Thời gian vẫn trôi qua, cũng không nhanh hơn, luôn luôn vẫn như thế, vẫn không ai phát giác thời gian đang dần mất đi. Ánh sáng trong Bạch Độ không gian tuy vẫn tồn tại vĩnh cửu, nhưng mỗi khi qua một ngày đêm, không gian sẽ sản sinh ra sự chấn động rất nhỏ, đây cũng là dấu hiệu cho biết một ngày đêm đã trôi qua, cứ một năm suốt ba trăm sáu mươi lăm lần lặp lại, ý nói đó chính là dấu hiệu là một năm đi qua.
Trong thần điện, mười người kể cả Cổ Mặc, đã bảo trì tư thế đó suốt ba ngày thời gian, mà Tử Long trong ba ngày này tuy không ngừng vận chuyển ám ảnh công pháp, nhưng vẫn khống chế không đi hấp thu thổ tinh hoa nguyên tố quanh thân Cổ Mặc, bởi vì hắn biết thất thánh cùng Đạm Thai Dịch đều rất cần loại năng lượng tinh thuần này.
Cũng bởi vì như vậy, hắn không dám phân tâm nên vẫn duy trì hiện trạng, rất sợ nếu mình không lưu ý, ám ảnh công pháp sẽ tự động đi hấp thu thổ tinh hoa nguyên tố kia. Đương nhiên không phải hắn không có chỗ tốt, tinh thần tập trung cao độ, làm tinh thần lực hắn tăng trưởng, viễn siêu tinh thần lực của đế cấp cao thủ, có thể nói đây là vô tâm mà có được.
Thời gian trôi qua từng giây, rốt cục, cát vàng quanh thân Cổ Mặc biến thành màu trắng như bụi, hoàn toàn thành màu trắng thuần khiết, tốc độ xoay tròn của cát trắng cũng từ từ chậm lại, bắt đầu thu vào trong hồ lô của hắn, mà lúc này hồ lô màu vàng cũng đã biến thành màu trắng noãn.
Chậm rãi, thân ảnh Cổ Mặc lộ ra, vẫn gương mặt như hài tử, nhưng không che phủ được khí tức cường thế đang tản ra, trải qua ba ngày tu luyện, Cổ Mặc như thanh kiếm sắc bén, không hề che giấu lộ ra khí thế lợi hại của mình.
Bạch sa thu hết vào trong hồ lô, thổ tinh hoa nguyên tố đầy rẫy trong thần điện cũng từ từ trở nên rất thưa thớt, thất thánh cùng Đạm Thai Dịch cũng đã tranh thủ thời gian hấp thu được năng lượng tinh thuần, bọn họ khép hờ hai mắt, toàn thân tản ra quang mang màu vàng nhạt, tuy nhìn qua khí thế phi phàm, nhưng so với Cổ Mặc thì còn kém nhiều.
Sau khi toàn bộ bạch sa thu hết vào trong hồ lô, Tử Long mới chậm rãi mở mắt, lúc này rốt cục hắn đang thả lỏng thần kinh buộc chặt, không cần khổ cực khống chế ám ảnh công pháp, đây là lần đầu tiên hắn phải làm như vậy, mỗi một lần hắn đều muốn hấp thu, nhưng bây giờ thì ngược lại, nhưng hắn phát hiện điều này làm cho khả năng khống chế ám ảnh công pháp của hắn càng thêm thuần thục, tinh thần lực cũng đề thăng một mảng lớn.
Sau khi Tử Long mở mắt, hai mắt Cổ Mặc mở ra, trong đôi mắt to một tia khí tức mạnh mẽ lộ ra, làm nảy sinh cảm giác như thần binh xuất thế, quang mang bắn ra bốn phía, Cổ Mặc thấy Tử Long lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên đứng dậy chậm rãi nói: “ Thật không nghĩ tới, thổ tinh hoa trong Bạch Độ không gian lại thần kỳ như vậy, so sánh với Tường Vân đại lục, còn vững chắc hơn nhiều, năng lượng đế cấp củng cố thêm thật nhiều, nếu tiến thêm một bước chắc chắn sẽ có đột phá, bước lên á thánh.”
Nghe Cổ Mặc nói thực lực hắn đã đề thăng, Tử Long vui vẻ đứng lên vỗ vai hắn nói: “ Không sai, nếu lúc mới gặp ngươi có được thực lực như vậy, có thể ta đã sớm chết trong tay ngươi, hiện tại nếu trở lại Tường Vân đại lục ngươi đã có tư cách gia nhập vào trong Tường Vân cấm địa.”
“ Hừ, ta không thèm đi vào cấm địa gì đó, ta muốn đoạt lại Cổ Thổ tộc điển, diệt trừ Thiên Cơ Môn, báo thù cho tộc nhân đã chết.” Nói xong gương mặt hắn trở nên dữ tợn, còn mang theo một chút bi thương, Tử Long không khỏi than nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ vỗ vai hắn, cử động này làm hắn có chút hòa hoãn, không còn kích động như trước.
Không đợi Tử Long khuyên giải hắn, bên cạnh đã truyền đến thanh âm, nguyên lai thất thánh cùng Đạm Thai Dịch đã tỉnh lại, khi họ mở mắt trong mắt lóe lên đạo quang mang dị thường tinh nhuệ, chợt lóe rồi mất, sau đó lại khôi phục như cũ. Thế nhưng Tử Long chú ý tới tám người đều khác nhau, trong đôi mắt có ba con ngươi đã biến thành bốn con ngươi, mà Đạm Thai Dịch thì từ hai con ngươi biến thành ba con ngươi, điều này làm cho Tử Long biết, thực lực của bọn họ đã đề thăng thêm một tầng.
Mấy người thu liễm khí tức toàn thân, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn Tử Long, cúi người thi lễ, Đạm Thai Nhai tiến lên nhìn Cổ Mặc nói: “ Thần phó đại nhân, ta đại biểu Vô Nhãn tộc khẩn cầu ngài, nói cho chúng ta biết làm sao mới có thể hấp thu tinh hoa nguyên tố?” Hắn nói xong thì bảy người kia cũng giương mắt nhìn hắn chờ đợi đáp án.
Cổ Mặc nhìn thoáng qua Tử Long, thấy Tử Long nhẹ nhàng gật đầu, liền quay đầu nhìn chăm chú vào Đạm Thai Nhai, mở miệng nói: “ Chúng ta tu luyện công pháp khác nhau, ta là khống tố sư, phương pháp ta sử dụng cũng không thích hợp cho các ngươi dùng, cho dù các ngươi thay đổi chức nghiệp làm khống tố sư, không có được ngàn năm tu luyện, cũng không có khả năng từ trong bụi trắng lấy ra thổ tinh hoa nguyên tố tinh thuần, còn nữa, nếu ta muốn lấy ra thổ tinh hoa nguyên tố tinh thuần như hôm nay thêm lần nữa, cũng không còn hiệu quả đề thăng như hôm nay, bởi vậy, các ngươi cũng như nhau.”
Nghe đến đó, thất thánh cùng Đạm Thai Dịch đều lộ ra vẻ thất vọng, nhưng Đạm Thai Nhai bình tĩnh lại thật nhanh, nhưng tâm tình nặng nề nói: “ Nguyên lai là như vậy, kỳ thực khi ngài vận công thì ta đã sớm đoán được, nhưng nhất thời quá vui mừng nên đã quên đi vũ kỹ sư không thể vận dụng công pháp khống tố, nếu có chỗ nào mạo muội, mong rằng ngài bao dung.”
Đạm Thai Dịch cũng đi lên, nói tiếp: “ Tuy rằng như vậy, thế nhưng chúng ta cũng đã được đề thăng một tầng, còn phải cảm tạ thần phó. Ta nghĩ mọi người cũng đã mệt mỏi, bảy vị thánh nhân, mời các ngươi nghỉ ngơi, sau đó chúng ta lại tham thảo một chút, chuyện thần linh đi Bạch Linh Sơn.”
Thấy Tử Long đã gật đầu đáp ứng, thất thánh liền xin cáo lui khỏi thần điện, tuy rằng đã trải qua thời gian ba ngày, thế nhưng Tử Long và Cổ Mặc vẫn đầy đủ tinh thần, không hề có dấu hiệu uể oải. Đạm Thai Dịch vẫn không rời đi, hiển nhiên là có chuyện thương lượng với hai người, Tử Long bọn họ cũng không phản ứng, đợi hắn mở miệng.
Đạm Thai Dịch vốn định chờ Tử Long hỏi, nhưng thấy hắn vẫn thản nhiên, đành mở miệng: “ Thần linh, ở trong vật phẩm riêng tư của Đạm Thai Viên tộc trưởng từng phát hiện ra một quyển nhật ký, bởi quan hệ riêng tư, ta cũng không tiện lật xem, nhưng theo thị nữ của nàng kể lại, lúc Đạm Thai Viên tộc trưởng nghiên cứu Đạm Thai thánh địa thì thường ghi lại một ít việc, rất có khả năng ở trong đó, cho nên hôm nay ta giao cho ngài, nếu thật có tin tức liên quan đến thánh địa, như vậy cũng là sự giúp đỡ khi ngài đi tới Bạch Linh Sơn.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nói xong hắn lấy ra một quyển nhật ký bằng da thú màu trắng đưa cho Tử Long, tiếp nhận quyển nhật ký, Tử Long suy nghĩ một chút, nhìn Đạm Thai Dịch nhẹ gật đầu, nói: “ Ân, tốt, nếu có điều giúp đỡ, ta sẽ xem tỉ mỉ, nhưng trước tiên các ngươi nên chuẩn bị tâm lý, lần này đi Bạch Linh Sơn, không nhất định có sự phát hiện.”
“ Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta đã đợi mấy ngàn năm, cũng không quan tâm chờ thêm thời gian, ngài cứ yên tâm, có thất thánh bồi ngài, nhất định không có nguy hiểm, nếu thần linh không có sự tình gì cần phân phó, Đạm Thai Dịch xin cáo lui trước.” Thấy Tử Long gật đầu, hắn cúi người đi ra thần điện.
Cầm quyển nhật ký da thú trong tay, Tử Long nhìn kỹ, sau đó quay đầu nhìn Cổ Mặc: “ Thực lực đề thăng cũng không mệt mỏi gì, ta nghĩ, ngươi nên làm quen vũ khí mới của ngươi trước.”
Cổ Mặc nhìn hồ lô, mỉm cười gật đầu đi ra góc thần điện. Bạch sa bắt đầu tuôn ra khỏi hồ lô, biến ảo đủ loại hình dáng, đột nhiên, hắn hình như phát hiện được gì, thu hồi bạch sa, trở lại bên người Tử Long, khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm, trực tiếp vận chuyển bạch sa hướng Tử Long trực tiếp đánh tới.
Nhìn bạch sa không ngừng đến gần, khóe miệng Tử Long nhếch cười. Hắn biết, Cổ Mặc không phải muốn công kích mình, nhưng một mùi hương từ bạch sa tiến tới trước người, hắn chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi, tinh thần có chút tan rã, lập tức hắn ngẩng đầu lên, nhất thời tỉnh táo lại, lúc này bạch sa đã gần sát bên, làm hắn phải cấp tốc khởi động tinh thần lực bình tế, chống đỡ bạch sa tập kích.
Bạch sa tản ra chung quanh Tử Long, lập tức giống như có sinh mệnh, rất nhanh quay về trong hồ lô của Cổ Mặc, chỉ còn lại Cổ Mặc đang đứng mỉm cười. Tử Long thu hồi tinh thần lực bình tế, thầm nghĩ, mùi vị thật cổ quái, không ngờ có thể làm cho tinh thần tan rã, nếu không phải tinh thần lực vừa đề thăng, căn bản không có khả năng ở thời khắc như chỉ mành treo chuông này lại chống đỡ được công kích như vậy.
“ Tộc chủ, thật không nghĩ tới, dung hợp được với bụi trắng lại còn có hiệu quả lớn như vậy, cứ như thế uy lực của cát càng lớn hơn, ta nghĩ dù là đế cấp cao thủ cũng không có khả năng chống đỡ được.” Nói xong, hắn lại bỏ một câu trong lòng: “ Ngoại trừ quái thai như tộc chủ, một khi đạt được đế cấp, tinh thần lực lại cường đại hơn đế cấp cao thủ khác rất nhiều.”
“ Ân, không sai, chỉ là sau này đừng lấy ta ra làm thí nghiệm, vạn nhất ta không kịp phản ứng, chẳng phải sẽ chết trong tay của ngươi.” Tuy rằng Tử Long nói như vậy, thế nhưng miệng hắn vẫn cười, rất rõ ràng không có ý trách cứ, bởi vì hắn biết, Cổ Mặc làm việc có chừng mực. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Cổ Mặc mỉm cười, nói: “ Ta nghĩ, chỉ là bạch sa nho nhỏ, nhưng lại vô pháp làm khó được ám sư như ngài.”
Nói xong, Cổ Mặc lại đi tới góc thần điện, tiếp tục thử nghiệp bạch sa, Tử Long bất đắc dĩ lắc đầu, đem lực chú ý quay lại quyển nhật ký của Đạm Thai Viên, chậm rãi mở ra lớp da thú, những chữ nhỏ được dùng máu của động vật viết lên ánh vào mi mắt Tử Long…
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động, lần thứ bốn mươi chín: ngày thứ ba mất ngủ vì đau khổ.
Cuộc đời làm tộc trưởng năm trăm năm vẫn như cũ không giúp được tộc nhân thoát khỏi khốn cảnh, hoàn cảnh ngày càng ác liệt, linh khí cũng không đủ cung ứng cho tộc nhân tu luyện, khổ cực mấy ngàn năm, cảnh giới tối cao vẫn dừng ở trạng thái nhị đồng, cho dù ta vẫn khổ tu kiên trì mỗi ngày không ngừng, vẫn như cũ không có dấu hiệu đột phá, đơn giản là linh khí quá cằn cỗi.
Trạng huống mấy ngàn năm của Vô Nhãn tộc tuy rằng không thể giải quyết trong một sớm một chiều, thế nhưng ta vẫn rất sốt ruột, luôn nghĩ đã ngồi vào vị trí tộc trưởng, cũng không khả năng làm được gì cho tộc nhân, trong lòng thật xấu hổ, cảm thấy vô cùng buồn khổ…
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động ngày thứ sáu mươi ba: ngày thứ mười tám phiền não mất ngủ.
“ Trời giáng thần linh, cứu Vô Nhãn ta, tóc đỏ mày trắng, chân đạp cát vàng.” Thần linh trong lời tiên đoán đến bao giờ mới phủ xuống tới Bạch Độ không gian? Tóc đỏ mày trắng? Lẽ nào thần linh đều là như thế sao?
Đã là lần thứ năm mất ngủ suốt mười lăm ngày, những ngày tháng như vậy thực sự là thống khổ, tuy rằng thể xác và tinh thần uể oải, nhưng chỉ đành tiếp tục chịu sự dày vò, còn có tộc nhân ở sau lưng đang nhìn về phía mình, cũng không thể mặc kệ mọi chuyện, bởi vì ngày trước từng đáp ứng phụ thân, nhất định làm một tộc trưởng tốt, không biết ở thời gian ta làm tộc trưởng, cấm chế không gian của nơi này có được giải khai hay không, chính mình còn cơ hội nhìn thấy ngày tháng hưng thịnh của tộc nhân nữa không, mỗi một ngày ta đều cảm giác sinh mệnh đang trôi qua, có thể thực sự không nên ngủ, nếu nhắm hai mắt lại, thực sự sợ rằng phải ngủ luôn một giấc ngàn thu không tỉnh lại.
Thật phiền não…
Đọc tới đây, Tử Long nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nghĩ tới thời gian Đạm Thai Viên làm tộc trưởng lại thống khổ như vậy, nhưng nàng cũng giống như Đạm Thai Dịch, là một tộc trưởng tốt, chỉ là từ những hàng chữ của nàng, có thể nhìn ra được, nàng chẳng bao giờ mất đi sự hồn nhiên của một tiểu cô nương, vô luận như thế nào Tử Long cũng không nghĩ ra, một nữ tử như vậy làm sao quản lý cả một bộ tộc. Nhưng mấy tờ đầu tiên vẫn không thấy ghi chép chuyện gì hữu dụng, Tử Long lắc đầu, tiếp tục nhìn xuống.
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động ngày bảy mươi hai: ngày mất ngủ uể oải thứ hai mươi bảy.
Mệt mỏi quá, đã có hai mươi bảy ngày không có nghỉ ngơi qua, tuy rằng nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái, thế nhưng vô luận thế nào cũng không ngủ được, trong lòng luôn luôn không bỏ xuống được nỗi khổ của tộc nhân, mỗi người đều đã chán chường, Tuyền nhi muội đã khuyên ta, tình huống như vậy đã không chỉ mới một vài ngày, hà tất vì thế mà phiền não, cho dù nghĩ phá đầu, cũng không có bất luận phương pháp gì giải quyết, nếu dễ giải quyết, thì những đời tộc trưởng trước kia đã sớm phá mở không gian cấm chế, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay, hơn nữa ngay cả mình cũng như thế, huống chi là tộc nhân?
Ta biết Tuyền nhi nói rất có đạo lý, ép buộc mình không nên suy nghĩ, thế nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu đều xuất hiện đôi mắt tuyệt vọng của tộc nhân, cùng hình dạng chán chường, mặc cho mình làm gì, cũng vẫn không có hiệu quả.
Thần điện đã đứng vững nơi đó suốt năm ngàn chín trăm sáu mươi bảy năm, thế nhưng vẫn vô ích, mỗi một ngày ta đứng trên tế đàn của thần điện, ta cuối cùng vẫn luôn mong muốn nhìn thấy thần linh tóc đỏ mày trắng có thể phủ xuống, thế nhưng mỗi một lần đều phải thất vọng. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Mệt mỏi quá, thật uể oải…
Bạch Độ năm 208 không gian chấn động, ngày thứ tám mươi: ngày ba mươi lăm hoang vắng mất ngủ.
Ghi lại, ghi chép tuyệt đối, có thể chưa từng có ai không ngủ suốt ba mươi lăm ngày. Chí ít ta biết, tuyệt đối trong số những tộc nhân có nhị đồng không ai chịu đựng nổi tới ngày thứ hai mươi, tuyệt đối không có.
Từ tế đàn trở về, nhìn nữ nhân tiều tụy trong gương, thực sự không thể tin được, đây đã từng là ta đầy vẻ mỹ lệ, không dám tưởng tượng nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ biến thành bộ dáng gì, thời gian lúc đó ta đã khóc, từ khi kế nhiệm chức tộc trưởng tới nay là lần đầu tiên ta khóc, khóc thật thương tâm, thật đau khổ.
Chuyện gì cũng không muốn nghĩ, trong lòng một mảnh hoang vắng…
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động ngày thứ chín mươi mốt: tinh thần đầy đủ sung sướng.
Cảm giác được ngủ thực sự tốt lắm, nữ tử thần thái sáng láng trong gương mới chính là ta, nếu không phải mười ngày trước, trưởng lão nói cho ta về chuyện Bạch Linh Sơn của Đạm Thai thánh địa, có thể ta vẫn còn đang bị mất ngủ.
Thần linh chung quy vẫn mờ mịt, tuy rằng tiền bối đã sớm có tiên đoán, nhưng không nói vào niên đại nào, nếu Vô Nhãn tộc chỉ còn một người thì thần linh mới phủ xuống, không đợi cũng được, nếu thân là tộc trưởng, phấn đấu một lần thì đã làm sao. Bạch Linh Sơn, địa phương thần bí kia, ngàn vạn lần đừng làm cho Vô Nhãn tộc thất vọng.
Có mong muốn, thật sự rất sung sướng.
Rốt cục thấy Đạm Thai Viên nhắc đến chuyện Bạch Linh Sơn, chỉ là không biết lời của Đạm Thai Viên nhắc tới vị trưởng lão kia là ai? Hắn đã nói gì với Đạm Thai Viên? Điều này làm Tử Long khó hiểu, khẩn cấp nhìn thêm phía dưới.
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động ngày một trăm lẻ ba: lại một lần nữa mất ngủ vì mê man.
Đã mười ngày, năm tộc nhân đi vào Bạch Linh Sơn thăm dò đến nay không về, lẽ nào bọn họ đã gặp nạn? Nếu thật là vậy, lỗi của ta không thể tha thứ, trưởng lão nói, từ sau khi Bạch Độ không gian bị cấm chế, trong Bạch Linh Sơn không ai đi vào được nữa, mà bên ngoài lại thập phần an toàn, không có dã thú cường đại, cũng không có bất luận sinh vật nào, vì sao bọn họ còn chưa trở về?
Rốt cục bên trong Bạch Linh Sơn có chuyện gì, bên trong có cái gì, thực sự như lời trưởng lão, là địa phương duy nhất có thể đột phá cấm chế sao?
Lại một lần mất ngủ, nghĩ không ra, có chút mê mang.
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động ngày một trăm mười một: ngày thứ tám lo âu mất ngủ.
Thời gian mười tám ngày, mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy bất an, người nhà năm tộc nhân thăm dò Bạch Linh Sơn hôm nay đã tới tìm ta, bọn họ hỏi ta thân nhân họ đã đi nơi nào, vì sao nhiều ngày như vậy còn chưa trở về, có phải đã gặp nguy hiểm hay không?
Đối mặt với sự chất vấn của bọn họ, ta thực sự không biết nên làm sao trả lời, chuyện Bạch Linh Sơn còn chưa rõ ràng, không thể nói với bọn họ, thế nhưng lại không thể im lặng cho qua, thực sự là khó khăn. May là trưởng lão đúng lúc chạy tới, giải vây cho ta, chỉ là tâm lý của ta rất nặng nề.
Năm tộc nhân kia do chính trưởng lão chọn lựa, thực lực mỗi người cũng không tầm thường, trưởng lão nói cho ta biết, bọn họ sẽ không việc gì, có thể gặp phải chuyện gì đáng tìm tòi nên chậm trễ hành trình, hắn bảo ta không nên lo lắng, khả năng lúc họ trở về có thể mang theo tin tức tốt.
Nghe xong trưởng lão nói, trong lòng thoáng có chút bình phục, chỉ là vẫn thấp thỏm bất an…
Trưởng lão? Trưởng lão này rốt cục là ai? Luôn xuất hiện trong nhật ký của Đạm Thai Viên, Tử Long cau mày suy tư, xem nhật ký của nàng, địa vị của trưởng lão sẽ rất cao trong bộ tộc, vì sao mình đi tới đây, hắn lại chưa từng xuất hiện qua, đây là vì sao? Nghĩ không ra, hắn lại tiếp tục xem nhật ký, muốn tìm ra đáp án.
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động ngày một trăm hai mươi lăm: tinh thần chờ mong.
Rốt cục thoát khỏi mất ngủ, đơn giản là ngày hôm qua một trong thất thánh mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện, Đạm Thai Mị đi tới trong tộc, nói thật ra, nàng thật đẹp, ta cho rằng đẹp hơn ta nhiều lắm, hơn nữa cũng không có tư thế của cường giả, làm ta cảm thấy rất thân thiết, ai cũng nghĩ không ra, nữ nhân này đã từng xé rách hàng rào không gian, chiến đấu ở một không gian khác, nếu không biết nàng đúng là một trong thất thánh, ta cũng không dám tin tưởng.
Nàng đến mang cho ta một tin tức thật khiếp sợ, nàng nói cho ta biết, ở gần Bạch Linh Sơn, nhìn thấy năm tộc nhân đi qua cấm chế, tiến nhập thánh địa, chỉ là vô luận nàng dùng biện pháp gì cũng không thể giống như họ tiến nhập vào trong đó, hơn nữa nàng còn ở bên ngoài chờ suốt mười ngày, vẫn không thấy họ đi ra, không biết bọn họ đã hội ngộ được thứ gì bên trong.
Nhưng nếu có thể đi vào, hẳn là đã có phát hiện, tin tưởng bọn họ sẽ trở về, đến lúc đó sẽ có khả năng bài trừ cấm chế không gian, sẽ không cần đợi thần linh phủ xuống, hiện tại ta có chút hoài nghi lời tiên đoán của tiền bối cứu Vô Nhãn tộc có phải là thần linh hay không.
Sau khi an bày xong cho thánh nhân Đạm Thai Mị, rốt cục thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy chờ mong…
Đạm Thai Mị? Thế nào là nàng? Nếu nàng biết có người tiến nhập Bạch Linh Sơn, vì sao lúc nói về chuyện thánh địa lại không nói ra? Nhật ký của Đạm Thai Viên kể ra càng nhiều thì Tử Long lại càng mê mang, có rất nhiều điều hắn không nghĩ ra, rơi vào đường cùng hắn đành tiếp tục đọc tới.
Bạch Độ lịch năm 208 không gian chấn động ngày một trăm năm mươi: tinh thần phức tạp.
Thánh nhân Đạm Thai Mị đã đi, không lưu lại lời nhắn đã từ biệt, có lẽ nàng có chuyện trọng yếu, không biết còn chờ bao lâu mới gặp lại nàng, nếu có một ngày không gian có thể giải trừ cấm chế, có lẽ thất thánh sẽ lại xuất hiện.
Chỉ là làm cho tâm loạn chính là năm tộc nhân vẫn còn chưa trở về, cũng không có bất luận tin tức gì, ta không dám tiếp tục phái người vào tra xét, sợ lại đi không trở về. Thân nhân năm tộc nhân mỗi ngày đều tới tìm ta, mỗi lần đều nhờ trưởng lão giải vây, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cho nên ta quyết định tự mình đi nhìn xem, mặc kệ có nguy hiểm gì, ta cũng muốn tự mình đi vào một lần. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Chuyện không biết luôn luôn sẽ làm mình bất an, dưới tình huống không nắm chắc, ta giao mọi chuyện trong tộc cho trưởng lão, nói cho hắn nếu ta vẫn chưa về, hắn thay thế vị trí tộc trưởng của ta, tuy rằng lúc đầu trưởng lão không đồng ý, thế nhưng trong tộc không có khả năng không có tộc trưởng, cuối cùng hắn thỏa hiệp, chỉ nói cho ta biết mọi việc phải cẩn thận.
Rốt cục đối mặt thánh địa của Vô Nhãn tộc nhân, lúc này tâm tình có chút chờ mong, có chút khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi, nói chung, tâm tình rất phức tạp…