• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rạng sáng ngày hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, người Mộc Sa đang dừng lại phía đối diện sông. Lam Nguyệt đứng ở cổng ra vào bộ lạc, từ rất xa nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Mộc Sa, Mộc Sa đã trở nên ngày càng âm lãnh. Trát Nhĩ dẫn theo người bộ lạc Mông Tạp đứng ở bên ngoài bộ lạc, nhíu mày nhìn về phía đối diện, thực lực quả thật chênh lệch xa, người có năng lực chiếm một nửa, lập tức Trát Nhĩ giãn chân mày, bọn họ lại có những hảo thủ một chọi hai.

Mộc Sa từ rất xa cũng đã nhìn thấy Lam Nguyệt, hắn phất tay gọi một người bên cạnh tới, nói mấy câu. Người kia đi về phía bộ lạc Mông Tạp, đi đến bờ sông thì dừng lại, người bên bờ sông quay lại truyền lời.

“Trí giả, Mộc Sa nói có lời muốn nói với cô.” Trát Nhĩ bảo người truyền lời lại cho Lam Nguyệt.

“Nhắn lại với hắn, muốn đánh thì đánh, không rảnh nói nhảm.” Lam Nguyệt nói chuyện rất không nể mặt, Trát Nhĩ ở phía trước nghe được thì mỉm cười.

Phía bên kia, sau khi Mộc Sa nghe từ người truyền lời, mặt hắn đen thui, xem ra người truyền lời bắt chước vô cùng giống giọng điệu của cô, ha ha, Mộc Sa, chị đây không rảnh chơi với cưng.

Mộc Sa phất tay, cuộc chiến bắt đầu. Người của Mộc Sa từng hàng từng hàng áp sát về phía bờ sông, cầm cung bắt đầu bắn, đáng tiếc còn chưa luyện tốt, tên chưa bắn đến vị trí bọn Trát Nhĩ thì đã rơi mất, thỉnh thoảng có vài mũi tên bắn tới được, đụng phải tấm ván gỗ thì rụng, ngay cả tấm ván gỗ cũng không cắm vào được. Đúng vậy, Lam Nguyệt đã bảo Hoắc Lí chuẩn bị cho mỗi người một tấm ván gỗ làm tấm chắn, cho nên Mộc Sa có làm được cung tên cũng vô dụng.

Ngay tại thời điểm Trát Nhĩ chuẩn bị bắt đầu công kích, bên phía Mộc Sa đột nhiên rối loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Mộc Sa giết mấy người mới ổn định lại được. Nhưng Mộc Sa lại dẫn người lui về, còn cho một người đến truyền lời.

“Trát Nhĩ, thủ lĩnh bọn tôi nói, ngày mai sẽ dẫn người đánh phá bộ lạc Mông Tạp. Nếu ngài không muốn người bộ lạc Mông Tạp tử vong, thì giao lương thực và trí giả Lam Nguyệt ra.”

“Hãy trở về nhắn với Mộc Sa rằng, việc giữa hai chúng ta thì hãy tự mình giải quyết với nhau.” Trát Nhĩ nói thẳng, hắn cũng không muốn nhìn thấy vì chiến đấu mà chết đi nhiều người như vậy. Lam Nguyệt lại cười, Trát Nhĩ càng ngày càng phúc hắc, vừa so sánh như vậy, chỉ sợ bên phía Mộc Sa đều biết Trát Nhĩ là một thủ lĩnh tốt.

Lúc hoàng hôn, Lam Nguyệt gọi Tiểu Thạch cùng Cách Mạn lên, Đạt cũng dẫn theo mấy người đến, Lam Nguyệt lấy tấm bản đồ khu vực Hắc Sơn do cô vẽ ra.

“Cách Mạn, em dẫn theo mấy người đến rắc thuốc toàn bộ nơi này nhé.” Lam Nguyệt chỉ vào một khu vực trên bản đồ, nói với Cách Mạn.

“Đạt ẩn nấp phía sau, nhét con mồi mang theo vào gần khu vực bọn họ nghỉ ngơi, chú ý không để bị ai phát hiện.” Lam Nguyệt lại nói với Đạt.

“Tiểu Thạch, rắc thuốc lên toàn bộ những con mồi mà Đạt chuẩn bị mang đi, vò đến khi không nhìn thấy thuốc đâu mới thôi.” Lam Nguyệt dặn dò Thạch.

“Sau khi làm xong lập tức lẻn về, nếu bị phát hiện, lập tức giết người rồi ném vào trong rừng rậm, không thể để cho những người khác phát hiện, chú ý an toàn, có thể hoàn thành không?” Cuối cùng, Lam Nguyệt nói.

“Sư phụ, cam đoan hoàn thành.” Cách Mạn nói.

“Trí giả, yên tâm, tôi thế nào thì cô cũng biết rồi đó.” Đạt cũng nói.

“Sư phụ, em biết rồi.” Tiểu Thạch đã chờ ngày này lâu lắm rồi, để cho bọn họ biết sự lợi hại của thầy thuốc.

Sau khi tiễn bọn họ ra về, Lam Nguyệt tiếp tục xem bản đồ, phỏng đoán tất cả các loại khả năng. Đúng vậy, cô đã sớm cùng với Tiểu Thạch chuẩn bị thuốc, chính là vì ngày hôm nay. Lúc trước khi Thạch ăn một loại cỏ độc bị tiêu chảy, Lam Nguyệt đã nảy ra một ý, nếu như không có cỏ giải độc, nhất định sẽ dẫn đến tử vong. Tiểu Thạch vẫn không ngừng đào loại cỏ tiêu chảy này, lại còn trồng cả một vườn, trong phòng thuốc của hắn của đầy loại cỏ này.

Ha ha, đừng nói ngàn người, vạn tỷ người cũng bị làm cho tan rã hết. Mộc Sa, tôi đã nói sẽ tiếp đón cậu thật tốt, hi vọng cậu sẽ không uống phải nước hay ăn phải thịt bị hạ độc. Lam Nguyệt cười âm u, dù sao người của cô đã dẫn người đi cứu người rồi, sẽ không có ngộ độc, cho nên mới để bọn Cách Mạn và Đạt đi rắc bột cây cỏ tiêu chảy trên một diện tích lớn.

“Lam Lam, tôi muốn đi tìm Mộc Sa, một mình giải quyết với hắn.” Trát Nhĩ thu xếp công tác phòng ngự xong, đi về hỏi ý kiến Lam Nguyệt.

“Không được, Mộc Sa đã không còn là Mộc Sa lúc trước rồi, anh sẽ gặp nguy hiểm.” Lam Nguyệt không đồng ý.

“Lam Lam, vì em và con, tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.” Trát Nhĩ biết Lam Nguyệt lo cho hắn, cố gắng thuyết phục Lam Nguyệt.

“Không cần nghĩ nữa, ngày mai anh dẫn người đi công phá bộ lạc Mộc.” Lam Nguyệt vẫn không đồng ý, cô không thể chịu được việc mất đi Trát Nhĩ.

“Tấn công sẽ có quá nhiều thương vong, tôi không muốn lại có thêm người trong bộ lạc Mông Tạp mất đi người thân.” Trát Nhĩ buồn bã, hắn còn chưa biết chuyện Lam Nguyệt phái người đi ra ngoài.

“Ngày mai đi tấn công, thương vong sẽ không lớn đâu, có chiến đấu tất sẽ có thương vong, đây là điều chúng ta phải sớm chấp nhận. Mộc Sa mang nhiều người như vậy đến, sẽ không có chuyện giải quyết tay đôi, ngay từ đầu cậu ta đã có ý định dùng quân số để đánh thắng anh rồi.” Lam Nguyệt nói xong, Trát Nhĩ chỉ có thể gật đầu. Những gì Lam Lam nói là sự thật, Mộc Sa tập hợp nhiều người như vậy, mục đích là lấy quân số áp chế hắn. Nghĩ đến cuộc chiến ngày mai, Trát Nhĩ lên tinh thần, nhất định phải tận lực giảm bớt thương vong mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK