“Ngươi muốn hại chết ta hả?”
‘Ba’ Lãnh Loan Loan đặt đôi đũa xuống bàn. Thân mình nhỏ nhắn đứng lên ghế, cao cao tại thượng nhìn Lãnh Huyền Minh. Mẹ nó, nam nhân này là ai? Nếu không giải thích được nhất định phải đánh hắn.
Lãnh Huyền Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Lãnh Loan Loan dẫm trên ghế, tiểu nữ oa nóng nảy này chính là muội muội bảo bối thiện lương, ngây thơ của mình sao? Chẳng lẽ muội ấy trúng tà rồi?
“Cửu nhi, muội trúng tà rồi?” Nghĩ tới đó hắn thốt lên.
“Bệnh thần kinh, ngươi mới trúng tà đó.” Lãnh Loan Loan tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Nhìn cái gì, nhìn mắt lòi ra đến cửa sổ rồi.” Đôi mắt to long lanh bùng lên như có ngọn lửa thiêu đốt, nhìn bộ dáng nghẹn họng nhìn nàng trân trối của nam nhân này đúng là người ngu ngốc.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nàng là Cửu nhi sao?”
Lãnh Huyền Minh bị dọa đến không nhẹ, cứng ngắc quay đầu nhìn bộ dạng cũng đang trợn mắt há hốc mồm của Xà Vương, Xà Hậu.
“Chuyện này——”
Xà Vương, Xà Hậu nhìn nhau, xem bộ dáng này thật là nữ nhi bảo bối của bọn họ. Nhưng tính tình như núi lửa bộc phát này cùng Cửu nhi lúc trước nhìn thấy con kiến chết cũng sẽ thương tâm khổ sở lại cách xa vạn dặm. Rốt cục có đúng là nữ nhi của bọn họ hay không, bọn họ cũng hồ đồ.
“Chết đói rồi, còn quấy rầy ta ăn cơm, ta tiêu diệt ngươi.”
‘Ọc ọc ọc’ cái bụng nhỏ lại xướng ca. Lãnh Loan Loan một lần nữa ngồi vào ghế, uy hiếp xong, từ từ ăn cơm. Bộ dáng như lốc cuốn lại càng khiến Lãnh Huyền Minh cả kinh, hắn hoài nghi tiểu thân thể kia sao có thể chứa nhiều thức ăn đến như vậy?
“Nấc ——”
Một hồi lâu sau, Lãnh Loan Loan ăn no, vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, nấc một cái, bộ dáng hài lòng giống như con mèo lười vừa xơi cá no nê.
“Tẩm cung của ta ở nơi nào? Ta muốn đi ngủ.”
Lãnh Loan Loan nhướng đôi lông mày nho nhỏ, nhìn ba kẻ đã muốn hóa đá không khách khí hỏi. Người ta thường nói sau khi ăn no sẽ vui vẻ khoái hoạt như thần tiên. Lãnh Loan Loan nàng chính là ăn no ngủ kĩ, tinh thần tốt. Không cho nàng ngủ…, tiêu diệt ngươi.
“Nga, nga, ở Loan Nguyệt điện, ta dẫn Cửu nhi đi.”
Xà Vương, Xà Hậu lấy lại tinh thần, vội vàng dẫn Lãnh Loan Loan đi đến tẩm cung của nàng. Bất kể là vì nguyên nhân gì khiến cho Tiểu Cửu khả ái của bọn họ biến thành tính tình nóng như lửa như bây giờ, nhưng bọn họ tin tưởng sẽ giúp nàng nhớ lại quá khứ.
“Ai, đợi ta với.”
Lãnh Huyền Minh lấy lại tinh thần đã thấy ba người đi rồi, liền bám theo. Mặc kệ Cửu nhi làm sao biến thành bộ dáng như bây giờ, nhưng nàng là muội muội bảo bối của hắn, điểm này sẽ không thay đổi.
“Đây chính là tẩm cung của ta?”
Lãnh Loan Loan được dẫn tới Loan Nguyệt điện, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Đây là chỗ cho người ở sao? Rõ ràng thích hợp với heo hơn, đến ngủ cũng là màu hồng, cái quái gì đây, Lãnh Loan Loan chỉ cảm thấy điên cuồng.
“Đúng vậy a, Cửu nhi, đây là nơi trước kia con thích.” Hoàng hậu Mạc Ngữ Vi ôn nhu nói, nàng thấy màu hồng phấn rất thích hợp với nữ nhi bảo bối của nàng.
Chó má, trước kia nàng thích màu đen, màu trắng, màu đỏ lửa.
“Vứt hết, tất cả đổi thành màu trắng cho ta.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Loan Loan lạnh lùng hơn, ra lệnh cho cung nữ hầu hạ bên cạnh.
“Cửu nhi, không phải muội thích màu hồng phấn nhất sao?” Lãnh Huyền Minh cũng cho rằng muội muội phấn điêu ngọc mài thích hợp với màu hồng phấn, thoạt nhìn đẹp như mơ, trông thật đáng yêu.
“Ta nói vứt hết đi, các ngươi không có lỗ tai sao?” Lãnh Loan Loan không thèm trả lời Lãnh Huyền Minh, quát cung nữ đang đứng nhìn.
“Dạ vâng . . . . .”
Các cung nữ sợ tới mức luống cuống tay chân lập tức bày biện lại tẩm cung, cả gian phòng ngổn ngang lên.
Trời ạ, công chúa khả ái làm sao biến thành bộ dáng như bây giờ.
Rõ ràng là một con rắn có thể phun ra lửa mà.