• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi lên thuyền trời đã trạng vạng tối. Tiểu Bạch kêu chủ thuyền quay đầu hồi Tướng phủ.

“Ca ca, Dung nhi thật vất vả mới ra khỏi phủ được một chuyến. Qua Trung thu đã phải tiến cung. Thâm cung sâu tựa biển, hoàng cung tường cao ngói đỏ, chớ nói có thể cùng ca ca du ngoạn vui sướng như vậy, mà ngay cả muốn gặp ca ca sợ cũng rất khó khăn.” —khuôn mặt thật đáng thương, túm chặt ống tay áo Tiểu Bạch chờ đợi, môi mím chặt, trong mắt lấp loáng lệ quang (thật ra là buồn ngủ).

Vân Tư Nho đưa tay kéo người bên cạnh ôm vào trong lòng, khẽ vỗ về lưng nàng, trong lòng đau xót, mắt lại ầng ậc nước, mỗi khi nhớ tới chuyện Dung nhi phải tiến cung, hắn đều có cảm giác như có hàng vạn mũi dao nhọn đâm vào thân thể, như một quả trùy sắt chặn ngang yết hầu khiến cho hắn không thể thở nổi. Nhưng đối phương là hoàng tộc nhất ngôn cửu đỉnh, dù trong lòng có không cam tâm cũng chỉ có thể cố nén, lấy sức mình hiện tại nếu muốn cướp đoạt Dung nhi chỉ sợ là như châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, chỉ có thể chờ trong tương lai khi mình đã trở nên cường đại rồi thì mới có thể đem Dung nhi bảo hộ dưới đôi cánh của mình, vì nàng mà che gió che mưa, không để cho bất kỳ kẻ nào nhòm ngó. Vân Tư Nho khẽ cắn môi, quyết tâm càng thêm kiên định!

“Được! Chúng ta trở về muộn một chút vậy, Dung nhi muốn đi đâu, ca ca đi cùng ngươi”. Giọng nói mềm mại ôn nhu như nói với nhân nhi(1) trong lòng, ngón tay thon dài khẽ lướt nhẹ trên hai gò má phù dung.

“Thật không? Ca ca không lừa Dung nhi chứ? Dung nhi muốn đi đâu ca ca cũng đưa đi sao?” Một con cá chép nhỏ ngóc đầu dậy từ trong lòng Tiểu Bạch, ánh mắt hưng phấn lóe hào quang. Tôi biết Tiểu Bạch tối nay sẽ không tiêu hóa hết bộ Hóa cốt miên chưởng này, hắc hắc!

“Ca ca đã bao giờ lừa gạt Dung nhi đâu. Chỉ cần Dung nhi muốn đi đâu, cho dù là chân trời hay góc bể, ca ca cũng sẽ đi cùng!” Tiểu Bạch vẫn nắm lấy tay tôi. Tay Tiểu Bạch cho tôi một cảm giác ấm áp, yên ổn, đó là một loại cảm giác không thể nói bằng lời, lại làm cho tôi tin tưởng rằng ngay cả khi toàn bộ thế giới này có bỏ rơi tôi, thì vẫn có một đôi tay kiên định như vậy nắm lấy tay tôi, đi đến cùng trời cuối đất…

“Chúng ta đến rạp hát xem hát đi!” Gian kế đã thực hiện được, tôi vui vẻ ôm thắt lưng Tiểu Bạch, cảm thấy thân mình Tiểu Bạch khẽ run lên

“Nhà đò, quay đầu đi Lê Viên” Có phải trong giọng nói của Tiểu Bạch có một tia vui sướng hay không?

“Mạo hiểm giữa làn đạn của quân thù. Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!” Huơ cánh tay phải, lòng tôi như có sóng triều dâng mênh mông, hát vang bài Quốc ca.

Ở đuôi thuyền, người lái đò bất ngờ bị âm thanh hát rống lên của tôi dọa cho sợ tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa rơi tõm xuống nước.

Đèn đuốc hai bên bờ lần lượt được thắp lên, ánh sáng hắt xuống dòng sông, mặt nước khẽ lay động, làm ánh sáng ấm áp tan ra thành muôn tia sáng lấp lánh. Thương khách hai bên bờ sông ban ngày bận rộn buôn bán giờ đã dần dần tản đi, chỉ còn lại những người du ngoạn thưởng thức cảnh đêm, có bóng nữ tử lả lướt thẹn thùng, có người công tử phong độ tay cầm chiết phiến. Một vầng trăng tròn sáng ngời lơi lả trên cành liễu non mềm, như đang trộm nhìn bóng đêm kiều diễm tựa như mộng ảo…

“Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.”

(Trăng treo đầu ngọn liễu/ Người hẹn sau hoàng hôn)

“Người hẹn sau hoàng hôn…” Tiểu Bạch một lần nữa lại cúi đầu có chút suy tư.

Thuyền từ từ trôi vào một chỗ rẽ trên thủy vực, tiến vào một nhánh sông, hai bên đèn đuốc sáng trưng, phía trước chính là một rạp hát. Bức tường bao quanh không ngay ngắn thẳng tắp mà nhấp nhô lượn sóng, chính giữa là một cánh cửa sơn đỏ khép hờ, có tiếng đàn hát mơ hồ truyền đến, trên cửa có một tấm biển đen viết hai chữ vàng rất to: “Lê Viên”

Tiểu Bạch đưa cho gã sai vặt một thỏi bạc, gã sai vặt liền mở cửa cho thuyền qua. Khi thuyền chậm rãi trôi vào bên trong, tôi mới nhìn rõ cảnh quan trong vườn, vốn tưởng rằng đi vào bên trong sẽ là đất liền, sau đó có thể lên bờ xem biểu diễn, nào biết bên trong vườn vẫn là một bề nước rộng mênh mông, chính giữa thủy vực là một sân khấu kịch hình vuông, đèn đuốc huy hoàng, chỉ thấy trên đài một nữ tử tô điểm diễm lệ, tóc búi, vẽ mắt, bôi phấn, tô môi đỏ mọng. Mắt phượng, mày ngài, tóc mây, tay áo khẽ phất, giọng hát uyển chuyển, khỏe khoắn, ngân nga thoải mái, như đứt quãng, như sụt sùi, tiết tấu thay đổi, đây chính là lối hát “Lĩnh kịch” nổi tiếng ở Hương Trạch Quốc.

Trong phủ Thừa tướng cũng có một gánh hát, mỗi lần phụ thân nghe hát lại kéo tôi nghe cùng, cho nên vừa nghe làn điệu tôi liền nhận ra ngay. Dưới đài, một vòng du thuyền vây quanh, quá nửa là trang phục tinh tế đẹp đẽ, bọn lão gia, công tử ngồi ngay ngắn trên đầu thuyền, vừa thưởng trà, vừa nghe hát, rất thích ý! Trong lòng tôi không khỏi tán thưởng cổ nhân thật biết hưởng thụ cuộc sống! Chiếc thuyền nhỏ của tôi lẫn trong một vòng du thuyền xa hoa này không khỏi có vẻ kỳ dị.

Một góc của rạp hát.

“Lâm đại nhân, tên của ca nhi này là Sở Phượng?”

“Đúng vậy! Vẫn là Phan đại công tử diện mạo rất lớn, gần đây Sở Phượng lên đài hiến ca khúc, hạ quan đều đến đây gặp riêng, nhưng gánh hát luôn nói rằng thân thể Sở Phượng không khỏe, không khỏi mất hứng.”

“Hắc hắc, quả thật là danh bất hư truyền, lông mày xanh rì, yêu kiều lả lướt, không biết khi nếm qua thì thế nào…” Người vừa nói đôi mắt lộ ra tia dâm dật.

“Ha ha! Phan đại công tử mà ra mặt, sắc đẹp trong thiên hạ không phải là dễ như trở bàn tay sao!” người bên cạnh vội vàng phụ họa.

“Ha ha ha! Trần đại nhân lời này không tồi, nhưng lại chỉ nói đúng một nửa, mỹ nhân trong thiên hạ này không ai mà ta không thể nhận ra… Ai da, Sở Phượng nếu so với mỹ nhân này chỉ sợ giống như mắt cá so với trân châu.” Chỉ thấy Phan đại công tử một tay ôm ngực, dáng vẻ vô cùng cảm khái.

“Sao? Hạ quan còn tưởng rằng Sở Phượng đã là đẹp đến vô cùng rồi, trong thiên hạ lại còn có người đẹp hơn sao, lại còn có thể khiến cho Phan đại công tử muốn diện kiến dung nhan cũng khó? Hạ quan cô lậu quả văn, không biết tiểu thư nhà nào lại có mỹ mạo như vậy?”

“Ngươi mới đến kinh thành, không trách ngươi không biết, trong kinh thành có lưu truyền câu ca dao: ‘Tiên nghiên phức úc mãn Hương Trạch, nhược vấn khuynh quốc cùng khuynh thành, đình viện thâm thâm vân lý tài, nại hà giai tiết cung trung tàng’ chính là để nói về giai nhân này.” Ánh mắt Phan đại công tử chứa đựng ảo tưởng cùng khát khao vô hạn, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh băng ở đâu quét tới, khiến chân mềm nhũn, cánh tay run run suýt nữa thì đánh đổ cả rượu, đưa mắt nhìn ra xung quanh, ai nghe diễn thì vẫn đang nghe diễn, ai phẩm trà thì vẫn đang phẩm trà, không có người nào trừng mắt nhìn hắn cả, trong lòng không khỏi hoang mang.

“‘Vân lý tài”, “cung trung tàng”, không phải là Lục tiểu thư của Tả thừa tướng Vân đại nhân, đương kim thái tử phi sao?…” Trần đại nhân sợ hãi hỏi lại.

“Coi như ngươi có chút kiến thức! Đúng là Lục tiểu thư của Vân phủ! Ai da, ngươi cũng biết Vân Thủy Hân dưới một người, trên vạn người, hơn nữa nữ nhi lại được Thánh thượng khâm phong làm thái tử phi, càng thêm khuynh quyền trong thiên hạ, ngay cả phụ thân ta… Ai da, nói tiếp lại càng thêm khuất nhục a! Cho nên nói, Lục tiểu thư này chính là hoa trong gương, trăng dưới nước, muốn một lần được diện kiến dung nhan còn khó hơn lên trời! Không nói nữa! Không nói nữa!” Hai người cùng thổn thức, lắc đầu cảm thán.

Diễn viên đang bùi ngùi, xót xa. Vân Tưởng Dung hồn nhiên không biết đang bị người khác đàm luận, nâng má nghe hát đắc chí rung đùi, mùi vị thật là mới mẻ…

Tuy nói “Lĩnh kịch” được xưng là quốc túy của Hương Trạch Quốc, so với Kinh kịch huyền diệu như nhau, nhưng lại không phổ biến bằng Kinh kịch, có lẽ lĩnh kịch so với Việt kịch cùng kịch hoàng mai không mềm mại đáng yêu bằng. Mỗi lần nghe diễn, tôi cũng không khỏi hồi tưởng lại trước đây, ba tôi là người rất mê kịnh nghệ, mỗi lần đều mang theo tôi ra quán trà nghe hát. Khi đó tôi thực không lý giải được, một đám người ở đó y y, a a chẳng có ý nghĩa gì hết. Đến khi ba tôi đưa tôi đi học hát, lúc đó tôi mới chậm rãi hiểu ra từng chút, từng chút tinh túy của hí khúc. Thật ra hí khúc trong cảm nhận của tôi đã không còn đơn thuần là hí khúc nữa, đó là hương vị của ba, thân thiết mà thâm trầm. Nếu nói điểm chung giữa ba tôi trong hiện đại và phụ thân của tôi bây giờ, chỉ sợ giống nhau nhất là niềm ham thích đối với hí khúc.Trước kia, kịch hoàng mai cùng việt kịch mỗi thứ tôi đều học một ít, tuy rằng xướng ca chỉ tính vào loại bình thường nhưng cả hai thể loại kịch này đều là loại mà tôi rất thích. Sau khi xuyên qua, không có ai thích nghe tôi hát nữa, hừ hừ, đương nhiên “không có ai” không bao gồm Vân Tư Nho! Hát hí khúc không có ai nghe sao được! Cho nên tôi đầu tiên là lôi kéo Vân Tư Nho làm thính giả cho mình, lừa hắn là khúc này do tôi biên soạn. Sau, hắn lại thành nghiện. Rõ ràng là tôi lôi kéo Vân Tư Nho, dạy hắn cách xướng ca, nhưng hắn thật ra lại học rất nhanh, lập tức liền đuổi kịp và vượt qua trình độ của tôi, làm cho tôi đấm ngực dậm chân, than thở Trường Giang sóng sau đè sóng trước, khiến sóng trước chết ngạt trên bờ cát.

Giây lát, trên đài đã xướng xong một khúc, dưới dài mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi một giọng ca hay, ca nhi hành lễ muốn rời đi, chỉ nghe dưới đài có người gào lên: “Phan công tử nhà ta ra một trăm lượng bạc, mời Phượng cô nương xướng thêm một khúc!”

Ca nhi kia nhướng mày, nói mình thân thể không được khỏe, không thể xướng thêm, tên ác phó kia lại nói: “Phan công tử nhà ta là người ra sao, chẳng lẽ cô nương lại không nể mặt! Cũng không nên rượu mời không uống, lại uống rượu phạt!” Trưởng đoàn ca vũ dùng vẻ mặt cầu xin nhìn ca nhi, ca nhi kia trên trán đã rịn mồ hôi, biểu tình thật là thống khổ, sắc mặt trắng bệch, như là người đang mang bệnh, dáng vẻ yếu đuối, mắt thấy như sắp ngã xuống, thật là đáng thương… Trên đài, dưới đài đang trong thế giằng co…

“Ta sẽ ca thay nàng!” Còn chưa kịp dùng đại não để suy nghĩ, tôi đã đứng lên từ thuyền của mình. Vốn dĩ tôi là người Đông Bắc mà lại! (Nữ trư: những người ở đô thị Đông Bắc có thói quen hoạt động không ngừng, ta có thói quen không ngừng hoạt động, cho nên ta là người Đông Bắc! Tác giả: đây là một ví dụ sai lầm điển hình của “Bốn khái niệm”(1)! Đề nghị mọi người chú ý phân biệt!)

Tất cả mọi người đều theo thanh âm này nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên áo xanh đứng trên mũi thuyền, đội khăn che mặt nên không thể thấy rõ diện mạo, nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được cốt cách sang trọng, quý phái. Bên cạnh là một thiếu niên mặc áo choàng xanh, đang kéo kéo ống tay áo của thiếu niên kia, giống như rất bất mãn với cử chỉ của hắn.

“Giọng ca của ta không thể so được với Phượng cô nương! Chỉ là hôm nay ta muốn có được một trăm lượng ngân phiếu, không cần bạc! Phiền công tử nhà ngươi mau chuẩn bị ngân phiếu “phóng huyết” ra đây!” Tôi không buồn để ý đến Tiểu Bạch đang thở hổn hển, cố gắng nháy mắt với mình.

Mọi người đều kinh ngạc, không khỏi cảm thấy thiếu niên này thật cuồng ngạo, có lẽ nhất định là giọng ca không tầm thường, bằng không cũng không dám nói ẩu nói tả như vậy, chỉ là tại sao lại cần ngân phiếu mà không cần bạc trắng? Mà “Phóng huyết” là gì vậy?

Tên ác phó kia đầu tiên là sửng sốt, tiện đà quay lại trưng cầu ý kiến chủ nhân của hắn.

“Công tử nhà ta nói, xin mời vị công tử này ca một khúc, nếu ca hay, nhất định sẽ dâng một trăm lượng ngân phiếu! Nếu ca không tốt, thì phải phiền Phượng cô nương ca tiếp rồi!”

“Được! Một lời đã định!”

Nói xong, tôi liền túm lấy Tiểu Bạch đi lên hậu trường thay quần áo. Sau hậu trường, Tiểu Bạch liền cau mày giáo huấn tôi, nói cái gì mà thiên kim của Tể tướng đâu có thể lên đài làm xiếc, nói cái gì mà không ra thể thống gì cả, tóm lại là tất cả những đạo lý lớn lao đều được Đường Tăng chuyển tải thành lời, tôi nghe mà váng cả đầu…

“Ca ca, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được! Ngươi xem Sở Phượng thật là đáng thương, thì cứ coi như thử nghiệm đi, ta không thể nhẫn tâm a. Con người quý nhất là sinh mạng. Mỗi người chỉ có một sinh mạng. Trong hành trình sống của mình, con người phải trải qua rất nhiều chuyện, nhưng khi nhớ lại những chuyện đã qua, hắn sẽ không vì sự hư vô của thời gian mà hối hận, cũng không vì cuộc sống tục tằn mà xấu hổ.

Lúc sắp chết, hắn có thể nói: toàn bộ sinh mệnh cùng tinh lực của ta đều hiến dâng cho sự nghiệp tráng lệ nhất: sự nghiệp đấu tranh giải phóng nhân loại. Ngươi xem, một người vì trải qua quá trình rèn luyện trong sự nghiệp giải phóng nhân loại mà giác ngộ, vậy thì tư tưởng giác ngộ của chúng ta cũng không thể kém so với hắn được. Cho nên, đi một ngày là phải làm được một việc thiện, phải phục hồi chủ nghĩa nhân đạo quốc tế. Xuất phát từ tinh thần đấu tranh, tinh thần nhân đạo, tinh thần lô – cốt, chúng ta phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu mà tiến lên!”

Trong lúc tôi nói, nước miếng không kiềm chế được mà bay tứ tung, bản thân lo lắng không biết có nên đem nốt cả Martin, Lộ Đức cùng bài diễn văn “I have a dream” xuất nốt ra không, thì Tiểu Bạch đầu choáng mắt hoa đã cắt ngang bài diễn thuyết của tôi: “Tốt lắm! Lần này làm theo ý Dung nhi đi! Nhưng chỉ một lần này thôi đấy nhé! Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này ra nữa!” Thắng lợi rồi! Tôi vui tươi hớn hở tìm hai bộ trang phục và đạo cụ, bộ màu đỏ cho Tiểu Bạch, bộ màu trắng cho mình, rồi đội khăn che mặt, cùng Tiểu Bạch lên sân khấu.

Màn sân khấu chầm chậm kéo lên, giữa sân khấu kịch là một cô gái mặc áo trắng, trên đầu cài một chiếc trâm nhỏ lay động, dáng người yểu điệu thướt tha; một thiếu niên thân mặc cẩm tú bào đỏ thẫm, thong thả đi đến, khó che dấu được vẻ phong lưu. Mọi người không khỏi cảm khái: thật là đẹp đôi! Chỉ tiếc là hai người vẫn mang theo khăn che mặt nên không thể nhìn thấy dung mạo ra sao.

Thiếu niên ngóng nhìn cô gái, cất lời thâm tình chân thành:“Lâm muội muội từ trên trời giáng xuống nhẹ nhàng như một đám mây”. Giọng hát như châu như ngọc, tràn đầy nỗi kinh hỉ, giống như nghi hoặc, lại giống như đã từng quen biết.

“Chàng nhận mình là người lỗ mãng, nhưng vốn là cốt cách thanh kỳ không vướng tục”. Cô gái cũng thẹn thùng ngóng nhìn thiếu niên, chậm rãi rời bước, tay áo khẽ nâng lên che khuôn mặt phù dung, cất tiếng ca trầm bổng, uyển chuyển, lượn lờ, chứa đựng nỗi buồn mơ hồ nhè nhẹ, vừa vặn biểu hiện tâm tình nhi nữ.

“Nhàn nhã, tĩnh lặng như hoa trong nước, cử chỉ như liễu trong gió, mắt phượng mày ngài thanh tú, thanh âm và nụ cười thật ôn nhu”.

“Trước mắt rõ ràng là khách ngoại lai, trong lòng lại giống như người quen cũ…”

Một khúc vừa ca lên, dưới đài mọi người đều đắm chìm trong đó, chỉ cảm thấy khúc hát này ca từ thật đẹp, mà người lại càng đẹp hơn, làn điệu mới mẻ, cách hát tròn vành rõ chữ, giọng hát du dương, trầm bổng… Tất cả bất giác đều nín thở mà nghe, chỉ sợ tạp âm từ hơi thở của mình sẽ phá vỡ hình ảnh tuyệt đẹp của đôi thiên đồng ngọc nữ.

“Hay!”

Không biết là ai đã phục hồi tinh thần trước, thốt lên tiếng khen. Trong chốc lát, tiếng trầm trồ khen ngợi dưới đài cùng tiếng vỗ tay, tiếng thở dài vang lên không ngớt…

Người trên đài nhận được sự ủng hộ tán dương nhưng không hề tạ lễ, coi đó như là chuyện đương nhiên, là chuyện đã nằm trong dự kiến. Thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm quay sang cô gái nói nhỏ một câu gì đó, giống như thúc dục cô gái rời đi. Cô gái chỉ nói một câu: “Đợi chút!”, rồi đi về phía trước, đứng đối diện với gia nô Phan gia nói: “Tốt lắm, ca xong rồi, bảo công tử nhà các ngươi đem ngân phiếu ra đây!” Thẳng thắn nói trắng ra, không khỏi làm mọi người tiếc than dáng vẻ ôn nhu, uyển chuyển vừa rồi khi hát hí khúc của hai người. Song cái cách thảo luận trắng trợn của nàng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy thô tục, mà là có vài phần đáng yêu, vì thế mà khẽ cười. Gia nô kia ban đầu còn há hốc miệng, một bộ dạng chưa lấy lại tinh thần, nghe cô gái này gọi mới đột nhiên bừng tỉnh, lĩnh mệnh tiến đến hỏi ý tứ chủ tử nhà mình.

Đúng lúc này, một chiếc du thuyền thả xuống một chiếc thuyền con, chậm rãi tiến tới gần sân khấu, vị tiểu phó đứng trên thuyền nhảy lên đài, xoay người thi lễ: “Vị này… Công… Cô nương…”, giống như do dự không biết phải xưng hô như thế nào, “Chủ tử nhà ta nghe xong khúc ca của nhị vị, kinh động vô cùng, muốn mời nhị vị lên thuyền, không biết nhị vị có thể nể mặt?”

Cô gái áo trắng xoay người, cúi đầu, liếc mắt nhìn tiểu phó một cách thương hại, rồi cất tiếng thuyết giáo: “Cô nương là một cách gọi để phân biệt nam nữ, chỉ có nữ mới được gọi là cô nương, ai da, thật là một hài tử đáng thương. Mau trở về đi! Haizz, tùy tùng làm sao chủ từ làm vậy, chỉ nghĩ thôi cũng biết chủ nhân của ngươi cũng là…” Vừa nói vừa than thở lắc đầu.

Dưới đài, mọi người nghe xong một phen ngôn luận kỳ quái này không khỏi bật cười, tên tiểu phó nghẹn lời đỏ mặt, đứng sững tại chỗ, không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ thấy hắn nâng ánh mắt quẫn bách, giống như muốn nói cái gì, rồi đột nhiên nhìn về phía ngọc bội bên hông cô gái, lập tức cả kinh quỳ xuống, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy có phản hồi từ phía Phan gia:

“Vị cô nương này, công tử nhà ta muốn đích thân dâng ngân phiếu, chỉ là… Ha ha! Làm phiền cô nương lên thuyền một chuyến”. Nói xong, ánh mắt tên gia sư của Phan gia xoay tròn dạo qua một vòng trên người cô gái, thật đáng khinh.

“Lớn mật! Làm càn!” Thiếu niên mặc áo bào đỏ sẫm bên cạnh đi lên phía trước che ở trước mặt cô gái, dưới chiếc khăn che mặt bắn ra từng đợt hàn khí lạnh băng, bội kiếm trên lưng dĩ nhiên đã được lấy xuống! Cùng với cảm giác ôn nhu như ngọc trước đó hoàn toàn tương phản.

Sư gia Phan gia không khỏi run rẩy lùi bước…

“Không có chút lễ phép nào cả! Ngươi không có mắt sao! Rất… Vị công tử …à tiểu thư này há để cho ngươi khi dễ!” Tiểu phó đang quỳ trên mặt đất liền đứng lên, nghiêm khắc nhìn chằm chằm sư gia Phan gia, giọng nói có chút uy nghiêm, tư thế không giống với hạ nhân bình thường, nhất định là xuất thân từ gia đình quan lại đã trải qua huấn luyện trường kỳ.

“Hắc… Hắc ~ ngươi… Các ngươi, muốn… muốn làm gì? Cũng… cũng không hỏi thăm công tử nhà ta là… là loại người nào! Hôm nay có thể coi trọng nàng chính là phúc khí của nàng! Người đâu!” Gia sư Phan gia lui lại mấy bước, miệng cũng không nhận thua, gọi một đám thủ hạ dưới đài nhảy lên, cả bọn trong tay đều cầm côn ba thước, mặt lộ vẻ hung quang, đứng đằng sau gia sư, chỉ đợi hắn ra lệnh.

Mọi người dưới đài lúc này đã nhận ra đây là sư gia nhà ai, giữa kinh thành mà dám cậy thế hành hung như vậy, không hề cố kỵ điều gì, sợ rằng chỉ có gia nô của Phan phủ, Hữu Thừa tướng Phan đại nhân. Con trai của Hữu Thứa tướng, Phan Nghị, ỷ vào phụ thân, ngày thường chỉ biết ăn, uống, chơi gái, đánh bạc, thường ở bên ngoài cướp đoạt dân nữ, gia nhân trong nhà cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hoành hành khắp nơi, cưỡng đoạt, phá phách, thương hộ căm giận mà không dám nói gì.

Phan gia là khai quốc tướng quân Phan Ngọc Thanh, khai quốc Thái tổ từng đồng ý rằng sẽ ban phú quý vinh hoa cho Phan gia. Phan gia xưa nay trọng võ không trọng văn, đương kim Hữu thừa tướng cũng không phải là người giỏi văn, nhưng giỏi đao kiếm, làm người cũng rất hào sảng.

Chỉ là đến tuổi trung niên mới có con nối dõi, không khỏi có phần nuông chiều, vì thế mà tạo thành Phan đại ác công tử hoàng hành khắp thiên hạ , không một ai quản thúc. Thế nhân than rõ ràng cùng là hậu duệ của tể tướng nhưng thế hệ sau của Phan gia không thể bằng được hậu thế của đương kim thiên hạ chủ sự Tả Thừa tướng Vân Thủy Hân, điều này trong lòng mọi người ai ai cùng đều biết rõ.

“Người đâu! Đem cô nương này xuống thuyền cho ta!” Ác nô vừa ra lệnh một tiếng, đám người mặt mũi dữ tợn lập tức liền đem cô gái, thiếu niên cùng tiểu phó bao vây ở giữa. Mọi người không khỏi vì cô gái kia mà sợ đến toát mồ hôi… Sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Thiếu niên kia cùng tiếu phó một trước một sau bảo vệ cô gái, mọi người còn chưa thấy rõ, bảo kiếm trong tay thiếu niên đã ra khỏi vỏ, ánh sáng lãnh lẽo trượt theo thân kiếm, mười cây trượng côn đều hướng thẳng vào thiếu niên mà đánh, thiếu niên không chút hoang mang khẽ tung người, lăng không bay lên, điểm nhẹ mũi chân lên một cây gậy sắt, mượn lực xoay người về phía sau, mũi kiếm đâm thẳng lên trước.

Nhất thời, một đại hán rống lên đau đớn, ôm ngực ngã xuống, nằm lăn lộn, co quắp trên mặt đất, thập phần thống khổ… Mấy tên tay sai còn lại thấy thế, mắt lộ ra tia hoảng sợ, mặc dù cầm gậy sắt trong tay mà vẫn phát run, kế tiếp đều lui về phía sau, chỉ sợ kiếm khí của thiếu niên này đả thương.

“Các ngươi đúng là lũ phế vật! Sợ cái gì, đều lên hết cho ta!” Một người vừa nói, vừa nhảy lên đài, thân mặc một chiếc áo đơn bằng lụa màu xanh thạch tùng, đầu đội mũ vuông màu vàng, trong tay cầm quạt sơn thủy, diện mạo vô cùng bá đạo, ánh mắt chằm chằm nhìn cô gái, thật đáng khinh. Mọi người vừa thấy liền nhận ra đây chính là đại ác công tử Phan Nghị. Trên đài, thiếu niên kia nghe được âm thanh, nhẹ nhàng quay người lại, huy động thanh kiếm như nước chảy mây trôi, lưu loát, sinh động tiến về phía trước. Phan Nghị cả kinh, vội đem cây quạt bảo vệ trước ngực, rồi xoay người một cái, lưỡi kiếm sượt qua một bên tai, một tơ máu theo đó chảy xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK