Mục lục
[Dịch] Kiếm Đạo Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Diệp tiểu tử, ngươi tuy rằng là thiên tài được Long Vương coi trọng. Nhưng nếu một ngày ngươi còn chưa trở thành Vương giả Sinh Tử Cảnh, tốt nhất không nên quá kiêu ngạo.

Vũ Văn Kim âm lệ nhìn chằm chằm Diệp Trần, trong ánh mắt ẩn chứa tinh thần áp lực cường đại.

Diệp Trần không để ý đối phương uy hiếp:

- Kiêu ngạo? Có vẻ như chỉ có Vũ Văn gia tộc ngươi mới xứng với từ này. Phụ tử các ngươi ba người chưa bao giờ nghĩ tới hành vi của chính mình là kiêu ngạo sao?

- Làm càn!

Vũ Văn Kim hiện tại hận nhất là Long Vương coi trọng Diệp Trần, dẫn đến đối với Long Thần Thiên Cung cũng có chút oán hận. Nếu như không có Long Vương, không có Long Thần Thiên Cung, hắn muốn giết Diệp Trần tựa như giết chó, đâu cần hao tổn tâm tư, ngăn cản đối phương.

- Thiên tài rất dễ chết, ngươi tốt nhất là cẩn thận một chút.

Trầm thấp nói một câu, Vũ Văn Kim lướt xuống phía dưới quảng trường.

Diệp Trần và Mộ Dung Chỉ Thủy liếc nhau, cũng lướt xuống dưới.

Vương Thạch và Nham Khuê thấy Diệp Trần trở về, đều ngừng tay. Bốn phía bọn họ có mấy người căm tức nhìn hai người, đều chịu một vài vết thương nhẹ.

- Diệp sư đệ, ngươi không sao chứ?

Vương Thạch dò hỏi.

Diệp Trần lắc đầu:

- "Đa tạ hai vị sư huynh ra tay tương trợ.

- Hắc hắc, chúng ta là sư huynh đệ mà!

Vương Thạch cười nói.

Bên cạnh, Nham Khuê nhổ một ngụm nước miệng lên mặt đất, nói:

- Phi, Vũ Văn lão cẩu này thật không biết xấu hổ, nhi tử đánh không lại ngươi, liền tự mình ra trận.

Diệp Trần thâm trầm nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, nói với Vũ Văn Kim:

- Vũ Văn Kim, còn nhớ rõ ước định lúc trước không? Hiện tại giải bỏ bí pháp cấm chế trên người nàng.

- Hừ, ta tự nhiên nhớ kỹ.

Nhiều người như vậy ở đây, Vũ Văn Kim da mặt có dầy, cũng sẽ không nuốt lời, bằng không chỉ cần vài ngày, hành vi của hắn sẽ truyền khắp Cổ Lam Vực, thậm chí là các vực khác.

Liếc mắt nhìn Vũ Văn Dã đang hôn mê, Vũ Văn Kim đi tới phía sau Mộ Dung Khuynh Thành, bàn tay hư không nhấn một cái, một kim sắc quang đoàn tiến vào cơ thể nàng.

Ưm!

Hừ nhẹ một tiếng, Mộ Dung Khuynh Thành khôi phục thần trí.

Nhấc vải đỏ trên đầu ra, Mộ Dung Khuynh Thành thấy Mộ Dung Chỉ Thủy và Diệp Trần, trên mặt hiện lên vui mừng:

- Phụ thân, Diệp Trần.

Mộ Dung Chỉ Thủy vội vàng nói:

- Khuynh Thành, bọn chúng không làm gì con chứ?

Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu.

- Đúng rồi, mẫu thân con đâu?

Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày nói:

- Con bị phong bế chân nguyên và thần trí, mẫu thân bị một nữ nhân Vũ Văn gia tộc mời đi.

- Một nữ nhân.

Mộ Dung Chỉ Thủy tựa hồ nghĩ đến cái gì.

Ánh mắt từ trên người phụ thân dời đi, Mộ Dung Khuynh Thành nhìn về phía Diệp Trần. Lúc trước tuy rằng nàng bị phong bế hành động và năng lực nói chuyện, nhưng vẫn có thể nghe được, cảm nhận được. Tất cả hành động của Diệp Trần, nàng đều rõ ràng. Lúc Vũ Văn Kim xuất thủ đối phó Diệp Trần, nàng thập phần sốt ruột.

Diệp Trần cười với Mộ Dung Khuynh Thành, đang muốn nói chuyện thì có thanh âm của nữ nhân truyền tới, thập phần thanh thúy.

- Chỉ Thủy!

Ở một góc kiến trúc cách đó không xa, hai tuyệt mỹ nữ tử dắt tay nhau đi tới. Một người bên trái mặc lục sắc y phục, khí chất quý phái, tuổi chừng ba mươi tám, ba mươi chín. Người bên phải mặc hoàng sắc y phục, dung mạo không kém người kia, bất quá kém phần quý phài, thêm phần thanh lệ, người lên tiếng chính là nàng.

Nhìn thấy người sau, Mộ Dung Chỉ Thủy giật mình.

- Nhan Tâm Nhi!

Hắn sẽ không quên nữ nhân này. Nàng từng là nữ tử mà hắn yêu nhất. Vừa liếc mắt, hắn liền nhận ra, hít sâu một hơi, trong lòng Mộ Dung Chỉ Thủy rất phức tạp.

Đối diện, trên mặt Vũ Văn Kim lộ ra tia cười nhạt.

- Đây là bạn gái trong mối tình đầu của Mộ Dung bá sao?

Ánh mắt Diệp Trần rơi vào trên người hai nữ tử này, rất dễ nhận ra mẫu thân Mộ Dung Khuynh Thành là ai. Hai người dù sao cũng là quan hệ mẹ con. Bất kể là dung mạo hay khí chất đều có chút tương tự. Đây là vô pháp che giấu, biết mẫu thân Mộ Dung Khuynh Thành là ai, thì thân phận người còn lại không cần nói cũng biết.

Tô Như Tuệ thấy biểu tình của Mộ Dung Chỉ Thủy, hơi bĩu môi, bất quá cũng không nói gì, cùng Mộ Dung Khuynh Thành đứng cạnh nhau, thấp giọng nghị luận.

- Nhiều năm như vậy, ngươi có khỏe không?

Gần ba mươi năm qua, Mộ Dung Chỉ Thủy vẫn muốn nói những lời này, ngày hôm nay rốt cục có cơ hội nói ra. Chẳng qua không biết vì sao, khi hắn nhìn thấy đối phương, lại không muốn nói những lời này, nói ra chỉ là hành động vô ý thức.

Nữ tử tên Nhan Tâm Nhi trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.

Trên mặt Mộ Dung Chỉ Thủy lộ ra dáng tươi cười khổ sáp, nói:

- Tốt, quả thật khỏe là được. Ta cũng không có gì tiếc nuối, cùng ngươi chia tay, ta hết sức thống khổ, thẳng đến Như Tuệ xuất hiện trước mặt ta.

Nghe Mộ Dung Chỉ Thủy nhắc tới mình, Tô Như Tuệ có chút vui vẻ, giả vờ không nghe được. Cùng Mộ Dung Khuynh Thành vừa nói chuyện, cái lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng.

Nghe vậy, Nhan Tâm Nhi có chút không được tự nhiên. Nhưng một chút không được tự nhiên này lại khiến Diệp Trần chú ý. Hắn từ đó thấy được bất mãn, ghen ghét cùng với phẫn nộ, cùng vẻ bề ngoài thanh lệ của nàng khác biệt, phá hư mỹ cảm.

Liếc mắt nhìn Mộ Dung Chỉ Thủy, Diệp Trần thầm nghĩ:

- Bá phụ, bạn gái mối tình đầu của ngươi e là đã thay đổi.

- Đệ muội, đây là cháu dâu tương lại của ngươi, tên là Mộ Dung Khuynh Thành.

Lúc này, Vũ Văn Kim đột nhiên nói chuyện, hắn gọi Nhan Tâm Nhi là đệ muội, là bởi vì lúc trước Nhan Tâm Nhi gả cho Nhị đệ Vũ Văn Hùng của hắn hiện đang không ở trong gia tộc, mà đã ra ngoài làm việc, phải hai ba tháng sau mới có thể trở về. Nguyên bản khi đó Vũ Văn Dã mới thành hông, thế nhưng lại tổ chức sớm ba tháng.

Nhan Tâm Nhi đưa ánh mắt từ Mộ Dung Chỉ Thủy dời đi, rơi vào trên người Mộ Dung Khuynh Thành đang đứng chung với Tô Như Tuệ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc tán thán. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Thành, không thể không nói, dung mạo cùng khí chất của nữ nhân này đương đại hiếm thấy. Cùng nàng tương đương hẳn là có, nhưng siêu việt thì nàng chưa thấy qua, cũng chưa từng nghe nói tới. Huyền Hậu có thể sẽ siêu việt nàng, nhưng Huyền Hậu dù sao cũng là Vương Giả Sinh Tử Cảnh.

Đây là nữ nhi của nàng cùng Chỉ Thủy!

Nhan Tâm Nhi nhếch miệng, lập tức cười nói:

- Đại ca, Tiểu Dã phúc khí không sai. Không ngờ có thể có được một vị hôn thê tuyệt thế như vậy. Sánh đôi cùng Tiểu Dã đúng là trai tài gái sắc. Ta đây làm Nhị thẩm cũng vui mừng cho hắn, được rồi, hôn lễ vì sao không tiếp tục tiến hành?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK