• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Từ đen mặt, dở khóc dở cười.

"Chị là Công Tử U, người vừa vượt qua phó bản Hang Động Băng Giá cấp độ khó à?"

"..."

Mặt Diệp Từ càng lúc càng đen, không thể nào, chuyện này ngay cả người mới chơi cũng biết sao?"

"Chị, sao chị lại ngồi đây?" Minh Nguyệt Tinh không kiềm được, nhìn Diệp Từ nói với vẻ hưng phấn, hai mắt sáng bừng gần như có thể so được với ánh kim cương lấp lánh. "Trên kênh thế giới ai cũng đang tìm chị đấy."

Diệp Từ suy nghĩ một lúc, không biết phải trả lời cậu ta thế nào đành cười nói: "Đừng nói với ai mình đang ở đây."

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, em sẽ không nói với ai hết. Chị yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật." Minh Nguyệt Tinh vừa gật đầu mỉm cười nhìn Diệp Từ, vừa xoay người chạy đi.

Lần này rốt cuộc cũng có thể chuyên tâm chế tạo tên gỗ rồi...

Hôm nay đúng là lắm chuyện quá, Diệp Từ cúi đầu tiếp tục chế tạo tên gỗ, có điều chưa được hai ba mươi phút đã nghe thấy tiếng bước chân ai đang dồn dập chạy đến. Cô ngẩng đầu lên nhìn, còn ai ngoài Lưu Sướng nữa đây?

Cô nàng chăm chú nhìn Diệp Từ bằng vẻ mặt hớn hở, phơi phới như gió xuân, khiến Diệp Từ rùng mình một cái, lưng nổi đầy da gà.

"Bạn yêu, người ta đến rồi nè, bạn yêu gọi một cái là người ta đến ngay, còn nhanh hơn là cậu triệu hồi sủng vật nữa đó." Lưu Sướng vừa nịnh vừa định chạy đến ôm lấy Diệp Từ, Diệp Từ vội vàng lấy quyển sách kỹ năng ra đưa ngay cho Lưu Sướng, sẵn tiện đẩy cô bạn mình ra.

"Được rồi được rồi, trời nóng gần chết, cậu bớt nói những lời buồn nôn ấy đi."

"Là của cậu thật sao? Không ngờ cậu có thể đánh rơi ra được quyển sách này." Lưu Sướng vừa nhận được quyển sách kỹ năng, lòng vui sướng không kiềm được mà cầm quyển sách lên hôn chụt chụt mấy cái.

Diệp Từ nhìn nhìn sau lưng Lưu Sướng, cô còn chưa kịp xác định xem còn có ai nữa hay không đã nghe Lưu Sướng nói: "Khỏi nhìn, không có ai theo đâu."

"Cậu nghĩ mình là đồ ngốc à? Cậu đóng hết mọi kênh lại nhất định là vì không muốn người khác tìm thấy mình, chẳng lẽ mình điên đến nỗi đi hét cho khắp thiên hạ biết hết sao?" Lưu Sướng cất quyển sách kỹ năng vào túi đồ của mình, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Từ: "Khổng Tước Lam tìm cậu om sòm trong công hội đấy."

"Khổng Tước Lam?"

"Là một cô gái, cô ấy quản lý nhân sự của công hội." Lưu Sướng vừa nói vừa hừ mũi: "Chỉ hơi xinh xinh một chút mà mắt đã mọc trên trời, nói chuyện với bọn mình lúc nào cũng ra vẻ khinh khỉnh."

"Tìm mình làm gì?" Xem cách nói chuyện của Lưu Sướng, không biết cái cô tên Khổng Tước Lam kia đã làm chuyện gì khiến cô nàng thấy bực mình rồi.

"Trăm phần trăm là vì chuyện cậu qua được phó bản Hang Động Băng Giá chứ còn chuyện gì nữa. Lúc tin tức vừa vang lên trên kênh thế giới, mấy người quản lý công hội rõ ràng đều tái mặt, cực kỳ không thoải mái". Lưu Sướng lại hừ mũi nhìn Diệp Từ nói với vẻ tức giận: "Lúc nãy Khổng Tước Lam tìm bọn mình nói chuyện, cái giọng cứ như mình là nữ hoàng ý, nói thế này này 'Công Tử U là người các người mời vào, công hội hiện đang cần tìm cô ta, các người nhanh tìm cô ấy về, bảo cô ấy trình diện ở công hội, chậm trễ tự gánh hậu quả!' "

Nụ cười trên khóe môi Diệp Từ càng đậm thêm, tự gánh hậu quả, bốn chữ này thực có khí phách nữ hoàng nha.

"Cô ấy là người trong ban quản lý công hội, nói thế cũng bình thường." Diệp Từ chẳng để ý lắm đến những lời nói của Khổng Tước Lam, cô chỉ hơi nhíu mày, nhìn Lưu Sướng hỏi với vẻ khó hiểu: "Chuyện này có gì đâu mà cậu phải bực?"

"Thế mà còn không bực sao? Cậu xem Dịch Thương ý, chẳng khác gì một đứa tay sai, Khổng Tước Lam nói cái gì cậu ấy cũng hùa theo. Bị điên sao, trước giờ chưa từng gặp con gái chắc." Lưu Sướng càng nói càng tức giận, gương mặt bắt đầu đỏ ửng.

Diệp Từ không bình luận thêm gì về vấn đề này, cô biết rõ Lưu Sướng ít nhiều gì có chút tình cảm với Dịch Thương, có điều cô nàng vẫn chưa phân biệt được đấy là tình cảm nảy sinh do gắn bó từ thuở bé, là một dạng của tình thân hay thực sự là tình cảm giữa nam và nữ. Thế nên nếu cô nàng chưa phân biệt được rõ ràng thì Diệp Từ dĩ nhiên sẽ không đứng bên ngoài nói linh tinh làm bạn mình phải xấu hổ, cô chỉ nhẹ nhàng an ủi vài câu mà thôi.

"Tiểu Từ, cậu chẳng bực chút nào sao? Để cô ta nói cậu như vậy mà được?" Diệp Từ càng an ủi, Lưu Sướng lại càng bực hơn, càng lúc càng phát triển theo xu hướng muốn thay bạn mà báo thù.

Diệp Từ chớp mắt: "Cô ta với mình là người xa lạ, sao mình lại phải bực mình vì mấy câu nói vớ vẩn ấy? Chẳng lẽ cô ta bảo mình tự gánh lấy hậu quả thì mình sẽ phải tự gánh hậu quả thật sao? Huống chi có hậu quả gì đâu chứ?" Mặc dù Diệp Từ đã thay đổi khác xưa, nhưng bản tính thực sự của cô vẫn là hai chữ 'lạnh lùng' ấy, ngay từ đầu cô đã chẳng quan tâm đến chuyện Khổng Tước Lam nói gì cô, càng không để ý đến nó làm gì, dĩ nhiên sẽ chẳng có chuyện vì nó mà tức giận.

"Cậu nghĩ thoáng như thế cũng tốt." Lưu Sướng thở dài mấy cái, có điều hình như cô lại vừa nhận được tin gì đó, cô xoay người đối mặt với Diệp Từ, nói: "Công hội gọi mình đi đánh phó bản, mình đi trước đây."

"Chẳng phải cậu không thích làm mấy chuyện đánh nhau cực nhọc ấy sao?"

"Vì có tính DKP, mỗi lần đi 80 người, đánh một phó bản thì được ghi nhận 2 điểm, mỗi điểm được thưởng 100 đồng, chứ nếu làm không công thì ai rảnh mà đi chứ!" Lưu Sướng vui vẻ nói: "Trước giờ mình chưa từng kiếm được tiền trong game, coi như không nhận được trang bị cũng có tiền mà tiêu vặt, đúng không?"

*DKP ( Dragon kill point ) là 1 phương thức tính toán thể hiện sự đóng góp của mỗi thành viên trong 1 nhóm khi cùng tham gia 1 việc nào đó.

Tính tình Lưu Sướng trước giờ là vậy đó, nhanh giận cũng nhanh nguôi, thế nên từ nãy đến giờ Diệp Từ không hề cảm thấy lo khi thấy cô nàng tức giận dữ dội như vậy.

"Cậu ngoan ngoãn trốn ở đây đi, mình sẽ không nói cho ai biết vị trí của cậu đâu." Lưu Sướng vừa nói vừa chào tạm biệt Diệp Từ, đi về phía NPC chuyên chở, lát sau liền biến mất.

Khi Lưu Sướng đi khỏi dường như cũng mang đi theo tiếng ồn ào huyên náo tại đây, không còn ai đến tìm Diệp Từ nữa, Diệp Từ vô cùng hài lòng tận hưởng sự an tĩnh này, chăm chỉ mà chế tạo tên.

Vài ngày tiếp theo Diệp Từ cũng không mở lại kênh trò chuyện cá nhân hay kênh trò chuyện chữ, càng không đến nơi đóng quân của công hội. Mỗi ngày cô đều đặn đến phó bản Hang Động Băng Giá luyện cấp vài chục lần, tất cả thời gian còn lại thì dùng để chế tạo tên, thoáng cái độ thuần thục của kỹ năng chế tạo tên đã đạt đến 35,2%, sau đó liền dừng lại mà không tiếp tục tăng thêm nữa.

Xem ra cô có dành thời gian chế tạo tên nữa cũng khó mà có thể tăng độ thuần thục của kỹ năng lên nữa, chỉ có thể đi tìm thêm công thức chế tạo tên khác mà thôi.

Tuy hai ngày nay, Diệp Từ chủ yếu tập trung chế tạo tên và luyện cấp ở Hang Động Băng Giá nhưng không phải những chuyện khác đều không có tiến triển, ví như kỹ năng Thải Tập Thuật (kỹ thuật thu gom) đã đạt đến bậc sơ cấp, hiện giờ cô đã có thể thu thập được hai loại dược thảo kháng hỏa - Hỏa Long Thảo, và kháng băng - Lăng Giác Hoa.

Hai loại thảo dược này có rất nhiều ở Hang Động Băng Giá cấp độ khó, mỗi ngày Diệp Từ dẫn lão Tam dạo chơi trong phó bản, vừa luyện cấp vừa hái thảo dược, cuộc sống coi như khá là thoải mái.

Ngay khi kỹ năng thu gom, chế dược, lột da và nấu nướng của Diệp Từ đạt đến bậc sơ cấp thì ngày khai giảng đại học rốt cuộc cũng đến.

Diệp Từ thức dậy thật sớm, thay quần áo rồi với tay lấy balo đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc từ hôm qua, đi đến trường.

Cái cảm giác này thật là kỳ lạ, tuy rằng cô trùng sinh trở về mười năm trước, nhưng do mỗi ngày cuộc sống của cô gắn liền với trò chơi vận mệnh, nên bản thân cô không cảm thấy khác biệt nhiều lắm so với ngày trước. Có điều hiện giờ lại không giống vậy nữa.

Bởi vì thời điểm trùng sinh trở về, cô đã tốt nghiệp đại học rất lâu rồi. Hiện giờ cô với linh hồn 28 tuổi lại một lần nữa bước vào ngưỡng cửa đại học, làm sao lại không thấy bất an lo lắng được.

Thành tích học tập của Diệp Từ vốn không tồi, cộng thêm hôm thi đại học làm bài đặc biệt tốt, nên đã thi đậu vào trường đại học tốt nhất thành phố - đại học D, việc này đã làm Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan vô cùng vui mừng, cả hai đều cho rằng phước đức mấy đời tổ tiên của mình đều đã dùng hết lên người Diệp Từ.

Vì Diệp Từ thuê nhà ngay cạnh trường đại học D nên sáng sớm hôm nay cô lên đường khá là thoải mái, chẳng cần mang gì nhiều, thời gian cũng không tốn bao nhiêu, ngay cả việc bố mẹ đưa đến trường buổi đầu cũng được giản lược.

Ngay chỗ tiếp đón học sinh mới có rất nhiều học sinh các lớp trên, ai ai cũng nhiệt tình hướng dẫn nên thủ tục báo danh của Diệp Từ được hoàn thành vô cùng nhanh chóng, thoáng cái cô đã đến được phòng học của lớp mình.

Đại học D nổi tiếng là một ngôi trường tốt, khắp nơi đều là mảng cây xanh tươi tốt um tùm, không khí tươi mát, lầu học khang trang, nếu không có cái bảng đề tên đại học có khi còn lầm tưởng đây là một công viên cây xanh ý chứ.

Khi Diệp Từ vào lớp, giáo sư chủ nhiệm vẫn chưa đến, trong lớp chỉ toàn các sinh viên mới ngồi thành từng nhóm trò chuyện rộn rã.

Đại học D xếp hạng khá cao trong số các đại học nổi tiếng trên cả nước, hàng năm các sinh viên mới đỗ vào đây có thể nói là từ bốn phương tám hướng, ngũ hồ tứ hải, hôm nay là lần đầu mọi người gặp mặt nhau khó tránh khỏi màn giới thiệu làm quen. Tính ra hôm nay Diệp Từ có thể xem là đến muộn, những bạn học khác của cô phần vì ở xa, phần vì muốn sớm làm quen với môi trường mới nên đa số đều đã đến từ một tuần trước, rất nhiều người đã sớm 'quen nước quen cái'. Cô không ở ký túc xá, sống ở bên ngoài trường, hôm nay mới đến lần đầu tiên nên dĩ nhiên có rất nhiều bạn học nhìn cô với ánh mắt tò mò.

"Mình là Phương Tô Tô phòng 612, cậu ở phòng bao nhiêu, ký túc xá nào thế? Sao mình chưa từng thấy bạn?" Diệp Từ vừa tìm được một chỗ trống, ngay lập tức liền có một bạn nữ quay sang chào hỏi cô.

Diệp Từ nhìn cô gái vừa chào mình, lòng ngổn ngang cảm xúc.

Phương Tô Tô trước đây từng là một trong những người đối xử với cô rất tốt, bất kể chuyện gì cũng tốt với cô, vậy mà cuối cùng chính tay cô lại làm tổn thương cô ấy, hại cô ấy nản lòng mà bỏ đi đến nơi đất khách quê người.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi.

"Mình là Diệp Từ, nhà mình ở gần đây nên mình không có ở trong trường." Diệp Từ mỉm cười rạng rỡ, chủ động đưa tay ra.

"À tiếc thế, nếu mình ở cùng ký túc xá thì tốt quá." Phương Tô Tô vốn là một người cởi mở, vừa nói được mấy câu với Diệp Từ đã ôm hết tập sách đến ngồi cạnh cô.

Hai người tuy mang tâm trạng bất đồng nhưng đều chung một cảm giác chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, từ vài câu xã giao đã nhanh chóng thăng thành trò chuyện rôm rả.

"Các bạn học, các bạn học!"

Bỗng nhiên một tiếng nói to vang lên cắt ngang những lời trò chuyện của các sinh viên, phía trên bục giảng không biết từ lúc nào đã có ba bốn học sinh, dẫn đầu là một nam sinh mặc áo thun màu xanh đậm, tóc đen, đôi mắt màu đen bừng sáng đầy vẻ thông minh, gương mặt tươi cười điềm đạm.

"Chúng mình là người của Tranh Phong xã đoàn, mình là phó đoàn trưởng Tần Sở Nhược. Có lẽ rất nhiều bạn đang tự hỏi Tranh Phong xã đoàn là gì? Mình xin trả lời, Tranh Phong xã đoàn là một đội ngũ được thành lập từ nhiều năm trước với mục đích tạo ra một nơi cho các sinh viên của đại học D cùng sinh hoạt, tham gia các trò chơi đoàn thể."

Cách nói chuyện lẫn giọng nói của Tần Sở Nhược đều khá là mạnh mẽ, mang đến cho người nghe một cảm giác hấp dẫn, lôi cuốn, bất tri bất giác ai ai cũng đều bị cuốn vào những gì hắn đang giảng giải: "Chúng mình đã từng tham gia trò "Thương Hải Online", Dị Giới Online", lập được nhiều thành tích lớn dưới cái tên công hội Chiến Thiên Hạ, công hội này của chúng ta đứng hàng thứ mười hai trong số những công hội lớn trên cả nước..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK