Không có gì cả .
Hằng nghi hoặc nhìn từ đầu đến cuối dãy hành lang suốt một lượt . Đột nhiên , cô búng người nhảy về phía trước với tốc độ nhanh đến mức khó tin . Trong trạng thái khai mở bản năng sinh tồn , con người ta trở nên vô cùng mẫn cảm với những gì có thể gây nguy hại đến bản thân mình. Lúc này , bản năng ấy mách bảo cho Hằng rằng : Có một thứ gì đó rất nguy hiểm xuất hiện ở phía sau lưng .
- Sadako.. cô ở đâu ?
Hằng hét lên , mục đích chính là đánh động cho mấy người Tùng ở bên dưới biết . Thế nhưng ngoài tiếng thở và tim đập của chính cô thì không hề có âm thanh hay câu trả lời nào cả. Dãy hàng lang chìm trong im lặng . Một sự yên tĩnh đáng sợ .
- Chết tiệt !
Hằng giơ khẩu súng lục đã lên đạn phù chú của mình lên ngang ngực , khom người thủ thế với sự cảnh giác cao độ . Đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với nguy hiểm , nhưng cái cảm giác phải chiến đấu trong tình trạng không biết mặt mũi lẫn vị trí của đối phương này thật chẳng dễ chịu chút nào .
Hằng bóp cò súng bắn loạn xạ , vừa bắn vừa chạy tới cầu thang đi xuống tầng dưới .
Cô vừa đặt chân xuống bậc đầu tiên thì đột nhiên lùi lại . Từ bên dưới , một cánh tay trắng nhợt thò lên chụp vào khoảng không . Gần như ngay lập tức , Hằng lia khẩu súng lục trong tay hướng về bóng trắng để tóc dài che gần hết khuôn mặt đang bò dưới chân cầu thang xả nguyên cả băng đạn .
“Đoàng , Đoàng , Đoàng , Đoàng , Đoàng , Đoàng ..”
Quả nhiên , đạn phù chú tuy không có tác dụng gì đối với người thường song lại vô cùng hữu hiệu khi đem ra đối phó với các loại yêu ma quỷ quái . Người phụ nữ đang bò kia chỉ kịp há chiếc miệng rộng đen ngòm của mình ra , chưa thốt được câu nào thì đã bị Hằng bắn thành từng mảnh vụn , dần tiêu thất trong không khí .
Hai mắt trợn trừng , Hằng đang quay mặt xuống cầu thang thì đột nhiên khom người lại , lộn mấy vòng trên hành lang rồi lia súng bắn xối xả về một phía . Không có thời gian để quan sát xem mình đã bắn trúng mục tiêu hay chưa , tay trái Hằng lục vào túi trữ đồ của cả nhóm lấy ra hai băng đạn phù chú , một cầm trong tay , một lắp vào súng . Tất cả chỉ mất đúng hai giây , động tác nhanh nhẹn dứt khoát như một cái máy vậy .
Đưa mắt nhìn xuống cầu thang đen ngòm , lúc này đang có vô số cặp mắt trắng dã nhìn lên trên , Hằng thấy lòng mình chợt lạnh . Lần này , Sadako đã không gián tiếp sai khiến kẻ khác thực hiện hành vi giết người man rợ nữa , mà tự thân tìm đến xử lý con mồi của mình . “ Xem ra mình tới số thật rồi đây “ , cô cười khổ .
Rất nhanh , bản năng sinh tồn lại báo cho cô biết nguy hiểm sắp cận kề , lần này là ở ngay phía trước mặt . Hằng giơ súng về phía trước , nín thở nhìn chằm chằm về phía cuối hành lang , mặc kệ những tiếng lột sột từ dưới tầng hai vọng lên . Không biết là bao lâu , cô đang nghi hoặc không hiểu tại sao từ nãy tới giờ tiếng súng vang lên không ngớt , động tĩnh lớn như vậy mà không thấy mấy người Tùng tới trợ giúp thì khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi .
Dãy hành lang dài tăm tối lúc này đã biến mất , thay vào đó là một mảnh đất trống , hai bên là rừng cây rậm rạp xanh um . Một cái giếng từ dưới đất chui lên xuất hiện trước mặt Hằng . Cảm giác nguy hiểm truyền tới rõ rệt đến nỗi cô không kịp suy nghĩ đã giơ súng bắn liên tục về nó .
“ Đoàng , Đoàng …Đoàng ..Đoàng ”
Từ miệng giếng , một cánh tay chậm chạp thò lên . Tiếp đó , một người phụ nữ mặc kimono với mái tóc dài che kín cả khuôn mặt từ từ bò lên trên thành giếng . Hằng mặt không đổi sắc , khẩu súng lục trong tay vẫn liên tục xả đạn , lần này là bắn về người phụ nữ đang bò tới chỗ mình . Thế nhưng kỳ quái rằng , đạn phù chú trong tay Hằng lại trực tiếp xuyên qua cả người lẫn giếng , hoàn toàn không có tác dụng gì đối với cô ta .
- Sadako , là cô phải không ? Hãy yên tâm mà an nghỉ đi .. những việc còn lại cứ để chúng tôi lo … cô có hiểu tôi nói gì không vậy ?
“ Con của ta .. “
“Trả con cho ta .. “
Người phụ nữ khẽ rên lên trong khi vẫn từ từ tiến tới chỗ Hằng . Cô không tự chủ lùi lại , cho tới khi không thể lùi thêm được nữa . Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng ba mét . Vẫn không thể nhìn ra nổi gương măt của cô ta , bởi mái tóc dài chấm đất kia gần như đã che chắn tất cả . Quỷ hồn Sadako vẫn chầm chậm đi tới trong khi Hằng giờ đã lùi tới chân tường , đằng sau là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy .
-Vực sâu ? Chỗ này là tầng ba của khu nhà trọ Yamamura cơ mà ? Làm gì có vực sâu nào ở đây ? Đúng rồi , đây nhất định là ảo giác , ảo giác mà Sadako dùng siêu năng lực nensha ( nhiếp ảnh tâm hồn ) tạo ra .. nó không phải là sự thực !
Thấy cánh tay trắng bệch của quỷ hồn Sadako chỉ còn cách mặt mình chưa đầy nửa mét , Hằng hít một hơi dài rồi nhắm mắt thả mình xuống dưới . “ Thà tan xác còn hơn là bị con ma nữ kia dày vò tới lúc chết “ Hằng nghĩ thầm . Mấy ngày nay mỗi khi liên tưởng tới cảnh tượng lúc chết của hai người Quỳnh và Mai , cô đều không khỏi rùng mình ớn lạnh .
“ Rầm , Rầm ”
Đau quá ! Hằng ôm đầu gượng dậy . Mở mắt nhìn quanh , khu rừng với cái giếng kia đã biến mất không còn chút tăm tích . Bốn bề tối đen như mực . Định thần nhìn kỹ , Hằng phát hiện mình đã lăn xuống giữa chân cầu thang tầng hai không biết từ lúc nào .
Ngước mắt nhìn lên , tim cô bỗng đập thình thịch . Oan hồn Sadako vẫn đang bước từng bước trên cầu thang tới chỗ mình , hai cánh tay xương xẩu trắng nhợt giơ ra phía trước , miệng phát ra âm thanh lục bục lục bục như tiếng nước sôi được khuếch đại lên nhiều lần . Hằng cuống lên quờ tay tìm khẩu súng lục của mình nhưng không thấy đâu nữa cả .
Lúc này cánh tay trắng nhợt của Sadako đã giơ tới sát mặt , hơi lạnh phả vào da thịt làm lông tóc của Hằng dựng đứng hết cả lên . Cơ thể cô trong trạng thái khai mở bản năng sinh tồn lập tức như một cái máy đứng vụt dậy , lao xuống chân cầu thang .
Gần như ngay lập tức , Sadako đã đuổi kịp cô . Tuy nhiên cánh tay lạnh toát ấy chỉ vừa mới chạm vào cổ Hằng thì đã bị bắn nát như tương .
Hằng giơ khẩu M88 vừa rút trong túi trữ đồ đã thay đạn phù chú của mình bắn từng phát một về phía đối phương . Thấy đạn phù chú vẫn có tác dụng , cô không khỏi vui mừng . Điều đó có nghĩa là những gì cô thấy ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác . Hằng lộn người xuống chân cầu thang , hai chân xoạc ra để giữ thăng bằng . Oan hồn của Sadako lúc này đã bị cô bắn thành một cái rá lỗ chỗ vết đạn , vết thương nào cũng to bằng miệng bát .
........
- Hằng , dậy ăn sáng rồi đi học , trưa rồi kia kìa !
Cô nhóc cố giật chiếc chăn trong tay anh trai , phụng phịu :
- Anh dở người à ..hôm nay là chủ nhật mà !
Thế nhưng mặc cho cô đã cố níu lại , chiếc chăn vẫn bị người đó giật ra . Sau khi lầm bầm một hồi gì đó không rõ , cô nhóc ngồi dậy gấp chăn màn , đánh răng rửa mặt rồi đi xuống bếp .
- Lại mì à ..
Cô bĩu môi nhìn bát mì trứng đặt trước mặt mình , cất giọng nhõng nhẽo .
- Hôm nay là chủ nhật … anh đã hứa dẫn em đi ăn phở từ tuần trước rồi cơ mà , quên rồi à ?
Một gã thanh niên mặc quần short , tay bê một bát mì nữa từ trong bếp bước ra . Nếu Hoàng có mặt ở đây thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc , vì trông gương mặt hắn và gã ta đúng là giống nhau như hai giọt nước . Có khác thì cũng chỉ ở đầu tóc và cách ăn mặc mà thôi .
- Thôi , anh đã nấu rồi .. để sáng mai nhé , anh hứa !
Chàng trai dùng đũa khuấy khuấy tô mì lõng bõng toàn rau của mình nói với vẻ quả quyết .
- Anh toàn hứa lèo thôi , lại phở ngó chứ gì .
Cô nhóc lẩm bẩm , tay lấy lọ tiêu rắc vào bát , vừa ăn được mấy đũa thì ngẩng đầu lên nói với vẻ hưng phấn :
- Anh nè , đêm qua em mơ hay lắm nhé .. Trong mơ , em là bác sĩ , lại còn là trưởng khoa nữa .. Nhưng mà ..
Chàng trai nhai xong thì ngước mắt lên hỏi :
- Nhưng mà cái gì ?
Cô nhóc giơ tay lên gãi đầu rồi nhìn anh trai mình với vẻ kỳ quái :
- Nhưng mà .. anh lúc ấy hình như là ..thế nào nhỉ ..để em nhớ lại xem .. à , đúng rồi , chết rồi thì phải … em cũng không nhớ vì sao anh chết nữa ..
Chàng trai nghe thế thì mặt mày lộ vẻ hoan hỉ :
- Ôi dào , sinh dữ tử lành , thế là điềm tốt chứ còn gì nữa .. Để xem nào , mơ thấy người chết .. bác sĩ , bác sĩ là liên quan tới ngành y , biểu tượng của ngành y là con rắn ...con rắn ... tối nay nên đánh con gì nhỉ ?
“ Đoàng , Đoàng , Đoàng , Đoàng .. “
Trúng loạt đạn của Hằng , người thanh niên cùng cô gái trẻ kia dần dần tan biến . Khung cảnh xung quanh lại một lần nữa thay đổi . Hiện ra trước mặt Hằng lúc này là một tòa nhà cao tầng , bên ngoài có ba người đang đứng , trong đó có cô và Tùng . Cái cảm giác này ... giống như đang ngồi trong rạp xem một bộ phim mà mình là nhân vật chính vậy .
Tùng lúc này cả người đầy máu , mặt sưng vù , quần áo rách nát , trông thảm hại vô cùng . Gã tóm lấy tay cô gái để tóc đuôi gà đang chực lao vào bên trong giật lại rồi gằn giọng :
- Đi thôi , thằng Lâm trước giờ đã nói được là làm được . Cô có vào thì cũng chỉ làm vướng chân vướng tay nó thôi .
- Buông ra !
Hằng quay mặt nhìn gã , hai mắt long lên vì giận dữ . Phía bên phải họ là một tên đàn ông dáng vẻ cao lớn , mặt vuông chữ điền . Gã hiện đang nằm ngửa trên mặt đất ôm một bên tay phải bị cụt thở hồng hộc , máu chảy lênh láng .
Tùng nheo mắt rồi buông tay Hằng ra . Cô vừa định lao đi thì tòa nhà mười hai tầng trước mặt bỗng dưng sụp xuống rồi chìm trong biển lửa .
“ Không ! “
Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực cao vòi vọi trước mặt , hai mắt Hằng không biết đã ngấn lệ từ lúc nào , tay cầm khẩu M88 cũng vô thức buông xuống .
Vụt một cái , ba người kia biến mất . Trước mắt Hằng bây giờ chỉ còn lại căn nhà cao tầng đang ngập trong biển lửa kia mà thôi . Một lát sau , một người đàn ông từ trong đó bước ra , cả người cháy bùng lên như một ngọn đuốc .
“ Tại sao ? “
“ Tại sao em không .. nghe lời anh ? “
- Em ..em xin lỗi . Tại em ..tất cả là tại em ..
Hằng quỳ xuống , hai tay chống lên mặt đất . Gương mặt cô lúc này đã thấm đầy nước mắt .
“ Chỉ xin lỗi .. là đủ hay sao ? “
Gã đàn ông bước lại gần , giơ bàn tay cháy đen của mình vuốt lên mặt Hằng . Thật kỳ lạ , bàn tay ấy chẳng những không nóng chút nào mà còn lạnh toát . Hằng rùng mình , tay cầm khẩu M88 giơ lên định bóp cò nhưng đã muộn .
Trong khoảnh khắc ảo ảnh tan vỡ , cô thấy rõ gương mặt của kẻ đang đứng trước mắt mình . Đó là một khuôn mặt phụ nữ bị biến dạng , với làn da nhăn nheo đầy mụn đậu mùa cùng cặp mắt trắng dã đầy tơ máu . Gương mặt trước giờ vẫn bị mái tóc dài đen nhánh che khuất , gương mặt của kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả những cái chết bi thảm xảy ra từ trước đến giờ , và cả sau này nữa .
Yamamura Sadako !
..o0o..
- Ồ , tôi thấy hắn rồi .
Trên sân thượng Carling Building - tòa nhà cao tầng lớn nhất đảo Oshima , một gã đàn ông mặc áo da cầm ống nhòm khẽ ồ lên một tiếng . Hắn nói bằng thứ tiếng Trung không được sõi lắm của mình với gã đàn ông trung niên ngồi bên cạnh :
- Có nhầm không vậy ? Lượng (%) đã khai mở là 14,07% , tố chất : bình thường . Tên vô dụng này thì làm được gì cơ chứ ?
Gã đàn ông trung niên mặc sơ mi bên cạnh nghe thế thì từ từ đứng dậy , nheo mắt nhìn xuống dưới . Hắn cao tầm một mét bảy , có khuôn mặt khá điển trai cùng hàng râu con kiến rất đặc trưng .
- Ồ không , kẻ chúng ta tìm lần này không phải là gã .. . Nhưng Tony Yang , đừng vội coi thường , trông vậy thôi chứ hắn có ô to lắm đấy .
Tên đàn ông cao lớn hạ ống nhòm xuống rồi quay sang nhìn gã với vẻ hâm mộ :
- Kỹ năng " Infinite eyes " của sếp hữu dụng quá nhỉ ,nếu dư điểm em cũng phải đối lấy mà dùng mới được .
Gã người Hoa nghe thế thì lắc đầu đáp :
- Thế đã là gì ? ... lần này hoàn thành nhiệm vụ , tôi sẽ có một món hời .. có khi còn thừa để nâng cấp lên IE II ấy chứ .
- Nhiệm vụ nào ? đi tuyển người mà cũng có phần thưởng à ?
Gã đàn ông cao lớn hỏi với vẻ kỳ quái . Người kia nghe vậy thì chỉ tay xuống dưới cười nói :
-Thấy gã đàn ông ban nãy rồi chứ ? Tony , nói ra có lẽ anh cũng không tin , một vị chấp pháp hôm qua biết chuyện chúng ta tới Việt Nam Đội thi hành công vụ đã gọi điện nhờ tôi để ý tới hắn , nhân cơ hội này xem giúp được gì thì giúp .. bù lại người đó sẽ chuyển cho tôi năm ngàn điểm thưởng . Sao , có phải là quá hời không ?
Tên kia nghe thế thì há hốc miệng vẻ kinh ngạc :
- Chấp pháp ? Hắn ta quen với mấy vị đó cơ à ? Thảo nào ... mà vị chấp pháp đó là ai vậy ? " Bá Tước " Hanks , " Thần Quyền " Park Jung Seok , " Công Nương " Catherine , " Mặt Quỷ " Abu Sajin hay ... " Gã Máu Lạnh " Rohan Crift ?
Gã trung niên lắc đầu cười :
- Bí mật .
..o0o..
Sau khi việc thu xếp tàu bè tương đối ổn định , Hoàng lái xe quay về nhà trọ Yamamura đón mấy người Tùng ra bến cảng như đã bàn bạc từ trước . Mặc dù đã biết rằng ở đó không có chuyện gì xảy ra , nhưng chẳng hiểu sao Hoàng vẫn thấy lòng mình nóng như lửa đốt . Linh cảm cho hắn biết .. nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không ổn . Hoàng nhấn mạnh chân ga , một mặt cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay .
25-09 ...
25 -09 ..
Đúng rồi ! giờ là 0h 25-09 , có nghĩa là ..
.......
-KÉÉÉÉÉTTT...
Hoàng tung cửa lao vào trong quán trọ nhà Yamamura . Hắn thấy Tùng đang dẫn đầu cả nhóm đi ra thì đảo mắt nhìn hết một lượt , khi phát hiện thấy thiếu một người thì biến sắc :
- Hằng đâu rồi ?
Tùng và Lập lúc này mới để ý , Hằng không hiểu đã biến đi đằng nào . Hường nhìn Hoàng nói :
- Chị ấy lúc nãy có quay lại lầu , em có hỏi thì bảo là quên thứ gì đó ..
Hoàng gầm lên :
- Mấy người tại sao không đi cùng cô ấy ? Có biết ngày hôm nay đến lượt ai không ?
Tùng và Lập nghe đến đây thì trầm mặt xuống . Họ cũng vừa mới ra đây đứng chờ được mười phút , căn bản không phát hiện ra đã thiếu mất một người từ lúc nào .Hoàng rủa một câu rồi ôm khẩu tiểu liên của mình chạy vào trong , Tùng và Lập cũng đi theo . Hường thì khỏi nói , mấy ngày nay cô vẫn bám theo Tùng , thấy hắn đi đâu là theo đấy chẳng rời một ly
.
Hoàng chạy một mạch lên lầu . Vừa đặt chân lên lầu hai , hắn đã thấy ngay một người đang nằm sóng xoài dưới chân cầu thang đi lên tầng trên . Liếc qua bộ áo Vie suit bó sát cùng mái tóc đuôi gà quen thuộc , Hoàng tái mặt nhảy bổ tới .
" Không phải chứ ?"