Mục lục
[Dịch] Đặc Công Xuất Ngũ (Thối Dịch Đặc Công)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng rất nhanh Diệp Phong lại khôi phục trạng thái thường ngày của hắn, rồi quay người trở lại phòng ngồi tiếp chuyện mẹ của hắn.

“Diệp Phong! Ai gọi điện đến vậy, còn dấu diếm cả mẹ nữa sao?” Tôn Thi Lam đưa mắt lên nhìn dò xét, mười năm nay đây là lần đầu tiên bà có cảm giác rất thoải mái khi ở cạnh đứa con trai của mình, cho dù các tiết mục trên TV rất vô vị nhưng bà lại theo dõi rất nhập tâm.

“Một người đồng sự gọi đến thông báo cho con mấy thứ công việc vớ vẩn thôi mà!” Diệp Phong mỉm cười rồi liếc mắt nhìn lên đồng hổ nhắc nhở: “Mẹ! Cũng muộn rồi đó, mẹ đi nghỉ đi, con nhớ là hình như mẹ còn phải tham gia một buổi giao lưu quan trọng thì phải!”

“Ừm!” Tôn Thi Lam khẽ gật đầu, rồi đưa mắt dời khỏi cái TV giải thích: “Đó là một tổ chức giáo dục, có rất nhiều hiệu trưởng các trường đều đến họp, còn đối với những người mới nhậm chức như mẹ thì mục đích chuyến đi này cốt là để học hỏi, cũng chẳng có cơ hội mà phát biểu gì cả!”

“Mẹ khiêm tốn thế!” Diệp Phong vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, rồi rất khéo léo gọt vỏ của nó đi đưa cho Tôn Thi Lam: “Hình như người nhà chúng ta đều thuộc vào dạng làm cho người khác luôn cảm thấy bất ngờ thì phải, có khi buổi họp ngày mai lại là một buổi biểu diễn của riêng mẹ cũng không biết chừng, theo như con biết thì dường như ở thành phố T này chẳng có trường đại học nào bằng được trường Đại Học T của mẹ cả.”

“Vớ vẩn! Con cứ nghĩ là mẹ giống cha con ở cái chỗ thích khoe khoang như vậy sao?” Tôn Thi Lam đưa tay lên ngắm quả táo trong tay mình như ngắm một bức điêu khắc nghệ thuật: “Có những thứ mà mình luôn luôn phải theo học, cũng cần phải có một quá trình, cũng giống như việc con gọt quả táo này vậy, nói cho cùng thì con không phải sinh ra đã biết gọt nó, do vậy tuy mẹ có chức vụ hiệu trưởng trường đại học T nhưng vẫn luôn cần phải học hỏi, cũng có một số hiệu trưởng tính tình cổ hủ, nhưng bọn họ lại rất có khả năng quản lý, trên người bọn họ luôn có những kinh nghiệm đáng để mình phải học hỏi, ngày mai có lẽ mẹ cũng nên ghi chép cẩn thận lại mới được!”

Cánh tay cầm con dao gọt hoa quả của Diệp Phong bỗng chốc run lên, hắn cười thầm trong bụng, tuy hắn không phải sinh ra đã biết gọt táo, nhưng hắn cũng chưa từng luyện tập gọt nó lần nào cả, chẳng quá hắn đã quá quen với việc sử dụng dao găm rồi, do vậy gọt táo cũng chẳng qua là một việc quá đỗi bình thường đối với hắn, thực lòng mà nói, Diệp Phong cũng chẳng thèm để ý đến rằng hắn có biết gọt táo hay không nữa.

“Được rồi! Mẹ cứ đi nghỉ sớm đi không mai lại không dậy được!” Diệp Phong đứng dậy, không quên dặn thêm một câu: “Đúng rồi! Quả táo đó mẹ nhất định phải ăn đó, nghe nói là trước khi ngủ mà ăn táo thì rất có lợi cho chăm sóc da dẻ đó!”

“Mẹ sắp thành một bà già đến nơi rồi, còn quan tâm chăm sóc da dẻ của mình làm gì nữa!” Tôn Thi Lam cười nói, rồi thuận tay cầm cái Remote lên tắt TV, sau đó đứng dậy ngáp ngủ đi về phòng của mình, nhưng trong tay của bà vẫn cầm quả táo mà Diệp Phong gọt cho mình.

Sau khi đóng cửa phòng mình, bật đèn ngủ trên đầu giường, Tôn Thi Lam chăm chú ngắm nghía quả táo mà con trai gọt cho mình, một cảm giác ấm áp tuôn trào lên trong người bà, cuộc sống thế này là cuộc sống mà bà đã ao ước từ lâu, cả nhà hòa thuận êm ái, bà cảm thấy đời này bà không còn phải mong muốn bất kỳ điều gì nữa rồi.

Nhưng mà cảm giác bất an vẫn cứ tồn tại trong bà, thân phận đặc biệt của ông nội đã hình thành nên chồng và con của bà không còn là một chiến sĩ thông thường nữa, Diệp Tồn Chí là một người vô tư, chưa bao giờ nhắc đến những chuyện trước kia của ông ta cho bà biết, con trai bà giờ đây cũng vậy, là một người mẹ, bà vô cùng quan tâm đến cuộc sống của con trai mình trong mười năm trở lại đây, nhưng Diệp Phong đều qua loa một hai câu cho qua chuyện, mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, bà cũng không muốn thăm dò hai cha con họ. Nhưng những hành vi gần đây của chồng bà làm cho bà phải suy nghĩ rất nhiều, hôm nay Diệp Tồn Chí lại không về, tuy ông ta đã gọi về nói cho bà yên tâm, nhưng trong lòng Tôn Thi Lam vẫn thấp thỏm lo lắng không yên.

Lúc này bà chỉ biết một cách là âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho cuộc sống hạnh phúc này có thể mãi mãi kéo dài cho đến khi cuộc sống của bà chấm dứt.

Còn ở một căn phòng khác, Diệp Phong đang im lặng nằm trên giường của hắn, trong đầu hắn bây giờ đang suy tính làm sao để tóm được Tiền Bác, Hạng Quân đã đầu hàng trước hắn thì đã quá rõ ràng rồi, nhưng hắn lại không ngờ vẫn còn một gã khác vẫn tiếp tục kế hoạch đánh bom, đây vốn là công việc mà hắn yêu thích ngày trước, nghe một tiếng nổ vang trời, rồi thưởng thức những màn khói đen dầy đặc cuồn cuồn cuốn bay vào không trung. Hắn rất thích thú cảm giác đó, nhưng cảm giác đó chỉ giành cho người khác mà thôi!

Nổ tung Hương Tạ Hiên … Tên khốn đó cũng cả gan thật, cho dù chuyện này không liên quan gì đến Hà Tích Phượng đi chăng nữa, thì hắn cũng tuyệt đối không thể để một thành phố yên bình như thành phố T này phải chịu một cú sốc khủng bố lớn như vậy.

Đột nhiên, tiếng di động trên đầu giường của hắn vang lên, liếc nhìn số gọi hắn không ngờ lại là số của ông già hắn, sau một hồi do dự, Diệp Phong liền nhấc máy lên nghe, thầm nghĩ có nên nhờ ông già tìm hộ Tiễn Bác dùm hắn hay không

“Việc của Tiễn Bác bố đã biết rồi!” Không đợi Diệp Phong mở miệng thì Diệp Tồn Chí đã lên tiếng rồi: “Việc này không cần con phải động tay vào, bố sẽ xử lý cho con, con chỉ cần bảo đảm sự an toàn của Hà Tích Phượng là được rồi!”

Giọng nói của ông già giờ đây nghiêm túc một cách thái quá không giống với một lão già gian tà hay đối đầu với Diệp Phong một chút nào, nhưng hắn biết ở đầu dây bên kia người đang nói chuyện với hắn chắc chắn là cha của hắn.

“Con hy vọng bố sẽ nhanh chóng tìm ra nó!

Sau đó diệt trừ tất cả hậu hoạn!” Nghe giọng đối phương nghiêm túc như vậy, Diệp Phong cũng trịnh trọng đáp lại.

“Cái này thì con cứ yên tâm, bố biết mình phải làm gì!” Diệp Tồn Chí cũng âm trầm đáp lại, sau một hồi im lặng ông mới lại lên tiếng: “Con trai! Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao? Hay là ngủ cùng với cô bé nào hả? Cháu của ta thế nào rồi?”

“Rõ là lẩn thẩn, cái tính đó sao mãi vẫn không sửa được!”

Diệp Phong không biết bao giờ ông bố của mình nghiêm tục được một lúc, cho dù chỉ là một giờ đồng hồ thôi cũng được, hắn thấp giọng đáp: “Con đang ở nhà mình!” Sau đó không đợi cho ông bố của hắn kịp hỏi câu gì đã cúp luôn máy xuống, sau đó hắn đưa tay lên xoa xoa trán của mình, hôm nay Diệp Phong cũng cảm thấy mệt mỏi, cả ngày hôm nay phát sinh ra bao nhiêu chuyện như vậy thì cho dù có một sức khỏe dẻo dai như hắn cũng khó mà trụ vững được lâu. Diệp Phong thầm nghĩ hắn bao năm an nhàn rồi cũng phải có một ngày hoạt động để dãn gân dãn cốt, nhưng nhiệm vụ trước mắt của hắn bây giờ là phải làm một giấc thật sâu, hắn phải ở vào trạng thái tinh thần tốt nhất để đối phó với những sự việc khó khăn của những ngày kế tiếp.

………………………………

Sau một ngày khảo sát, Gulina có thêm một nhận thức mới nữa về Hương Tạ Hiên, trong một thành phố nhộn nhịp tấp nập này, luôn luôn có những luồng gió mới lạ hòa nhập vào trong đó, còn Hương Tạ Hiên thì dựa vào những lượng khách đến từ những luồng gió mới đó mà phát triển lên, như vậy cũng thể hiện được những sự đổi máu trong thời buổi hiện đại, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là, Hương Tạ Hiên là một đội ngũ kinh doanh có tinh thần vô cùng đoàn kết.

Sự đoàn kết đó như một bộ khung chắc chắn, năng lực một người lãnh đạo các nhân công tập đoàn luôn là một điểm quyết định cho vận mệnh của một tập đoàn đó. Hương Tạ Hiên là một nơi có cái đặc điểm đó.

“Giám đốc Diệp! Đây là bộ phận ngoại giao mà anh quản lý sao?” Gulina đưa mắt lên đảo quanh phòng làm việc có phần trống trải của Diệp Phong hỏi.

“Không sai! Đây chính là bộ phận ngoại giao của công ty!” Diệp Phong đứng bên cạnh đó gật đầu giới thiệu: “Phòng ngoại giao của Hương Tạ Hiên là nơi tiếp đãi tất cả các khách hàng, mỗi một thành viên bạch kim đều có thể hưởng thụ được một sự phục vụ đặc biệt, và sự phục vụ đặc biệt đó chính là được nhân viên bộ ngoại giao phục vụ, tất cả ác văn phòng trong công ty rất khó tìm được những người ở bộ phận này, vì nếu như bọn họ vẫn còn ngồi ở đây thì chẳng khác nào công ty chúng tôi làm ăn thất bát cả!”

Sau buổi gặp mặt trưa ngày hôm qua, hắn tưởng người đàn bà này không có vẻ gì nghiêm túc cho lắm, vậy mà hôm nay khi bàn đến công việc thì cô ta lại như biến thành một người hoàn tác khác vậy, sự chuyên tâm vào công việc của cô ta không hề thua kém Hà Tích Phượng một chút nào, ngoài ra khuôn mặt của cô ta khi làm việc rất ít khi cười, về điểm này thì khá giống với Hà Tích Phượng.

Có mỗi một điểm duy nhất chính là Hà Tích Phượng thì thuần chất lạnh lùng, còn Gulina thì ngoài sự lạnh lùng ra cô còn có một sự sắc bén hiếm có của một người con gái, điểm này cho thấy cô vẫn chưa bỏ được tác phong khi làm tình báo viên cho nước G.

“Vậy nếu như tôi là một thành viên bạch kim thì tôi sẽ được hưởng những đãi ngộ như thế nào? Diệp giám đốc sẽ cho người nào đến để tiếp đón tôi đây?” Gulina lật lật tập tài liệu ở trên bàn hỏi.

Những người khảo sát cùng đoàn đều biết rằng phó tổng giám đốc Hidding rất thích làm khó dễ người khác, dĩ nhiên đây cũng chỉ là phương pháp phát hiện ra vấn đề nhỏ nhất, chỉ có chính bản thân mình trải nghiệm qua rồi mới có tư cách đi đánh giá sự phục vụ của Hương Tạ Hiên là tốt hay là xấu.

Diệp Phong thấy vậy thì mỉm cười, những người có năng lực thì đã cho đi ra ngoài hết cả rồi, bộ phận ngoại giao bây giờ không phải là trực ban thì cũng là những nhân viên mới đến, làm sao có đủ trình độ ứng phó nổi với cô ả này, nếu như tùy tiện tìm một ai đó đến đây ứng phó, e rằng chỉ một hai câu nói chắc người đó sẽ bị Gulina làm cho chỉ biết câm và nín mà thôi.

Ngày hôm nay, cô ả này không ngừng đề ra những câu hỏi hóc búa, từ những tình hình phục vũ cho đến đãi ngộ của nhân công ra sao, có thể nói rằng mặt nào cô ả cũng có thể xen vào, ngay cả Hà Tích Phượng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cũng không thể nào mà ngay lập tức trả lời cô ả này ngay được.

“Tôi nghĩ nếu tiểu thư Gulina là thành viên bạch kim của chúng tôi thì tôi sẽ sắp xếp đích thân tôi đến để phục vụ!” Diệp Phong mỉm cười chớp chớp đôi mắt của mình nói: “Nói cho cùng thì cả cái bộ phận ngoại giao của chúng tôi chẳng ai có đủ tư cách để được phục vụ tiểu thư Gulina cả, là một giám đốc bộ môn này tôi xin được mạn phép phục vụ cô hết mình, tôi nhất định sẽ không để cô phải thất vọng đâu!”

“Ố?” Miệng của Gulina nở một nụ cười, trong quan niệm của cô ta thì quản lý nhân viên cùng với nhân viên là hai bộ phận tách rời, cho dù Diệp Phong có năng lực đi chăng nữa, thì hắn cũng nên chủ trì đại cục làm việc lớn khác, chứ nếu bắt hắn làm công việc của nhân viên thì e rằng hiệu quả công việc sẽ không được tốt lắm.

Hà Tích Phượng đứng ở bên cạnh thấy vậy bèn đứng ra giải thích nói: “Cô Gulina có lẽ không biết, giám đốc Diệp mới đến Hương Tạ Hiên hơn một tháng, trước khi được thăng chức lên làm giám đốc thì cậu ấy cũng chỉ là một nhân viên thông thường mà thôi, đối với việc phục vụ khách hàng ra sao thì cậu ấy vô cùng sành sỏi!”

“Thì ra là vậy….” Gulina bất đầu chú ý đến Diệp Phong, trải nghiệm của hắn ta cũng khá giống với mình, đều chỉ làm hơn một tháng mà đã được thăng lên cấp bậc mà ai cũng phải ngưỡng mộ, ấn tượng về Diệp Phong trong lòng cô lại được nâng lên thêm một bậc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK