Đối mặt với ánh mắt sáng rực của Cơ Phượng Ly, mặt Hoa Trứ Vũ như bị lửa nóng thiêu đốt, nhưng khi nhớ tới cái đêm ở quân doanh ngày đó, nhớ tới đứa bé đã mất, cảm giác bi thương lại trỗi dậy trong lòng.
Cảm giác đau đớn thấm sâu tận xương tủy.
Hoa Trứ Vũ không nhịn được khẽ run lên, má lúm đồng tiền trên gương mặt đang tươi cười dần thu lại, nàng cụp mắt xuống, bình tĩnh hỏi: "Cơ Phượng Ly, chàng muốn làm gì?"
Ánh trăng sáng trong như nước, xuyên qua bụi hoa bên cửa sổ, hắt thành từng điểm bóng nhỏ lên hai người họ.
Một đêm đẹp như thế đã bị giọng nói lạnh giá của nàng phá hỏng tất cả.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, không có lấy một tiếng thở mạnh nào, yên tĩnh tới đáng sợ.
Ánh nến hắt vào vai Cơ Phượng Ly, soi rõ gương mặt tuấn mỹ của hắn, lửa trong mắt dần trở nên ảm đạm. Sau một phút trầm mặc, hắn khẽ nhếch môi nở nụ cười mê hoặc lòng người, giọng nói có phần ranh mãnh: "Bảo Nhi nghĩ ta muốn làm gì nào? Ta chỉ muốn giúp nàng thay quần áo nghỉ ngơi thôi."
"Ta không muốn ngủ ở đây!" Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói.
"Vậy Bảo Nhi muốn ngủ ở đâu?"
Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt thâm trầm có thể thấy rõ vẻ đau xót. Hoa Trứ Vũ cảm thấy hoảng hốt. Đêm đó, hắn nhìn thấy nàng và Hoàng Phủ Vô Song dây dưa trên giường, có khi nào sẽ nghĩ nàng và Hoàng Phủ Vô Song có tình ý với nhau không.
Nàng khẽ nói: "Ta không thích Vô Song, đêm đó ta định bỏ trốn. Nhưng bị mất đi một phần nội lực, ta không phải là đối thủ của hắn."
Cơ Phượng Ly ôm nàng vào lòng. "Chỉ cần là Bảo Nhi nói, ta đều tin! Được rồi, mau ngủ đi!"
Đêm đó, Hoa Trứ Vũ ngủ lại trên giường hắn, còn hắn nằm ở một góc khác.
. . . . . .
Hôm sau, Hoa Trứ Vũ bảo Cơ Phượng Ly phái người mang đồ đạc dọn sang một gian phòng khác. Dù nàng đã đồng ý ở lại hoàng cung, nhưng nàng cũng biết, giữa nàng và hắn còn có rất nhiều vấn đề.
Thấm thoắt đã tới cuối tháng ba.
Mọi người trong hậu cung đều cởi bỏ những bộ quần áo dày nặng nề ra mà thay bằng áo mùa xuân hai lớp. Trong ngự hoa viên, cây cối chuyển thành màu xanh, hoa nở đầy cành. Đi lại gần hồ nước, có thể thấy một cây cây hoa anh đào nở rộ, diễm lệ như cầu vồng phía chân trời, rực rỡ chói mắt.
Hoa Trứ Vũ đứng dưới gốc cây, một cơn gió thổi qua mang theo hoa bay đầy trời, tràn ngập hương thơm.
Nàng giơ tay ra, có mấy cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay, vô cùng xinh đẹp.
Mấy ngày này Cơ Phượng Ly đều rất bận. Tuy Thái Thượng Hoàng đã khôi phục thần trí, nhưng cơ thể hư nhược, Khang đế không rõ tung tích, tất cả mọi chuyện trong triều đều dồn lên vai Cơ Phượng Ly. Ngày nào cũng bận đến khuya mới về, nàng rất lo lắng, cứ như vậy, vết thương trên người đến bao giờ mới khỏi hẳn.
"Cô nương, Ôn tiểu thư và Tam công chúa tới." Cung nữ Lộng Ngọc khẽ nói. Lộng Ngọc chỉ tầm mười sáu tuổi, là người do Cơ Phượng Ly cố ý phái tới hầu hạ nàng.
Hoa Trứ Vũ gật đầu mỉm cười, vừa nhìn lại, quả nhiên là Ôn Uyển và Hoàng Phủ Yên cùng nhau tới đây. Kể từ Cơ Phượng Ly làm Nhiếp Chính Vương, Ôn Thái Phó thoát khỏi chốn lao ngục, khôi phục quan chức. Ôn Uyển cũng quay lại Ôn phủ làm tiểu thư khuê các như trước đây.
Hoàng Phủ Yên vừa nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, nụ cười trên mặt liền cứng lại, nàng vẫn còn định kiến với Hoa Trứ Vũ. Nàng ta kéo tay áo Ôn Uyển, ý bảo đi nơi khác, nhưng Ôn Uyển lại đi thẳng một mạch về phía Hoa Trứ Vũ.
Lộng Ngọc thấy thế liền thi lễ: "Tam công chúa cát tường, Ôn tiểu thư cát tường."
Ôn Uyển đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, thản nhiên cười nói với Hoàng Phủ Yên: "Công chúa, Uyển có mấy câu muốn nói với Bảo cô nương."
Hoàng Phủ Yên nhìn Ôn Uyển, chần chừ nói: "Vậy bản công chúa đi trước." Trước khi đi còn tỏ vẻ thù địch với Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, Hoàng Phủ Yên vẫn thành kiến với nàng như vậy. Mắt thấy bọn họ đã đi xa, nàng cũng nói với Lộng Ngọc: "Lộng Ngọc, hoa anh đào nở rất đẹp, ngươi hãy vào trong hái mấy cành hoa ra đây."
Lộng Ngọc rất lo lắng, nhưng cũng không thể trái lệnh Hoa Trứ Vũ, đành phải đáp lời rời đi.
Hoa Trứ Vũ tựa vào lan can, nheo mắt lại: "Không biết Ôn tiểu thư có chuyện gì muốn nói với Nguyên Bảo?"
Ôn Uyển thôi cười, đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ hồi lâu mới hỏi: "Khi nào cô sẽ rời khỏi đây?"
Hoa Trứ Vũ không nghĩ Ôn Uyển lại thẳng thắn như vậy, khẽ cười: "Vì sao ta phải rời khỏi đây?"
"Bởi vì ngài ấy sẽ không thành thân với cô, sớm muộn gì cô cũng phải rời đi, đi sớm ngày nào tốt cho cô ngày đó!" Ôn Uyển lạnh lùng nói.
Hoa Trứ Vũ lạnh nhạt nói: "Cô không phải là chàng, sao cô biết chàng sẽ không thành thân với ta?"
"Bởi vì ngài ấy là Nhiếp Chính vương, ít ngày nữa sẽ đăng cơ làm đế, cô cho rằng ngài ấy sẽ lấy một người có thân phận không rõ ràng như cô sao? Hơn nữa, cô còn là kẻ thù của ngài ấy, còn từng gả cho Hoàng Phủ Vô Song. Cô nghĩ xem, ngài ấy sẽ lấy cô sao?" Ôn Uyển nhìn Hoa Trứ Vũ, trong mắt không giấu được vẻ khinh thường.
Hoa Trứ Vũ khẽ bật cười thành tiếng.
"Ý của Ôn tiểu thư là chàng sẽ lấy cô? Ta còn nhớ Ôn tiểu thư từng là người được Bắc Đế sủng ái nhất, từng là người được Hoàng Phủ Vô Song sủng ái nhất, chẳng lẽ, chàng sẽ lấy cô sao?"
Ôn Uyển nở nụ cười tươi như hoa: "Không sai! Ta từng tới Bắc Triều, nhưng là do ta bị ép buộc, trở thành người được Bắc Đế sủng ái nhất cũng là tương kế tựu kế trợ giúp ngài ấy. Mà khi ta đến bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song cùng đều là vì ngài ấy. Quan trọng nhất là, ta vẫn còn trong sạch, còn cô. . . . . ." Ôn Uyển đưa mắt lướt qua bụng Hoa Trứ Vũ, cười đầy thâm ý "Ta nghĩ, chắc ngài ấy vẫn chưa biết cô từng có một đứa bé!"
Những lời này giống như một mũi tên bắn trúng vào lòng Hoa Trứ Vũ. Thì ra Ôn Uyển đã biết người mang thai không phải Đan Hoằng mà là nàng.
"Thế nên, ngài ấy sẽ lấy ta, và ta sẽ lại trở thành người được ngài ấy sủng ái nhất." Ôn Uyển nhìn sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Hoa Trứ Vũ, cười nhạt quay người bỏ đi.
Hoa Trứ Vũ không biết làm gì ngoài việc bật cười, nàng có cảm giác mình và Ôn Uyển lúc nào cũng trong trạng thái đối nghịch nhau, khi nàng ở bên cạnh Tiêu Dận thì người trong lòng Tiêu Dận là cô ta. Khi nàng ở bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song thì người Hoàng Phủ Vô Song thích cũng là cô ta.
Hôm nay, nàng ở bên cạnh Cơ Phượng Ly mà cô ta vẫn dây dưa đến nàng như trước. Từ khi biết Ôn Uyển là người của Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ có thể hiểu vì sao trước đây Ôn Uyển lại hận nàng như vậy, lúc nào cũng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, đó làvì nàng ta muốn báo thù cho Cơ Phượng Ly. Còn hôm nay, nỗi oán hận đó cũng không vì Cơ Phượng Ly sống lại mà tiêu tan, thậm chí còn sâu đậm hơn trước, đơn giản vì cả hai bọn họ cùng yêu một nam nhân.
Nàng đưa mắt nhìn lên ngọn cây, ánh nắng buổi trưa xuyên qua tán là dày rơi xuống khuôn mặt, chói chang khiến nàng không mở nổi mắt.
. . . . . .
Hoa Trứ Vũ dẫn Lộng Ngọc quay lại cung Thuấn Hoa thì gặp Đấu Thiên Kim. Hắn đang chắp tay đứng trước cửa điện nhìn về chân trời phía xa.
Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đấu Thiên Kim, nàng có phần kinh ngạc. Đến khi Đấu Thiên Kim nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn Hoa Trứ Vũ, ý cười trong mắt nở rộ như hoa đào.
"Nếu bản vương biết ngày đó muội vào cung thì đã đi theo muội rồi. Dạo này có khỏe không, muốn gặp mặt muội đúng là còn khó hơn lên trời. Nếu không phải bản vương nói mình tới chào tạm biệt muội, chắc là Nhiếp Chính Vương sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy." Đấu Thiên Kim ai oán nói.
Hoa Trứ Vũ nhìn Lộng Ngọc, mỉm cười: "Lộng Ngọc, ngươi vào trước đi, ta có lời muốn nói với Thụy Vương."
"Nô tỳ cáo lui." Lộng Ngọc thi lễ bước vào cung Thuấn Hoa.
"Ngài phải đi sao? Bao giờ khởi hành?" Hoa Trứ Vũ hỏi.
Đấu Thiên Kim khẽ cười: "Dù sao cũng thiếu chút nữa đã là Vương Phi của ta, sao giọng nói lại vô tình như vậy." Hắn hài hước nói, trong mắt khẽ toát lên sự cô đơn khó phát hiện.
Hoa Trứ Vũ cũng hiểu được phần nào tâm trạng của hắn, nói thật, nàng cũng mong hắn sớm mang theo Huyên phu nhân rời đi. Dù gì Huyên phu nhân cũng là người của tiền triều, ở lại đây rất nguy hiểm.
"Ngài ở lại Nam Triều cũng không giải quyết được chuyện gì, sớm quay về vẫn tốt hơn!" Nàng mỉm cười nói. Nàng biết Đấu Thiên Kim muốn mang nàng và Huyên phu nhân rời khỏi nơi này, nhưng nàng không muốn rời đi vào lúc này.
Đấu Thiên Kim thở dài: "Ta đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai lập tức khởi hành!"
"Vậy là tốt nhất! Huyên sư phụ còn phải phiền ngài chăm sóc." Hoa Trứ Vũ bình tĩnh nói. Huyên phu nhân nói bà là mẫu thân nàng, nhưng đến hôm nay nàng vẫn hề tin vào câu chuyện đó. Nhưng dù có thế nào, Huyên phu nhân cũng từng là sư phụ của nàng.
"Muội không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc bà cẩn thận, dù gì bà cũng là di nương của ta." Đấu Thiên Kim cười nói.
"Vậy được, chúc Thụy Vương thuận buồm xuôi gió." Hoa Trứ Vũ vừa định rời đi. Cổ tay chợt đau nhói, tay trái đã bị Đấu Thiên Kim giữ chặt lấy, kéo lại trước ngực.
Một cơn gió khẽ lướt qua. Hoa Trứ Vũ nhìn ánh mắt sáng rực của Đấu Thiên Kim, nàng cau mày nói: "Đấu Thiên Kim, ngài muốn làm gì?"
"Muội kiên quyết ở lại đây mà không theo ta về sao? Ở lại bên cạnh Cơ Phượng Ly, muội không. . . . . .không hối hận sao?" Đấu Thiên Kim nghiêm túc nói. Trong đôi mắt hoa đào cũng ngập tràn vẻ thương tiếc.
Hoa lấy Vũ Tâm nhìn hắn, kiên quyết nói: "Ta đã quyết định ở lại thì sẽ không hối hận. Đa tạ vương gia. . . . . . Đa tạ đại ca đã quan tâm."
Một từ "Đại ca" khiến Đấu Thiên Kim lập tức buông Hoa Trứ Vũ ra, nhợt nhạt cười: "Nếu muội đã quyết thì ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cáo từ ở đây. Nhưng muội ở trong cung phải thật sự cẩn thận, nếu có chuyện gì, Đông Yến luôn rộng cửa chào đón muội." Đấu Thiên Kim nói xong liền quay người rời đi.
Hoa Trứ Vũ nhìn bóng hắn càng lúc càng xa, trong lòng xuất hiện tư vị khó nói thành lời. Chẳng lẽ, hắn thật sự là biểu ca của nàng?
. . . . . .
Trở lại tẩm điện, các cung nữ đã dọn bữa tối lên, vẫn đều là những món nàng thích. Lộng Ngọc vừa xới cơm cho nàng, vừa tủm tỉm nói: "Vương Gia đối với Bảo cô nương thật tốt. Những đồ ăn này đều do Vương Gia căn dặn ngự trù làm. Nếu Vương Gia rảnh, có hôm còn tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho cô nương."
Hoa Trứ Vũ hoảng hốt nhìn đồ ăn trên bàn. Dù Cơ Phượng Ly bận rộn tới ít khi gặp mặt nàng, nhưng lúc nào nàng cũng cảm nhận được sự quan tâm, che chở của hắn. Những thứ nàng ăn, nàng dùng đều do hắn sai người chuẩn bị, còn là đồ tốt nhất.
Đêm đó, Hoa Trứ Vũ nằm mơ. Trong giấc mơ có rất nhiều cảnh tượng đan xen biến ảo, điểm chung duy nhất là cả không gian đều bị phủ lên một lớp màng mỏng màu đỏ. Nàng nhìn thấy tuyết nhuộm màu đỏ tươi trên đỉnh núi Liên Ngọc. Nàng nhìn thấy Đạt Kỳ lao vào tấn công nàng trong hồng trại. Nàng nhìn thấy mình cầm dao đâm vào ngực Cơ Phượng Ly trên pháp trường.
Còn có hàng loạt âm thanh không ngừng tấn công vào tai nàng.
Hoa Mục trầm giọng nói: Con phải làm Hoàng Hậu của hắn.
Ôn Uyển cười lạnh nói: Ngài ấy sẽ không bao giờ thành thân với ngươi!
Cơ Phượng Ly mỉm cười nói: Ta muốn quên nàng.
Cuối cùng, là cảnh trời đất đầy máu, vô cùng bi thảm.
Nàng kinh hãi hét lên. "Đừng, đừng, tại sao vậy?"
Nàng đột ngột tỉnh lại, chạm phải chiếc gối đã ướt đấm nước mắt, nàng cũng không ngờ mình có thể khóc trong mơ, vừa định đưa tay lau nước mắt mới nhận ra bàn tay mình đang nằm trong một bàn tay ấm áp khác, còn cả sự ấm áp không ngừng truyền tới.
Không biết Cơ Phượng Ly đã tới phòng nàng từ khi nào, đang ngồi bên cạnh nhìn nàng.