Edit: Khánh Ly
Beta: Gà
“Cô muốn sinh thêm đứa nữa sao?” Lam Nguyệt hỏi Tô.
“Ừ, Khôn có Ô Lệ rồi, mấy người khác thì chưa có, tôi còn muốn sinh cho bọn họ nữa”, Tô nói. Cô có nhiều đàn ông, giờ Ô Lệ đã mười tuổi rồi, những người đàn ông khác của cô cũng sốt ruột. Lam Nguyệt đen mặt, may mà cô chỉ có một người, không phải cả ngày sinh con như thế, nếu không cô sẽ phát điên mất.
“Đừng vội, rồi sẽ có thôi”, Lam Nguyệt an ủi. Cô không biết có phải là Tô có vấn đề gì hay không. Thông thường nếu Tô đã có Ô lệ, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì về mặt mang thai. Còn nói những người đàn ông khác của cô ấy có vấn đề thì chưa hẳn. Khôn thì chắc chắn không có vấn đề gì vì đã có Ô Lệ rồi. Giả sử những người đàn ông khác của Tô có vấn đề, Tô sẽ mang thai con của Khôn, như vậy cũng không đúng. Lam Nguyệt nghĩ hồi lâu mà không ra, cô lại không phải là bác sĩ, chỉ có thể khuyên Tô cố gắng thả lỏng tâm trạng.
“Tôi đã qua hai tư mùa tuyết rồi, aizzz” Tô lo lắng sau này không sinh được nữa, rất sốt ruột, chỉ muốn ngay lúc này từ trong bụng chui ra một tên nhóc mới yên tâm được.
” Ầy ….. So ra tôi còn lớn tuổi hơn cô, chẳng phải vẫn mang thai được đó sao, đừng lo lắng quá”, Lam Nguyệt an ủi, khuyên cô ấy đừng quá gấp gáp, gấp quá có khi lại không hay.
“Lam, tôi vẫn cảm thấy khó tin, cô thật sự nhiều tuổi hơn tôi sao? Nhìn cô còn nhỏ hơn cả Tiểu Mỹ ấy. Lần đầu gặp cô, bọn tôi đều nghĩ cô vẫn chưa trưởng thành ấy”, Tô không còn xoắn xuýt chuyện mang thai nữa, mà chuyển đề tài sang chuyện tuổi tác của Lam Nguyệt. Không riêng gì Tô, tất cả mọi người đều cảm thấy Lam Nguyệt chỉ như trẻ vị thành niên, chưa nói làn da cô trắng mịn nhìn rất trẻ, đến dáng dấp nhìn cũng giống một đứa bé.
“Ôi …. Thôi không nói chuyện này nữa, cô cứ biết tôi lớn hơn cô là được”. Trên trán Lam Nguyệt hiện lên vài vạch đen. Đối với việc mọi người trong Bộ lạc đều coi cô như trẻ vị thành niên, cô thật sự không còn gì đã nói. Cô đã nói vô số lần rằng cô 25 tuổi rồi, nhưng họ vẫn nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, dần dần cô cũng mặc kệ, không quan tâm nữa.
“Lam Lam, tôi về rồi đây. Ơ, Tô cũng ở đây à?”. Lam Nguyệt đang nói chuyện với Tô, Trát Nhĩ đã trở về, đi tới ôm lấy Lam Nguyệt, đặt tay sờ lên bụng cô, cười ngây ngô.
“Đã phân chia con mồi xong rồi?” Lam Nguyệt không buồn quản tên đàn ông vì sắp được làm cha mà trở nên ngốc nghếch này, cứ sờ đi, dù sao giờ có sờ cũng không sờ được ra cái gì. Không hiểu sao không sờ ra được cái gì mà hắn vẫn cười ngây ngô như thế.
“Rồi. Tôi có mang trái cây về này. Ớ, trong nhà cũng có à?” Trát Nhĩ gỡ mấy túi da thú căng phồng sau lưng xuống, mới phát hiện trong nhà cũng có.
“Đúng vậy, Ô Lệ cùng mấy đứa nhỏ hái được rất nhiều. Tô còn cho nhà mình một đống lớn để phơi, đang để chỗ hành lang, có thấy sao?” Lam Nguyệt nói với Trát Nhĩ. Trát Nhĩ gật đầu với Tô. Sau khi Lam Lam mang thai, Tô thường xuyên đến chăm sóc, hắn biết điều này.
“Nhiều sơn trà tím như vậy à”, Lam Nguyệt mở mấy túi da thú ra, chợt nảy ra một ý, nói: “Trát Nhĩ, chúng ta làm thạch đi.”“Thạch? Là cái gì?” Trát Nhĩ thắc mắc. Lam Nguyệt không trả lời, bảo hắn đi lấy một tảng đá to rồi mang chút nước đến. Tô ở bên cạnh muốn giúp một tay, nếu ngon thì khi về nhất định sẽ làm.
Tô đi rửa toàn bộ số sơn trà tím kia, Trát Nhĩ cầm cái nồi đá tới đây, bên trong đựng một chút nước. Lam Nguyệt cho sơn trà tím đã rửa sạch vào nồi đá, lại bảo Trát Nhĩ vào phòng bếp lấy cái chày giã muối ra. Muối rất thô, kết thành từng bánh, Lam Nguyệt phải bảo Trát Nhĩ đẽo một cái chày để giã muối. Các gia đình trong Bộ lạc cũng học theo. Một đầu cây gỗ được đẽo tròn, rất dễ sử dụng.
Lam Nguyệt giã nát sơn trà tím trong nồi đá, để nước và thịt quả sơn trà tím trộn với nước. Trát Nhĩ nhận lấy cái chày, Tô về nhà mình đem chày gỗ tới, giã một nồi sơn trà khác, vừa giã vừa đổ thêm chút nước vào. Sau khi giã được hơn nửa nồi, Lam Nguyệt bảo họ dừng lại. Số sơn trà tím còn lại được bỏ ra ngoài hành lang để phơi.
Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ đặt hai nồi chất lỏng sơn trà tím lên trên bàn đá bên cạnh, vào phòng bếp luộc nấm và măng sợi, thái nấm thành từng miếng, sau đó vớt măng ra ngoài để nguội, lại bảo Trát Nhĩ mang thớt và dao xương vào phòng khách, Tô mang nấm và măng sợi đã để nguội đi vào theo. Lam Nguyệt mang theo bát đũa và muối ăn.
Lam Nguyệt nhìn nồi sơn trà tím, thấy chất lỏng đã đông lại, bèn bảo Trát Nhĩ đổ ra thớt. Món thạch liền xuất hiện trước mắt ba người. Lam Nguyệt lấy đũa chạm vào, khối thạch rung lên mấy cái, nhìn rất giống món thạch hoa quả ở hiện đại, mang theo mùi thơm của sơn trà tím, có màu tím đỏ, chỉ nhìn thôi đã làm Lam Nguyệt thấy thèm rồi. Lam Nguyệt dùng dao cắt khối thạch thành từng miếng mỏng, cho vào trong bát, phía trên rắc nấm và măng thái sợi, lại đổ thêm chút nước để nguội đã hoà với muối vào.
“Nếm thử xem sao” Lam Nguyệt đưa món thạch vừa làm xong cho Trát Nhĩ và Tô nếm thử, sau đó tự lấy một bát cho mình, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cái này là do Tiểu Tử bắt cô học. Bác gái nhà hàng xóm cho Tiểu Tử một túi sơn trà, mang từ dưới quê lên. Lúc ấy Tiểu Tử đang bận làm việc với máy tính, liền bắt Lam Nguyệt đi làm thạch sơn trà. Lam Nguyệt hết cách, đành phải vừa làm vừa hỏi, sau khi làm xong, Tiểu Tử buông một câu, ăn chả ra sao cả.
Món thạch mà Lam Nguyệt đang ăn chắc chắn không ngon bằng của Tiểu Tử làm, cũng không có nhiều gia vị như vậy, chỉ có muối ăn. Cô không biết được nhiều loại gia vị, mà có biết thì cũng không thể tìm thấy được ở thời viễn cổ này. Tuy là vậy, món thạch này ăn vẫn rất ngon, bản thân hoa quả ở viễn cổ đã mang theo mùi thơm sơn dã, khiến cho bà bầu nào đó ăn đến vô cùng thoả mãn.
“Lam, cái này lành lạnh, cho vào trong miệng liền tan ra, rất ngon”, Tô tự lấy thêm một bát nữa. Lam Nguyệt cười cười, món thạch trái cây này thật sự ăn rất ngon. Trát Nhĩ cắm cúi ăn, ăn hết lại lấy, không nói lời nào.
Ba người ăn hết một nồi thạch mới dừng lại. Lam Nguyệt không cho bọn họ ăn nhiều, buổi tối còn phải ăn cơm, thạch không thể thay cơm được, sẽ bị đói, lúc này Tô với Trát Nhĩ mới ngừng lại. Lam Nguyệt bảo Tô mang nồi còn lại về. Tô nói khi về sẽ tự làm, trong nhà còn rất trái cây, sau đó liền vội vội vàng vàng trở về. Lam Nguyệt nhìn sắc trời, cũng nên đi nấu cơm rồi, tất nhiên là do Trát Nhĩ nấu.
Lam Nguyệt muốn đi nấu thạch, bèn bảo Trát Nhĩ thu dọn rồi đi theo vào phòng bếp. Trát Nhĩ ở bên cạnh nướng thịt, Lam Nguyệt thì nấu thạch ở một bên. Trát Nhĩ xây cho nhà bọn họ ba chiếc bếp lò đá. Lam Nguyệt dùng dao cắt lấy một nửa số thạch, còn dư thì cất đi, sau đó cắt thạch thành từng miếng to, đặt một nồi nước lên bếp, thêm nấm cùng muối ăn nấu thành một nồi súp đặc, rồi cho thạch vào, đun thêm một lúc là được, mùi hương bốc lên thơm lừng. Miếng thạch cùng nấm nổi lên trong nồi trông rất đẹp mắt, hương sắc đều đủ.
Nấu xong, Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ đi gọi già Sơn về ăn cơm. Già Sơn đã dẫn già Phong đến nhà già Lưu chơi. Cô bèn lấy chỗ thạch còn dư ra, nêm nếm gia vị đầy đủ rồi bảo Trát Nhĩ đem non nửa nồi đến cho già Lưu, lại dặn hắn gọi thêm cả già Phong đến nếm thử. Trát Nhĩ nghe xong liền quay người đi, chỉ một lát sau đã dẫn theo hai già về ăn cơm.
Thạch nóng Trát Nhĩ mới lần đầu được ăn, già Sơn và già Phong lại càng ăn hùng hổ, chỉ một lát sau nồi thạch đầy đã thấy đáy, lúc đấy mới bắt đầu ăn thịt nướng và những món khác. Lam Nguyệt buồn cười nhìn hai ông lão đang tranh nhau ăn. Giờ già Phong không còn câu nệ như lúc mới tới Bộ lạc nữa, thái độ đối với Lam Nguyệt vẫn rất tôn kính, nhưng không còn lúc nào cũng quỳ lễ nữa. Những người đi cùng lão đã gia nhập vào Bộ lạc, cũng biết Lam Nguyệt không quen được quỳ lễ. Lam Nguyệt nghĩ như vậy là tốt nhất, tất cả đều trở thành người một nhà.