• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Lam Tịch Nguyệt, một hòa thân công chúa đáng thương, hình như không có nhiều người cho rằng những chuyện phát sinh liên quan đến nàng, cho nên dù Nhược Hồng Nhược Lam đột nhiên mất tích cũng không bất kỳ người nào hoài nghi, tất cả mọi người đều cho là hai tỷ muội kia kia từ bỏ chủ tử chạy trốn.

Lam Tịch Nguyệt bây giờ dung mạo xấu xí, hơn nữa nàng phải gả cho ác ma chuyển kiếp Kỳ Vương, đi theo nàng chắc chắn sẽ không có ngày nào tốt lành! Vốn nước chảy chỗ trũng, người hướng nơi cao, bất kể hạng người gì, gặp chủ tử xui xẻo như vậy cũng chỉ có cách chạy trốn!

Tuy Lam Tịch Nguyệt có vết thương trên mặt thật không tốt, nhưng cũng không có gì đáng ngại, mười ngày sau, chính là thời điểm nàng cùng Kỳ Vương An Kỳ Lạc thành thân.

Đối với Kỳ Vương, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy, Lam Tịch Nguyệt không có bất kỳ cảm giác nào, cho dù được gả cho ai, nàng cũng không có cảm giác mong đợi, không có bất kỳ mong đợi nào! Ngồi ở trên ghế, vẻ mặt Lam Tịch Nguyệt có chút hoảng hốt, tối qua nàng lại nằm mơ, trong mộng không có gì ngoài một đôi ánh mắt huyết sắc.

Thời điểm thấy cặp mắt kia Lam Tịch Nguyệt luôn có cảm giác đó là ánh mắt cô tịch, bị ruồng bỏ, trong lòng tựa hồ hơi đau lòng.

Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng xoa hai mắt, không biết có chuyện gì xảy ra, đối với cặp mắt kia, nàng thậm chí có một cảm giác thân thiết và còn cảm thấy đó là cặp mắt thật xinh đẹp, không biết người có ánh mắt đó có xinh đẹp như vậy!

Lần đầu tiên, Lam Tịch Nguyệt đối với một người, nói chính xác là một đôi mắt sinh hiếu kỳ, thật muốn biết đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cặp mắt huyết sắc kia mấy lần xuất hiện trong mộng của nàng?

Rất đông cung nữ thái giám đang bận bận rộn vì hôm nay chính là ngày đại hôn của Lam Tịch Nguyệt và Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương, toàn bộ cung nữ đến nơi đây trang điểm, sửa soạn trang phục cho Thanh Tố quốc hòa thân công chúa. Bởi vì ngọn lửa tai hại, mặt Lam Tịch Nguyệt bây giờ không thể gắng sức điểm trang, hơn nữa khuôn mặt ấy hiện tại còn có chút kinh khủng.

Bên trái gương mặt có một vết sẹo lớn màu đen, bên phải còn khá hơn một chút, nhưng cũng có không ít vết thương, không ra xấu xí cũng không ra quỷ dị! Những cung nữ kia ít khi dám nhìn phía mặt Lam Tịch Nguyệt, mỗi khi nhìn thấy, trong mắt cũng dần hiện ra thần sắc sợ hãi, thỉnh thoảng trong mắt một số người còn xuất hiện nhàn nhạt vẻ thuơng hại.

Vốn là Tịch Nguyệt công chúa tuyệt sắc khuynh thành lại bị hủy dung thành bộ dạng này, nếu như theo lời của các cung nữ, thật sự nàng sống không bằng chết!

Chẳng qua ngoài Lam Tịch Nguyệt còn có người khác khiến các cung nữ sợ hãi không kém, đó chính là tân lang hôm nay, Kỳ Vương. Một Vương gia bị cho là ác ma chuyển kiếp kết hợp với một Công chúa xấu xí đáng thương thật sự không biết nên tưởng tượng thế nào!

Bỏ qua toàn bộ những ánh mắt sợ hãi, khinh thường, thương hạị, Lam Tịch Nguyệt vẫn lẳng lặng ngồi ở trên ghế, trước mặt nàng cũng không có gương… Đoán chắc bởi vì nàng bây giờ không cần trang điểm, hơn nữa cũng coi như vì tâm tư trong lòng nàng mà suy nghĩ. Nếu nhìn thấy vết sẹo trong gương, sợ rằng ngay cả chính nàng cũng chịu không được!

Nàng đã được mặc quần áo tân nương, búi tóc cũng đã xong xuôi, đợi phủ khăn voan hồng, ngồi lên kiệu hoa bị mang tới Kỳ Vương phủ bái đường thành thân. Vẫn không ngừng vỗ về hai mắt của mình nhưng trước mắt nàng không ngừng hiện lên cặp mắt huyết sắc kia, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu lẳng lặng hình dung dáng vẻ của người mang cặp mắt kia, khóe miệng che giấu một nụ cười nhàn nhạt mà kỳ dị! An Kỳ Lạc khuôn mặt hàn băng đứng ở bên trong thư phòng, mặc trên người bộ đồ hỉ đỏ tươi, trong mắt của hắn lóe lên tia huyết sắc, thần tình lạnh lùng, trên mặt không có chút biểu hiện vui sướng nào của một tân lang.

Quản gia Vương phủ len lén đi tới gõ cửa, ngay lập tức cúi đầu, ngay cả thanh âm lúc nói chuyện cũng run run: ”Vương… Vương gia, giờ lành đã tới, Vương phi đã đã tới cửa Vương phủ, đang… Đang chờ Vương… Vương gia ngài đi nghênh đón.”

An Kỳ Lạc xoay người lại thần sắc lạnh lùng nhìn quản gia, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, hừ lạnh một tiếng, cất bước hướng cửa Vương phủ đi ra. Quản gia thở phào nhẹ nhỏm, quả nhiên lúc bị Vương gia ngó chừng giống như là bị ác ma theo dõi.

Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi trong kiệu hoa, bây giờ đã đến cửa lớn Kỳ Vương phủ, nhưng tân lang Kỳ Vương vẫn chưa thấy xuất hiện, chẳng lẽ nàng phải tự mình tiến vào bên trong. Nói về hắn thật đúng là đáng thương, bất đắc dĩ phải kết hôn với một cô nương xấu xí không chịu nổi, đồng thời cái làm cho không người nào chấp nhận được chính là hắn phải nhặt cô nương mà Hoàng huynh hắn vứt bỏ!

Ngồi trong kiệu đợi ở cửa gần nửa canh giờ, An Kỳ Lạc mới khoan thai chậm rãi đi tới, khi hắn xuất hiện tất cả mọi người rất tự giác tránh ra thật xa, đầu cũng cúi xuống, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái.

Không chỉ được gọi là ác ma chuyển thế, trên người An Kỳ Lạc còn phát ra luồng khí hàn băng, nhất định người bình thường người không thể chịu được, loại khí thế này được gọi là ác ma khí, không người nào đủ lạnh dám đến đứng bên cạnh hắn mà chịu được, nhịn không rùng mình. Bà mối lấm lét không dám tiến lên, nhưng nghi lễ thành thân bắt buộc phải làm như vậy, cuối cùng bà mối vẫn không thể vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng. An Kỳ Lạc dĩ nhiên bước nhanh hướng kiệu hoa đi tới, vén rèm, đưa tay đem Lam Tịch Nguyệt từ bên trong kéo ra ngoài. Lam Tịch Nguyệt trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, dưới chân lảo đảo một chút, khó khăn lắm mới đứng vững, muốn đưa tay từ trong tay hắn rút ra, nhưng hắn nắm rất chặt.

Trên tay căng thẳng, hắn tiến tới bên tai nàng, lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, biết điều một chút, nếu không Bổn vương bảo đảm mạng ngươi không giữ được quá hôm nay!” Lam Tịch Nguyệt không chống lại, cũng không phải bởi vì sợ lời uy hiếp muốn giết nàng tựa hồ không phải chuyện dễ dàng, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, chẳng qua là nàng muốn nhìn một chút xem An Kỳ Lạc rốt cuộc muốn thế nào! Dù sao nàng cho tới bây giờ cũng không quá mong đợi ngày hôn lễ, nói cho cùng nàng chẳng qua chỉ là một con cờ cùng đấu lại với một con cờ thôi!

Tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ Lạc lôi kéo nàng hướng phía Vương phủ đi vào, bên cạnh bà mối không một bóng người, không một ai dám tiến lên ngăn cản.

Lam Tịch Nguyệt cũng vui vẻ, những thứ lễ nghi kia… sẽ chỉ làm nàng thấy mệt chết đi được, không thể chịu nổi. An Kỳ Lạc trực tiếp lôi kéo Lam Tịch Nguyệt đích tay đưa vào trong Vương phủ, vào tới chính sảnh, nơi đó đang có Lâm Nguyệt quốc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi, thấy An Kỳ Lạc cứ như vậy tiến vào, đều không vui, nhíu mày, mơ hồ còn có sự chán ghét đối! An Kỳ Lạc cũng không muốn xem bọn họ dùng ánh mắt gì nhìn mình, dù sao những thứ này hắn sớm đã thấy thành quen, lôi kéo Lam Tịch Nguyệt đứng ở trước mặt bọn họ, khẽ khom người hành lễ nói: “Đa tạ phụ hoàng cùng mẫu hậu có thể nghĩ tới nhi thần chủ trì hôn lễ, nhi thần cảm thấy thực vinh hạnh, bây giờ giờ lành đã đến, nghi lễ thành thân có thể bắt đầu được chưa?” An Nhâm Kình hướng người chịu trách nhiệm cử hành nghi lễ gật đầu, nhưng biểu hiện trong mắt đối với An Kỳ Lạc không kiềm chế được càng ngày càng đậm, nếu không phải vì hôm nay tân nương là Thanh Tố quốc hòa thân công chúa, hắn căn bản sẽ không đích thân đến đây làm chủ hôn cho đứa con hắn chán ghét này! Cổ tay Lam Tịch Nguyệt bị An Kỳ Lạc nắm thật chặt, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên thấu qua y phục truyền vào tay Lam Tịch Nguyệt, có chút mát mát, nhưng tựa hồ lại có một chút lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK