Cửu Thiên là minh châu của Tô gia, tổ phụ của nàng là Tô Tốn muốn tìm cho nàng một lang quân như ý, Tô gia chọn rể vô cùng nghiêm khắc, đầu tiên cần phải có tài học trác tuyệt tiếp theo là con trai trưởng của thế gia, tiếp theo nữ là nhân phẩn xuất chúng, ba điều kiện này thiếu một thứ đều không được.
Nếu như nhị vị vương phiết đều vì Cửu Thiên mà tới thì hơi làm khó rồi, Tô Tốn đã từng nói qua trong hoàng tộc không có tài tử, không chịu nhận bọn họ làm rể.
Mặc dù nói vậy nhưng Tề vương phi ra lễ gặp mặt cũng không thể không nhận nếu như chỉ nhận lễ gặp mặt của Lan Lăng quận vương phi mà không thu lễ vật của Tề vương phi thì sẽ đắc tội.
Lô phu nhân đành phải nói:
- Cửu Thiên Tề vương phi có ý tốt con nhận đi.
Tề vương phi cũng nở ra nụ cười:
- Tô tiểu thư, tổ mẫu của con cũng đồng ý, con mau nhận đi.
Tô Hạm trong lòng vô cùng không muốn nhưng nàng là người biết lễ nếu như không thu thì Tô gia sẽ đắc tội với quyền quý.
Nàng đành phải nhân lấy ngọc trâm, hướng về phía Tề vương phi mà thi lễ:
- Đa tạ Tề vương phi trao lễ gặp mặt.
Nàng cường điệu đây chỉ là lễ gặp mặt của Tề vương phi không phải có ý gì khác, La Khải Phượng minh bạch ý của nàng liền cười nhạt một tiếng:
- Cái này không chỉ là lễ gặp mặt của ta mà còn biểu đạt thành ý xin lỗi của đệ đệ hôm qua, ta hi vọng chuyện hôm qua tiểu thư không còn cảm thấy không thoải mái nữa.
Tô Hạm bỗng nhiên đỏ cả khuôn mặt nàng cảm thấy đây là một loại sỉ nhục lớn lao, một cây ngọc trâm có thể xóa đi sỉ nhục hôm qua của mình sao? Nàng muốn cây ngọc trâm này lắm sao?
Nàng đưa ngọc trâm trở về không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Nếu như vương phi muốn nói tới chuyện tối qua thì một tiếng xin lỗi là đủ rồi không cần đưa bất kỳ chuyện gì, vương phi xin thu hồi tiểu nữ mặc dù thân phận thấp kém nhưng không thể vì một cây ngọc trâm mà mất tôn nghiêm.
Tô gia gia quyến đều trầm mặc Lô phu nhân không chỉ trích Tô Hạm nàng dùng một loại trầm mặc để ủng hộ cháu gái của mình.
Trong mắt của Tề vương phi hiện ra một vẻ tức giận và xấu hổ, không nể mặt mũi mình, nàng lạnh lùng nhìn Tô Hạm không nói một lời, cũng không thu trở lại xem nàng làm thế nào.
Lúc này Lan Lăng quận vương phi cười hòa giải nói:
- Cửu Thiên ta đã tặng cho con một vòng ngọc biểu lộ lễ gặp mặt, Tề vương phi tặng ngọc trâm cũng chỉ là lễ gặp mặt đây là lễ nghi ngang nhau ta có thể vì Tề vương phi mà làm chứng, không có ý gì khác, con mau nhận đi.
Nàng lại cười nói với Tề vương phi:
- Vương phi thấy lời của ta có đúng không?
Lan Lăng quận vương phi miệng lưỡi cực kỳ lợi hại nàng đưa lễ gặp mặt, Tề vương phi cũng đưa lễ gặp mặt, song phương lễ nghi ngang nhau nếu như Tề vương phi nói không phải thì cửu Thiên có thể dùng sự tôn trọng của mình mà trả lại.
La Khải Phượng tuy trong lòng bất mãn nhưng Lan Lăng quận vương phi đã nói như vậy nàng cũng đành phải sửa lời:
- Lan Lăng quận vương phi nói không sai, Lan Lăng quận vương phi đã đưa lễ gặp mặt thì chiếc ngọc trâm này cũng chỉ là lễ gặp mặt, chuyện hôm qua không quan hệ, sau này ta sẽ bồi tội bằng cách khác.
Tô Hạm liên tục gật đầu nhân ngọc trâm rồi đứng lên nói:
- Chuyện ngày hôm qua tiểu nữ chấp nhận lời xin lỗi của vương phi tuy nhiên không đại biểu cho tiểu nữ sẽ tha thứ cho hắn, cũng không thể xóa đi khỏi trí nhớ của tiểu nữ, chuyện này cũng không quan hệ tới vương phi, ta đối với vương phi chỉ có cảm tạ và tôn trọng.
La Khải Phượng cười lạnh một tiếng:
- Nói rất hay, trên thực tế đệ đệ của ta chỉ hơi vô lễ một chút người khác lại ngụy tạo tin đồn, Tô tiểu thư nói vài câu chụp mũ như vậy đệ đệ của ta làm sao có thể làm người.
Ta chính là Tề vương phi tự mình tới bồi tội chẳng lẽ còn không đủ sao?
Tề vương phi bị nói trở nên á khẩu không trả lời được nàng cũng biết hiện tại nói chuyện hôn sự thì không thực tế rồi, đành uống một ngụm trà rồi từ từ nói:
- Được rồi, Tô tiểu thư đã không tiếp nhận lời xin lỗi của ta, sau này ta sẽ nói hắn đến tự mình bồi tội.
Tuy sự tình đã xong nhưng bà lại không muốn đi bà muốn biết Lan Lăng quận vương phi rốt cuộc vì sao mà tới đây.
Nương theo sự trầm mặc của Tề vương phi mọi người liền chuyển mắt về phía Lan Lăng quận vương phi, Lan Lăng quận vương phi cũng liếc nhìn Tề vương phi nàng cũng nhìn ra Tề Vương phi lần này cũng là vì Tô Hạm mà tới.
Mục tiêu đã trùng hợp với nhau nàng đương nhiên sẽ không ở trước mặt Tề vương phi mà nói chuyện cưới gả, Lan Lăng quận vương phi liền khẽ mỉm cười nói với Chu thị:
- Nghe nói hậu hoa viên của Tô phủ tao nhã, phu nhân có thể dẫn ta tới thăm được không?
Chu thị khó khăn nhìn qua phu nhân trong lòng Lô phu nhân đều biết chuyện gì, nàng nhìn Tề vương phi thấy bà ta vẫn bất động thanh sắc, thì cười nói với Chu thị.
- Vương phi đã có hứng thú với hoa viên thì con hãy cùng với vương phi đi xem đi.
- Vâng.
Chu thị đứng lên mỉm cười nói với Lan Lăng quận vương phi:
- Mời vương phi đi theo ta.
Lan Lăng quận vương phi cười gật đầu với Tề vương phi:
- Mời vương phi ngồi tạm, chút nữa ta sẽ quay trở lại.
La Khải Phượng thầm cười lạnh, cũng dối trá mà cười:
- Thúc thẩm cứ đi từ từ ta sẽ ở đây nói chuyện với Lô phu nhân.
Kỳ thật nàng cũng hi vọng Lan Lăng quận vương phi bỏ đi nàng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lô phu nhân, rất nhanh sau đó, Lan Lăng quận vương phi và Chu thị đi rồi, La Khải Phượng mới nhìn các cháu gái đằng sau họ, nháy mắt với Lô phu nhân, Lô phu nhân hiểu ý nói với chúng tôn tử:
- Tất cả mọi người trở về đi.
Chúng nữ ứng tiếng cùng nhau lui xuống, Tô Hạm chần chừ một thoáng nàng muốn lưu lại nhung Lô phu nhân lắc đầu với nàng, ý là nàng cũng lui xuống khiến nàng cũng đành rời đi.
Đợi tất cả mọi người lui xuống khách sảnh chỉ còn lại Lô phu nhân và hai con dâu Triệu thị Mã thị và Tề phu nhân, Lô phu nhân cười hỏi:
- Không biết hôm nay Tề vương phi hôm nay đại giá quang lâm tới Tô phủ là có chuyện gì vậy?