Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Buổi sáng ngày thứ hai, trời không có nắng mà đầy mây mù.

Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Diệp đi làm, hắn mặc một bộ đồ Tây, đeo cà vạt, chỉnh trang lại một lần liền đi tới Đài phát thanh Kinh thành, tìm đến ngành radio văn nghệ ở trên lầu. Tần suất radio của bọn họ bao phủ địa khu Kinh Tân, một ít thành thị Đông Bắc cũng có thể thu được tần suất. Tuy không thể so với radio của Đài Trung Ương nhưng lại vượt trên các đài radio địa phương.

Văn phòng lãnh đạo.

Trương Diệp nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói " mời vào", hắn mới đẩy cửa đi vào. Ngồi ở đằng sau bàn công tác là Triệu Quốc Châu, người đàn ông hơn 40 tuổi mà Trương Diệp đã thấy lúc phỏng vấn. Hắn chính là người phụ trách kênh radio văn nghệ. Vị trí này được nhiều địa phương gọi là tổng giám, mặc kệ là phụ trách radio, hay đài truyền hình; tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như ở tỉnh Tương Nam, Tương Bắc, lại gọi là " Đạo trưởng".

" Chào ngài."

" Tiểu Trương đến rồi, ngồi đi, mang theo đầy đủ giấy tờ chứ?"

" Dạ. Đều ở đây."

" Được, một lát sẽ có người dẫn ngươi hoàn thành thủ tục, bất quá không vội, ngươi uống chút nước, uống xong ta lại mang ngươi đi phòng làm việc, giới thiệu với mọi người."

" Phiền toái ngài."

Trương Diệp nói chuyện cũng rất quy củ, chỉ vài câu khách sáo đơn giản.

Sau một lúc lâu, Triệu Quốc Châu cười ha ha dẫn Trương Diệp đi tới khu vực làm việc của kênh radio văn nghệ, diện tích rất lớn, ước chừng có 30 - 40 cái bàn làm việc, có thể do thu xong tiết mục ngày hôm nay rồi, nên mọi người cũng không có bộ dáng bận rộn, đánh trò chơi, nói chuyện phiếm. Nhìn thấy lãnh đạo bước đến, bọ họ mới dừng trò chơi, ngưng nói chuyện.

" Chào Sếp."

" Chúc Sếp buổi sáng vui vẻ."

Mọi người ào ào chào hỏi.

Triệu Quốc Châu gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trương Diệp nói:" Mọi người dừng tay một chút, ta giới thiệu với mọi người người mới, Trương Diệp, vừa mới tốt nghiệp Học viện radio ngành phát thanh, hiện tại chính là thành viên của chúng ta, mọi người hoan nghênh cậu ấy một chút. Đại học truyền thông tuy rằng bây giờ gọi là đại học truyền thông, nhưng nhiều người vẫn quen gọi tên cũ của nó là Học viện radio. " ..... có mấy người cũng tốt nghiệp ở đấy ra, mọi người cố gắng giúp đỡ Trương Diệp."

Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên yếu ớt, có người còn mang theo ánh mắt nghi ngờ.

Trương Diệp cũng cũng đơn giản tự giới thiệu một lần.

Sau đó, Triệu Quốc Châu gọi tới một thanh niên, nhìn tuổi tác có lẽ không hơn Trương Diệp bao nhiêu, cùng lắm thì hơn vài tuổi, nhưng ngoại hình thì không thể so, người ta đẹp trai hơn hẳn. " Điền Bân, cũng là người dẫn chương trình phát thanh, mấy ngày nay, ngươi giúp đỡ dẫn dắt Tiểu Trương, làm cho hắn quen thuộc công việc."

Điền Bân cùng Trương Diệp giơ tay: " Xin chào, Tiểu Trương, có gì không biết liền hỏi ta."

Trương Diệp nắm chặt tay hắn:" Anh Điền, về sau nhờ anh."

Triệu Quốc Châu đối với Trương Diệp nói: " Tiểu Điền là người dẫn chương trình tiết mục [ chuyện ma đêm khuya] của kênh chúng ta, ngươi ráng học tập hắn, đối với ngươi mới tốt.". Trước kia, tiết mục đêm khuya của kênh radio văn nghệ cũng có kể chuyện đêm khuya, nhưng tiết mục không gọi như vậy, xem ra cũng bị trò chơi sữa chữa.

Giới thiệu cũng xong rồi, Trương Diệp phải đi hoàn thành hồ sơ nhận công việc, làm xong cũng đã mười giờ rưỡi, lúc này mới trở về bàn làm việc trong góc tường. Lẽ ra vị trí góc tường phải bị nhiều người cướp, thiên thời địa lợi, lãnh đạo không tới, cũng có thể làm việc riêng, nhưng vị trí này của hắn không giống, nơi này cách cửa không xa, lại có máy lọc nước bên cạnh, người đến người đi liên tục. Trương Diệp là người mới, cũng đành chịu, tuy rằng tiền lương của người dẫn chương trình phải cao hơn biên tập, bí thư, nhưng người mới thì vẫn là người mới, không cho chỗ cho ngươi chọn.

Điền Bân ngồi đối diện hắn, cách một vách chắn.

Trương Diệp nhìn xung quanh xem có việc gì làm không, cũng không thấy có người bố trí công tác, hắn liền đứng dậy hỏi: " Anh Điền, anh xem tôi nên làm cái gì, hoặc phải học cái gì ?

Điền Bân nhìn hắn một cái, vẻ mặt khác hẳn so với lúc có Sếp, không quan tâm nói:" Ngươi tự mình làm quen trước đi."

" Nga" Trương Diệp cũng không hỏi nữa.

Chờ đến trưa, mọi người đi căn tin của đơn vị, Trương Diệp mới nhân cơ hội cùng đồng nghiệp chào hỏi:" Chào chị Vương, tôi vừa đến, có gì xin chị giúp đỡ."

Vương Tiểu Mĩ liếc qua mặt hắn, không mặt không nhạt ừ, xoay người đi mất.

Trương Diệp còn muốn bắt tay với nàng, kết quả khiến hắn xấu hổ.

Thông qua mấy cuộc nói chuyện cùng chuyện phiếm của mọi người, hắn mới rõ, Vương Tiểu Mĩ, tầm 30 tuổi, là ngươi được hoan nghênh nhất khu làm việc, xem như chị cả của kênh radio văn nghệ, nàng dẫn chương trình cho tiết mục [ chuyện thiên hạ ] có tỉ lệ người nghe cao nhất kênh radio văn nghệ, xem như tiết mục dẫn đầu. Đây là một chuyên mục lịch sử, nhân văn, chuyện xưa, chuyện hiện tại, Vương Tiểu Mĩ làm rất tốt, hình dáng cũng không sai. Tất nhiên, nàng không có xinh đẹp cỡ như Nhiêu Ái Mẫn, nhưng ai cũng đánh giá nàng bằng hai chữ mỹ nữ. Chỉ có Trương Diệp nhìn nàng cũng không hứng thú, bởi vì Vương Tiểu Mĩ coi như xinh đẹp, lại không có đặc điểm khác, khí chất lại không đủ, so với chủ nhà của hắn thì chênh lệch không nhỏ.

Suốt một ngày, Trương Diệp vội vàng chào hỏi mọi người, nhưng hiệu quả rất nhỏ, mọi người đối với hắn có cũng được, không cũng không sao, có vẻ không phải rất nhiệt tình.

Điền Bân như thế.

Vương Tiểu Mĩ cũng vậy.

Mãi tới khi tan tầm, Trương Diệp ngẫu nhiên nghe được một vị biên tập viên điện thoại cùng Điền Bân và một cô gái xinh đẹp nói chuyện. Hắn mới biết được tại sao lại thế. Cô gái kia tám phần là vợ của Điền Bân, hai người còn nắm tay nhau, có thể là tan tầm, lại đón chồng về.

