Tửu lâu bọn ta ghé vào đúng là không tệ chút nào. Cung cách phục vụ, bài trí, thức ăn đều là hàng thượng đẳng. Khó trách lọt vào mắt của Mặc Tố Tố. Thế mới biết, hóa ra tỷ muội Diệp Lan, Diệp Ngôn là con cháu họ Diệp, phú thương số một số hai Phú An. Thời đại này cũng không tồn tại chuyện khinh thường phú thương, vì thế Diệp gia giàu có cũng được xếp vào hàng quyền quý Kinh thành.
Phải nói buổi dạo phố hôm nay cực kì thú vị, nhờ vậy mà ta cũng ngộ ra không ít đều. Ví như gian tình giữa Diệp Lan và Lâm Minh Dương, sự kì lạ của Phùng Thanh Hiên, Mặc Tố Tố. Còn có cái gọi là hiền thục lương thiện của Liễu Khinh Yên. Tất nhiên, khôngthiếu sự cao sang trong địa vị của An Mộc Thanh. Không nhiều không ít, đủ để ta vận động não ah.
Trước tiên nói về mấy vị bạn hữu của Khinh Yên biểu tỷ đi, tinh ý là có thể nhận ra mâu thuẫn giữa bọn họ. Thế nhưng nếu đã có mâu thuẫn, vậy sao còn tụ lại một nhóm xưng là bạn bè thân thiết? Chỉ để đâm chọt nhau thôi ư? Lẽ thường sẽ là không. Có khi đây là vấn đề của gia tộc cũng không chừng. Aiz . . . Ta nghĩ mớ rắc rối này ta không nên trêu vào, như vậy thì cứ để nguyên đấy đi.
Còn về danh tiếng của Liễu Khinh Yên, ta nghĩ ta rốt cuộc đã tìm ra đáp án rồi. Tài nữ hiền thục đoan trang Phú An không thiếu, nhưng vị trí tài nữ đệ nhất vẫn luôn là Liễu Khinh Yên ngồi. Chuyện này không hề bất hợp lí chút nào, bở lẽ, đối với bạn bè tốt, đối xử tốt lại là chuyện bình thường, nhưng đối với hồ bằng cẩu hữu thì sao? Thậm chí là kẻ thù thì sao? Hiếm có ai vẫn giữ tâm thái ung dung dịu dàng đứng trước họ như Liễu Khinh Yên vậy. Nãy giờ ngồi đây, tính sơ sơ cũng có mấy bận không khí tỏa mùi thuốc súng, đấy còn chưa kể giáo mâu đâm chọt tùy lúc nữa. Ở trong hoàn cảnh thế mà Liễu Khinh Yên vẫn phảng phất như không dính chút khói lửa nhân gian, không hề chĩa mũi nhọn cho ai, còn thường hay dời đề tài để không khí bớt căng thẳng. Ta chắc chắn nàng ta hiểu rõ ẩn tình, nhưng lại cứ giả như không biết gì. Thiết nghĩ, trong hoàn cảnh tranh đấu loạn xạ như vậy mà Liễu Khinh Yên vẫn "giữ thân trong sạch" thì cái danh ôn nhu thiện lương của nàng không ngoa chút nào.
Ta tấm tắc khen ngợi một hồi, chọn nàng làm đồng minh quả đúng không sai mà!
Aiz . . . Lại phải thở dài, nói đi nói lại, ta thật không hiểu vì sao trong nguyên tác Liễu Khinh Yên lại bị miêu tả đến não tàn như vậy. Ở Hoa Dung có gì đặc biệt có thể biến "não dài" thành "não ngắn"? Cái này gọi là nhân tố bí ẩn sao? Lại có một thứ cần phải tìm hiểu ah.
Về nhân tố bí ẩn. . . vậy thì phải kẻ đến tên họ An có tác phong của lưu manh kia. Trong một đám quyền quý hành vi cử chỉ luôn chuẩn mực cao sang, mà hắn, lại cứ thoải mái tùy ý như. . . như sao ta? À , giống như đang đi nhà xí ở nhà mình vậy! Thật là cá nhân nổi bật.
Ta đăm chiêu suy tư, gia tộc của An Quốc Hầu, rốt cuộc có địa vị như thế nào? Nhìn cảnh mọi người đều trong vô hình hiện ra vẻ kính sợ hoặc nịnh hót hắn, tâm hồn hiếu kì của ta vô cùng xao xuyến ah ~
Mang tâm trạng xao xuyến xử lý xong bữa cơm trưa cùng các công tử tiểu thư kia, ta tự nhiên đặt đũa xuống, đứng dậy cáo biệt. À, thật ra cũng không đơn giản như thế, bị giữ lại, bị rủ rê, bị dụ dỗ đều có cả. Nhưng Tạ Lan Như cảm giác không khí xung quanh mấy người này quá khó chịu, ta thì không muốn ở lâu cùng họ để sinh rắc rối, vậy nên mọi trách nhiệm đều giao cho Liễu Khinh Yên. Nàng ta ở sau đoạn hậu, ta và Tạ Lan Như ăn uống no say cong chân ra về. Đổi lại là bọn người Phùng Thanh Hiên cứ phóng ánh mắt tiếc nối dõi theo cả đoạn đường.
Ta đưa tay chỉnh lại tóc mái, trong lòng ai oán. Diễn xuất thôi mà, có cần nhập tâm thế không? Ta thật hẹn khi không bằng người mà!
Úi chà ~ Vai quần chúng đã như thế thì nữ chính của chúng ta sẽ lợi hại cỡ nào đây? Bổng chốc . . . ta thấy nguy cơ đầy mình . . .
Lúc đi là đi bộ, nhưng lúc về hơi rắc rối, phải đi xe ngựa. Bánh xe lạch cạch lăn đến trước cổng phủ Thượng Thư, ta đưa tay vẫy vẫy tạm biệt Liễu Khinh Yên. Bánh xe lại lạch cạch lăn đến chỗ Hoàng cung, ta tiếp tục chào tạm biệt Tạ Lan Như. Đích đến cuối cùng của xe ngựa đáng thương giờ chỉ còn Thiên Hoa Quận chúa phủ cách đây chưa tới một khắc. Ta vốn định buông màn xe híp mắt dưỡng thần một chút, nhưng đột nhiên, phía xa xa vang lên tiếng ồn ào. Lòng ta mặc niệm mấy chữ "Có biến . . ." xong liền nhiều chuyện nhắc lên màn xe ló đầu ra hóng hớt.
Quả nhiên thật sự có biến.
Chỉ thấy bên kia có chiếc xe ngựa một màu đen huyền, thị vệ bao la đứng xung quanh đang có vẻ khá manh động. Nhìn theo ánh mắt bọn họ, ta liền thấy trong cổng Hoàng cung lao ra một bóng đen, bóng đen còn mang cây kẹo bông gòn màu hồng phấn.
Ách! Ngại quá, nhầm lẫn rồi. Hẳn vì ta thèm kẹo bông gòn quá nên trông gà hóa cuốc. Thật ra nam nhân ăn mặc như đi viếng tang hay trộm mộ gì đó ở đằng kia đang bế một nữ nhân áo hồng, váy hồng, một cây màu hồng tiến về xe ngựa. Tốc độ hắn quá nhanh nên làm ta có chút hoa mắt. Đến khi nhìn rõ, nam nhân kia đã bế nữ nhân vào xe ngựa, từ bên trong hét lớn: "Về phủ!"
Tiếng nói ôi mới lãnh khốc làm sao ah.
Mãi cho đến khi đoàn xe ngựa đi xa, phu xe của ta mới hồi thần quay đầu lại đây. Ta nhướng mày với hắn, hỏi: "Ngươi biết bọn họ là ai không?"
Tên phu xe ngóng trông về hướng kia một lát mới đáp: "Bẩm Quận chúa, là xe ngựa của Hiển Vương phủ ạ."
Ta nhìn theo hướng đó bĩu môi, gật đầu với phu xe bảo hắn đánh xe về. Ai ngờ phu xe còn chưa kịp vung roi, bên cạnh lại có biến.
"Hiển Vương đúng là Hiển Vương, đi đến đâu cũng hoành tráng như thế!" Giọng nói không mặn không nhạt vang lên, ta nhận ra là của An Mộc Thanh.
Hai mắt ta trợn ngược, sao lại gặp tên không có phong cách phẩm vị này nữa? Hắn chẳng phải đang ở cùng với bọn Phùng Thanh Hiên sao?
"Quận chúa, trùng hợp nha . ."
"Chào An Thế tử." Ta cảm thấy dùng thái độ không mặn không nhạt giống như Liễu Khinh Yên là tốt nhất. Không tiếng động chặn miệng hắn!
Đoán chừng là hành động của ta có hiệu quả, An Mộc Thanh nhàm chán quay lưng đi, bỏ lại một câu: "Tại hạ có việc, xin đi trước." lời vừa dứt bóng người cũng khuất xa theo.
Ta bấy giờ mới để y thấy . . . An Mộc Thanh hình như . . . là - đi - bộ - tới! Đảo mắt một vòng, ta khẳng định không có thêm chiếc xe ngựa nào nữa! Mắt tiếp tục ta trợn ngược vì sự dư hơi của tên đấy.
Tráng sĩ à, ngươi có biết từ tửu lâu kia đến đây đi xe ngựa mất bao lâu không? Có thể thong thả đi bộ đến, hắn quả là rãnh việc không có gì làm, hơn nữa còn có lòng kiên nhẫn rất to lớn nữa chứ. Ta thật khâm phục!
Có điều ta lúc này lại không biết mình lại gặp đúng một đại cực phẩm, không thích ngồi phương tiện di chuyển nhiều, chỉ thích từ tốn lết thân tập thể dục đi từng bước thế này. Và một ngày đẹp trời không xa, ta chính là bị sở thích khác lạ này hại xém chết. Nếu ta mà sớm biết, ta nhất định sẽ chặt gãy hai chân hắn từ đầu!
Quay lại hiện tại, khi An thần kinh đã thong thả khuất bóng sau cổng Hoàng cũng, ta mới buông màn dựa lưng vào thành xe ngẫm nghĩ. Để đoán xem . . . ngày hôm nay có lẽ là ngày Hoàng hậu ra tay đối phó nữ chính Hoa Dung, còn Hoa Dung thì cũng đã diện kiến nam phụ Đông Phương Tĩnh. Bởi vì ta khẳng định, bóng hồng lúc nãy Quân Thiên Sách ôm đi chắc chắn là Hoa Dung.
Vì sao á? Đơn giản, hãy xem như Quân Thiên Sách bị bệnh ưa sạch sẽ, mà Hoa Dung trong đám nữ nhân hắn xem như cây vi khuẩn lại là cái bánh duy nhất đã được tuyệt trùng. Quân Thiên Sách không ôm nàng ta thì sẽ ôm ai chứ? Trong nguyên tác nói thế á!
Cơ mà . . . ta đột nhiên nảy ra một thắc mắc. Nói như nguyên tác, vậy đám tiểu thiếp trong phủ Hiển Vương tính làm sao ah? Chẳng lẽ cũng là bánh tuyệt trùng? Không! Đã nói Hoa Dung là cái bánh tuyệt trùng duy nhất trong truyện mà. Thế thì chẳng phải trước khi Hoa Dung đến, ngày nào Quân Thiên Sách cũng cùng với mấy cây vi khuẩn, chơi XXOO??
Đây hẳn lại là một nhân tố bí ẩn .....