Editor: Ngọc Nguyệt
Lạc vương nhìn Hoàng Thái Hậu ở trước mặt, vẻ mặt của bà nghiêm túc, không giống như nói đùa, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến người hại chết phụ hoàng lại là nữ nhân này.
"Tại sao?"
Hắn chỉ mũi kiếm vào bà, ánh mắt tràn đầy hận ý. Nữ nhân này rốt cuộc đã nghĩ thế nào? Cho dù phụ vương không phải bà sinh ra, nhưng phụ vương vẫn rất kính trọng bà. Cũng có trách nhiệm của huynh trưởng với Hoàng đế, vẫn yêu thương hắn, bảo vệ hắn, nhưng nữ nhân này lại hại chết người đã bảo vệ nhi tử của mình, thậm chí là con của trượng phu nàng......
"Quyền lực."
Hoàng Thái Hậu không e ngại trả lời. Người trong hoàng thất, còn có chân tình thực sự sao? Để tồn tại, nữ nhân hậu cung lục đục, để giành được sự sủng ái của Hoàng đế, một bước đi lên. Vì vị trị đó, còn thiếu ví dụ sao? Chỉ có thể nói là do bọn họ trong hoàng thất, do nhị hoàng tử kia quá mức thiên chân......
"Quyền lực?" Lạc vương lui về sau từng bước, đột nhiên ngửa đầu cười to. "Ha ha ha...."
Tiếng cười thê lương quanh quẩn trong phòng. Chỉ vì hai chữ, mà khiến cho phụ vương ôn hòa của hắn chết, khiến mẫu hậu tuyệt vọng mà tự vẫn, khiến cho hắn cùng lúc mất đi song thân, từ lúc đó sống trong hận thù.....
Hắn không cam lòng, cũng không cam tâm.
"Mẫu hậu....." Nghe lời nói của Hoàng Thái Hậu, vẻ mặt Hoàng đế suy sụp. Hắn cũng không muốn làm Hoàng đế, hắn nguyện ý chỉ làm một vị Vương gia nhàn nhã. Nhưng mẫu hậu lại đem hắn kéo vào lồng sắt này, chiếc lồng sắt đầy huyết tinh, chết chóc.....
"Ngươi cho là vì hai chữ quyền lực không đủ làm ai gia xuất thủ sao?" Hoàng Thái Hậu nghe tiếng cười của Lạc vương, hai tay nắm chặt. Không chút lưu tình nói tiếp. "Nếu thật sự như ngươi nghĩ, cũng chỉ có thể nói là ngươi quá ngây thơ. Gần đế vương, cho tới bây giờ không có người thật sự trong sáng. Người ở nơi này đều là từ máu cùng thi thể bước ra......" Có người cam chịu, nhưng cũng có người không muốn. Các nàng muốn tồn tại, các nàng muốn quyền lực, muốn địa vị, muốn phú quý......
"Phụ vương không muốn làm Hoàng đế."
Lạc vương ngừng cười, nhìn Hoàng Thái Hậu, lạnh như băng trần thuật. Hắn còn nhớ lúc nhỏ, Hoàng thúc muốn có thể kiến công lập nghiệp, có cơ hội đoạt chức thái tử. Nhưng phụ vương vẫn yên lặng cầm sách ngồi trong thư phòng. Hắn từng hỏi phụ vương vì sao không giống Hoàng thúc. Phụ vương lại cười nói với hắn, hắn nguyện ý làm một người nhàn nhã, không có việc gì thì chơi cờ cùng người khác, nói chuyện về thi từ ca phú, hoặc là đi ngao du ngoạn thủy cùng với bằng hữu, gửi gắm tình cảm cho núi non......
"Hừ, lừa người." Hoàng Thái Hậu hừ lạnh, ánh mắt châm biếm nhìn Lạc vương. "Nếu không muốn làm Hoàng đế thì sao lại ngồi lên vị trí Thái tử?" Nàng không tin người trong hoàng thất lại không có chút mong muốn làm Hoàng đế, mỗi người đều muốn có quyền lực. Tham niệm cùng ***, mọi người đều có.
"Lạc Nhi nói thật." Hoàng đế nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt bi thương, đều là lỗi của hắn, nếu không có hắn, thì có lẽ nhị hoàng huynh sẽ không phải chết.
"Nhị hoàng huynh cũng không để ý vị trí đó."
Hắn ngẩng đầu, đau thương nhìn Hoàng Thái Hậu. Tuy mẫu hậu làm tất cả vì hắn nhưng hắn không thể cảm kích bà.
"Mẫu hậu, người đã nghĩ sai về nhị hoàng huynh."
"Không thể nào." Hoàng Thái Hậu phủ định, nhìn Hoàng đế. "Con bị lừa rồi, nếu hắn không muốn làm Hoàng đế thì sao lại tranh vị trí Thái tử với con?"
"Nhị hoàng huynh làm thế là vì ta."
Hoàng đế nặng nề nói, thân hình cao ngất như trở nên già nua. Khí thế vương giả cũng đã biến mất, chỉ còn đau thương cùng hối hận.
"Nhị hoàng huynh là vì ta nói ta muốn làm một Vương gia nhàn nhã, hắn mới làm Thái tử. Kỳ thật hắn cũng nguyện ý làm một Vương gia vô lo vô nghĩ....."
Hoàng đế nhớ tới ngày triều thần đề nghị lập Thái tử, tiếng hô tên hắn là lớn nhất. Chẳng những bởi vì hắn là con trai của Hoàng Hậu, còn vì có người đã nói rằng, hắn có mệnh làm đế vương. Nhưng hắn không muốn làm Hoàng đế, cho nên lén oán giận với nhị hoàng huynh. Thậm chí nói nếu là nhị hoàng huynh làm hoàng đế thì tốt rồi, như vậy hắn mới có thể làm một vị vương gia nhàn nhã. Kết quả, không lâu sau hôm đó, có tin tức nhị hoàng huynh được sắc lập làm Thái tử. Lúc ấy hắn không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ tới bây giơ mới giật mình phát hiện hóa ra tất cả là vì hắn.......
Nhớ tới nhị hoàng huynh đã chết, bi thương cùng áy náy trong lòng càng sâu. Ngẩng đầu, hai mắt mông lung, hắn nhìn Lạc vương, đau thương nói:
"Nhị hoàng huynh vì ta mà chết, con giết ta đi."
"Không......." Hoàng Thái Hậu đột nhiên lên tiếng, trong mắt là không thể tin. "Ai gia không tin, chỉ vì một câu nói của con mà nhị hoàng tử sẽ chủ động đi tranh chức thái tử, chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng mặc kệ các ngươi làm càn?" Hoàng Thái Hậu lắc đầu, nàng không muốn tin tưởng. Hoàng cung, làm sao có thể còn người như vậy tồn tại?
"Ai gia không tin."