Ánh sánh lạnh lẽo từ thanh đao sáng rực. Lưỡi đao sắc bén bổ xuống từ trên đầu.
Ngay khi lưỡi đao kia sắp chạm vào ta linh hoạt nghiêng người né tránh. Hành động quá nhanh làm cho mấy sợi tóc mai bên tai bên lên, chạm vào lưỡi đao lập tức đứt lìa mà rơi xuống.
Tên đó không ngờ ta có thể né tránh. Hắn hơi kinh ngạc chưa kịp phản ứng. Nhân lúc đó ta đưa chân đạp vào tay cầm đao của hắn. Đau đớn khiến hắn lỏng tay ra, thanh đao rơi xuống được ta nhanh chóng bắt lấy. Lưỡi đao sắc bén chuẩn xác xẹt qua cổ hắn. Tên đó không thể tin trừng lớn mắt ngã xuống.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh. Một loạt động tác của ta lưu loát liền mạch khiến Sương Nhi ben cạnh không kịp phản ứng. Máu văng lên cả y phục và mặt nàng.
Ta xoay qua quát với Sương Nhi còn đang thất thần:" Xuống xe!"
Ta đã giết một tên trong số chúng thì đương nhiên tên khác sẽ tiếp tục đến.
Bọn thị vệ thân mình còn chưa xong huống chi là lo cho ta. Ta dĩ nhiên phải tự lực cánh sinh.
Lúc nhỏ ta bị thất lạc cùng cha mẹ. Sống một khoảng thời gian dài ở cô nhi viện, nhiều lần đánh nhau khiến phản ứng của ta đặc biệt nhanh. Thêm việc được học võ từ khi cấp 2 đến lớn, trước khi xuyên không ta chính là đai đen karate đấy.
Ở cổ đại người có khinh công nội công này nọ ta đánh không lại nhưng vài chiêu bảo mạng thì không thành vấn đề. Kiếm đạo của ta ở kiếp trước cũng không phải là học để trưng bày đâu.
Đỡ một kiếm của tên " thổ phỉ" đối diện, ta lùi nhanh về sau. Khóe môi không khỏi trào ra tia máu. Nội công cổ đại a, không thể xem thường chút nào. Chỉ đỡ một kiếm mà đã chật vật thế đấy.
Lại một tên nữa đến. Bọn này dùng đều là sát chiêu a. Rõ ràng là sát thủ. Đao trong tay thật không hợp dùng. Vì vậy ta ném nó về phía tên lúc nãy. Cổ tay chợt động, chủy thủ ta lén giấu lúc chuẩn bị lên đường vững vàng trên tay. So với kiếm thuật thì cận chiến vẫn là chuyên môn của ta hơn.
Bọn này hình như biết rõ ta là Quận chúa thì càng muốn giết ta hơn. Bây giờ không phải lúc suy nghĩ kẻ đứng đằng sau là ai. Tính mạng có giữ được thì mới nói những chuyện khác được chứ.
Vào cái lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, ngươi nghĩ còn chuyện gì bi thống hơn nữa a? Phải! Lão nương ta cư nhiên vấp phải váy mình.
Ta nguyền rủa tên khốn nào may ra cái bộ váy này!
Ôi vào lúc này chẳng phải nên có một anh hùng lao ra cứu nữ chính sao? Có điều ta lại là nữ phụ a. Anh hùng làm sao đến lược ta a. Bất quá vẫn là có người cứu ta nha!
Từ đâu bay đến một ngọc bội đánh thẳng vào cadi tay cầm đao sắp chém chết ta kia.
Bóng người lướt nhanh từ không trung xuống. Vững vàng ôm lấy eo ta rồi vụt người bay đến chỗ cách xa cuộc chiến.
Lúc này ta mới có cơ hội nhìn ân nhân của ta cận cảnh. Gương mặt tuấn tú, làn da trắng mịn khiến người ghen tị. Nhưng tên này đẹp mà không mất vẽ anh khí. Liếc sơ là phân biệt trống mái rõ ràng.
Khóe môi hắn hơi cong. Cười như không cười nhìn ta nói:" Xin hỏi Quận chúa đã nhìn đủ?"
Mịa nó! Chiếm hết tiện nghi của lão nương rồi mà còn ở đó nói mát!
Tình huống bây giờ là hắn ôm ngang ta. Một tay vòng qua ôm hai gối; tay còn lại vòng qua ôm lấy tay ta. Tay hắn xiết chặt cũng thật là đau a.
Hôm nay ta mặc bộ xiêm y có cổ rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Quan trọng là giờ phút ta dưới góc độ của ta có thể nhìn cả vào bên trong đó.
Mặc kệ ngươi có nhìn thật không nhưng ta cứ khẳng định ngươi là sắc lang đó!
Ta thật cảm thương cho số phận mình a! Nữ chính gặp đều là chính nhân quân tử nhưng ta thì sao chứ? Thật bi ai!
Nếu như đặt hoàn cảnh này vào nam nữ chính thì...
Nữ tử nâng mặt nhìn gương mặt tuấn lãng gần trong gang tắc kia, khẽ mở miệng:" Chàng đã đến"
Là câu khẳng định. Không phải nghi vấn.
Nam tử cong môi nhìn người ngọc trong lòng:" Ta sẽ không bao giờ xa nàng nữa!"
Nữ tử cười hạnh phúc. Nam tử cuối đầu dần xuống, lúc cánh môi hai người sắp chạm vào nhau...
Stop! Dừng lại a! Thật xin lỗi! Ta lại lạc đề.
Tình tiết bây giờ là giữa nữ phụ não tàn và vai quần chúng vô danh.
Vì vậy, phối hợp với kịch bản, ta sẽ đọc câu thoại như sau:" Ngươi buông ta ra!" Giọng ta lạnh tanh, vô cảm; bao gồm hàm ý không cho người chống lại.
Tên kia cũng không lằng nhằng. Hắn "nhẹ nhàng" để ta xuống bằng cách... buông tay ngay và lập tức.
Mịa mi! Lưng ta chắc gãy mất tám cái xương sườn!