• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Aaa!

Trong rừng rậm hoang vu, từng tiếng gào thét rên rỉ khiến người khác lạnh tóc gáy, tại đây mùi máu nồng đậm theo gió tản ra cả vạn dặm.

Hoảng sợ, kinh hãi, từng người điên cuồng hướng bên ngoài chạy đi, mỗi bước chân nặng nề, khoảng bảy tám người đang không ngừng mà chạy, y phục rách nát, khí tức rất loạn, nhìn qua có vẻ đã sức cùng lực kiệt.

- Các ngươi chạy đi, để ta ngăn cản hắn!

Biết không thể nào cứ tiếp tục chạy được nữa, một gã trung niên quát một tiếng, rồi xoay người, hai mắt đầy tơ máu nhìn tới trước.

- Không! Phó sư huynh...

Từng tiếng kêu kinh hãi, những người còn lại nhìn thấy gã trung niên mà hai mắt ướt át.

- Đi, các ngươi còn đứng đó làm gì!

Phó sư huynh lớn tiếng quát lại, âm thanh như hổ rống, ẩn chứa một tia uy nghiêm, cùng giận dữ.

- Nhưng... đi thì cùng đi, chết cùng chết.

Một thanh niên tên Hòa Lưu lên tiếng nói, cả những người khác cũng gật đầu kiên định, muốn cùng sống cùng chết với Phó Hằng.

Phó su huynh đầy vẻ mệt mỏi, nhưng lúc này lại như bị quét sạch, nhìn từng người từng người một mà run lên.

Phó Hằng hắn bởi vì thể chất không tốt, lại không có thiên phú tu luyện gì, nên ở trong Thanh Vân Tông hơn mấy mươi năm lại chỉ là Địa Hoàng, bởi thế nên hắn thường hay bị những kẻ khác khinh thường, cười nhạo.

Trong Thanh Vân Tông, hắn không có danh tiếng gì, cũng chẳng ai quan tâm hắn, lại hay bị cười nhạo. Chỉ những người trước mắt này, những người này là không ai xem thường hắn, cùng hắn trải qua hoạn nạn.

Nay bọn hắn thành một nhóm, đi tìm kiếm cơ duyên của mình, không ngờ lại gặp kẻ địch cường đại, phải bán sống bán chết chạy trốn, cũng có vài huynh đệ bị kẻ địch giết chết, khiến bọn hắn đau lòng, lại càng tức giận.

Giờ phút này hắn không muốn nhìn thấy huynh đệ mình chết nữa, hắn sống đã đủ lâu, chỉ muốn những huynh đệ này sống tốt. Do đó hắn quyết định lấy thân ngăn cản kẻ địch, để kéo thời gian cho bọn hắn chạy.

Hít một hơi thật sâu, hai mắt cũng ướt át theo, nhưng nhiều hơn là kiên định, đảo mắt qua từng người, cuối cùng hắn nói:

- Được!

Dừng một chút, lại nói thêm:

- Nhưng, chúng ta phải có người trở về báo lại cho người trong tông môn biết, cho dù chúng ta chết hết cũng không để kẻ địch sống yên ổn.

Mọi người cũng gật đầu, khi bọn hắn quyết định ở lại thì đã sẵn sàng chết, nhưng bọn hắn cũng không muốn để kẻ địch được sống tốt.

Nhưng mọi người không biết để ai trở về, nếu nói thật lòng thì ai cũng muốn sống, nhưng giờ phút này bọn hắn đã bị giận dữ, tức giận chiếm lấy, muốn báo thù cho huynh đệ, nên không ai đi cả.

Phó Hằng cũng phân vân không biết làm sao, nhưng nghĩ đến kẻ địch sắp đến, đành chọn một người trong đó, nói:

- Hoa sư muội đi đi, muội là người có thực lực yếu nhất, nhưng lại chủ tu tốc độ, chỉ có muội là thích hợp nhất.

Người sư muội tên Từ Lan Hoa ngẩn ra chút lát, nàng rất muốn ở lại, nhưng nghĩ đến mình chỉ có thực lực Phi Thiên sơ kỳ, không giúp được gì cho mọi người, chỉ có thể nhanh chóng báo lên tông môn mới có cơ hội cứu những người này, đành gật đầu.

“Ầm ầm” đột nhiên phía sau truyền tới từng trận run rẩy, cây cối cao to bị đánh đổ ngã, khiến đại địa vang lên từng tiếng lớn.

- Hắn đến rồi!

Mọi người thần kinh căng lên, sức lực cuối cùng cũng bị mọi người lôi kéo ra, sát khí đằng đằng ủng ủng mà ra, chuẩn bị cho một trận chiến.

Từ Lan Hoa biết không đợi được nữa, đã xoay người chạy đi, dưới chân nàng như có vô số cơn lốc xoáy, cả người như hóa thành một cơn gió, nhanh chóng hướng bên ngoài mà đi.

- Haha, để xem các ngươi còn chạy được đi đâu.

Một tiếng cười gằn mà điên cuồng từ phía sau truyền đến, liền ngay lập tức thấy được một bóng người bay tới, khí tức kinh khủng của Thiên Hoàng ập xuống, bao phủ khuông viên trăm dặm, từng gốc cây bị khí tức lay động, lắc lư không ngừng.

Nhìn thấy thanh niên gầy gó, toàn thân là từng vết sẹo chằng chịt, Phó Hằng hừ lạnh, nói:

- Chấn Nam các hạ, chúng ta không thù không oán, tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt?

Chấn Nam cười lạnh nhĩn đến bọn hắn, khinh thường nói:

- Hừ, các ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao. Một lũ phế vật!

Nói xong câu cuối, Chấn Nam một chân dẫm xuống, uy áp kinh khủng ùng ùng đánh xuống.

“Oanh —” một tiếng vang lên, tại một cước đạp xuống, Thiên Hoàng khí tức điên cuồng xé rách không gian mà ra, một cước đạp xuống, như thương thiên vỡ vụn, đạp tới đám người Phó Hằng bên dưới.

- Không tốt!

Phó Hằng hét lớn một tiếng, cả người vang lên một tiếng “ông”, chợt thấy trước mắt hắn hiện ra một đạo quang đồ, trong quang đồ lóe lên tinh thần, từng sợi mỏng manh tinh thần khí tản ra, trong nháy mắt phóng lên trước, như đoàn nước chảy xiết, đỡ lấy một cước kia.

Phía sau hắn, những người còn lại đều tung ra lực lượng cuối cùng, trong chớp mắt đó, từng đạo lực lượng dâng trào lên, không khí bị quấn chặt, như bị từng lực lượng khoáy đảo. Mỗi đạo lực lượng cũng theo đó đánh lên, đem một cước kia chống đỡ.

- Hừ.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Chấn Nam nhấc chân còn lại, mạnh mẽ đạp xuống quang đồ bên dưới.

“Oanh —” một tiếng, trong nháy mắt, Thiên Hoàng lực lượng trùng thiên đi ra, tại lực lượng này đi ra, thiên địa như bị tối đen một dạng, khi chân hắn đạp xuống, tinh hà vỡ nát, vạn đạo hủy diệt, một cước như đạp nát vạn vực.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người kinh hoàng vô cùng, tại dưới một cước này đạp xuống, tựa như thấy được bầu trời sập xuống, theo lực lượng cường đại đánh xuống, quang đồ đang điên cuồng đón đỡ bỗng run lên.

“Oanh —” một tiếng vang lớn, thiên địa chấn động, quang đồ bị đạp nát, ảm đạm tan biến, từng đạo lực lượng khác cũng bị dẫm nát, liền ngay lập tức mọi người cảm thấy một cước này hung hăng dẫm lên người, đạp lún xuống đất, không nhịn được mà phun ngụm máu.

Chỉ trong nháy mắt, Chấn Nam hai cước đạp xuống đám người, từng tiếng “răng rắc” thanh âm vỡ xương vang lên, trong nháy mắt này, Chấn Nam đem đám người đạp nát, bên dưới đại địa cũng như băng diệt đồng dạng.

“Phanh —” một tiếng, cuối cùng tại Chấn Nam một cước khác dẫm xuống, tất cả toàn bộ vỡ nát, liền đem toàn bộ mọi người dẫm chết, không sót một người.

- Hừ, rác rưởi! Lại còn có một tên chạy thoát.

Chấn Nam thu chân lại, khinh thường một tiếng rồi xoay người, hướng đến phía trước lướt đi, đuổi theo Từ Lan Hoa.

Cũng tại lúc đó, Từ Lan Hoa đã chạy được một đoạn khá xa, dưới chân đạp lên không khí mà đi, từ khi đột phá Phi Thiên cảnh nàng đã có thể đạp không mà đi, dù có chút miễn cưỡng nhưng kết hợp về công pháp tu luyện, liền thấy dễ dàng hơn.

Vừa chạy vừa nghĩ đến các sư huynh đệ phía sau, nàng càng kiên quyết phải chạy đi gặp người của tông môn, báo cáo việc này.

Vừa nghĩ như thế, nàng càng chạy nhanh hơn, hướng đến một phương hướng mà đi, nơi đó là nơi tập trung của mọi người, chỉ cần nàng tới đó liền có thể gặp được người của Thanh Vân Tông rồi.

Chỉ là với tốc độ của nàng thế này, phải ít nhất nửa ngày mới có thể đến đó, mà Chấn Nam phía sau thì càng không thể để cho nàng đi đến đó được, liền chỉ trong vài phút, hắn đã cách nàng chỉ còn vài dặm ngắn ngủi.

Từ Lan Hoa kinh hãi chạy thật nhanh, nhưng tốc độ của nàng sao bằng được với Chấn Nam được, chỉ trong phút chốc, Chấn Nam đã đến gần nàng.

- Khặc khặc, còn muốn chạy, lũ Thanh Vân Tông rác rưởi này.

Chấn Nam cười lớn, chắn trước mặt Từ Lan Hoa.

Từ Lan Hoa biết không cách nào trốn thoát, chỉ có thể tuyệt vọng đứng đó, suy nghĩ làm sao để người Thanh Vân Tông phát hiện đi tới, may ra mới có thể thoát được.

- Ồ!

Chợt Chấn Nam ồ lên một tiếng vui mừng, nhìn chằm chằm lên người nàng.

Từ Lan Hoa bỗng thấy lạnh người, cảm giác như rơi vào hầm băng, nhìn thấy kẻ trước mắt cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, cứ như nàng không mặc gì trước hắn vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt phun ra lửa.

- Khặc, Nguyên Âm thể, tốt tốt, đúng là trời cũng giúp ta.

Chấn Nam vui mừng cười lớn, ngay sau đó, chợt thấy hắn nhanh như chớp phóng tới trước mắt Từ Lan Hoa:

- Đợi ta hấp thu hết Nguyên Âm, chắc chắn sẽ đột phá Thiên Hoàng, trở thành Thánh Nhân, haha.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì.

Từ Lan Hoa ôm ngực, mặc đầy phẫn nộ nhìn hắn, tại dưới ánh mắt dâm đãng đó, cả người không được tự nhiên chút nào.

- Làm gì, khặc, đương nhiên là chơi ngươi rồi...

Chấn Nam không đợi được, tay phất lên một cái, lập tức thấy được một cỗ lực lượng đem nàng chế trụ, sau đó, hắn đem y phục của mình chấn nát.

Ờ, trần trụi với thiên nhiên đây mà!

Từ Lan Hoa vô cùng xấu hổ, cả mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại không dám nhìn.

- Khặc khặc, không biết mùi vị của Nguyên Âm thể sẽ như thế nào a.

Nói rồi Chấn Nam lắc người đi tới gần Từ Lan Hoa, tay đưa lên, cởi bỏ toàn bộ y phục của nàng.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK