• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Lẽ nào đây là trận pháp?” Ngả Tuyết sắc mặt tái nhợt trầm tư nói.

“ Trận pháp? Cái gì là trận pháp?” Tử Long có chút hiếu kỳ hỏi.

“ Ta cũng không quá rõ ràng, chỉ là nhìn thấy trong một ít sách cổ, đồ hình của trận pháp hấp thu thiên địa linh khí, trận pháp bất đồng không cùng tác dụng, có thể công, có thể thủ, có thể nhiếp tâm thần, có thể làm cho người sinh ảo giác. Ta chỉ biết như vậy.” Ngả Tuyết vừa nhớ vừa kể lại.

“ Nguyên lai còn có chuyện thần kỳ như thế, khả năng ở đây có một trận pháp, có tác dụng thu nhiếp tâm thần người.” Hoa Nạp Đức kinh ngạc nói.

“ Chúng ta cẩn thận một chút, ta vẫn nghĩ ở đây không bình thường, trước tiên tìm xem còn con đường nào khác để đi không.” Tử Long gật đầu nói.

“ Ta cũng có cảm giác như vậy, tìm chung quanh xem, ở đây lớn như vây, khả năng sẽ có một ít bộ phận then chốt.” Hoa Nạp Đức nhìn bốn phía trầm giọng nói.

Ngả Tuyết cảm giác đã khôi phục được một ít, hoàn toàn có thể tự mình đi, nhìn thoáng qua Tử Long, không khỏi ngượng ngùng nói: “ Cảm tạ ngươi, ta có thể tự đi được.”

Tử Long lúc này mới phát hiện, thời gian đi từ nãy giờ mình vẫn luôn dìu Ngả Tuyết, nhịn không được xấu hổ nói: “ Vậy ngươi cẩn thận.” Nói xong cũng tự mình tách ra.

Ngả Tuyết nhìn vẻ mộc mạc của Tử Long trong lòng nghĩ, hắn vốn là thế này hay đang muốn che giấu điều gì, vì sao một người như vậy, lại phát sinh những chuyện không hợp với thân phận hắn?

Tử Long ở trong đại điện tìm kiếm chung quanh, toàn bộ đại điện làm cho người ta có loại cảm giác băng lãnh mà trống trải, bốn vách tường cũng không có địa phương gì đặc biệt, bảy cây băng trụ hoàn toàn trơn tuột, không có chút lồi lõm, chỉ có bảy con thần long trên vách là hiển lộ ra duy nhất mà thôi.

“ Mau tới đây, ở đây hình như là một cánh cửa.” Hoa Nạp Đức thanh âm có chút hưng phấn hô lên.

“ Ở đây hình như cũng là một cánh cửa.” Ngả Tuyết ở đối diện Hoa Nạp Đức cũng kêu lên.

Tử Long bước nhanh tới chỗ Hoa Nạp Đức, chỉ hấy ở trước mặt hắn phía đại điện bên trái chỗ vách tường gần bức họa, có một vết tích cánh cửa thật nhỏ, mà phía dưới, viết hai chữ “ sinh tử” chỉ là chữ “ sinh” lớn hơn, viết như rồng bay phượng múa, mà chữ “ tử” cũng được kéo dài ra từ chữ “ sinh”, hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quan sát một lúc lại đi tới chỗ Ngả Tuyết. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Nơi này giống như đúc bên kia, nhưng khác ở chỗ bên dưới khắc chữ “ tử” mà trong chữ “ tử” cũng có một chữ “ sinh” mơ hồ, điều này làm cho ba người nhìn không ra nguyên cớ.

“ Chúng ta phải đi cửa nào? Nếu như đi nhầm, ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ chết ở bên trong.” Ngả Tuyết cau mày nhìn Tử Long cùng Hoa Nạp Đức nói.

“ Cả hai bên đều khắc chữ là ý tứ gì, một bên “ sinh”, một bên “ tử”, lẽ nào đây là nói cho chúng ta biết sinh môn chính là tử môn, vậy chúng ta hẳn là nên đi bên kia thì đúng hơn.” Hoa Nạp Đức nhìn chữ khắc trên vách nói.

“ Ta nghĩ chúng ta hẳn là nên đi ở chỗ này.” Tử Long trầm tư một lúc, nhìn thoáng qua chữ “ tử “ nói.

“ Vì sao ngươi tuyển con đường này?” Ngả Tuyết không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.

“ Cảm giác, ta có một loại cảm giác, chỉ có con đường này mới đi thông, chữ hai bên có thể giải thích, “ sinh đến cùng là phải chết, chết rồi lại sinh”, đi đường này nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng hẳn là sẽ không sai.”

Hoa Nạp Đức gật đầu, đồng ý nói: “ Lão đại, ngươi nói đúng, chúng ta đi con đường này thôi!”

Ngả Tuyết cũng đồng ý cách nhìn của Tử Long, ba người triển khai bình tế, đương nhiên, Tử Long còn chưa có động tác thì Hoa Nạp Đức đã thi triển tinh hoa bình tế cho hắn, hắn cũng chưa nói gì, cẩn thận đặt hai tay lên vách, chậm rãi đẩy vào trong, trên vách, cánh cửa chậm rãi thụt vào, khoảng chừng nửa thước, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, cửa đá tự động lùi sang bên phải, mà trên vách chỉ còn lại một cái động khẩu tối đen.

Tử Long nhìn hai người liếc mắt gật đầu, Hoa Nạp Đức làm một thủ thế, một hỏa cầu huyền phù trên không trung, chiếu sáng đường đi phía trước, ba người theo hỏa cầu chậm rãi hướng bên trong đi đến. Khi mọi người đều đi vào động, cửa đá phía sau “ oanh” một tiếng đóng lại, Tử Long âm thầm nghĩ, cứ như vậy, mặc kệ thế nào cũng chỉ có thể đi về phía trước.

Hỏa cầu rọi sáng tất cả trong động, phía trên vách động, đồng dạng điêu khắc một ít bích họa, hình ảnh khắc lên những sự việc cực kỳ kinh khủng, mỗi một khoảng cách sẽ điêu khắc bức họa ác ma, có cả người đẫm máu, có há to miệng máu, máu từ trong miệng chảy ra, có hai tay cầm thân thể nhân loại bị xé đôi, thậm chí còn có trong miệng đang ngậm nuốt trẻ con.

Ngả Tuyết nhìn một vài bức họa kinh khủng, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt, dạ dày cũng nhộn nhạo, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không dám nhìn.

Không biết vì sao Tử Long cảm giác càng đi thì độ nóng càng cao, lẽ nào bên trong tuyết sơn còn có dung nham sao? Một khắc đi qua, khi ba người đi ra khỏi thạch động chật hẹp, hình ảnh trước mắt chứng thực là hắn đúng, chỉ thấy trước mặt chỉ có một con đường hẹp dài chừng năm mươi thước chỉ cho phép một người đi qua bắt ngang một dòng nham thạch nóng chảy, dòng nham thạch giống như con rắn lửa thỉnh thoảng phun ra, ở trên con đường, không ngừng có lôi điện màu xanh kích xuống, lôi điện ẩn hàm uy lực làm cho cảm thấy vô cùng sợ hãi, bọn họ tin tưởng, chỉ cần bị lôi điện bắn trúng, coi như là đế cấp cao thủ, cũng khó chạy thoát.

“ Tiên thiên linh hỏa!” Tử Long nhìn ngọn lửa phun ra từ dòng nham thạch nóng chảy cau mày nói.

“ Cái gì? Không ngờ là tiên thiên linh hỏa!” Nghe Tử Long nói, Ngả Tuyết không khỏi kinh ngạc kêu lên. Bất luận kẻ nào cũng biết, tiên thiên linh hỏa, nóng cháy không tầm thường, hòa tan được thiên hạ vạn vật, nếu để linh hỏa dính vào người, trong khoảnh khắc sẽ hóa thành tro bụi.

“ Chúng ta làm sao đi qua đây?” Hoa Nạp Đức cũng lo lắng nói.

Đột nhiên cảm giác trong lòng Tử Long càng ngày càng mãnh liệt, loại cảm giác quen thuộc này lần thứ hai nảy lên trong lòng, phảng phất luôn có một tiếng nhỏ nhẹ phát lên bên tai: “ Qua đi! Hài tử!”

Trong lòng Tử Long quyết định, nói: “ Ta đi trước, các ngươi ở đây chờ.” Nói xong cũng không chờ hai người phản ứng liền đi tới, Hoa Nạp Đức vừa thấy, sốt ruột muốn kéo hắn, nhưng trên đường Tử Long đi qua đột nhiên một ngọn lửa phun ra, Tử Long cả kinh, nhảy vọt về phía trước, né qua, ngay khi Tử Long vừa rơi xuống đất, một đạo thiểm điện màu xanh kích xuống, thẳng tắp kích ngay trên người hắn, một trận quang mang chói mắt phát sinh, quang mang cường liệt làm Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết phải dời mắt, quang mang chợt lóe rồi tắt, khi hai người quay đầu lại thì Tử Long đã hoàn toàn biến mất.

“ A! Tử Long!” Ngả Tuyết vừa thấy Tử Long tiêu thất trên đường không khỏi thất thanh kêu to.

“ Lão đại!” Hoa Nạp Đức tâm thần chấn động, bất chấp cái khác, thẳng tắp chạy về phía trước, Ngả Tuyết vừa thấy Hoa Nạp Đức cũng chạy tới, không khỏi sốt ruột kéo áo hắn, ai biết Hoa Nạp Đức lại cố sức chạy nhanh nên kéo luôn nàng chạy tới hai bước, dưới chân Ngả Tuyết vừa trợt, trực tiếp rơi vào trong nham thạch nóng chảy, Hoa Nạp Đức nhìn lại thì đã không còn kịp nữa, thân ảnh Ngả Tuyết ở trong mắt càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong dòng nham thạch, chỉ thấy một đạo ngọn lửa phun ra, nhất thời bao phủ quanh Hoa Nạp Đức, Hoa Nạp Đức chỉ cảm thấy nóng cháy kéo tới, trước mắt tối sầm không còn biết gì nữa. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Trong sơn động băng tuyết trong suốt, một đạo quang mang lóng lánh, thân ảnh Tử Long trong nháy mắt xuất hiện, sau đó hai đạo quang mang lóe ra, Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết xuất hiện ngay trước người Tử Long. Tử Long quan sát bốn phía một chút, nơi này là một sơn động nhỏ hơn nhiều so với đại điện vừa rồi, vách động đều là băng nham hình thành, tản ra hàn khí dày đặc, độ ấm thấp tới cực điểm, phảng phất không khí cũng muốn bị đông lại, Tử Long phải vận nguyên linh bao bọc quanh thân, mới cảm giác tốt hơn một chút.

Trong băng động trống trải không có đồ vật gì, ở trước mắt có một thông đạo dẫn tới phía trước, hơn nữa Tử Long phát hiện, trong băng động không có vật gì phát sáng, nhưng không biết vì sao, nơi này lại sáng sủa như ban ngày, hơn nữa góc cạnh băng nham phản xạ, có thể làm cho bên trong băng động sặc sỡ lóa mắt, lượng lệ phi phàm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Khung cảnh mỹ lệ cũng làm cho Hoa Nạp Đức ngây dại, nhưng khí tức băng hàn khiến cho hắn liên tục lạnh run: “ Đây là…địa phương quỷ gì, thế nhưng lại lạnh như thế, chúng ta…không có chết sao? Thế nào lại…đến nơi đây?”

“ Chúng ta còn sống, đây là năm viên Hỏa tinh hoa Linh Tố Thạch, nếu như dùng xong, ta nghĩ hiện tại không chết cũng không sống được bao lâu.” Tử Long đưa cho Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết mỗi người hai viên Hỏa tinh hoa linh tố thạch nói.

Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết bắt đầu dùng linh tố thạch đặt trong lòng mới cảm thấy đỡ hơn, lại nhìn quanh bốn phía một chút, Hoa Nạp Đức không khỏi suy tư nói: “ Chúng ta rõ ràng là bị nham thạch nóng chảy nuốt hết, thế nào lại đi tới đây?”

“ Ta xem vừa rồi nhất định là một trận pháp mê huyễn, chúng ta nhìn thấy tất cả vốn không có tồn tại, mà là để mê hoặc chúng ta, nếu như không có dũng khí đi qua, ta nghĩ, chúng ta thực sự sẽ chết ở chỗ này.” Ngả Tuyết dùng tay nắm Hỏa tinh hoa linh tố thạch đưa lên mặt sưởi ấm, nhàn nhạt nói.

“ Nếu như thật là mê ảo trận, như vậy trận pháp này thật là đáng sợ, cảm giác như là thật, thế nào ở đây lại gặp nhiều trận pháp như vậy, chúng ta hiện tại nên làm sao bây giờ?” Hoa Nạp Đức dẫm hai chân lạnh giá nói.

“ Chúng ta muốn lui cũng không thể lui, đi về phía trước thôi! Nhưng thật không biết phía trước còn gì đang đợi chúng ta, tất cả phải cẩn thận.” Tử Long nhìn thông đạo không thấy cuối kiên định nói.

“ Tử Long, ngươi không lạnh sao?” Ngả Tuyết nhìn Tử Long đột nhiên hỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK