Một lúc sau, chờ bóng Cao Thảo và gã gia nhân khuất dạng, Tuyết Luân mới quay đầu bước đi, lúc ấy trên miệng cô nở một nụ cười chúm chím tựa như hoa anh đào mới chớm. “Huynh ấy bản tính vẫn sôi nổi nhiệt thành như ngày nào. Nhiều lúc làm người ta buồn cười chết đi được.”
Thế rồi Tuyết Luân vừa thong thả dạo bước, vừa ôn lại những kỉ niệm trong quá khứ. Lần này vô tình gặp lại Cao Thảo sau tám năm xa cách, Tuyết Luân có một cảm giác vô cùng ngọt ngào. Bất chợt khi về gần đến nhà, cô vô tình thấy một bóng người đang xiêu vẹo bước đi ở con đường nhỏ phía trước, toàn thân y loang lổ vết máu.
Trước cảnh tượng đó, Tuyết Luân khẽ “A” một tiếng hoảng hốt, theo phản xạ bước lui lại mấy bước. Nào đâu người lạ mặt kia trông thấy vậy, y cố gắng yếu ớt thốt lên mấy tiếng: “Cô nương xin đừng sợ hãi. Tôi thật không làm gì …”
Y nói đến đây bất chợt đổ gục người xuống, liền đó bất tỉnh nhân sự. Tuyết Luân lúc này chú ý quan sát kĩ hơn. Người lạ mặt là một nam thanh niên trẻ ước độ hơn hai mươi tuổi, gã vận khinh y cát sam mầu xanh nhạt, vẻ mặt trắng bệch đi vì thiếu máu.
Khẽ chần chừ một chút, song nhưng Tuyết Luân nghĩ cứu người là chuyện quan trọng, nên vội chạy lại gần xem thương thế của y ra sao. Loay hoay một hồi, cuối cùng Tuyết Luân cũng đã dìu được người này lên vai, vất vả tìm cách đưa y về nhà mình.
Nói về thanh niên lạ mặt kia, trong lúc gã đang u u mê mê thì bất chợt cảm giác có một mùi u hương thoang thoảng đang phả vào cánh mũi. Gắng gượng mở mắt ra nhìn thì thấy bản thân đang được một vị cô nương cõng đi trên vai, mái tóc cô lất phất bay đập nhẹ vào mặt mình. Đến đây gã gục xuống mê man. Khi tỉnh dậy thì gã phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng thanh nhã, cửa sổ hướng ra phía Động Đình hồ, đưa mắt nhìn thì thấy phía xa xa thấp thoáng một vài cánh chim chao lượn giữa bát ngát đất trời. Trông thấy vậy, đột nhiên gã chợt cảm thấy chạnh lòng. Nhìn lại thì thấy vết thương ở vai và bụng mình đã được ai đó băng lại rất cẩn thận. Lúc ấy gã lơ mơ hiểu ra được rằng: cuối cùng mình cũng đã thoát chết, và người cứu mình chính là bạch y cô nương tối qua.
Bấy giờ miệng lưỡi gã cảm thấy khô khốc, cơn đau vẫn không ngừng nhói buốt nơi vai. Cố nín nhịn cơn khát, gã thầm nhủ: “Bản lĩnh của cái tên Vô tung kiếm khách kia quả thật lợi hại. Lần này Đường Triển Hưng ta may mắn thoát chết. Nhưng không biết còn có lần sau nữa không đây. Ân, không được rồi. Lỡ tên họ Vi kia mà tìm được tới nơi, chẳng phải ta lại làm liên lụy tới vị cô nương kia sao.”
Trong lúc Đường Triển Hưng đang miên man suy nghĩ thì bất chợt có tiếng kẹt cửa, gã vội đưa mắt nhìn thì thấy cô nương hôm qua đã cứu gã đang đi vào. Khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, vị cô nương đó khẽ la lên:
- Ây, ngươi đã tỉnh lại rồi. Thật là tốt quá!
Bây giờ mới có thời gian nhìn kĩ, gã thấy cô nương đó tóc mây đen nhánh, đôi gò má phơn phớt đỏ, sống mũi cao và thẳng tắp, đôi mắt lóng lánh như sao mai buổi sớm. Thật là một mỹ nhân hiếm có, nhất là một mỹ nhân có vẻ đẹp trong sáng và thanh khiết đến nhường ấy. Lại nghĩ ra biểu hiện của bản thân có phần hơi thất thố, Triển Hưng vội lên tiếng:
- Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương. Không biết tôi đã nằm bất động mê man thế này lâu chưa?
Thì ra vị cô nương đó chính là Tuyết Luân. Sau lần chia tay với Cao Thảo, cô vô tình bắt gặp Đường Triển Hưng đang bị thương rất nặng, nằm gục ở ven đường. Động lòng trắc ẩn, cô liền mang họ Đường hắn về nơi mình ở, đồng thời cứu gã một mạng.
Lúc bấy giờ nghe Đường Triển Hưng hỏi, Tuyết Luân vội lên tiếng:
- Ngươi mất máu quá nhiều, đừng nói nhiều mà hãy tập trung tĩnh dưỡng đi. Ừm, ngươi đã nằm mê man hai ngày nay rồi.
Nói đến đây đặt bát cháo lên bàn rồi nhẹ giọng nói:
- Ngươi cố gắng ngồi dậy ăn chút cháo cho lại sức!
Lúc này Đường Triển Hưng mới nhớ mấy ngày hôm nay hắn chưa kịp ăn gì, bụng dạ đói meo. Bởi thế Triển Hưng cũng không quá khách sáo, hắn đón lấy bát cháo đoạn cười gượng:
- Thế này thật làm phiền cô nương quá. Không biết cô nương phương danh là gì vậy?
Đột nhiên đi hỏi danh tánh của một vị cô nương, Triển Hưng cảm thấy có chút gì đó không hợp lý. Nào đâu chỉ thấy Tuyết Luân vẫn cười vui vẻ đáp rằng:
- Ta họ Âu Dương, tên là Tuyết Luân. À đúng rồi, không biết ngươi tên gì vậy. Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
Đường Triển Hưng cất tiếng trả lời:
- Tại hạ tên gọi là Đường Triển Hưng, người của Đường gia ở Tứ Xuyên. Ài, lần này phục mệnh gia phụ đến Tương Dương có chút công chuyện. Chẳng ngờ vô tình đụng độ một gã danh xưng là Vô tung kiếm khách Vi Hàn. Tên họ Vi hắn không hiểu sao cứ gặp người của Đường gia là xuống tay hạ sát, không kể một lý do gì. Nói ra thật xấu hổ, bản lãnh của tên họ Vi kia cũng thật cao cường, tại hạ phải sử ra chút thủ đoạn mới có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.
Triển Hưng vừa dứt lời, hắn thấy Tuyết Luân gương mặt hơi ngẩn ra một chút, dường như đang cố nhớ lại chuyện gì. Một lát sau cô “A” lên một tiếng, cất giọng nói:
- Ta nhớ ra rồi. Thì ra là gã ác nhân họ Vi đó. Hừm, tên họ Vi hắn vừa tàn độc mà võ công ghê gớm lắm, ngay cả Khúc di cũng không phải đối thủ của gã. Ngươi có thể thoát được dưới tay gã, bản lĩnh ắt cũng cao cường lắm.
Nghe thế Đường Triển Hưng hiếu kì hỏi lại:
- Âu Dương cô nương, cô cũng biết gã họ Vi này ư?
Tuyết Luân khẽ gật đầu:
- Ta có biết gã. Cách đây mười năm ta cũng từng bị gã họ Vi ấy bắt đi. Nếu lần đó không có Thảo ca xuất hiện, ắt hẳn giờ không còn dịp để nói chuyện với ngươi rồi.
Tuyết Luân vừa dứt lời thì ở bên ngoài có tiếng la khẽ, ngữ điệu có vẻ rất kích động và vui mừng:
- Tiểu thư. Tiểu thư. Mau ra mà xem nè, có người bán Tử kê lan nè. Là Tử kê lan đó. Tiểu thư mau ra xem nè!
Nhắc đến mấy từ “Tử kê lan”, Tuyết Luân vội vã lên tiếng:
- Ái dà. Ta có chút công chuyện. Ngươi hãy an tâm ở lại đây nghỉ ngơi nhé.
Nói xong cô vội vã chạy ra ngoài. Đường Triển Hưng ngơ ngẩn trông theo thì thấy gương mặt Tuyết Luân sáng lên một nét cười rạng rỡ. Triển Hưng nhìn thấy như ngơ ngẩn. Nụ cười ấy, có lẽ đó là cảnh sắc đẹp nhất mà Triển Hưng hắn từng được thấy qua.
oOo
Nằm gần Đại Lý tự ở Lâm An là một con phố nhỏ tên gọi Thạch Hào. Ở đây cứ gần đến phiên rằm, hoa tươi bốn phương lũ lượt đổ về, khiến cho cả một góc không gian rực rỡ sắc hương. Nơi đây từ mẫu đơn, mân côi, đại cúc cho đến phong lan… không gì là không có. Bởi thế Thạch Hào còn được mệnh danh là phố hoa của đất kinh kì.
Một buổi sáng ở Thạch Hào phố, có một đám đông đang tụ tập, qua cách nói chuyện và biểu cử của đám người này, dễ chừng đó là một lũ lưu manh vô lại. Qua một lúc, một gã khoát tay ra dấu im lặng đoạn cất giọng dặn dò:
- Hừm. Công tử nhà ta đã tới kia rồi. Mấy người các ngươi đã nhớ những gì ta dặn dò chưa. Lần này tuyệt đối không được sai sót đâu đấy. Các ngươi chịu khó nếm một chút quyền cước của công tử nhà ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi đâu.
Lũ người kia nghe vậy lao nhao: “Hắc ca yên tâm. Phải làm những gì bọn chúng tôi đã nhớ kĩ rồi.”
Người được gọi là Hắc ca kia nghe vậy vội gật đầu:
- Được. Việc lần này nếu làm tốt, Tiểu Hắc ta còn có hậu thưởng thêm.
Nói đến đây nhanh chóng lủi ra ngoài, trong bụng tự nhủ: “Nhị công tử, Tiểu Hắc lại giúp công tử thêm một lần nữa rồi. Hà, phen này xem công tử đại triển thần oai, nhất định Âu Dương cô nương sẽ tương tư mê mẩn cho mà xem.”
Bóng người tên là Tiểu Hắc kia vừa khuất dạng, phía xa xa là Cao Thảo và Âu Dương Tuyết Luân đang thong thả đi dạo. Lúc này nghe Cao Thảo vừa đi vừa cười nói:
- Luân Luân, lần này ta dẫn muội đến phố hoa Thạch Hào vãn cảnh. Hà, cứ gọi là “một trời bát ngát diễm hương nhé”, tiếp đó chúng ta sẽ đến Phong Ba đình trong Đại Lý tự tham quan một lần cho biết.
Tuyết Luân cười:
-Thảo ca. Nghe nói đây là nơi Nhạc Nguyên soái bị gian thần Tần Cối hãm hại phải không?
Cô vừa dứt lời thì thấy Thảo nắm chặt bàn tay, mắt long lên:
- Muội nói đúng rồi đó. Hừ, Cao Thảo ta chỉ hận không sinh sớm hơn mấy năm, lúc đó có phải được một lần chứng kiến oai phong của Nhạc nguyên soái không. Lại nói tên gian tặc họ Tần kia, hắn…
Nào dè chàng vừa nói đến đây thì chợt thấy Tuyết Luân đưa tay chỉ:
- Thảo ca, huynh xem kìa. Thật chẳng ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà lại có đám người ngang ngược như vậy.
Hướng theo phía tay cô chỉ, Thảo trông thấy quang cảnh làm chàng giận sôi máu. Thì ra phía trước là một đám du côn đang hò nhau bắt nạt một vị cô nương bịt mặt. Không chút chậm trễ, chàng vội vã bước gần lại phía đám đông lộn xộn.
Lúc ấy ở phía xa có một tên đầu bưu đang cất giọng cười the thé:
- Không biết cô nương đây có phải là bởi sứt môi hay mặt sẹo, cớ gì lại mang khăn che mặt thế nhỉ?
Một tên đồng bọn vỗ vai gã đầu bưu, vừa đưa tay chỉ vừa nói:
- A Vĩnh ngươi nói sai rồi. Theo ta thấy thì đến chín phần tiểu cô nương kia mới trốn khỏi thanh lâu. Lại vì sợ người ta đi theo truy bắt nên mới phải mang khăn che mặt như thế.
Nói xong gã lại cất giọng cười cợt nhả:
- Tiểu nương tử, chỉ cần nàng thuận lòng đi theo Trương Phát ta, nhất định ta sẽ không để ai ức hiếp nàng.
Nào đâu vị cô nương kia không hề vì thế mà sợ hãi, chỉ nghe cô ta cất giọng cười khanh khách, thanh âm rổn rang như chuông ngân, nghe thật động lòng người:
- Trương anh hùng sao ăn nói ngược đời vậy. Chỉ cần Trương anh hùng đây đi theo bổn cô nương, nhất định sẽ không thiếu xương mà gặm. Ha ha…
Tên họ Trương kia nghe vậy tức giận:
- Ả nha đầu láo toét. Dám chọc giận Trương đại gia ta thì đã tận mạng rồi.
Xung quanh lúc ấy có tiếng lao nhao: “Trương ca. Hay chúng ta hãy lột trần ả này ra. Mỗi người bóp chỗ nọ, rờ chỗ kia một chút. Xem như là để ả chùa thói điêu ngoa đi vậy.”
Lúc ấy ở phía xa, trong chiếc kiệu gấm ở vệ đường khẽ vang lên tiếng than thở: “Chẳng nhẽ giữa thanh thiên bạch nhật lại có một đám ác bá ngang nhiên ức hiếp con gái nhà lành hay sao? Hừ, đáng buồn nhất là không có một ai dám đứng ra can thiệp!”
Thanh âm vừa dứt, vị cô nương kia bước ra khỏi kiệu rồi toan bước lại phía đám đông. Bất chợt người tỳ nữ đi theo hoa kiệu vừa lắc đầu và vừa cười:
- Vân Linh tiểu thư, tiểu thư mới đến Lâm An nên không biết đấy thôi. Không cần tiểu thư đứng ra can thiệp đâu, sắp xuất hiện anh hùng rồi đấy. Xem kìa.
Vị cô nương tên Vân Linh kia nghe vậy sững người lại, đưa mắt nhìn thì thấy đám đông lúc này xuất hiện thêm một bóng thanh niên áo trắng. Trông thấy người vừa xuất hiện, chỉ nghe cô lẩm bẩm: “Hóa ra lại là gã đó. Chẳng biết hắn ta định làm gì đây?”
Lại nói về chuyện của Cao Thảo, lúc ấy chàng vì quá phẫn nộ đã bước ra can thiệp:
- Hừ. Dưới chân thiên tử, ấy vậy mà ban ngày ban mặt lũ khốn kiếp các ngươi dám đứng ra bầy trò càn rỡ. Thật là không biết sống chết là gì đây mà.
Một gã kia nghe vậy làm bộ ngạc nhiên:
- Tiểu tử ngươi đừng có bầy trò anh hùng cứu mỹ nhân. Biết phận thì đứng xê ra một bên!
Một tên khác thì đưa tay chỉ về phía Tuyết Luân đoạn nở nụ cười bỉ ổi:
- A Kiệt. Ta thấy nha đầu kia mới gọi là thanh nữ tuyệt sắc kìa. Chi bằng…
Gã bỏ lửng câu nói của mình ở đây, nhất loạt cả bọn đồng thanh cười rộ. Vị cô nương bịt mặt kia như cũng hiếu kì đưa mắt nhìn Tuyết Luân, lát sau lẩm bẩm: “Thượng hữu thiên đàng. Hạ hữu Tô Hàng. Trên trời có bao nhiêu tiên nữ thì có Giang Nam có bấy nhiêu mỹ nhân. Mấy lời ấy quả thật không sai chút nào.”
Lúc ấy Tuyết Luân nghe vậy vẻ mặt có chút khó chịu, song vẫn cười mà nói:
- Thảo ca. Huynh xem, mấy tên kia dám nói xấu muội kìa. Huynh xem phải làm gì với bọn chúng.
Cao Thảo lúc ấy đã vô cùng nóng mặt, lập tức xán lại nhằm gã ác tặc vừa phát ngôn tung chân ra. Gã ấy trúng một cước của chàng vào ngực, miệng rỉ máu, khẽ lăn lộn một vòng, mồm miệng rên rỉ không ngớt song trong bụng thì nghĩ: “Mẹ nó chứ. Chẳng ngờ gã công tử kia trông yếu đuối như vậy mà ra đòn cũng thật có bài bản.”
Lúc ấy khi thấy đồng bọn bị đánh đau, mấy tên còn lại lao nhao: “Tên bạch diện kia cũng có chút bản lĩnh. Anh em chúng ta cùng xông lên cho gã một trận đi nào.”
Nói xong bọn chúng hè nhau xông về phía Thảo. Lúc ấy chỉ thấy Thảo tay đấm chân đá không ngừng, cứ mỗi phát chàng vung tay nhấc chân là có một kẻ trúng đòn nằm gục xuống. Một lát thì gã họ Trương kia hô lớn:
- Anh em. Tên kia không ngờ lại là võ lâm cao thủ tuyệt thế. Chúng ta rút thôi.
Trương Phát vừa dứt lời, cả bọn lục tục tháo chạy. Tuy nhiên một tên xấu số bị Thảo túm lại được, lúc ấy chỉ nghe gã rên rỉ, lạy lục:
- Xin thiếu hiệp tha mạng. Bọn tiểu nhân có mắt mà như mù, không biết oai danh của thiếu hiệp mà dám tự tác làm càn. Mong thiếu hiệp mở lượng hải hà mà tha cho một mạng.
Thảo lúc ấy vung tay tát cho hắn hai cái nảy lửa làm cho gã tứa máu mồm. Sau đó chàng quát lớn:
- Cút! Hừ, lần này ta tha cho một mạng. Lần sau để ta bắt gặp một lần nữa, lúc đó đừng trách bổn thiếu gia nặng tay.
Gã du côn kia nghe nói được khoan hồng, nhổ ra một búng máu trong đó có lẫn một cái răng. Sau đó gã cắp đít lủi một mạch, trong bụng thì chửi thầm: “Mẹ nó. Chẳng ngờ A Kiệt ta lại đen đủi thế. Chỉ vì mấy lạng bạc mà đi tong một cái răng. Hừ, đen đủi hết sức.”
Lại nói về cô gái bịt mặt kia, sau khi quan sát cuộc ẩu đả vừa rồi thì chỉ thấy cô ta nhíu mày: “Như vậy là cớ làm sao nhỉ? Thật là kì quái.” Nghĩ tới đây thì chợt thấy Thảo quay sang cười với Tuyết Luân:
-Luân Luân. Muội thấy ta có lợi hại không. Ha ha, chúng ta đi nào!
Trông thấy vậy, cô ta như hiểu ra được điều gì, chút nữa thì phá ra cười, thầm nghĩ: “Hóa ra hắn mới là tên lưu manh đầu xỏ. Vì để lấy lòng người đẹp mà bầy ra cái thủ đoạn này. Nhưng cũng phải công nhận màn kịch kia diễn rất khá.” Nghĩ tới đây, cô ta hướng về phía Thảo đoạn cất tiếng thỏ thẻ, thanh âm thật là dễ nghe:
- Đa tạ công tử. Tuyết Y không biết làm sao mới có thể báo đền cái ơn cứu mạng ngày hôm nay. Không biết công tử danh tính là gì vậy?
Lúc ấy chẳng biết là vô tình hay hữu ý, chiếc mạng che mặt của cô ta rơi ra. Ngay lập tức trước mắt Thảo hiện ra một vị cô nương mi thanh mục tú, diễm lệ bất phàm. Thảo trông thấy mỹ nhân lộ diện, không kìm được ngẩn người ra quan sát. Bất giác chàng thấy nhói đau ở bên hông, Thảo không tự chủ được la khẽ một tiếng.
Vị cô nương kia như nhận ra được điều gì, khẽ đưa ngọc thủ trắng muốt lên che miệng khúc khích cười. Thật là như ngọc thốt tợ phù dung hàm tiếu, đẹp đến độ làm người ta sửng sốt.
Lúc ấy Thảo vội cất tiếng nói:
- Chuyện nhỏ nhặt ngày hôm nay có gì mà ơn với huệ chứ. Còn tệ danh thì thật không đáng nhắc. Chỉ là mấy chữ Ngọc thụ lâm phong, Hào hoa công tử, Tiếu diện lang quân Cao Thảo ở Lâm An thôi.
Nói xong chàng quay đầu, cầm tay Tuyết Luân đoạn cất tiếng:
- Luân Luân. Chúng ta đi nào!
Ở phía sau Tuyết Y cố nhịn cười, bụng nhủ thầm: “Té ra là nhi tử của Cao tả sứ. Hà hà, chờ khi nào có dịp ta đùa với gã tiểu tử này một phen mới được.” Nghĩ được vậy vội vã lấy trong người ra một mảng lụa khác che mặt đoạn cất bước đi thẳng, phút chốc đã khuất dạng.
Lại nói về vị cô nương có tên là Vân Linh kia, quan sát cảnh náo nhiệt phía trước một chặp rồi thở dài: “Hóa ra là thế. Tên bạch diện kia xem ra cũng là người có chút khí khái...”
Vân Linh vừa dứt lời, cô tỳ nữ ở bên cạnh nghe vậy thì cất tiếng cười:
- Tiểu thư là người lạ nên không biết đấy thôi. Mấy cái trò như thế này cứ cách một tháng lại có đôi lần. Tất cả do một tay tên họ Cao kia đứng ra sắp xếp cả mà thôi!
Vân Linh nghe thế ngạc nhiên, khẽ hỏi lại:
- Như thế là thế nào, ta thực sự vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Cô tỳ nữ kia nghe vậy liền đáp:
- Tiểu thư cứ lên kiệu đi, nô tỳ sẽ nói cho tiểu thư biết. Số là tên công tử kia hình như nghiện cái trò làm anh hùng hiệp nghĩa hay sao ấy. Cứ lâu lâu là có một đám vô lại gây chuyện thị phi, sau đó gã họ Cao kia sẽ đứng ra làm hảo hán thay trời hành đạo. Ài, ban đầu còn tưởng là họ Cao kia là người trượng nghĩa lắm cơ. Song ai dè… Kìa, tiểu thư nhìn kìa!
Hướng theo hướng chỉ của người tỳ nữ, Vân Linh thấy lũ lưu manh kia lúc này đã tụ tập lại địa điểm cũ, lại vây xung quanh một người lạ mặt. Cô thấy gã lạ mặt kia đang phát ngân lượng cho đám lưu manh ban nãy. Lúc ấy như đã hiểu ra tất cả, Vân Linh chán nản thở dài:
- Thật không ngờ hắn ta trông mặt mũi đàng hoàng vậy mà thật biết cách giở thủ đoạn.
Cô tỳ nữ cười mà rằng:
- Gã đang phát ngân lượng kia tên gọi Tiểu Hắc, là tay chân thân tín của tên công tử họ Cao. Mà tiểu thư còn không biết đấy thôi, tên họ Cao hắn còn có nhiều thủ đoạn khác người lắm. Hừm, đôi khi hắn nổi hứng lên là mang ngân lượng ra ban phát cho khất cái trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhưng sau đó lại cho tay chân lén lút đi trưng thu lại hết số tiền đã bố thí trước đó. Rất nhiều người vì ban đầu không biết thủ đoạn của hắn, lỡ tiêu hết ngân lượng nên bị đòn oan nữa cơ. Dần dần mọi người đã hiểu ra, sau khi nhận ngân lượng của hắn có ai dám tiêu nửa xu đâu.
Vân Linh nghe đến đây bực mình gắt khẽ:
- Thật đúng là một tên khốn kiếp mà. Hừ, mà em nói hắn họ Cao à?
Cô tỳ nữ gật đầu:
- Quả đúng thế. Hắn chính là con trai thứ hai của Lễ bộ thị lang Cao Minh Vĩ.
Nào ngờ cô tỳ nữ vừa kể đến đây bất chợt thấy cả người Vân Linh run run, khóe mắt hoe đỏ. Tuy ngạc nhiên lắm song cô ta cũng không dám hỏi nhiều. Hiện chỉ có mỗi Vân Linh là biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Lại nói về chuyện của Cao Thảo và Tuyết Luân. Sau khi đi được một đoạn xa, Thảo làm bộ xuýt xoa:
- Luân Luân. Muội thật là nặng tay quá. Chút nữa thì cánh tay của ta đã bị muội một trảo phế đi rồi. Ài, võ công của muội ngày càng tiến bộ.
Tuyết Luân nghe chàng nói thế khẽ che miệng cười:
- Chỉ tại huynh ấy. Cứ thấy mỹ nữ là quên luôn mất muội. Mà vị cô nương kia cũng quả thật xinh đẹp, ngay đến “Ngọc thụ lâm phong, Hào hoa công tử, Tiếu diện lang quân Cao công tử” cũng phải ngẩn ngơ.
Cao Thảo nghe thế vội khoát tay, sau đó cười nói:
- Đẹp thì đẹp thật đấy. Nhưng làm sao có thể so sánh được với Luân Luân của ta chứ. Hà hà, dẫu gi thì cô ta cũng là mỹ nữ dưới trần, làm sao có thể so với tiên nữ thượng giới được.
Tuyết Luân nghe chàng nói vậy, trong lòng thì rất vui song vẫn dẩu môi lên:
- Ai là Luân Luân của huynh chứ. Hứ! Nghe mà thấy ghét. Ài, Thảo ca. Mà dường như muội thấy, chuyện ban nãy có chút gì đó không đúng.
“Có chuyện gì không đúng chứ?”
…
Vừa đi vừa nói chuyện, phút chốc hai người đã lạc vào phố hoa Thạch Hào. Lúc này bốn bề xung quanh những hoa là hoa, tràn ngập đủ mọi sắc mầu. Phóng tầm mắt thì thấy có rất nhiều chủng loại hoa lớn bé cao thấp đủ cả, rực rỡ tranh nhau đua sắc dưới ánh dương quang. Lúc ấy nghe Cao Thảo cười:
- Luân Luân. Muội đã bao giờ thấy nhiều hoa như vậy cùng một lúc chưa.
Tuyết Luân mỉm cười đáp:
- Đúng là nơi đây có rất nhiều hoa, muội cũng chưa từng xem qua nơi nào có nhiều hoa như vậy cả. Nhưng muội nghe A di kể lại rằng, trên đời này có một nơi gọi là Vạn Hoa Cốc nằm sâu trong dãy Thái Sơn. Đó mới chính thiên đường của các loại hoa trong giới tự nhiên.
Cao Thảo nghe nàng nói vậy thì khẽ gật đầu:
- Có nơi như vậy ư. Vậy mai này ta nhất định sẽ đưa muội đến Vạn Hoa Cốc ngắm hoa.
Cô đưa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay chàng, Tuyết Luân khẽ trả lời:
- Huynh nhớ đấy nha. Nhưng khi đến Vạn Hoa Cốc rồi, nơi đẹp nhất ở đó lại không phải là bốn bề trời hoa mà lại là năm đại kì quan ở Thái Sơn. Huynh biết không, từ nhỏ muội đã từng có mong ước rằng: Mai này lớn lên sẽ được cùng người mình thương yêu du ngoạn khắp Thái Sơn. Sáng đón bình minh ở Tu Nhật Đông Thăng, trưa xem thác đổ ở Hoàng Hà Kim Đới, chiều đợi hoàng hôn ở Vãn Hà Lô Chiếu, và nhất là khi tối, khi tối được ngắm sao trời ở Vân Hải Ngọc Bàn. Đó là tâm nguyện của muội đấy!
Cao Thảo nghe nàng nói vậy không chút đắn đo vội nói:
- Luân Luân. Ta hứa với muội, nhất định mai này sẽ dẫn muội đi thăm năm đại kì quan lớn đó ở Thái Sơn.
Tuyết Luân nghe vậy “ừm” nhẹ một tiếng, thầm dựa vào vai chàng, trong lòng cảm giác ngọt ngào khôn xiết. Lúc ấy lại nghe thấy Thảo khẽ cất tiếng ngạc nhiên:
- Ý. Cũng thật là kì. Sao đi hoài mà vẫn không thấy hàng hoa của Vương lão bá nhỉ.
Chàng nói đến đây thì bất chợt có một người bán hoa cạnh đó lên tiếng:
- Công tử, công tử đang tìm sạp hoa của Vương Lĩnh chăng. Ừm, nếu là vậy thì công tử đừng nhọc công tìm kiếm nữa. Từ giờ trở về sau lão Vương cũng không dọn hàng nữa đâu.
Thảo nghe ông ta nói vậy ngạc nhiên hỏi lại:
- Thúc thúc, thúc nói vậy là có nghĩa làm sao?
Ông ta nghe chàng hỏi vậy thì cất tiếng thở dài:
- Chuyện này, nói ra thật cũng đáng buồn hết sức. Mảng ruộng hoa của nhà lão Vương đã bị người ta ngang nhiên chiếm đoạt đi mất rồi.
Thảo nghe nói vậy không nén được giận giữ:
- Sao lại có chuyện vô lý như vậy chứ. Thúc thúc mau kể cho cháu nghe rõ ràng xem.
Ông ta khẽ hạ giọng:
- Ấy, công tử không biết chuyện này hả. Lão thực cũng không dám nhiễu sự mà chuốc họa vào thân. Công tử muốn biết rõ ràng thì hãy tìm đến nhà của lão Vương mà hỏi xem. Hiện giờ cả nhà lão Vương vẫn đang sống cạnh ruộng hoa cũ đó.
Cao Thảo nghe nói đến đây không chút chậm trễ, vội đưa tay chào người bán hoa ấy đoạn lên tiếng: “Luân Luân. Chúng ta mau đi xem bác Vương hiện giờ như thế nào!”
Chàng vừa dứt lời xừa xăm xăm bước đi. Quanh co một hồi rồi cũng tìm được đến nhà của người họ Vương kia. Nhìn lại thì thấy đó chẳng phải là nhà mà là một túp lều lụp xụp, sợ rằng chỉ cần gió mạnh một chút căn lều đó sẽ bị thổi tung mái.
Lúc ấy chàng vội vén tấm liếp che cửa ra đoạn đi thẳng vào. Vừa bước vào trong, chàng thấy Vương Lĩnh đang ngồi cạnh chiếc phản tre cũ kĩ, nằm trên đó là vợ của ông ta đang ho sù sụ không ngớt, xem chừng đang mang bệnh không nhẹ. Thảo trông thấy vậy vội cất tiếng hỏi:
- Vương bá bá. Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Lĩnh trông thấy chàng liền đứng dậy, cất giọng buồn bã:
- Thì ra là Cao công tử. Không biết vì sao công tử lại có thể tìm được đến tận đây vậy?
Thảo vội nói:
- Vương bá bá, đừng xưng hô khách khí như vậy. Vừa rồi cháu dẫn muội muội đi thăm phố hoa Thạch Hào mà tìm mãi không thấy sạp hoa của bác. Hỏi ra thì nghe người ta nói ruộng hoa của bác đã bị người ta chiếm đoạt rồi. Không biết là sự thực có đúng như vậy chăng?
Chàng vừa nói đến đây thì thấy Vương Lĩnh ứa lệ. Ông ta chán nản đáp:
- Thật chẳng dám giấu gì công tử. Số là cách đây không lâu, trưởng tử nhà họ Lâm gần đây nghe nói đậu tiến sĩ, tuy nhiên chưa được bổ nhiệm thì đã lâm bệnh nặng. Lần đó nghe nói có một thuật sĩ khi chẩn bệnh cho hắn ta có phán rằng nguyên nhân bệnh tình vốn do chướng khí tích tụ trong nhà gây ra. Ài, lão thuật sĩ kia còn nói thế đất nhà họ Lâm vốn là thế Ô Yên chướng khí, muốn trị dứt được căn bệnh kia của công tử nhà họ Lâm thì chỉ có cách đào hồ nhỏ, đắp giả sơn, mở rộng gia viên.
Cao Thảo nghe vậy ngạc nhiên hỏi:
- Vương bá bá, chuyện này thì có liên quan gì ở đây?
Lão Vương thở dài não nề:
- Số là mảng ruộng hoa của lão lại nằm kề gia viên của nhà họ Lâm. Lại nghe lão thuật sĩ vô lương tâm kia nói mảnh đất của lão Vương ta vốn ở vào cái thế Ngũ phúc lâm môn, thật đáng là đất vàng đất bạc. Bởi thế mà nhà họ Lâm kia ngang nhiên chiếm đoạt ruộng hoa nhà lão, chẳng những thế còn bắt cả nhà lão phải di dời đến cái túp lều hoang này.
Lão Vương vừa kể đến đây thì thấy Thảo bức tức quát lên:
- Như vậy còn ra cái thể thống gì nữa chứ. Đám nhà họ Lâm kia, thật là một lũ súc sinh mà.
Đến đây lại nghe thấy Tuyết Luân lên tiếng:
- Thảo ca, muội thấy Vương bà bà đã nhiễm phong, lại không được ăn uống thuốc thang tử tế. Bệnh tình nặng lại càng nặng thêm.
Vương Lĩnh nghe cô nói vậy sa nước mắt, giọng nói như nghẹn đi vì thương tâm:
- Bà ấy phần vì uất ức, phần vì lao lực mà nhiễm bệnh. Mấy ngày hôm nay lại không thuốc thang, ăn uống gì tử tế. Thằng con trai của lão vật vờ mấy ngày nay mà không kiếm được ngân lượng, còn Vương Lĩnh ta…
Nói đến đây lão ta nức nở, gương mặt già nua rung rung lên, ướt đẫm lệ. Đến đây chợt thấy Cao Thảo móc trong người ra mấy đĩnh bạc đặt lên bàn đoạn nói:
- Vương bá bá, bá bá cầm lấy chút ngân lượng để mai này mua chút gì về tẩm bổ cho lão phu nhân.
Lại quay sang phía Tuyết Luân nói:
- Luân Luân, muội biết về y thuật hãy đi cắt một thang thuốc về đây hộ huynh.
Tuyết Luân nghe chàng nói vậy liền gật đầu, không chậm trễ vội bước ra ngoài. Lúc ấy thấy Thảo gằn giọng:
- Hừ, không thể nhịn được nữa. Vương bá bá, bá ở lại đây. Cháu phải đi tính sổ với bọn khốn kiếp nhà họ Lâm ấy đây.
Vương Lĩnh nghe chàng nói vậy hốt hoảng:
- Cao công tử, không được. Nhà họ Lâm ấy hai cha con đều là tiến sĩ, lại còn là quan lớn trong triều đình. Không đụng được đến bọn chúng đâu.
Thảo nghe vậy nói to:
-Hừ, hễ là tiến sĩ, hễ là quan lớn thì được ức hiếp người lương thiện, làm cái trò vô lương tâm ấy sao. Hừ, cháu nhất định phải đi làm cho ra lẽ.
Vừa nói vừa xăm xăm bước ra ngoài, phút chốc đã mất dạng.