An Kỳ Lạc nắm tay Lam Tịch Nguyệt, hai người cùng đi vào bên trong căn phòng có An Cẩn Du. An Kỳ Lạc đã rất nể mặt hắn nên mới không nhốt hắn vào địa lao mà an bài một sương phòng mặc dù không có nha hoàn hầu hạ. Tuy là không có người hầu hạ nhưng ngoài cửa vẫn có hai hắc y nhân, nếu như hắn đột nhiên có lời muốn tìm An Kỳ Lạc hoặc là muốn làm chuyện gì thì chỉ cần nhẹ nhàng hô một tiếng bọn họ sẽ lập tức xuất hiện.
Dĩ nhiên hai hắc y nhân này có thể nghe lời của hắn hay không thì còn phải xem rốt cuộc hắn muốn làm chuyện gì. Thật ra như vậy đã là rất tốt rồi, so với những người khác bước chân vào cửa của Dạ Thánh môn sự đãi ngộ mà An Cẩn Du nhận được bây giờ có thể xem là dành cho khách quý, hắn thật sự không nên có nửa câu oán hận.
Khi An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt xuất hiện trong mắt An Cẩn Du có một tia giận dữ rồi nhanh chóng biến mất. Dù gì hắn cũng đường đường là một Vương gia, hơn nữa lại không hề giống với An Kỳ Lạc, ngay từ nhỏ hắn đã được mọi người kính sợ, không nghĩ tới giờ lại bị An Kỳ Lạc giam lỏng tại chỗ này! Mặc dù không bị ngược đãi…nhưng cũng chẳng khác nào kẻ tù tội, thế cũng đã khiến cho hắn không nhịn được.
Nhàn nhạt quét qua khuồn mặt An Kỳ Lạc rồi tầm mắt của An Cẩn Du nhanh chóng rơi vào trên người Lam Tịch Nguyệt, nhất là tấm sa trên mặt của nàng khiến cho hắn đặc biệt chướng mắt. Bây giờ hắn đã biết Tịch Nguyệt công chúa của Thanh Tố quốc căn bản không bị hủy dung, thậm chí nàng còn bị Thái tử vứt bỏ đẩy tới bên người ác ma An Kỳ Lạc nhưng bây giờ hắn đối với nàng thấy vô cùng hứng thú.
Nhan sắc tuyệt sắc khuynh thành vẫn chưa là cái gì mặc dù nàng thật sự rất mỹ lệ. Mỹ lệ đến nỗi trong đời hắn chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp hơn nàng. Nhưng cái hấp dẫn hắn nhất chính là khí chất trên người nàng. Một nữ tử tỉnh táo, cơ trí, xinh đẹp, ngoan tuyệt, võ công cao cường và nguy hiểm như vậy mà rơi vào tay An Kỳ Lạc thì quả là đáng tiếc.
Chẳng qua hắn không thể thưởng thức quá lâu, thân ảnh An Kỳ Lạc đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt, ánh mắt bén nhọn nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: “Không biết tứ hoàng huynh có chuyện gì muốn cùng tiểu đệ thương lượng đây?”
Ánh mắt của An Cẩn Du dĩ nhiên đã bị An Kỳ Lạc thu vào tận trong đáy mắt, không nghĩ tới trong tình huống như vậy mà hắn vẫn còn tâm tư tiếp tục phong lưu, dám dùng ánh mắt như thế nhìn Tịch nhi, có phải nên phái mấy nha hoàn tới hầu hạ hắn không? Thuận tiện còn có thể hạ chút thuốc vào trong rượu để giúp hắn trợ hứng, có lẽ có thể cho hắn nằm thêm mấy ngày, ngay cả xuống giường cũng không đi nổi!
An Kỳ Lạc từ trước tới giờ rất tà ác, hơn nữa còn rất nhỏ nhen, đối với vấn đề liên quan đến Lam Tịch Nguyệt thì phi thường tính toán chi ly. Cho nên thời điểm hắn nhìn An Cẩn Du ánh mắt rất sắc bén khiến An Cẩn Du không nhịn được cả người ớn lạnh, lòng bàn tay cũng toát ra một chút mồ hôi. Mặc dù ngoài mặt hắn không thể hiện ra, vẫn cười nhạt nhìn An Kỳ Lạc một cái sau đó lại di chuyển tầm mắt đến trên người Lam Tịch Nguyệt cười nói: “Có chuyện này bổn vương thật vô cùng hiếu kỳ, không biết Tịch Nguyệt công chúa có thể vì bổn vương mà giải thích không?”
Hắn gọi nàng là Tịch Nguyệt công chúa chứ không phải là Kỳ Vương phi hay Thất đệ muội. Trong tiềm thức hắn đã nghĩ sẽ gọi như vậy, cảm giác gọi nàng là Kỳ Vương phi khiến cho hắn thấy không hề thoải mái.
Nhưng Lam Tịch Nguyệt lại chú ý tới cách xưng hô của hắn, trong mắt một mảnh trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn hờ hững nói: “Du vương gia ngươi gọi sai rồi, ta đã gả cho Vương gia Lâm Nguyệt quốc, ngươi hình như không nên gọi ta là Tịch Nguyệt công chúa”. Rồi nàng quay mặt đi nhìn An Kỳ Lạc một cái sau đó tiếp tục nói với An Cẩn Du: “Ngươi vừa nói muốn tìm tới đây để thương lượng một chút chuyện nhưng không phải là ta, đã như vậy ngươi có nghi vấn gì hình như không nên hướng ta mà tìm câu trả lời”.
An Cẩn Du căn bản xem lời của nàng như gió thoảng bên tai, vẫn cười nói: “Nhưng nghi vấn này của bổn vương tựa hồ chỉ có một mình Tịch Nguyệt công chúa mới có thể giải đáp được!”
An Kỳ Lạc cúi đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt thấy trong mắt nàng mơ hồ có chút không kiên nhẫn, khóe miệng hơi gấp gáp, ngẩng đầu lên nhìn về phía An Cẩn Du ánh mắt lạnh như băng, vô cùng hờ hững nói: “Nếu tứ hoàng huynh không có chuyện gì cùng bổn vương thương lượng vậy thì chúng ta sẽ không quấy rầy người nghỉ ngơi, cáo từ!” Sau đó hắn kéo Lam Tịch Nguyệt xoay người hướng cửa đi ra ngoài.
Thấy thế An Cẩn Du không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn hai thân ảnh sắp bước ra khỏi cửa hắn đè nén ánh mắt giận dữ hướng An Kỳ Lạc nói: “Tứ đệ cần gì đi vội vàng như thế? Đem bổn vương nhốt ở chỗ này mục đích không phải là muốn bổn vương giúp ngươi sao? Vậy thì sao ngươi có thể không có kiên nhẫn như vậy?”
Nghe vậy cước bộ An Kỳ Lạc ngừng lại, thân người khẽ nghiêng nhìn An Cẩn Du, vẻ mặt đạm mạc, trong giọng nói cũng tự nhiên mang theo khí thế khiến người khác rùng mình: “Có một số việc cũng không phải là nhất định phải cần sự hỗ trợ của ngươi, chẳng qua nếu như có ngươi hỗ trợ thì việc sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng ta cũng không để ý chuyện mất thêm chút thời gian, chịu thêm chút phiền toái”.
Những lời nói ra rất rõ ràng, nếu như ngươi nguyện ý hợp tác vậy là đối với tất cả mọi người đều tốt. Nhưng nếu ngươi không muốn hợp tác hoặc là hợp tác với thái độ không tốt thì ta sẽ không thèm để ý ngươi. Nói cho cùng, ở trong mắt An Kỳ Lạc An Cẩn Du chỉ là một công cụ giúp việc của hắn tiện lợi hơn một chút. Nếu công cụ này có mưu đồ với trân bảo hắn yêu mến nhất thì hắn sẽ không ngần ngại mà hủy diệt công cụ đó. Hơn nữa thời điểm ở trong Kỳ vương phủ hắn dám khinh bạc Tịch nhi, món nợ này cần thiết phải tính toán. An Cẩn Du nghe những lời như thế từ An Kỳ Lạc, lại thấy hắn chẳng để mình vào trong mắt trên mặt hiện ra thần sắc giận giữ, cho tới bây giờ chưa có ngươi nào dùng giọng đó nói chuyện với hắn chứ đừng nói đến chuyện nói những lời khó nghe. Nhưng hắn biết tình cảnh bây giờ của mình chưa bị nhốt vào địa lao là may lắm rồi.
Nghe nói trong địa lao của Dạ Thánh môn âm trầm, ẩm ướt, một khi vào rồi thì khó mà đi ra, dù có ra được thì cũng dở sống dở chết. Hai ngày trước nhìn thấy bộ dạng của Trần Tập Nhã thế kia mà vẫn có thể sống cũng được coi là may mắn lắm rồi. Cũng không biết nàng ta hy vọng được chết đi hay là muốn sống tiếp với cái bộ dạng đó.
An Cẩn Du có thể khẳng định, nếu như chọc giận An Kỳ Lạc, hắn ta sẽ đối phó lại như đã đối phó với hai huynh muội Trần Tập Dũng vì trong lòng hắn căn bản không có cái gì gọi là huynh đệ thân tình, đối với tứ hoàng huynh này chắc hẳn không thể nào có chút hạ thủ lưu tình. Những tình cảm huynh đệ thân tình trong lòng An Kỳ Lạc hẳn đã bị bọn họ triệt tiêu ngay từ lúc nhỏ, bây giờ nhớ lại thật đúng là có chút hối hận! Nếu như hồi đó không mang bộ dạng khi dễ An Kỳ Lạc thì bây giờ tình cảnh của hắn có thể khá khẩm hơn một chút không?
Nhưng hối hận thì có ích lợi gì? Thân tình chốn hoàng thất có thể định giá được ngay, so với một lượng bạc xem ra cũng không bằng. Cho dù lúc nhỏ không xảy ra những chuyện như vậy thì thời điểm đối mặt với sự chọn lựa ngôi vị hoàng đế bất kể là loại tình cảm cỡ nào cũng chắc chắn bị giao động, thậm chí cho dù thịt nát xương tan cũng không ngại ngần.
An Cẩn Du quay đầu nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt một cái, đè nén nghi vấn trong lòng nhìn An Kỳ Lạc nói: “Coi như mới vừa rồi ta không nói gì, bây giờ có thể ngồi xuống thương lượng một chút không?” Hiện tại hắn là người đang ngồi chiếu dưới không thể không cúi đầu, hắn cũng không muốn chọc giận An Kỳ Lạc sau đó bị ném vào trong địa lao! An Kỳ Lạc xoay người qua nhìn An Cẩn Du một lát sau đó mới đi tới chỗ hắn ngồi xuống ghế dài hỏi: “ Không biết tứ hoàng huynh muốn cùng tiểu đệ thương lượng chuyện gì đây? Bây giờ liệu nói được chưa?”
An Cẩn Du ngồi xuống phía đối diện cười nói: “Ha hả, lời này hẳn là phải để ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi đem ta nhốt ở chỗ này hy vọng ta có thể giúp ngươi làm chuyện gì đây?”
An Kỳ Lạc quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt đang ngồi ở bên cạnh một cái, thấy nàng hướng mình gật đầu, khóe miệng liền ẩn một nụ cười nhìn An Cẩn Du nói: “Muốn ngươi làm chuyện gì ta cũng không biết, để Tịch Nhi nói cho ngươi biết vậy!”
An Kỳ Lạc thật sự không biết, hắn cũng chỉ là giúp Tịch nhi chiếu cố mà thôi. Nàng đã nói muốn để quốc gia này diệt vong nhưng lại không nói sẽ làm gì để khiến một đại quốc như vậy biến mất cho nên bây giờ ngay cả hắn cũng không biết nàng rốt cuộc muốn làm sao. Nhưng cho dù thế nào hăn cũng sẽ phải tạo điều kiện thuận lợi nhất cho nàng, nếu như để nàng phải chịu mệt nhọc người đau lòng lại là hắn. An Cẩn Du có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt, tạo sao lại là nàng nói với hắn? Chẳng lẽ nàng muốn làm hoàng đế? Ách, dường như không thể nào, là chuyện gì xảy ra? Hay là An Kỳ Lạc đã nói hết mọi chuyện cần thiết cho nàng sau đó để nàng làm người phát ngôn? Dường như cũng không phải, mới vừa rồi bởi vì hắn nhìn nàng mấy lần mả cả người nhận đầy lãnh khí, nếu như có thể mà nói làm sao nàng muốn nói chuyện cùng hắn?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong lòng An Cẩn Du ngổn ngang trăm mối mà vẫn không tìm được cách giải thích hợp lý, khuôn mặt hắn tràn đầy thắc mắc nhìn nàng đợi nàng nói cho hắn biết chuyện, bất kể đó là chuyện gì hắn đột nhiên phát hiện có thể nghe được tiếng nàng nói cũng khiến lòng hắn vô cùng mong đợi. Thanh âm của nàng rất êm tai, thuần khiết, trong trẻo lạnh lùng, tốt đẹp đến mức khiến cho người ta cảm giác như đang được thưởng thức thứ nhạc thần tiên tuyệt vời nhất, khiến người ta không nhịn được chỉ muốn say mê trong đó, An Cẩn Du mới chỉ nghe qua một lần mà không thể quên. Lam Tịch Nguyệt chống lại tầm mắt không giải thích được của An Cẩn Du chậm rãi nói: “Du vuong gia, việc cần làm thực ra rất đơn giản, chỉ cẩn tìm cơ hội làm sáng tỏ chuyện ngọc tỷ bị mất trộm và ngươi không liên quan gì đến nhau, những điều này đều là do Hoàng hậu nghĩ thủ đoạn muốn đối phó với ngươi mà thôi. Tức là thật ra Hoàng hậu mới chính là chủ mưu, việc bà ta để ngọc tỷ ở đâu chờ tới lúc dĩ nhiên sẽ nói cho ngươi biết”.
An Cẩn Du híp mắt lại, trong mắt lóe lên quang mang, chuyện này đối với hắn tựa hồ chỉ có lợi mà không có hại, không những giúp hắn thoát được tội phản quốc mà còn khiến cho Hoàng hậu đối nghịch vốn vẫn luôn không vừa mắt hắn sa vào tình cảnh nguy hiểm. Nhưng lời của Lam Tịch Nguyệt tựa hồ có chỗ không đúng lắm. Tại sao bọn họ muốn làm như vậy? Làm thế bọn họ sẽ có lợi ích gì? Nếu như chỉ đơn thuần muốn Hoàng hậu sa vào tình cảnh như vậy căn bản không cần huy động đến thế lực của Dạ Thánh môn. Muốn hãm hại Hoàng hậu không phải là việc khó, một mình Lam Tịch Nguyệt cũng có thể thực hiện được. Để cho An Cẩn Du hắn lúc này rời đi hay cũng chính là trả tự do cho hắn, còn muốn giúp hắn làm sáng tỏ những lời đồn thổi của thiên hạ đương nhiên hắn không có lý do gì để cự tuyệt. Nhưng tại sao trong lòng hắn vẫn mơ hồ có cảm giác bất an, mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng.
“Các ngươi tại sao muốn ta làm như vậy? Làm thế các ngươi được lợi gì sao?”
“Không có!” Lam Tịch Nguyệt trả lời rất kiên quyết, không có ích lợi gì cho dù quốc gia này diệt vong.
Đối với nàng mà nói thì không có bất kỳ chỗ lợi nào nhưng vấn đề là nàng muốn làm như vậy.
Câu trả lời dứt khoát đến thế khiến An Cẩn Du sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lam Tịch Nguyệt.
Nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng hắn hỏi: “Vậy tại sao…”
Không để An Cẩn Du nói xong lời, thanh âm của Lam Tịch Nguyệt đã vang lên: “Bởi vì ta muốn làm như vậy!”
“Luôn phải có lý do hoặc là có nguyên nhân a!”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
An Cẩn Du nghẹn họng, nàng đúng là không muốn nói cho hắn biết nguyên nhân bởi vì hiện tại hắn có thể coi như tù nhân không bị đối xử tồi tệ đã là tốt lắm rồi. Nhưng hắn vô cùng hoài nghi, nàng muốn làm như vậy rốt cuộc là vì mục đích gì? Hơn nữa trong câu nói cuối cùng kia còn có ý gì nữa?
An Cẩn Du nhíu mày hỏi: “Ngươi nói chờ đến lúc đó ta sẽ liền biết Hoàng hậu để ngọc tỷ ở nơi nào, những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ngọc tỷ đang ở trong tay các ngươi?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc qua hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không có, bây giờ không ai biết rốt cục ngọc tỷ đang ở chỗ nào hay rơi vào tay người nào. Nếu nó có cơ hội xuất hiện trong tay An Cẩn Du thì dĩ nhiên cũng có thể xuất hiện ở trong tay bất kỳ người nào, vậy còn phải xem biểu hiện của Du vương gia ngươi!”
An Cẩn Du có chút tức giận nheo ánh mắt lại trầm giọng nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
An Kỳ Lạc xoay đầu lại nhìn An Cẩn Du lạnh lùng nói: “Còn phải xem tứ hoàng huynh thế nào, bất đồng này dĩ nhiên không có lời giải thích, chẳng qua Tịch nhi chỉ nói sự thật. Dĩ nhiên nếu ngươi không muốn chúng ta cũng không bắt ngươi miễn cưỡng. Hết thảy đều là do sự lựa chọn của tứ hoàng huynh!”
Thành công trong việc dời sự chú ý của An Cẩn Du đối với Tịch Nhi một lúc nhưng rồi tầm mắt hắn lại đặt ở trên người nàng khiến trong lòng An Kỳ Lạc vô cùng không thoải mái, còn có một chút ghen tuông. Quả nhiên An Kỳ Lạc vốn dễ giận dữ như ánh mắt của hắn vậy, tính toán chi ly đến như vậy!
Thật ra trong lòng An Kỳ Lạc có cảm giác không an toàn, hắn vốn nghĩ Lam Tịch Nguyệt một lúc nào đó sẽ biến mất bên cạnh hắn, rời bỏ hắn, cách xa hắn cũng như những con người trước đây đã vì ánh mắt khác thường của hắn mà xa lánh, chèn ép hắn. Hẵn không dám tưởng tượng nếu quả thật có một ngày như thế, ngay cả Tịch nhi cũng không muốn hắn thì thế giới của hắn sẽ biến thành thế nào, nhất định là một màu xám xịt, kể từ đó sẽ không có ánh sáng nào chiếu rọi đến. Mà con người hẳn cũng sẽ trở nên điên cuồng, muốn hủy diệt toàn bộ thế giới rồi cứ như vậy từ từ chết đi, không có bất cứ người nào có thể khiến thế giới của hắn trở lại tươi đẹp…
Trước khi gặp Lam Tịch Nguyệt hắn không sợ những chuyện này, thậm chí khi đó thế giới của hắn vốn là một màu xám xịt bao phủ, cho tới lúc đó chưa từng có bất kỳ thứ ánh sáng rực rỡ nào hiện hữu, ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng sẽ không có bất kỳ người nào chú ý đến hắn, rằng hắn sẽ từ từ biến mất ở thế giới này, không để lại bất kỳ dấu vết. Duy nhất có một chuyện không phải ảm đạm như thế, hắn không điên cuồng, ngược lại vô cùng tỉnh táo từng bước lập ra Dạ Thánh môn, tỉnh táo từng bước mở rộng thế lực Dạ Thánh môn, tỉnh táo nhìn thế gian này dần dần đầy đủ mọi thứ.
Chẳng qua sau khi gặp Lam Tịch Nguyệt hắn đột nhiên trở nên rất sợ, sợ trở lại cuộc sống trước kia, sợ mất đi Lam Tịch Nguyệt, sợ mất đi cuộc sống ấm áp mà mỗi khi mở mắt ra hắn lại thấy được trân bảo như ánh mặt trời. Nàng ấm áp như mặt trời vậy, khiến cho hắn có cảm giác an toàn, cũng có chút cảm giác hư vô mờ mịt vươn tay ra căn bản cũng không chạm tới được nàng.
Cảm nhận được đáy lòng An Kỳ Lạc không yên, Lam Tịch Nguyệt quay mặt lại nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé vẫn bị nắm chặt trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng siết chặt hơn một chút sau đó hướng An Cẩn Du nói: “Chuyện chính là như vậy, về phần có muốn làm hay không thì tùy ý ngươi, không ai ép buộc ngươi”.
Nói xong câu đó nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thuận tiện lôi theo tay An Kỳ Lạc vốn đang nắm chặt. Nhìn hai bàn tay nắm chung một chỗ trước mặt, An Cẩn Du đột nhiên cảm giác được sự ghen tỵ, ghen tỵ An Kỳ Lạc có thể quang minh chính đại nắm tay nàng, ghen tỵ hắn cưới được vương phi như nàng, ghen tỵ hơn nữa là nàng có thể đối tốt với hắn ta như vậy!
An Cẩn Du cũng liền đứng dậy ngay sau đó, ánh mắt quét qua hai bàn tay nắm chặt nhau rồi thu lại, trong mắt đầy vẻ toan tính, sau đó tầm mắt lại chuyển dời đến Lam Tịch Nguyệt nói: “Tại sao muốn ta làm như vậy? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta rời đi lúc này sau đó sẽ bán đứng ngươi sao?”
Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn hắn lãnh đạm nói: “Ngươi sẽ không làm thế bởi vì nếu ngươi làm vậy sau khi rời khỏi nơi này sẽ bị bắt vào thiên lao, trừ phi ngươi có đầy đủ căn cứ chính xác về việc không liên quan đến ngọc tỷ bị mất trộm nếu không lời lưu truyền đồn đại bên ngoài sẽ trở thành sự thật, ngươi đúng là cấu kêt với Kỳ vương phủ mưu đồ tạo phản.
Ánh mắt An Cẩn Du chùng xuống, nàng nói những lời này đúng là sự thật, hắn chính xác là không dám bán đứng bọn họ bởi vì hiện tại chính bản thân hắn cũng khó bảo toàn, nếu như chẳng may bị bắt vào bên trong thiên lao thì không biết còn phải đợi đến năm nào, tháng nào mới có thể tìm Hoàng hậu báo thù.
An Kỳ Lạc nhàn nhạt quét tầm mắt qua An Cẩn Du một cái, có vẻ như suy tư điều gì, quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt ôn nhu cười một tiếng sau đó nắm tay nàng hướng đi ra ngoài cửa. Quay lưng về phía An Cẩn Du hắn nói: “Nghĩ thông suốt rồi thì nói với người bên ngoài một tiếng là được, bọn họ sẽ dẫn ngươi rời đi”.
Hai ngày trước An Cẩn Du bị đánh ngất xỉu sau đó bị mang đến nơi này cho nên hắn cũng không biết rốt cục phải làm thế nào mới ra khỏi Dạ Thánh môn được, cũng không biết cái tiểu viện kia thực ra chính là cửa ra của Dạ Thánh môn. Có thể trong lòng hắn nghĩ cái tiểu viện đó chỉ đơn giản là gần Kỳ vương phủ và không có người ra vào mà thôi. Sở dĩ An Kỳ Lạc xuất hiện ở đó là để đợi Lam Tịch Nguyệt mang theo Trần Tập Dũng dễ dàng né tránh sự đuổi bắt của cấm vệ quân.
Nhìn Lam Tịch Nguyệt sắp biến mất ở cửa An Cẩn Du không nhịn được kêu lên: “Chờ một chút!” Không biết hắn còn có chuyện gì muốn nói. Hai người đang bước đi liền dừng cước bộ, quay lại nhìn hắn hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Cái An Cẩn Du muốn nhìn chính là khuôn mặt của Lam Tịch Nguyệt, nhìn tấm sa che khuôn mặt nàng ánh mắt hắn có chút mong đợi có thể nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nàng một lần nữa. Chần chờ một chút rồi hắn mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi rõ ràng không bị đại hỏa hủy dung nhưng lại muốn giả bộ bản thân đã bị biến thành bộ dạng kia?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút nhưng sau đó nói: “Bởi vì ta không hy vọng tướng công ta sủng ái ta bởi vì dung mạo bên ngoài, hơn nữa cũng hy vọng tướng công của ta không thèm để ý hình dáng dung mạo ta, cho dù bị hủy dung vẫn đỗi đãi với ta không thay đổi, rất hiển nhiên An Cẩn Mặc không đủ tư cách!”
An Cẩn Du có chút ngạc nhiên nhìn nàng ấp úng nói: “Nếu như hắn vẫn sẽ lấy ngươi? Nếu như lúc ấy hắn vấn muốn cưới ngươi thì ngươi có đồng ý gả cho hắn không?”
Nghe vấn đề đặt ra này khiến An Kỳ Lạc vô cùng không thoải mái, nói ra giống như Tịch nhi bị An Cẩn Mặc từ bỏ, không ai muốn, không ai cần sau đó bị nhét vào trong ngực hắn. Mặc dù có thể sự thật đúng là như vậy nhưng hắn không muốn nghe thấy, những lời nói ra đó khiến hắn đau lòng, trong đầu nảy sinh mong muốn giết An Cẩn Mặc. Cũng không biết hắn làm như vậy có phương hại đến Tịch nhi, vấn đề này cho tới bây giờ hắn chưa từng hỏi qua.
Tựa hồ hắn không dám hỏi, nếu hắn làm như vậy nàng có chút quan tâm nào đến hắn không? Có thể hắn vẫn luôn để tâm chuyện vụn vặt nhưng trong lòng hắn có cảm giác vô cùng không an toàn. Bởi vì hắn quá quan tâm nàng, cũng bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có cảm giác an toàn.
Cho nên bây giờ nghe lời An Cẩn Du mặc dù trong lòng hắn không thoải mái nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, quay đầu lẳng lặng nhìn nàng. Vấn đề này nàng muốn trả lời hay không là tùy ý nàng quyết định, hắn chỉ cần lắng nghe.
Cảm nhận An Kỳ Lạc hình như có chút khẩn trương Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn hắn dịu dàng, trong lòng cũng thấy ấm áp sau đó nàng quay mặt đi hướng An Cẩn Du nói: “Mạng sống khó khăn, ta không có lựa chọn nào khác, không phải sao?”
“Nói như vậy nếu hắn không cự tuyệt ngươi sẽ đồng ý gả cho hắn?”
“Đúng!” Bàn tay An Kỳ Lạc nắm tay nàng chặt hơn một chút, trong mắt nàng mơ hồ hiện lên một tia ngọt ngào, theo bản năng siết chặt tay hắn ánh mắt nhìn An Cẩn Du tiếp tục nói: “Sau khi lợi dụng xong ta sẽ giết hắn!”
Trong lúc hai người còn lại đang sững sờ Lam Tịch Nguyệt nói xong liền xoay người đi ra khỏi cửa, thuận tiện nắm tay An Kỳ Lạc lôi đi cùng. Nàng cũng không biết nàng nói với An Cẩn Du nhiều chuyện như vậy làm gì. Chỉ biết thời điểm cảm giác sự khẩn trương cùng bất an của An Kỳ Lạc nàng đã không nhịn được muốn nói ra cái gì đó, cho nên những lời đó là trả lời An Cẩn Du nhưng thật ra nàng chỉ muốn cho An Kỳ Lạc nghe. Không biết nghe xong những lời đó trong lòng hắn có an tâm chút xíu nào không.
Mới vửa trở lại trong phòng nghỉ, cửa phòng vừa mới đóng kín Lam Tịch Nguyệt lại đột nhiên bị An Kỳ Lạc kéo quay người lại, ôm nàng vào trong ngực, một bên đầu hắn chúi vào cổ nàng, cọ nhẹ nhàng rồi nói: “Tịch nhi, nàng có lợi dụng ta xong sau đó sẽ giết ta?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, ấp úng hỏi: “Ngươi đang lo lắng cái này sao?”
An Kỳ Lạc khẽ lắc đầu, thanh âm buồn buồn nói: “Không phải thế, ta chỉ muối nói nếu như, nếu như có một ngày nàng đột nhiên muốn rời khỏi ta thì trước khi rời đi hãy giết ta! Nếu không ta sợ ta sẽ chịu không được, ta sẽ điên mất, nàng có hiểu không, nàng có hiểu không, Tịch nhi?”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt xuất hiện một tia đau lòng, nàng đưa tay ôm lấy eo hắn, dựa người vào trong ngực hắn khóe môi khẽ nhoẻn nụ cười rồi nói: “Ta đã nói rồi, chờ mọi việc cần làm xong xuôi ta muốn ngươi theo ta cùng đi ngao du khắp thiên hạ, ngươi cũng đã đáp ứng ta rồi, không phải sao? Hay là ngươi cứ thế nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết?”
Một cảm giác hạnh phúc đột nhiên thấm sâu trong mỗi tế bào của An Kỳ Lạc, trong mắt hắn có một tầng hơi nước mờ mịt xuất hiện, hắn càng ôm nàng chặt hơn, hôn nhẹ ở cổ nàng, thanh âm buồn bực nói: “Dĩ nhiên không phải vậy, ta đã đáp ứng nàng thì vĩnh viễn không thay đổi, chỉ cần nàng nguyện ý ta liền đi cùng nàng khắp nơi trong thiên hạ này, chỗ nào nàng muốn tới ta liền cùng nàng tới đó!”
Chỗ cổ bị An Kỳ Lạc hôn có chút ngứa ngứa khiến Lam Tịch Nguyệt không nhị được co rụt lại, nhẹ gật đầu đáp: “Vậy ngươi cũng phải tin tưởng ta, sẽ đối với ta có lòng tin được chứ?”
An Kỳ Lạc có hơi chút sửng sốt, ngẩng đầu lên lặng lẳng nhìn ánh mắt nàng chăm chú, trong mắt tràn đầy nhu tình, còn có tia mừng rỡ ẩn chứa. Hồi lâu sau hắn mới nở nụ cười, mở miệng kiên định nói: “Được, ta tin tưởng nàng, sẽ đối với nàng có lòng tin! Cho nên sau này ta không cần lo lắng nàng sẽ rời bỏ ta mà đi có phải hay không?”
Lam Tịch Nguyệt nở nụ cười nói: “Vốn chính là như vậy!”
Nhìn nụ cười khả ái của Lam Tịch Nguyệt, An Kỳ Lạc không khỏi có chút thất thần, nụ cười của nàng thật đáng yêu, thật ngây thơ. Sau này mỗi ngày hắn đều sẽ khiến cho nàng giữ vững nụ cười nhẹ nhàng, vui vẻ như vậy. Sắc mặt hắn đột nhiên hồng, không nhịn được cúi đầu nhằm hướng đôi môi mềm mại của nàng mà đi tới. Lam Tịch Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi hắn đã nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của nàng, ở bên trong đôi môi nàng tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương cùng nhau giây dưa trêu đùa không ngừng.
Lam Tịch Nguyệt liếc thấy khuôn mặt An Kỳ Lạc ửng đỏ khóe miệng liền hiện ra nụ cười ngọt ngào, nàng nhắm mắt lại, hai cánh tay quàng lên cổ hắn, cả người cũng bám dính lấy hắn. An Kỳ Lạc cũng ôm nàng thật chặt vào trong ngực một tấc cũng không nỡ buông ra.
Dần dần đích tay An Kỳ Lạc bắt đầu có chút không an phận đặt ở bên hông nàng rồi tự do di chuyển phía sau lưng nàng, ngón tay đan cài vào trong mái tóc nàng. Hô hấp của hắn có chút ồ ồ, mặt lại càng thêm đỏ, đôi môi không ngừng hút vào chiếc lưỡi thơm tho của nàng, lực đạo trên tay không khỏi gia tăng thêm vài phần, diện tích di chuyển của bàn tay cũng chầm chậm nhưng dần dần trở nên rộng khắp.
Cảm nhận được bàn tay ai đó đang không an phận cả người Lam Tịch Nguyệt cũng trở nên mềm mại, vô lực tựa hồ không có bài xích bàn tay kia, thậm chí tâm tư còn mang thêm chút xíu mừng rỡ cùng mong chờ. Nàng không nhịn được phát ra một tiếng “ưm”, theo thanh âm này nàng cảm nhận được thân dưới của mình có một vật gì đó nóng rẫy đụng vào. Lam Tịch Nguyệt cảm thấy trời rung đất chuyển, lại càng thêm vô lực áp vào trong ngực An Kỳ Lạc. An Kỳ Lạc cảm giác bản thân mình cũng muốn nổ tung, cả người nóng ran như bị sốt, nhất là cảm giác sưng mặn nơi hạ thân càng làm cho hắn vội vàng suy nghĩ phải tìm được cách phát tiết ra ngoài. Hắn càng không ngừng ôm Lam Tịch Nguyệt gần sát với thân thể của mình hơn, giữa hai người có lẽ đã không còn chừa lại bất kỳ một kẽ hở nào nhưng sao vẫn khiến cho hắn bất mãn. Miệng hắn đã rời khỏi chiếc lưỡi thơm tho phấn thần của nàng, hắn không ngừng cắn mút nơi cổ nàng, hô hấp lại càng ngày càng bất ổn, càng ngày càng dồn dập.
An Kỳ Lạc vươn tay bế Lam Tịch Nguyệt lên rồi bước nhanh hướng tới chiếc giường, đặt nàng xuống nhẹ nhàng sau đó cúi rạp người đè lên phía trên nàng. Lam Tịch Nguyệt khẽ mở mắt ra nhìn An Kỳ Lạc đang nằm trên người nàng sắc mặt hơi nóng lên. An Kỳ Lạc cũng cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng. Bộ dạng hai người là hai khuôn mặt đỏ bừng cứ như vậy mà nhìn nhau tựa hồ trong lúc nhất thời chưa biết làm gì tiếp theo.
An Kỳ Lạc hướng sát khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt một chút, gương mặt và ánh mắt đều hồng như nhau, thấn sắc nồng đậm ham muốn, bàn tay xoa xoa gương mặt nàng, cẩn thận ôn nhu nói: “Tịch nhi, có thể không?”
Nghe vậy khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt không khỏi đỏ hơn một chút, nàng là người của hai thế giới nhưng chưa từng đối mặt với tình huống như vậy. Tuy là người hiện đại, nhiệm vụ của nàng so với người bình thường phong phú hơn rất nhiều nhưng gặp phải tình huống như vậy nàng vẫn tránh không được có chút ngượng ngùng. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của An Kỳ Lạc, nếu như bây giờ nàng nói không thể hắn có phải thất vọng lắm không? Mà nàng dường như không nỡ thấy bộ dạng hắn khổ sở.
Lam Tịch Nguyệt khẽ nghiêng đầu, tầm mắt không còn nhìn vào hắn nhẹ gật đầy một cái nói: “Ừ!”
Đột nhiên An Kỳ Lạc phát hiện ra hắn không biết tiếp theo phải làm thế nào, khuôn mặt lại càng đỏ hơn, thân thể cũng căng cứng rất khó chịu nhưng vẻ mặt hắn lại rất nghiêm trang. Hắn cảm thấy đây là chuyện rất nghiêm túc, cho dù bản thân rõ ràng sắp không chịu được muốn nổ tung nhưng không thể cứ vậy nhắm mắt làm bừa, nếu không nghe nói Tịch nhi sẽ rất đau. Nhưng hắn không biết rốt cuộc phải làm thế nào nên trong khoảng thời gian đó vẫn duy trì tư thế như cũ chưa biết phải làm bước tiếp theo ra sao.
Đợi lâu cũng không thấy An Kỳ Lạc có bất kỳ hành động gì Lam Tịch Nguyệt không khỏi có chút nghi ngờ quay mặt sang nhìn hắn, bắt gặp khuôn mặt hắn đang đỏ bừng nàng càng thêm sửng sốt. Trong mắt nàng lóe lên những tia thắc mắc, nhẹ giọng hỏi: “Tướng công, ngươi làm sao vậy?”
An Kỳ Lạc ráng nén nhịn sắp tẩu hỏa nhập ma nhưng vẫn nhìn Lam Tịch Nguyệt nói quanh co hồi lâu cuối cùng nghẹn ra một câu: “Ta không biết tiếp theo phải làm thế nào?”
Đôi mắt Lam Tịch Nguyệt trợn tròn, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn hắn, trong đầu có cảm giác choáng váng, sao hắn lại cứ thế hỏi nàng vấn đề này! Trong mắt nàng xuất hiện vẻ tức giận, cũng có chút giở khóc giở cười, chuyện như vậy nàng biết nói với hắn thế nào? Thấy hắn mơ hồ nàng đột nhiên nảy sinh mong ước muốn một cước đá hắn xuống khỏi giường nhưng rốt cuộc nàng không làm như vậy, chẳng qua chỉ ra sức đẩy người hắn ra sau đó từ từ ngồi dậy trên giường.
Chống lại khuôn mặt vội vàng, ẩn nhẫn cùng ánh mắt khẩn trương của An Kỳ Lạc nàng nói có chút tức giận: “Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây? Ngươi…ta…” Lam Tịch Nguyệt bỗng phát hiện nàng tự dưng nói lắp, ngay cả nói tiếp thế nào cũng nghĩ không ra, cũng không biết nên nói cái gì mới phải.
An Kỳ Lạc cơ hồ muốn phát hỏa, bây giờ ngay cả ôm một cái Lam Tịch Nguyệt cũng không cho, khuôn mặt hắn vội vàng, khẩn trương hướng tới để sát vào nàng một chút rồi nói: “Tịch nhi, nàng đừng nóng giận a, ta không có ý gì khác, chỉ là ta sợ làm nàng đau nên mới nói ra như vậy, ta không biết phải làm thế nào thì nàng mới không bị đau?”.
Nghe hắn nói thế Lam Tịch Nguyệt lại càng thêm dở khóc dở cười nhưng ngay sau đó nghĩ tới vấn đề hắn nói, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau. Nghĩ tới đây nàng không nhịn được trong lòng có chút nguôi ngoai, nghe nói đúng là rất đau. Có đáng giá không khi nàng vì một chuyện như vậy mà khiến cho bản thân mình chịu tội? Ách, chuyện này không thể coi là chuyện nhỏ. Nhưng hai người bọn họ thành thân đã lâu rồi, hơn nữa hình như bản thân nàng cũng có chút mong đợi, dĩ nhiên chỉ đau một chút xíu thôi, thật sự chỉ có một chút mà thôi.
Chống lại ánh mắt An Kỳ Lạc có chút khẩn trương Lam Tịch Nguyệt không đành lòng rút lui, hơn nữa nghĩ tới lời hắn mới nói vừa rồi trong lòng tự nhiên có chút ít cảm động. Hắn cũng không phải là không biết tiếp theo nên làm gì mà là không biết phải làm như thế nào mới khiến cho nàng không đau. Ngu ngốc, cái này làm sao có thể có phương pháp?
Lam Tịch Nguyệt nhấp môi dưới lầm bầm nói: “Ta làm sao biết phải làm thế nào a! Thật bực chết!”
Cánh tay An Kỳ Lạc nắm thật chặt tay nàng, cứ như vậy dục hỏa trong người thiêu đốt càng lúc càng khó chịu, hắn nhìn àng ấp úng hỏi: “Tịch nhi, nàng giận thật à?”
Lam Tịch Nguyệt đúng là bị hắn làm cho tức chết, đầu óc hắn quả thật không phải bình thường! Nàng trừng mắt liếc hắn một cái dứt khoát nhào thẳng vào người hắn khiến cả hai cũng ngã xuống giường, cả người nàng gục ở trên người hắn, dưới ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của hắn nàng có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại chuyện này ngươi đột nhiên hỏi ta, ngươi nói xem ta phải trả lời ngươi thế nào đây?”
An Kỳ Lạc hơi sửng sốt nhìn ánh mắt hờn dỗi của Lam Tịch Nguyệt rồi đột nhiên tung mình đem nàng áp xuống phía dưới, cúi đầu khẽ hôn đôi môi nàng vồn đã bị hắn hôn đến sưng đỏ. Trong mắt hắn tràn đầy nhu tình, mặc dù khuôn mặt vẫn còn chút ngượng ngùng đỏ ửng, hắn cười nói: “Là ta sơ suất, làm sao ta có thể hỏi Tịch nhi loại vấn đề này? Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận một chút!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tịch Nguyệt đỏ rừng rực, khuôn mặt nghiêng sang một bên rồi lại quay đầu lại kéo khuôn mặt của hắn xuống chủ động hôn lên đôi môi hắn.
Thân thể An Kỳ Lạc cứng ngắc hạ xuống, đổi thể bị động thành chủ động, hôn lại nàng, bàn tay cũng bắt đầu không an phận di động khắp trên người nàng…
Hai người đắp chung tấm chắn, thân thể Lam Tịch Nguyệt trong chăn nhẹ nhàng giật mình, nàng không nhịn được cau mày. Thấy vậy An Kỳ Lạc tâm thương yêu không dứt, rõ ràng đã nói là sẽ cẩn thận vậy mà vẫn làm Tịch nhi đau sao? Hắn vươn tay nhẹ xoa, hàng mi nàng khẽ nhăn lại, khuôn mặt hắn có chút đỏ ửng nhàn nhạt, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn. Cảm giác vừa rỗi vẫn còn ở trong đầu hắn, không ngừng quanh quẩn ở đó, còn có thân thể của Tịch nhi, thanh âm của nàng, hình dáng xinh đẹp của nàng, toàn bộ đều hiện lên trước mặt hắn.
Lam Tịch Nguyệt được An Kỳ Lạc nhẹ nhàng xoa, mi tâm từ từ giãn ra, chậm rãi mở mắt có chút u oán nhìn hắn. Nàng không nói gì cả, nhưng bộ dạng hết lần này tới lần khác như có chút ít oán trách… Bộ dạng đó khiến người khác nhìn vào rất đau lòng, nàng rõ ràng rất u oán nhưng cái gì cũng không nói lại càng tăng thêm vài phần khí chất trìu mến.
An Kỳ Lạc cúi đầu in lên trán nàng một nụ hôn sau đó khuôn mặt đầy vẻ đau lòng nhìn nàng nói: “Thật xin lỗi, Tịch nhi, là ta quá lỗ mãng đã làm đau nàng”.
Sắc mặt Lam Tịch Nguyệt trở nên hồng, con ngươi linh hoạt chuyển động mấy cái, ngẩng đầu lên nhìn vị trí nơi cửa sổ. Toàn bộ cửa sổ của căn phòng đều được đóng chặt nhưng vẫn có thể trông thấy một chút bên ngoài. Nàng chống cằm lên ngực hắn nhìn thấy ánh sáng xuyên thấu khe cửa lẩm bẩm nói: “Bây giờ hình như cách buổi sáng không bao lâu”.
Nàng nhớ rõ ràng đã rời giường, thậm chí còn đi gặp An Cẩn Du, cùng hắn thương lượng một số chuyện, vậy tại sao lại vẫn đang nằm trên giường? Hơn nữa người ta thường nói tới đêm động phòng hoa chúc… hẳn phải là vào buổi tối, vậy tại sao nàng lại cùng với An Kỳ Lạc vào buổi sáng…
An Kỳ Lạc khẽ cười ôm lấy cái eo nhỏ của nàng ôn nhu nói: “Đúng là mới cách buổi sáng không bao lâu, cho nên nếu nương tử cảm thấy chưa muốn ra cửa thì xin mời nghỉ ngơi nhiều thêm nữa!”
Trời sáng hay trời tối thì có quan hệ gì? Dù sao hiện tại cũng đã gần tới trưa, bọn họ chưa rời giường, không rời giường thì đương nhiên cũng chỉ có thể coi như là buổi tối.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng mắt liếc hắn một cái sau đó vùi mặt vào trong ngực hắn nhắm mắt lại ngủ một chút. Thật mệt chết đi a, xương cốt toàn thân đều rã rời, bây giờ chính là một chút cử động cũng không được, chỉ cần động đậy toàn thân cao thấp đều đau đớn.
Ở một nơi nào đó bên trong Dạ Thánh môn, vào lúc này có một bóng đen nhanh chóng xẹt qua, trên bả vai hắn tựa hồ còn khiêng một bao bố màu tím, rất nhanh sau đó bóng đen biến mất bên trong Dạ Thánh môn, còn có bóng đen khác đang hướng theo phòng ngủ của An Kỳ Lạc mà tới.