" Anh Điền, sao Trương Diệp lại có thể vào đây?" Biên tập viên điện thoại hỏi.

Điền Bân bĩu môi, lắc đầu nói: " Ai mà biết, nhìn ngoại hình của hắn rõ ràng là không được."

Biên tập viên điện thoại cảm khái nói: " Đúng thế, hình dáng như thế còn có thể làm người dẫn chương trình? Cũng không biết trong Đài nghĩ cái gì, cho hắn làm còn không bằng cho ta làm."

Điền Bân ngắt lời: " Trương Diệp tên kia không thể nổi tiếng nổi."

Biên tập viên điện thoại phụ họa: " Đừng nói nổi tiếng, hắn có nhận được tiết mục không còn là vấn đề, tất cả tiết mục của kênh radio văn nghệ đều đã có người dẫn chương trình, hắn cùng lắm chỉ có thể làm bổ sung, hoặc khách mời, ai bị bệnh mới được thay một ngày, muốn có tiết mục của chính mình ? Sang năm may ra, chờ đi, nếu không phải người dẫn chương trình lần trước bị điều đến kênh tin tức, bằng vào tướng mạo của hắn làm sao có thể đậu vào người dẫn chương trình chứ."

Vợ của Điền Bân cười nói: " Người như thế cũng tuyển vào? Thật là giàu có."

Điền Bân nói:" Sếp còn muốn cho ta dẫn dắt hắn, ta nào có thời gian chứ."

Vợ hắn nói:" Không cần để ý hắn, hắn không lên nổi tiết mục, phỏng chừng vài ngày sẽ bị sung quân sang ngành khác."

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, hồn nhiên không biết Trương Diệp đã nghe được khi ra khỏi cửa công ty. Sau lưng nói xấu ta ? Còn muốn ta bị sung quân? Các ngươi nghĩ các ngươi là ai! Hiển nhiên, biên tập viên đều ghen tị với sự may mắn của Trương Diệp, người dẫn chương trình trong đài phát thanh cũng nhận định Trương Diệp không thể thành tựu, hoặc là kiểu người thay ca dẫn chương trình trong mắt bọn họ cùng giấy nháp không có gì khác nhau, vì thế người trong đài văn nghệ không ai coi trọng hắn.

Ai nói cho các ngươi ta sẽ không nổi tiếng ?

Ai nói cho các ngươi ta sẽ không có tiết mục?

Chờ xem, ta sẽ cho các ngươi một bài học!

Con người suốt đời theo đuổi danh cùng lợi, Trương Diệp không có lòng tham, chỉ ham danh, không cần lợi, hắn dùng toàn bộ cố gắng cùng tinh lực theo đuổi thanh danh, theo đuổi mục tiêu mà chiếc nhẫn đã định ra " Trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất thế giới." Có cố gắng sẽ có hồi báo, từ bỏ dục vọng chỉ phấn đấu vì nổi tiếng, hắn không tin chính mình không ngày nổi danh! Về phần thứ khác như tiền tài? A, tiền tài lại là cái gì, có thể cùng sự nổi tiếng so sánh sao? Hắn vẫn khinh thường loại người này, tuyệt đối chỉ xem tiền tài như vật ngoài thân, thật sự không cần ....

Ôi chao, đợi đã !

Trương Diệp đột nhiên dừng lại tại bậc thang phía tây nhà ga, lấy chân đá một cái, thấy không ai chú ý, cúi người nhặt lên tờ tiền một đồng không biết là ai làm rơi trên đất. Lén lún bỏ vào trong túi, tiếp tục bước vội về phía trước.

Đúng rồi, vừa rồi nói đến đâu nhỉ?

À ! Ai nói cho các ngươi ta không lên được tiết mục? Ai ? Ai nói cho các ngươi ?




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK