vô, khiến tâm lý hắn khó chịu:

"Cái gì đây, có can đảm rình coi người khác, ít nhất bản thân cũng phải có thân thể mới được chứ. Ở chỗ này ngây ngốc suốt ba mươi năm, ngay cả hóa thực thể cũng không làm được, thật không nỗ lực!"

Mặc dù Đại Nhi không nỗ lực, nhưng Lý Tiểu Dân bây giờ bản thân đã trở thành thầy giáo dạy nàng đi lên chính đạo, tuyệt không thể bởi vì nàng không hóa thành thực thể được mà bỏ đi sự trừng phạt đối với nàng, bởi vậy giơ bàn tay lên, ấn trước ngực nàng, lặng lẽ vận tiên lực, không ngừng chuyển vào trong cơ thể nàng cuồn cuộn không ngừng.

Ở trong tay hắn, thân thể thiếu nữ hư vô mờ ảo dần dần hiện ra hình dạng thật, nổi bồng bềnh trong không khí, nhìn hắn lúng túng hoảng sợ, muốn giãy dụa, nhưng lại không chịu được lực lượng khổng lồ của hắn, rên rỉ kêu thảm, bị linh lực cường đại mạnh mẽ tiến vào cơ thể khiến cho thống khổ không chịu nổi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Giống như một cái bong bóng chứa đầy không khí, Lý Tiểu Dân hao tổn hết khí lực, cuối cùng truyền xong cho nàng, nhìn thiếu nữ trước mặt bộ dạng mảnh mai kinh hoàng, trong lòng khoái chí vô cùng, bỏ Trường Bình công chúa ở trong lòng ra, ấn ngã Đại Nhi ra giường, từ ba xuống hai, xé rách áo quần trên linh thể, nằm sấp trên thân thể của nàng, nói đầy vẻ chính khí:

"Đại Nhi, ta bây giờ tuyên bố, nàng phạm phải tội rình coi, theo đó nghiêm trị! Bây giờ, tiếp nhận hình phạt đối với nàng đi!"

Thân thể hắn ép mạnh xuống, xâm nhập vào trong linh thể của thiếu nữ vừa mới hóa thực thể.

Đại Nhi kêu thảm một tiếng, thân thể mềm mại mới sinh mẫn cảm dị thường, đau đớn cũng nhân lên gấp trăm nghìn lần, lần này bị đau đến độ cơ hồ hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Nguyệt Nương ở phía sau nhìn thấy, cuống quít đưa tay ra, truyền linh lực vào trong cơ thể của nàng, giữ cho linh thức của nàng không bị biến mất. Lực lượng của nàng, thì không đủ để linh thể thiếu nữ này hóa thực thể, nhưng để nàng không ngất đi, lại có thể làm được.

Đại Nhi khóc sướt mướt, chỉ nói bản thân nhất định bị hung khí giết quỷ kia phân thành hai nửa rồi, cúi đầu nhìn xuống mặt dưới, lại thấy thân thể vẫn hoàn hảo như cũ, chỉ là giữa hai chân ngọc đau đớn không chịu nổi, tiếp nhận lực trùng kích mạnh mẽ của thiếu niên này.

Ở trên người nàng, nhưng trong lòng Lý Tiểu Dân lại cảm thấy kỳ lạ, thiếu nữ trong lòng, cơ thể giống như được làm từ nước, mềm mại đến khó tin, khiến hắn ôm vào trong ngực, yêu thích không muốn buông tay, dồn lực hôn môi anh đào của nàng, nhìn bộ dạng nàng tuy đau đớn vô cùng nhưng vẫn cố nhịn làm cho người khác sinh ra thương xót, cũng không khỏi mềm lòng, khẽ vuốt mái đầu đen nhánh của Đại Nhi, nói lời xuất phát từ tâm:

"Tiểu cô nương, đừng tưởng bản thân làm quỷ, có thể thoát khỏi ràng buộc của luật pháp. Phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể làm loại chuyện xấu rình coi này, nếu không thì, chắc chắn sẽ rơi vào sự nghiêm trị của chính nghĩa!"

Đại Nhi thút thít gật đầu, rưng rưng nhìn sứ giả chính nghĩa đang nằm trên người mình, trong tâm hồn thiếu nữ, tràn ngập sự kính sợ cùng xấu hổ.

Nhìn nàng nhu thuận như thế, trong lòng Lý Tiểu Dân dâng lên một cổ muốn chinh phục, đè ngọc thể mềm mại như nước của Đại Nhi xuống, công kích mãnh liệt như gió thổi lốc cuốn.

Trường Bình công chúa đang hôn mê, bị tiếng khóc của thiếu nữ làm tỉnh giấc, vừa trợn mắt nhìn, đã thấy Lý Tiểu Dân đè lên cô gái tuổi còn nhỏ hơn, xem ra bộ dạng còn chưa trưởng thành, đang thi bạo, không khỏi kinh ngạc, nắm tóc Lý Tiểu Dân, quát:

"Tiểu Dân Tử, ngươi làm cái gì vậy, khi dễ nữ hài nhỏ như vậy!"

Lý Tiểu Dân đang làm hăng say, bị nàng kéo tóc, chịu đau không thôi, nhưng lại không thể không trả lời, vẻ mặt đau khổ nói:

"Tỷ tỷ tốt, nàng không biết, nàng ta chính là nữ quỷ kia, hại ta mọc ra cái vật dài dài này, bây giờ ta đang trừng phạt hành vi phạm tội của nàng ta mà!"

Nhưng ở trong lòng hắn, lại nghĩ thầm:

"Nhỏ sao? Ta đoán nàng ta so với nàng còn lớn tuổi hơn nhiều ấy chứ! May là những bạn bè trước kia của ta không nghe được những lời này của ngươi, nếu không thì, lại tưởng ta khi dễ trẻ con. Hừ, lời này căn bản là không đúng sự thật mà!"

Trường Bình công chúa nghe được một trận kinh ngạc, nhìn tiểu nữ hài mảnh mai như vậy, không ngờ nàng chính là nữ quỷ vô cùng hung ác trong tưởng tượng của bản thân.

Nhưng Nguyệt Nương ẩn thân ở một bên, lại che miệng cười duyên, đối với sự nhanh trí của chủ nhân bội phục không thôi.

Trong lúc kinh ngạc, Trường Bình công chúa cũng quên mặc quần áo vào, trần như nhộng bò về phía trước, ghé tới sát mặt Đại Nhi, nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng nhịn đau thút thít khóc, ngạc nhiên nói:

"Ngươi chính là nữ quỷ kia? Xem ra không giống a!"

Đôi mắt Đại Nhi ngẩng lên, rưng rưng nhìn công chúa hòa nhã bên cạnh, đang muốn nói gì, đột nhiên hạ thể lại đau nhức, bị Lý Tiểu Dân mạnh mẽ đâm vào hai lần, quát:

"Nói, nàng có phải đã phạm tội hay không, có nên tiếp nhận trừng phạt của chính nghĩa?"

Dưới lực lượng uy hiếp cường đại của "Hành vi chính nghĩa", Đại Nhi không dám nói lung tung, đành phải rưng rưng gật đầu.

Ở bên kia, Thính Cầm cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng phụ này, cả kinh không biết làm sao, một lúc lâu sau, chứng kiến Lý Tiểu Dân hoàn toàn khống chế được nữ quỷ kia, trong lòng mới dần thả lỏng, khoát áo ngồi ở một bên xem trò.

Trường Bình công chúa là lần đầu tiên nhìn thấy nữ quỷ, rất là kinh ngạc tò mò, một bên nhìn Lý Tiểu Dân lấy chính nghĩa trừng phạt đối với nàng, một bên hỏi đông hỏi tây, bắt đầu đặt câu hỏi đối với Đại Nhi nằm ở phía dưới nhíu mày hầu hạ.

Hỏi xong, ba người trên giường đều một vùng kinh ngạc: hóa ra Đại Nhi này họ Tần, nhưng thân muội muội của Tần lão tướng quân, đã chết rất lâu rồi!

Lúc đầu nàng vào cung, chính là đến cùng Tần lão tướng quân này xem tỷ tỷ nàng vào cung làm phi, ai ngờ trúng phải ám toán, một chén độc dược kết thúc tính mạng. Pháp sư trong nhà cũng không biết vì nàng làm bao nhiêu chuyện, ai ngờ nàng lại bị phái Quy Sơn chôn cạnh pháp khí ở dưới đất, không thể đầu thai, khiến tất cả mọi người đều vượt ra khỏi dự đoán.

Trường Bình công chúa kích động chụp lấy thiếu nữ đang run rẩy chịu đựng Lý Tiểu Dân mạnh mẽ đâm vào kia, vuốt sợi tóc trên khuôn mặt vương đầy nước mắt của nàng, run giọng nói:

"Nếu là như vậy, ngươi là muội muội của ông ngoại ta, cô của mẹ ta, cũng là… bà cô của ta?"

Đại Nhi nghe được thân thể mềm mại chấn động kịch liệt, trợn mắt nhìn công chúa trước mặt, nghĩ đến nàng chính là cháu ngoại của ca ca mình, lại bị nàng nhìn thấy bộ dạng bản thân như vậy, không khỏi xấu hổ đến cực điểm, che mặt khóc rống lên.

Nàng ở mặt dưới khóc, Lý Tiểu Dân ở mặt trên cũng đã tới cực hạn, kêu lên một tiếng đau đớn, nằm úp trên thân thể nàng, thân thể như hổ chấn động mạnh, đánh mạnh vào khiến thiếu nữ lần nữa thấp giọng kêu thảm.

Trường Bình công chúa sau khi kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại, hầm hừ kéo Lý Tiểu Dân xuống, cấm hắn làm động tác lỗ mãng đó với trưởng bối của mình, sau đó ôm Đại Nhi vào trong ngực, vỗ về an ủi, nhìn bộ dạng bất lực cô độc của nàng, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nguyệt Nương cũng gây ngạc nhiên, vội vàng bổ cứu, ghé vào bên người Đại Nhi, dạy nàng nói: bởi vì bị nhốt ở chỗ này đã lâu, để đầu thai, không thể không dùng một pháp thuật tình cờ có được khiến thân thể Tiểu Dân Tử sống lại, cùng mình giao hợp, ngoài việc đoạt được nguyên dương, còn trợ giúp mình tu luyện. Ai ngờ Tiểu Dân Tử sau khi hợp hoan cùng công chúa lá ngọc cành vàng, tiên lực tăng mạnh, ngược lại áp chế linh lực của Đại Nhi, bởi vậy mới có một màn đè nàng xuống trừng phạt.

Lúc này, Đại Nhi cũng xác thật đã cảm nhận được uy lực nguyên dương của Tiểu Dân Tử, trên dưới linh thể, phát nhiệt từng trận, làm cho linh lực của nàng tăng gấp bội, không khỏi vừa mừng vừa sợ, đối với Lý Tiểu Dân đoạt đi thân xử nữ của mình, cũng đã không còn thống hận nữa.

Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của Nguyệt Nương, Đại Nhi lòng mang sợ hãi dựa theo lời nàng nói, máy móc đọc theo một lần, sau đó rúc vào trong lòng Trường Bình công chúa sụt sùi khóc, trong lòng sống lại cảm xúc vui sướng cùng xúc động khi gặp lại người thân.

Trường Bình công chúa cũng không nhịn được ôm nàng khóc rống lên, đối với bà cô của mình những năm gần đây trải qua bi thảm thương xót không thôi, cũng tha thứ chuyện nàng làm với Tiểu Dân Tử này, trong lòng ngược lại mơ hồ cảm kích, nếu nàng không có pháp thuật như vậy, bản thân làm sao có thể làm chuyện vui sướng như vậy cùng Tiểu Dân Tử chứ?

Các nàng ở trên giường ôm nhau trò chuyện rất hào hứng, Lý Tiểu Dân một bên lại cảm thấy không có gì thú vị, liền ôm Thính Cầm vào trong ngực, hôn tùy tiện khắp thân, để nàng ngồi trong lòng giao hợp cùng mình. Ngực trần dán chặt vào lưng của lõa nữ, hai tay vuốt ve từ trên xuống dưới, ngoài vui mừng còn có chút tự đắc.

Thính Cầm mỹ mục mê ly, nhìn hai mỹ nữ trần như nhộng ngồi một bên thì thầm to nhỏ sợ hãi than, nghĩ đến ngoài ra còn có mẹ của nữ hài, cũng chính là cháu gái của thiếu nữ kia, đã cùng thiếu niên ôm mình có quan hệ thân mật, quan hệ hỗn loạn như vậy, phép toán này nên tính như thế nào?

Nàng cúi đầu, len lén thở dài một tiếng, quyết định kín như miệng bình, có chết cũng không thể nói ra chuyện Tiểu Dân Tử và Tần quý phi, chỉ khiến hai cô gái thêm phiền não.

Nhưng Lý Tiểu Dân thật ra ngay cả một điểm băn khoăn như vậy cũng không có, hắn là thanh niên tuân thủ pháp luật, hễ là nữ tử cùng hắn có quan hệ huyết thống trong ba đời bị pháp luật nghiêm cấm kết hôn, cho dù là chị họ em họ, hắn đều sẽ không có một nửa điểm suy nghĩ sai lệch, về phần mỹ nữ và mình không có quan hệ huyết thống, dưới sự cổ vũ của án lệ điển hình kia, hắn sẽ không ngu đến độ buông tha cho dù chỉ là một người!

--- ---------

Chú thích: - Lâm Đại Ngọc: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.:061:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK