Âm thanh vang lên làm mọi người giật mình, vội tập trung nhìn lại. Khi ánh mắt nhìn tới thì không khỏi co rút, tại nơi đó một thân ảnh đang như nhiều đứt dây bay ngược về sau. Thân ảnh này vô cùng thê thảm, toàn thân cơ hồ đều là những vết thương dài thừ ngực lan tới tứ chi. Nhìn thấy thân ảnh này mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, bởi đây không phải là Mộc Điệp Tình như trong tưởng tượng mà là Mộc Phiên.
“Ầm —“ một tiếng nặng nề vang lên, chỉ thấy Mộc Phiên bị đánh bay rơi xuống khỏi quảng trường. Khi rơi xuống đất liền tạo thành một cái hố rộng. Mộc Phiến nằm trong hố rộng I1HuK mà như một huyết nhân từ vũng máu sống lại vậy. Chỉ thấy cơ thể hắn toàn bộ là vết chém dài, từ những vế chém đó một dòng huyết tinh chảy ra như suối máu phun trào. Từng lớp thịt như bị cắt bỏ rơi xuống. Nhìn qua vô cùng ghê rợn.
Một người nhìn tới Mộc Phiến đang nằm trên đất thì lập tức nhíu mày, trầm giọng nói:
- Hắn... chết rồi!
Cái gì? Mọi người nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được. Đây là Mộc Phiên a, là một Địa Hoàng đỉnh phong, lại như thế nào chết cũng không rõ. Bỗng nhiên đúng lúc đó một âm thanh vang lên liền thu hút ánh mắt bọn hắn, nhìn sang nơi đó.
Tại nơi Mộc Phiên đứng lúc trước, khói bụi đã tiêu tán gần hết. Tại đó, một thiếu niên đang ôm lấy một thanh kiếm đứng đó mà ho dài. Khi nhìn thấy thiếu niên này mọi người liền ngẩn ra, đây là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, độ tuổi không sai biết lắm là ngang đó. Thiếu niên mặc một bộ thanh bào rách nát, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Thiếu niên này không ai khác mà chính là Tiêu Thiếu Kiệt, hắn sau khi được Dạ Ảnh đưa tới đây liền thấy Mộc Điệp Tình sắp bị phế thì ngay lập tức không chút suy nghĩ mà bay tới, cầm lấy thanh kiếm mà Dạ Ảnh đưa cho điên cuồng chém lấy kẻ kia. Hắn chém không biết bao nhiêu lát, cũng không quản nó đã qua bao lâu, đợi đến khi nghe thấy âm thanh hét lớn kia hắn mới tỉnh lại. Song lúc hắn tỉnh táo lại thì mọi chuyện đã như thế này.
Lại nói, thanh kiếm hắn cầm trên tay này chính là Ngục Ma Kiếm mà Dạ Ảnh đã lấy lại từ Cát Tư lão đầu ở Tinh Thần Động. Thanh kiếm này rất bình thường, nếu chỉ nhìn vào nó không ai nghĩ rằng thanh kiếm bình thường này lại từng đồ qua tiên đế, chém qua chư thần.
Bất quá khi đưa thanh kiếm này cho hắn, Dạ Ảnh đã phong ấn lại tất cả sức mạnh trong nó bởi không thì chỉ một kiếm đơn giản cũng đủ chém Nhân Hoàng Giới này thành hai a, như thế cũng có nghĩa là thanh kiếm này chỉ là một thanh kiếm sắc bén bình thường, không có sức mạnh ẩn bên trong. Thế nhưng là dù bị phong ấn hết sức mạnh, nhưng sự sắc bén của nó thì đến cả thánh nhân chỉ sợ cũng không muốn bị nó chém trúng.
Đương nhiên, sắc bén thì đúng là vô cùng sắc bén, nhưng việc đầu tiên cần làm là phải chém trúng người khác. Giống như Mộc Phiên vì không để ý mà bị chém chết, nếu đổi ngược lại hắn mà đề phòng thì chắc chắn hắn sẽ không chết thảm như lúc này.
Chợt lúc đó, một đạo âm thanh “hưu” vang lên, liền thấy bốn dải màu sắc thân quang lóe lên hương tới quảng trường. Bốn thân quang này ngoài bốn người quan chiến nãy giờ là ba vị trưởng lão cùng Hà Tĩnh Phong thì là ai.
Tiêu Thiếu Kiệt cầm trên tay Ngục Ma Kiếm, ánh mắt nhìn xung quanh đề phòng.
Bọn hắn sau khi đáp xuống liền đứng đó nhìn tới Tiêu Thiếu Kiệt nhíu mày, khí tức khủng bố bạo phát đi ra, âm thanh như sư tử rống vang lên:
- Tiểu tử, ngươi là kẻ nào? Dám ở Mộc gia ta đánh chết trưởng lão, chắc ngươi biết tội chứ?
Tiếng quát như trời xanh phẫn nộ, khí tức kinh khủng tập trung vào khiến Tiêu Thiếu Kiệt thở gấp không ngừng.
- Mộc gia thì thế nào chứ? Không phải chỉ là một lũ chó học tiếng người thôi sao?
Tiêu Thiếu Kiệt khinh thường nói.
- Tốt, tốt, tốt! Ngươi là kẻ duy nhất dám nói Mộc gia chúng ta như vậy. Hôm nay bất kể ngươi là ai cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Lời của Tiêu Thiếu Kiệt vừa ra liền chọc giận bọn chúng, ngay lập tức một tiếng oanh vang lên. Chỉ thấy một đạo ngân sắc bắn tới trước mắt.
Đạo ngân sắc ẩn chứa linh lực mạnh mẽ, xẹt ngang bay tới như là thiên ngoại lưu tinh xẹt trời xét đất mà đánh tới vậy. Tiêu Thiếu Kiệt chưa kịp phản ứng đã thấy đạo ngân sắc đánh tới trước mặt, cũng nghe được một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
- Đa tạ ngươi cứu ta, nhưng ngươi nên đi nhanh đi, nếu không sẽ chết!
Đúng lúc đó bỗng nghe “Keng” một tiếng, liền thấy một thanh kiếm băng hàn chắn trước mắt. Hắn cả kinh, vội nhìn lại thì thấy phía trước Mộc Điệp Tình đang cầm thanh hàn băng kiếm của mình chắn trước mặt hắn. Hai tay nàng như linh xà huy động, trên bầu trời hàn khí tập trung lại, từng đóa hoa bằng băng rơi xuống, tạo thành một đóa hoa to lớn bằng băng đánh tới phía trước. Băng liên xoay vần, càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã tạo thành một cỗ hàn khí lốc xoáy to lớn.
“Ầm —“ Bỗng thấy đạo ngân sắc đâm thủng hư không, nhất thời hóa thành một đầu cuồng long đánh tới. Cuồng long phẫn nộ cắn xé thiên địa ngăn cản ầm ầm phóng tới.
“Oanh —“ Một tiếng vang lên, một cỗ nóng lạnh truyền tới mặt hắn. Liền ngay sau đó, âm thanh như trời đất nổ ra vang lên bên tai hắn. Cuồng long bá đạo mạnh mẽ va chạm vào hàn khí lốc xoáy. Khi hai bên chạm vào nhau, không gian cũng bị đánh sập đổ, một thông đạo đen ngòm hiện ra tại trong vụ nổ.
Trong vụ nổ đó, hàn khí lốc xoáy cũng càng lúc có dấu hiệu suy yếu, mà cuồng long thì lại càng lúc càng bá đạo, cứ như đánh mãi không chết mà còn là mỗi lúc một mạnh hơn.
“Xẹt —“ Từng tia sét bọc quanh cuồng long cùng lốc xoáy, âm thanh to dần lên. Do lốc xoáy cùng cuồng long va chạm sinh ra, tia sét lại càng to hơn. Một thời khắc ngắn ngủi đã tạo thành một đạo lôi long to lớn.
“Ầm —“ Liên tiếp từng tiếng vang lên, tại bên trong đó đã thấy hàn khí lốc xoáy yếu đi, lộ ra băng liên bên trong. Băng liên cũng như nhạt đi rất nhiều, một lớp băng ngăn cản bên ngoài cũng bị mòn dần đi. Tuy nhiên hàn khí bên trong mạnh hơn bên ngoài, không gian bị đóng băng, cuồng long đánh tới cũng có cảm giác như bị đông cứng lại.
“Oanh —“ Chợt thấy nơi đó, ngay chớp mắt khi cuồng long đánh vào tâm băng liên, liền một tiếng to lớn vang lên đinh tai nhức óc.
Tiêu Thiếu Kiệt cùng Mộc Điệp Tình đứng gần nơi đó cũng bị sóng trùng kích đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tưới. Ánh mắt kinh hãi nhìn tới nơi vụ nổ đó, chỉ thấy băng liên nổ ra từng mảnh băng nhỏ, vừa rơi xuống đất liền tan chảy thành nước.
Thế nhưng dù băng liên đã bị đánh tan nát thì cuồng long vẫn như điên cuồng đánh tới phía trước. Cuồng long khí tức dù đã suy yếu nhưng hắn biết nếu như để nó đánh lên người chắc chắn sẽ chết.
Hắn nhìn tới phía, bỗng lắc mạnh người đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm trong tay mà chém loạn về phía cuồng long.
“Oanh —“ Một tiếng to lớn vọng lại từ chân trời, trong chớp mắt đó mọi thứ như dừng lại, không gian thời gian nhường như cũng dừng lại tại thời khắc đó.
- Aa.
Âm thanh điên cuồng của Tiêu Thiếu Kiệt vang lên.
Mộc Điệp Tình nằm bên dưới thấy thế cũng cả kinh, ánh mắt trở nên tuyệt vọng. Dù nàng không biết thiếu niên này là ai, nhưng có thể chắc chắn một điều... Nàng không thể nào quên được thân ảnh này! Một cảm giác đau đớn chưa từng có xuất hiện, khi nhìn thấy cuồng long sắp tới mà tim nàng bỗng như ngừng đập.
Tại lúc này. Trời đất dừng lại, vạn vật dừng lại, mọi thứ như lâm vào vĩnh hằng. Một bóng lưng mơ hồ tại đó đang cầm kiếm vẫn điên cuồng chém, chém và chém.
Ngục Ma Kiếm trong tay như cảm nhận được một cỗ điên cuồng truyền đến, một tiếng hống dài vang lên. Dù không thấy gì, cũng không cảm nhận được gì nhưng nó đúng là một tiếng hống. Trước một tiếng hống này, tất cả trờ nên mờ ảo, mọi thứ như bị tuyệt diệt. Tại một tiếng hống này, cuồng long cũng được, thời không cũng tốt, tất cả đều là phú phiếm hư vô.
“Oanh —“ Một tiếng vang lên, trước sự kinh ngạc của mọi người, cuồng long mạnh mẽ bỗng bị chém nát. Nhưng vẫn chưa dừng lại đó, khi cuồng long nổ ra, một ngân sắc từ trong cuồng long bay ra. Bất quá ngân sắc chưa bay tới đã bị chém ra từng mảnh, leng keng rơi xuống đất.
Khi mọi người còn đang ngơ ngác thì Tiêu Thiếu Kiệt đột nhiên dừng kiếm, sức lực bị rút sạch ngã lui về phía sau.
Mộc Điệp Tình lúc này đã đứng dậy, bỗng nhìn thấy Tiêu Thiếu Kiệt ngã xuống liền lướt thân tới đỡ lấy hắn. Đỡ lấy thân ảnh này, tâm tình luôn căng thẳng của nàng bỗng trở nên yên tĩnh lại. Nhìn vào thiếu niên này mà ánh mắt nàng bất tri bất giác trở nên nhu hòa.
- Hừ!
Cũng tại lúc đó, tên trưởng lão đánh tới cuồng long kia hừ lạnh một tiếng. Hắn lạnh lẽo nói:
- Tốt cho một đôi cẩu nam nữ các ngươi, vậy ra đó là lý do ngươi sau khi trở về liền bế quan tránh mặt không ra.
Mộc Điệp Tình không nói gì, chỉ lẳng lặng đỡ Tiêu Thiếu Kiệt đứng ở đó.
- Ồ, đây không phải là tiểu thiếu gia, Tiêu Thiếu Kiệt của Tiêu gia a.
Bỗng lúc này, Hà Tĩnh Phong yên lặng lúc lâu chợt lên tiếng kinh ngạc nói.
- Tiêu gia? Ngươi nói là một trong sáu tiểu gia tộc đó?
- Lăng trưởng lão đúng là nhanh trí, tại hạ nói đúng là nó.
Lăng trưởng lão chính là kẻ đánh ra cuồng long đó, lão ta cười gằn nói:
- Đã như thế thì ta cũng không kiêng kỵ nữa, đợi ta giết hắn xong thì diệt luôn gia tộc hắn. Khặc khặc, còn Mộc Điệp Tình này liền giao cho công tử.
- Cái này là do Lăng trưởng lão quyết định, dù sao đây là việc riêng của Mộc gia, ta không có quyền xen vào a.
Hà Tĩnh Phong ánh mắt lóe lên tinh mang, cười cười nói. Hắn nhấn mạnh hai từ “việc riêng”, ý nói đó là việc của gia tộc ngươi, không liên quan gì đến ta. Nếu như có chuyện gì thì đó cũng là chuyện của gia tộc ngươi.
Lăng trưởng lão sao không hiểu ẩn lời trong đó, chỉ là dù sao lần này cũng chỉ giết một tiểu gia tộc thiếu gia mà thôi, chẳng lẽ bọn hắn bị mù mà tới đây đòi công đạo? Nghĩ thế thì lão ta cũng bắt đầu đánh tới, chỉ là ngay tại lúc đó có mười đạo thân ảnh lướt tới. Những thân ảnh này là người tuần du xung quanh Mộc gia.
- Các vị trưởng lão.
Mười thân ảnh vừa tới liền cung kính nói. Nói rồi thì lại nhìn cảnh tượng xung quanh, nhất thời kinh ngạc nhìn tới Mộc Điệp Tình đang đỡ một thiếu niên trong lòng kia.
- Các ngươi tới đúng lúc lắm, bắt đôi cẩu nam nữ kia lại đây cho ta!
Lăng trưởng lão quát lớn, cường điệu vô cùng.
- Nhưng...
“Ầm —“ Một tiếng vang lên, liền người lên tiếng kia lập tức bị đánh bay.
- Ta kêu ngươi bắt thì tới bắt cho ta, còn nhưng nhưng cái con mẹ gì.
Lăng trưởng lão trừng mắt nhìn những kẻ mới tới, quát.
Cả bọn đồng thời lạnh người, vị lăng trưởng lão này nổi danh là nóng tính, nếu như để lão ta không vừa ý có khi bị giết như chơi.
Đang lúc bọn hắn muốn tới bắt Mộc Điệp Tình cùng Tiêu Thiếu Kiệt, một âm thanh lười nhác vang lên:
- Ruồi bọ ở đâu ồn ào vậy?
Một thiếu niên hắc bào không biết lúc nào đang ngồi trên chiếc ghế nhấp nhi uống trà. Âm thanh cũng là từ hắn mà ra.
Âm thanh nghe thì rất bình thường, nhưng vào tai những người ở đây lại bá đạo vô cùng. Nếu như Tiêu Thiếu Kiệt mà thấy thiếu niên này chắc chắn sẽ vui mừng bởi thiếu niên này chính là Dạ Ảnh.
Ruồi bọ? Không phải là đang nói bọn hắn sao? Đáp án đương nhiên là phải rồi. Nhìn thiếu niên ngông cuồng này, mọi ngươi trong đầu ai cũng nghĩ sao hôm nay nhiều kẻ không sợ chết vậy.
Vị Lăng trưởng lão Mộc Lăng nóng tính lập tức sục sôi lửa giận, không nói một câu mà ầm ầm đánh tới. Bầu trời phun trào ra ngân quang, tại ngân quang phun trào ra, một đầu cuồng long to lớn gấp mấy lần lúc trước oanh oanh đánh tới.
Dạ Ảnh không buồn nhìn hắn một cái, ngẩng đầu uống sách trà, thuận tay đấm ra một quyền. Nghe một tiếng oanh vang thật lớn, vạn cổ vô địch, dưới một quyền này mọi thứ đều là vỡ nát.
“Ầm —“ Tại dưới một quyền vô địch này, thiên địa nứt ra, tinh thần rơi rụng, thời không bị uốn nắn. Tại trong tiếng ầm đó, một cự thủ như móng vuốt của hồng hoang cự thú xuyên thẳng vạn cổ đánh tới.
“Răng rắc” Cự thủ vô hình đánh lên cuồng long cứ như xé rách một chiếc lá, đơn giản vô cùng sự tình. Cự thủ sau khi đánh nát cuồng long liền oanh oanh đánh lên Mộc Lăng.
Tại dưới một quyền này, Mộc Lăng liền không có ý nghĩa. Chỉ thấy cự thủ vỗ lên thân ảnh Mộc Lăng, liền ngay tức khắc chấn hắn thành huyết nhục, một cỗ máu tanh truyền đến.
“Phanh — “ Một tiếng, phía trước xuất hiện một lỗ thủng không gian khủng lồ, cự thủ chấn nát Mộc Lăng về sau liền đánh thẳng vào không gian, liền tiếp đó tiêu thất trong không gian.