Mục lục
[Dịch] Hoàng Tộc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Vô Tấn vẫn khó chịu về việc cầu Bát Tiêu cũ hỏng, đi một mạch về đến cửa tiệm cầm đồ, lại thấy ngũ thúc Hoàng Phú Quí đang chống cằm, mặt mày ủ rủ ngồi trước quầy, tay thì đang khều khều bàn tính, còn La tú tài thì ngồi bên cạnh than ngắn thở dài.

“ Ngũ thúc, xảy ra chuyện gì vậy, giấy mời đâu?”

“ Ài!” Hoàng Phủ Quí thở dài, “ Vô Tấn à, đừng nói đến giấy mời, tiệm chúng ta có thể không mở cửa được rồi.”

Vô Tấn cười hỏi:

“ Ngũ thúc, có nghiêm trọng đến vậy không?”

“ Rất nghiêm trọng đấy! Tú tài, ông nói đi!”

La tú tài thở một hơi dài nói:

“Lúc nãy tôi đi đổi chủ quyền, cậu biết đấy, muốn mở tiệm mới thì phải đổi chủ quyền, nếu không thì không được mở cửa kinh doanh, trong quận thì không có vấn đề gì, nộp hết năm ngàn lượng, rất thuận lợi, chủ yếu là ở huyện, Đinh huyện thừa nhất quyết không giải quyết cho tôi, tôi lén nhét cho ông ta năm chục lượng bạc, ông ta cũng không chịu làm.”

“Tại sao?” Vô Tấn ngạc nhiên.

“Còn tại sao à, chúng ta tổ chức đánh cược lần trước đã đắc tội với Trương huyện lệnh đấy!”

Hoàng Phủ Quí hừng hực nói:

“Lí do của người ta quang minh đường hoàng, danh sách tiệm cầm đồ của huyện Duy Dương đã đầy, không thể mở thêm tiệm cầm đồ mới, chỉ đơn giản là vậy, con cũng phải bó tay.”

Vô Tấn suy nghĩ rồi nói:

“ Vậy thì chúng ta dứt khoát đừng thay đổi chủ quyền nữa, cứ tiếp tục dùng chủ quyền của tiệm cầm đồ Quan Kí, biển hiệu cũng đừng đổi nữa.”

“ Tuyệt đối không được!”

La tú tài lắc đầu liên tục, “ Đổi chủ mới thì phải đổi chủ quyền, hơn nữa….biển hiệu cũ của tiệm cầm Quan Kí đã bị Đinh huyện thừa tịch thu rồi.”

La tú tài thở dài một tiếng tỏ ra bất lực, Vô Tấn trầm tư một hồi rồi lại hỏi: “Thúc có gặp Trương huyện lệnh không?”

“Không, đúng lúc Trương huyện lệnh không có ở nha môn.”

“ Vậy không phải hôm qua La thúc đã đến huyện nha sao? Ý tôi là đi giải quyết việc đổi chủ quyền ấy.”

La tú tài lắc đầu, “ Sáng hôm qua ta đi đến quận nha, đến chiều lại đi chuẩn bị các thứ như giỏ hoa, câu chữ cho buổi khai trương, sáng sớm hôm nay mới đến huyện nha.”

Hoàng Phủ Quí không hiểu tại sao Vô Tấn lại hỏi những việc này, ông nôn nóng mở tiệm, bèn vội nói:

“ Vô Tấn, con xem có nên đi nhờ Tô thứ sử hay không, nhờ ông ấy giúp đỡ, nói vài lời với huyện nha, để trong huyện giải quyết vụ chủ quyền cho chúng ta.”

Vô Tấn lắc đầu, “Chuyện này con không muốn làm phiền đến Tô thứ sử.”

“Vậy chúng ta sẽ tặng hậu lễ !” Hoàng Phủ Quí bực mình, “ Tối nay thúc sẽ đến nhà Đinh huyện thừa một chuyến, ông ta coi thường năm chục lượng bạc, thúc sẽ cho ông ta năm trăm lượng, thúc không tin, có tiền mua tiên cũng được, tên Đinh huyện thừa ấy làm sao mà không muốn có số tiền này chứ?”

“ Ngũ thúc đừng nóng, dù sao cũng nên tìm Trương huyện lệnh xem sao, nếu không được mới đi tặng quà cũng không muộn.”

Vô Tấn kêu La tú tài đưa cho cậu tư liệu để làm giấy chủ quyền, cười nói:

“Chuyện này để con nghĩ cách đã, ngũ thúc vẫn cứ đi phát giấy mời, bất luận như thế nào hôm nay chúng ta cũng phải giải quyết xong giấy chủ quyền.”

………..

Vô Tấn rời khỏi tiệm, gọi một chiếc xe ngựa ngồi đến huyện nha, tuy rằng cậu không đi chung với La tú tài, nhưng nghe khẩu khí của La tú tài, huyện lệnh Trương Dung chắc vẫn chưa biết việc họ xin giấy chủ quyền, chỉ là do tên Đinh huyện thừa vì để lấy lòng Trương Dung mà cố ý làm khó họ thôi.

Theo kinh nghiệm kiếp trước của Vô Tấn, Đinh huyện thừa vì muốn lấy lòng Trương Dung mà cố tình làm khó thúc ấy, nếu vậy thì cứ như ngũ thúc nói, nha môn bát tự khai, có lí không tiền thì đừng vào.

Kì thực làm việc với quan phủ, đưa tiền, tặng bao lì xì cũng là một việc rất bình thường, ở kiếp trước Vô Tấn đã gặp nhiều rồi, nhưng cậu có một tính xấu, nếu muốn cậu đưa tiền thì phải cam tâm tình nguyện, nếu Đinh huyện thừa vui vẻ giúp họ giải quyết sự việc, sau đó mới ngầm ám thị La tú tài một tiếng, buổi tối cậu sẽ đem lễ vật đến, như vậy thì trong lòng cậu đồng ý, cậu ghét nhất hạng người từ chối không chịu giải quyết, nhất định phải lấy được tiền rồi mới chịu làm việc, vậy cậu thà không đưa tiền.

Vô Tấn đến trước huyện nha, trước cửa có một nha dịch đang trực ca, Vô Tấn bước đến khom mình cười nói:

“ Quan sai đại ca, xin hỏi có Trương huyện lệnh trong đó không?”

Nha dịch nhìn qua cậu một lượt, thấy cậu ta cao hơn mình, bắp tay to hơn mình, ăn mặc cũng sang trọng hơn mình, bèn hỏi: “ Có! Lão đệ có chuyện gì không?”

Vô Tấn lấy ra một nén bạc vụn ba lượng nhét vào tay nha dịch, cười nói: “ Quan sai đại ca có thể thay tiểu đệ thông báo cho Trương huyện lệnh một tiếng, nói rằng có Hoàng Phủ Vô Tấn xin được cầu kiến.

Tiền bạc có thể là ấm lòng người, nha dịch bèn cười híp mắt : “ Hoàng Phủ lão đệ xin đứng đây đợi, ta sẽ đi thông báo giúp cậu.”

Hắn quay người đi vào trong huyện nha, Vô Tấn chắp tay sau lưng đứng trước tượng sư tử đá, dựa vào mười năm trên thương trường của cậu, lão Trương Dung này nhất định sẽ gặp cậu.

Vài phút sau, nha dịch chạy ra, thở hồng hộc nói: “ Hoàng Phủ lão đệ….huyện lệnh mời ngài vào!”

Vô Tấn cười tít mắt chấp tay, “Đa tạ quan sai đại ca, xin hãy dẫn đường cho!”

“ Tất nhiên, xin đi bên này!”

Vô Tấn đến tìm Trương Dung là việc dự tính đã lâu, tuy rằng cậu có Tô Hàn Trinh làm hậu đài, nhưng dù sao quận quan không bằng huyện quản, đắc tội một trăm tên Hoàng Tứ Lang cũng chẳng sao, đắc tội với Hoàng Phủ Cừ thì cũng chẳng hề gì, nhưng đắc tội với quan phụ mẫu huyện Duy Dương, thì cậu sau này sao còn có thể lăn lộn ở huyện Duy Dương này nữa, bất luận ra sao, cậu cũng phải đến tìm Trương Dung một chuyến.

Vô Tấn không sợ Trương Dung lợi dụng cơ hội báo thù mình, dựa vào mười năm kinh nghiệm nhìn người mà cậu rèn luyện được trên thương trường vào kiếp trước, cậu tin rằng mình có thể bắt được nhịp đập của Trương Dung.

Đường đường là con trai thứ của tể tướng đế quốc, lại nhận chức quan huyện của huyện Duy Dương, một huyện được coi là trọng tâm thuế vụ của Đại Ninh đế quốc, người như vậy quả là con cháu thế gia thực sự, sự giáo dục nghiêm khắc, khí chất tao nhã, có một quan trường hậu đài lớn mạnh, có lí tưởng xa vời. ông ta sẽ không thèm để ý đến một người vô danh tiểu tốt như mình, càng không thể như ngũ thúc đã nói, chỉ một trận đặt cược mà đắc tội với ông, Vô Tấn tin rằng, con của Tể tướng thì cũng phải có chút khí chất của Tể tướng.

Nếu như ông ta thực sự lại vì việc đánh cược mà hận mình thấu xương, thì huyện lệnh này quả là mất phẩm chất, và phụ thân của ông ta cũng không thả ông ta đến huyện Duy Dương này để làm quan.

Đương nhiên, Trương Dung cũng sẽ không quên nổi nhục đánh cược, cho nên khi Hoàng Phủ Vô Tấn muốn đến, thì phải hạ thái độ với Trương Dung, còn về việc Tô Hàn Trinh sẽ nghĩ như thế nào, thì đó là việc của tổ phụ và đại ca, không liên quan đến cậu.

Vô Tấn bước vào phòng làm việc của huyện lệnh, chỉ thấy Trương Dung đang ngồi trước bàn phê duyệt hồ sơ, viết rất nhanh tay, tập trung tinh thần, nha dịch không dám làm phiền, liếc mắt ra chỉ thị cho Vô Tấn và lui ra.

Vô Tấn đứng một bên nhẫn nại chờ đợi, cậu cũng không lên tiếng, thời gian cứ như vậy mà trôi qua, Trương Dung vẫn không ngẫng đầu lên, mặt trầm tĩnh, phê duyệt hết một bộ hồ sơ , ông lại đổi một bộ khác.

Vô Tấn chấp tay sau lưng nhìn chăm chú về phía cửa, nhìn bầu trời xanh thẳm đầy mây trắng, cậu đột nhiên nhớ đến chiếc máy bay xảy ra sự cố mà cậu đã ngồi, cái chiếc máy bay mà đã đụng hư cả một chiếc tàu lớn, giờ này có lẽ vẫn còn nằm yên dưới đáy biển !

Cậu lại nhớ đến cái cảnh tượng lần đầu tiên cậu đi làm ăn vào kiếp trước, đó là lần đầu tiên cậu mở gian hàng, vài cô nàng sinh viên đến mua ví da, mỗi một chiếc ví cậu chỉ kiếm được năm mươi đồng, có một cô bé mắt to mặt tròn….

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, nửa canh giờ đã trôi qua, ánh mắt Trương Dung nhìn lên, thấy cậu vẫn trấn tĩnh ung dung, trên gương mặt lạnh băng ấy cuối cùng cũng hé nở một nụ cười.

“ Ngồi đi!” ông lấy bút chỉ vào chiếc ghế.

“ Đa tạ huyện lệnh!” Vô Tấn bèn ngồi xuống.

“ Dâng trà!”

Trương Dung nói một tiếng, một tên nha dịch bèn vội bưng đến một tách trà, hắn kinh ngạc nhìn Vô Tấn, thấy huyện lệnh mà lại không quỳ xuống, huyện lệnh còn phải mời trà hắn, đây quả là lần đầu tiên mới gặp.

“ Cậu có một điểm khác với mọi người!”

Trương Dung bỏ bút xuống cười nhạt nói: “Người khác nhìn thấy ta đều phải quỳ xuống hành lễ, còn cậu không những không quỳ, mà còn có thể đứng trước mặt ta nghĩ ngợi này nọ, ta muốn hỏi cậu, cậu có chỗ dựa nào không? Tô Hàn Trinh sao?”

Vô Tấn cười khì, trả lời với vẻ điềm tĩnh:

“Hồi bẩm đại nhân, không liên quan đến Tô đại nhân.”

Trương Dung kì thực đã điều tra rõ về Vô Tấn rồi, là con thứ của Hoàng Phủ gia, mới vào đất liền được mười mấy ngày, chỉ tình cờ gặp Tô Hàn Trinh trên đường đi, không hề có bất kì bối cảnh hậu đài gì, nhưng cậu ta lại dám có gan mở xổ số ở huyện Duy Dương, mọi người có lẽ chỉ nhìn thấy như vậy thôi, nhưng Trương Dung lại thấy xa hơn, chính vì lần mở xổ số này,Hoàng Phủ gia tộc đã thiết lập thành công mối quan hệ với Tô Hàn Trinh, từ đó có thể thấy cậu trai trẻ này không hề đơn giản, bây giờ ông cũng rất muốn biết, sao cậu trai trẻ này không quỳ lễ trước mặt ông?

Trương Dung điềm đạm nhìn cậu và hỏi:

“Nếu như đã không có quan hệ với Tô thứ sử, vậy thì tại sao?”

Vô Tấn khom người cười nói: “Tôi nghe nói người dân bá tánh tại kinh thành nếu như có nhã hứng, cũng có thể đường hoàng bước vào phủ tướng quốc cùng tể tướng đại nhân bàn luận đại sự thiên hạ, Đại Ninh vương triều có một hiền tướng như vậy, tất sẽ có một vị quan phi thường như Trương huyện lệnh đây.”

Vô Tấn cũng biết được một chút tin tức về Trương Dung từ chỗ Mã Bộ Vân, chí hướng bình sinh lớn nhất của Trương Dung giống như phụ thân của ông ta, trở thành người đứng đầu trăm quan, trở thành tể tướng của Đại Ninh đế quốc, mà bình sinh ông kính trọng nhất chính là phụ thân của ông.”

Cho nên, Vô Tấn lấy điểm đó để mong thuyết phục Trương Dung, nụ cười trên mặt ông ta càng trở nên khoan hòa hơn, mỉm cười nói:

“ Cậu cho ta một câu trả lời thành thực, giải nhất một ngàn lượng bạc hôm ấy có phải có người xếp đặt không?”

Vô Tấn lắc lắc đầu,

“Không phải! Chỉ là một sự trùng hợp.”

Cậu bèn đem đầu đuôi sự việc Trương Bao Tử trúng giải nhất, thuật lại một lần, không bỏ sót việc nào.

“ Thì ra là như vậy, quả thật là ý trời!”

Trương Dung lẩm bẩm thở một hơi dài, đột nhiên mặt ông trầm xuống, lạnh lùng nói với Vô Tấn:

“ Chẳng lẽ cậu không sợ ta trị cậu tội làm rối kỉ cương hay sao?”

Vô tấn cười cười,

“ Tôi nghĩ nếu Trương huyện lệnh muốn trị tội tôi, vậy mười năm sau, sau khi tôi ra tù, huyện lệnh huyện Duy Dương có lẽ vẫn là Trương huyện lệnh.”

Trương huyện lệnh ngơ ngác, ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vô Tấn, một hồi, ông đột nhiên ngẩng đầu cười vang, hay cho một cậu thanh niên, quả nhiên là khác xa với mọi người.

Nếu như nói Trương Dung tiếp kiến Vô Tấn vì ông nhìn thấu được ẩn ý phía sau trò mở thưởng do Vô Tấn tổ chức, có hứng thú với cậu thanh niên này, nếu vậy thì bây giờ, ông đột nhiên phát hiện bản thân cũng có chút thích thú cậu thanh niên này, thử nghĩ mà xem, có ai dám nói thật lòng với ông không? Nhưng cậu thanh niên này lại nói thật lòng, đây không phải to gan nói liều, mà là vô cùng thông minh, cậu ta biết có mặt Tô Hàn Trinh, cậu ta sẽ không bị bắt ngồi tù, nhưng cậu ta lại dùng phương pháp này để nhận lỗi với mình, trả cho mình sĩ diện.

Trương Dung cũng không lớn tuổi cho lắm,năm nay mới chỉ ba mươi, cũng có thể coi là một người trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi ở cùng với nhau, thì sẽ dễ dàng hiểu nhau hơn, ông đối với Vô tấn có một cảm giác tính tình hợp nhau (~ bạn bè tri kỷ).

“ Được rồi! chuyện mở thưởng ta không tính toán nữa, hi vọng sau này cậu đừng dùng trò làm rối loạn kỉ cương này để mưu cầu chuộc lợi, hãy cố mà làm ăn chân chính.”

Thực ra thì sau lưng Vô tấn đầm đìa mổ hôi cả rồi, cậu ta như đang đi trên dây thép mỏng, chỉ cần một chút sai sót sẽ đả kích tâm lí “quan trường” của Trương Dung, cho rằng cậu dựa vào Tô Hàn Trinh làm hậu đài mà cố ý đến đây khiêu khích ông, nhất định là cậu sẽ bị tống giam, dù giải thích ngàn lời cũng vô dụng.

Từ đó có thể thấy Trương Dung này không hề bình thường, rất có tâm cơ, cũng có tấm lòng của tể tướng, người này ngày sau tất có tiền đồ sáng lạng, Vô Tấn bỗng có một cảm giác, cho dù sau này cậu không còn ở huyện Duy Dương, thì cũng đừng nên đối đầu với Trương Dung này.

Lúc này, Vô Tấn lấy ra giấy tờ đổi chủ quyền, cung kính trình lên: “Hôm nay đến đây, còn có một việc muốn nhờ huyện lệnh đại nhân.”

“ Được rồi, dựa vào chữ kí của ta, cậu có thể đến chỗ Đinh huyện thừa làm giấy đổi chủ quyền được rồi.”

“ Đa tạ Trương huyện lệnh!”

Vô Tấn hành lễ, quay đầu định đi, Trương Dung bỗng gọi với lại,

“ Cậu đợi một lát! ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK