Mục lục
[Dịch] Kiếm Đạo Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái này!

Mọi người tựa hồ có chút minh bạch ý tứ của Bắc Minh Huy.

Bắc Minh Huy lại nói:

- Quả thật, Diệp Trần nửa năm trước so với Độc Cô Tuyệt càng thêm huy hoàng, thêm chói mắt, nhưng trước khác nay khác, Độc Cô Tuyệt đã dần đuổi theo phía sau, cho dù thực lực tổng hợp không bằng Diệp Trần, chỉ cần hắn xuất ra đao chiêu mạnh mẽ kia, đánh bại Diệp Trần vẫn có nắm chắc nhất định, huống chi, Diệp Trần trong nửa năm nay chưa hẳn có tiến bộ quá lớn, thực lực tổng hợp của hắn có thể chỉ tương đương với Độc Cô Tuyệt thôi, sát chiêu của Độc Cô Tuyệt vừa ra, Diệp Trần tất nhiên sẽ bại, mà Thiên Nhai Chỉ Xích của ta cũng sẽ đánh bại Diệp Trần.

Bắc Minh Huy trong nội tâm rất rõ ràng, lấy thực lực trước mắt của hắn, đánh một trận với Độc Cô Tuyệt, thắng bại phân chia 5: 5, không có nắm chắc tất thắng, cho nên hắn cảm thấy hiện giờ không nên đi khiêu chiến Độc Cô Tuyệt, thắng thì còn được, thua, ngược lại sẽ trở thành đá kê chân cho đối phương, làm cho khí thế đối phương càng mạnh hơn

Mà Diệp Trần yên lặng nửa năm, tất cả mọi người đều không rõ thực lực của hắn, nhưng Bắc Minh Huy cho rằng tiến bộ của đối phương sẽ không quá không hợp thói thường, phần thắng cao hơn Độc Cô Tuyệt nhiều.

- Nhưng dù sao Diệp Trần cũng được xếp vào thứ bốn mươi tám trên Tông Sư Bảng a!

Có người nói.

Bắc Minh Huy cười nhạt một tiếng

- Đây là bài danh nửa năm trước, bài danh hôm nay, phải tới Tông Sư Bảng lần thứ hai mới công bố.

. . .

Sau khi Sở Trung Thiên lăn lộn ở Thiên Vũ Vực một thời gian ngắn, liền trở về Nam Phương Vực Quần, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại nổi lên ý niệm, muốn đi Nam Trác Vực một chuyến.

Trong bốn cự đầu Nam Phương Vực Quần, lấy hắn tiến vào Linh Hải Cảnh muộn nhất, Diệp Trần đầu tiên, Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân thứ hai.

Đương nhiên, hiện giờ hắn đã đã vượt qua Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân rồi, gần với Diệp Trần.

Cho nên, hắn muốn thử xem thực lực của Diệp Trần đến cùng ở cấp độ nào rồi, mình và hắn có bao nhiêu chênh lệch, bất quá hắn còn không biết có nên gặp mặt Diệp Trần hay không, sau khi gặp mặt phải chăng sẽ khiêu chiến đối phương, nhưng nếu không khiêu chiến thì, hắn làm sao biết được chênh lệch.

- Mặc kệ, đi trước đã tính sau.

Thúc dục Cương nguyên, tốc độ Sở Trung Thiên tăng vọt đến cực hạn, như một đao lưu tinh màu đỏ sậm, vạch phá phía chân trời, lóe lên rồi biến mất.

Bay đến trên không Tinh Vực Hồ, Sở Trung Thiên khẽ chau mày, nghiêng đầu nhìn lại.

Hướng Tây Bắc, từng đạo lưu quang bay về phía Nam Trác Vực, người cầm đầu là một gã ngân y thanh niên, vai vác một thanh ngân sắc trường thương, thân thương có Ngân Giao quây quanh, đầu phun ra lưỡi thương, mà một đám người sau lưng ngân y thanh niên cũng không phải mặt hàng bình thường, ít nhất Sở Trung Thiên thấy, có mấy người khí tức so Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân đều cường đại hơn.

- Ngân y thanh niên, Ngân Giao trường thương, chẳng lẽ là Bắc Minh Huy mới nổi gần đây sao, bọn hắn đi Nam Trác Vực làm gì?

Sở Trung Thiên nhất thời không nghĩ tới, những ngững người hướng về Diệp Trần mà tới.

- Được rồi, bọn hắn đi phần bọn hắn, ta đi phần ta.

Sở Trung Thiên cũng không cho rằng mình cùng đường với bọn họ.

Bay qua Tinh Vực Hồ, Sở Trung Thiên trực tiếp lao tới sơn mạch nơi Mộ Dung gia tộc, dù sao Mộ Dung gia tộc cách hắn tương đối gần, nếu như Diệp Trần ở chỗ đó, có thể bớt một ít công phu, nếu như không, lại đi Thiên Phong Quốc Diệp gia cũng không tính là đi đường vòng.

Nhưng khiến Sở Trung Thiên giật mình chính là, phương hướng của bọn người Bắc Minh Huy cũng là Mộ Dung gia tộc, mà đối phương cũng đã chú ý tới mình.

- Bọn hắn không phải là đi tìm Diệp Trần chứ?

Sở Trung Thiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hắn cũng không nhận ra Bắc Minh Huy phải đi làm khách, cũng chưa từng nghe qua Diệp Trần và Bắc Minh Huy có giao tình, loại trừ khả năng này thì kết quả đã rõ ràng rồi.

Bắc Minh Huy phải đi khiêu chiến, ít nhất cũng là luận bàn.

Trên mặt Sở Trung Thiên lộ ra dáng tươi cười, hắn còn đang buồn rầu vì không biết phải làm sao mới biết được thực lực chân chính mà của Diệp Trần, không thể tưởng được căn bản không cần hắn ra tay, theo trước mắt mà xem thì Sở Trung Thiên cũng biết mình không phải là đối thủ của Bắc Minh Huy và Độc Cô Tuyệt, nhưng hắn không nóng lòng, hắn chỉ vừa tiến vào Linh Hải Cảnh, đúng là thời điểm đột nhiên tăng mạnh, cho nên, hiện chỉ cần biết rõ chênh lệch là được.

Bắc Minh Huy khiêu chiến Diệp Trần, nhất định sẽ khiến hắn rõ chênh lệch.

- Lần này tới đúng rồi.

Sở Trung Thiên theo sát sau lưng bọn người Bắc Minh Huy, bảo trì khoảng cách hơn mười dặm.

Người sau lưng Bắc Minh Huy chú ý tới Sở Trung Thiên, nói với Bắc Minh Huy:

- Bắc Minh huynh, người này đi theo chúng ta, muốn đuổi hắn đi không?

Bắc Minh Huy nói:

- Không nên phiền phức thêm, ta phải đi khiêu chiến Diệp Trần, không có hứng thú với hắn, hắn muốn tới thì tới, chỉ là nhiều người xem hơn thôi mà

Lần này hắn khiêu chiến Diệp Trần, là âm thầm làm việc, người biết chỉ có những người ở bên cạnh này, có một ngoại nhân như Sở Trung Thiên, cũng không phải chuyện xấu.

Phía sau Mộ Dung gia tộc ngoài trăm dặm có một tòa núi, phong cảnh sơn thủy hữu tình, thực vật tươi tốt, quanh thân ngọn núi đều bùng lên sức sống mãnh liệt.

Ngọn núi tuy không lớn, nhưng chu vi nó cũng bảy tám dặm, bên trong ngọn núi, có một sơn cốc nhỏ, trên nham bích sơn cốc bò đầy dây leo, mọc ra những đóa hoa màu đỏ xinh đẹp, bên trong cốc, là một bãi cỏ lớn, vô số điểm vàng nhỏ làm bãi cỏ đẹp hơn, đó là những nụ hoa sắp nở.

Ở giữa bãi cỏ, một người trẻ tuổi vận lam y đang ngồi, hấp thu linh khí trong sơn cốc.

- Hai tháng trước, Sinh Sinh Bất Tức đạt đến mười hai thành hỏa hầu, một tháng trước, Khoái chi áo nghĩa bắt đầu dung nhập vào trong Sinh Sinh Bất Tức, một tuần lễ trước, kiếm chiêu ra đời, bất quá trong tuần lễ này, ta hấp thu nguyên khí, hiểu được động thế trong thiên địa và sinh cơ của cỏ cây, cũng không diễn luyện kiếm chiêu, không biết giờ thi triển kiếm chiêu ra, có thể có tiến bộ gì.

Lĩnh ngộ Khoái chi áo nghĩa quá khó khăn, nó căn bản không phải thuộc tính, cũng không phải là vật hữu hình, hoàn toàn chỉ là giả thuyết, cho nên Diệp Trần chỉ có thể thông qua quan sát động thế trong thiên địa để tìm hiểu Khoái chi áo nghĩa, hiểu rõ hơn, tỷ như, gió thổi qua, đó là sự chuyển động của khí lưu, tỷ như một con chim bay trên bầu trời, nhanh như mũi tên, lại tỷ như, tốc độ sinh trưởng của cỏ cây thong thả, từng ngày từng ngày lớn lên, những thứ này đều là trạng thái vận động, nếu vận động, nhất định có liên quan với tốc độ, dĩ nhiên, đối với Mạn chi áo nghĩa, lĩnh ngộ Khoái chi áo nghĩa tốt hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK