Mục lục
[Dịch]Phượng Ẩn Thiên Hạ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Phượng Ly ngửa mặt nhìn lên, ánh trăng lạnh như sương phản chiếu trên chiếc mặt nạ của hắn, không có nước mắt, chỉ có chỉ có hai dòng máu lặng lẽ tràn ra.

Lam Băng hoảng sợ hít sâu một hơi, vội vàng chạy tới trước, ưu phiền nói: “Chủ nhân, mắt của ngài.”

Cơ Phượng Ly nhắm mắt làm ngơ, chậm rãi hỏi: “Hắn đang ở đâu?” Giọng nói nhẹ như gió, không mang theo bấy kỳ cảm xúc gì, chỉ có nét lạnh lùng xa cách.

“Hắn?” Lam Băng ngây người một lúc mới hiểu hắn ở đây chính là xác của Nguyên Bảo.

“Đã bị người khác mang đi rồi!” Lam Băng chậm rãi đáp.

“Ai mang đi? Mau điều tra!” Nhìn thấy Lam Băng vẫn còn do dự, Cơ Phượng Ly lãnh đạm nói. “Đi ngay bây giờ!”

Lam Băng đưa mắt nhìn hắn đầy lo lắng rồi mới chậm rãi lui ra.

Cơ Phượng Ly dùng tay lau sạch vết máu trên mặt, đi dọc theo con đường chợ. Trên đường vẫn còn rác rưởi, lá cây, trông có phần bừa bãi, sáng nay còn náo nhiệt cỡ nào, vậy mà hiện tại chỉ còn có vẻ tịch mịch.

Hắn ngồi dưới một gốc cây, ánh trăng đầu xuân chảy xuống như làn thác trắng, bao trùm lấy cơ thể hắn, khiến hình bóng hắn càng thêm mờ mịt.

Đêm tối vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới vọng lại tiếng cười nói từ những nhà dân ven đường, hắn cũng như màn đêm kia, yên tĩnh không hề dao động.

Dù là thật hay giả, dù cho đó là một cái bẫy, nhưng hắn cũng không thể tiếp nhận được kết quả như vậy.

Tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, sương đêm bắt đầu bám vào đôi mắt đỏ ửng của hắn, một đôi mắt trong suốt, lạnh lẽo.

Hắn vội vàng quay lại đụng phải một người, nói chính xác hơn là có một người bổ nhào vào lòng hắn.

Có lẽ do mới bị chảy máu mắt, tất cả mọi thứ trước mắt đều mang theo một màu đỏ huyền ảo. Người ngã vào lòng hắn là một cô nương đeo khăn che mặt, hình như cô nương này mặc một bộ váy trắng, nhưng hình như lại không phải, bởi vì dưới váy cô có một mảng đỏ thẫm.

Hắn đưa tay giữ lấy eo nàng, lạnh lùng hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”

Hoa Trứ Vũ có cảm giác ý thức sắp rời bỏ cơ thể, nàng nỗ lực mở to đôi mắt mệt mỏi của mình, cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt, hình như, hắn là hoàng tử Nguyệt Thị.

Nàng làm sao vậy?

Thật sự, nàng đang rất đau!

Nhưng trước mặt một người xa lạ, nàng không thể nói ra bất cứ điều gì. Nhưng, hắn đúng là người xa lạ ư? Vì sao, vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc, vì sao nàng lại có cảm giác khó hiểu này? Liệu có phải đây là ảo giác trước lúc hôn mê?

Nàng khẽ chớp mắt, chua chát nói: “Ta... Không... Sao!” Khung cảnh trước mắt mờ dần đi, ánh trăng cũng trở nên nhạt nhòa. Có tiếng bước chân vang vọng phía sau, Thúy Vân đã dận thị vệ chạy tới nhận lại Hoa Trứ Vũ, còn không ngừng nói lời đa tạ.

Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi càng lúc càng xa, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc đèn lồng treo phía trước xe có viết một chữ “Nhiếp” rất lớn.

Xe của Nhiếp phủ? Cô nương vừa rồi là người của Nhiếp phủ? Chợt thấy bàn tay có cảm giác ẩm ướt, lúc này hắn mới nhận ra đó là chất lỏng màu đỏ, thì ra không phải cô nương kia mặc quần đỏ, mà là bị thương.

Trở lại Dịch Quán chưa được bao lâu, Lam Băng đã trở về.

Hắn âm thầm hỏi thăm mấy người dân sống ở khu phố chợ, nghe nói xác của Nguyên Bảo đã được người khác dùng xe ngựa đưa đi, nghe nói mấy người kia đều đội mũ trùm đầu, hoàn toàn không điều tra thêm được gì.

Lam Băng cảm thấy may mắn, nếu không phải lúc đó chủ nhân đang bế quan dưỡng thương, chỉ e người đội mũ trùm đầu mang Nguyên Bảo đi chính là chủ nhân, đến lúc đó, tất cả kế hoạch sẽ bị bại lộ.

Cơ Phượng Ly nghe xong lời Lam Băng nói liền rút cây sáo ngọc trong áo ra đặt lên môi, giai điệu chậm rãi mang theo sự thê lương dai dẳng, thoáng như có chút khí phách nơi chiến trường, còn có sát khí tung hoành ngang dọc.

Những vết thương cũ trên người Cơ Phượng Ly còn chưa khỏi hẳn, còn thêm mấy nhát dao dưới trời băng tuyết, tĩnh dưỡng một thời gian mới khá lại được như trước. Đến khi khỏi hẳn thì đã qua tháng hai. Thời tiết ấm áp, gió xuân dạt dào. Ngoài sân trồng một cây trúc đào, ngọn cây cao tới cửa sổ, những nụ hoa hé nở đầy diễm lệ, mang theo hương thơm nức mũi.

Cơ Phượng Ly chắp tay đứng bên cửa sổ, dưới ánh nắng, dáng người cao gầy của hắn cũng giống như một cây trúc đào. Chiếc mặt nạ đã che gần hết khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt sắc bén như dao.

Hắn đang cầm một bức mật báo, lật xem từng tờ. Khi đọc tới trang cuối cùng, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.

Nạp Lan Tuyết vốn đang ngồi trên giường, khi nhìn thấy sắc mặt Cơ Phượng Ly biến đổi liền tò mò ra sau, cúi đầu đọc mật báo trong tay hắn, gương mặt giãn ra cười nói: “Thiên kim Nhiếp tướng tham gia tuyển tú? Hừ, quả nhiên đúng như ngươi dự đoán, bọn họ sắp đấu đá nhau rồi! Nhìn đi, Hoàng Phủ Vô Song và ông ta đều nghĩ ngươi đã chết. Tiếp theo, ngươi chỉ cần đứng ngoài quan sát là được.”

Cơ Phượng Ly chỉ thản nhiên cười.

“Ngươi rất biết diễn kịch, nhưng nếu không có người kia thì không thể thật tới như vậy! Đến bây giờ, cô Tam công chúa kia còn tưởng ngươi đã chết! Ngay cả Uyển nhi cũng bị ngươi lừa gạt.” Nạp Lan Tuyết nói.

Cơ Phượng Ly trầm mặc: “Không phải Nhiếp Viễn Kiều chỉ có một cô con gái chưa tới mười tuổi sao, tuổi đó còn chưa đủ điều kiện tham gia tuyển tú. Vậy, Nhiếp tiểu thư này là ở đâu ra?”

Nạp Lan Tuyết giơ hai tay lên nói: “Sao ta biết được! Có khi nào là con gái nuôi mới nhặt về!”

Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Sai người đi thăm dò!”

Hắn xem lại một lần nữa, lạnh nhạt nói: “Vũ Đô thật náo nhiệt!”

Trong hoa viên Nhiếp phủ, cây xanh rợp bóng, hoa xuân đỏ đỏ trắng trắng đếm không xuể, đưa mắt nhìn lại gần, có một dòng suối nhỏ chảy dưới cây cầu bắc qua con đường mòn, phía xa, là một đình nghỉ mát nhỏ thấp thoáng trong bụi cây xanh.

Cảnh đẹp này khiến người ta nghĩ mình đang lạc tới Dao Trì.

Mà dáng người mảnh mai đứng trên cầu, làn váy lay động trong gió khiến người ta hoài nghi đó là tiên tử Dao Trì hạ phàm.

Nàng đang ngẩn người nhìn dòng nước chảy. Gió nhẹ hiu hiu thổi qua dòng nước, thổi rơi nhiều loại hoa bay tán loạn dính đầy tóc và áo nàng, nhưng nàng lại như người chìm trong giấc mộng, không hề phát hiện ra.

Hoàng Phủ Vô Song đứng ở phía xa nhìn lại núi đá, cổ thụ, bách hoa, thanh trúc, còn có nàng, tất cả hợp lại thành một bức họa khiến người xem không thể rời mắt. Hắn thất thần hồi lâu, đến khi giật mình tỉnh lại chỉ có thể khẽ cảm thán trong lòng.

Một cơn gió lạ lướt qua thổi bay ống tay áo của Hoa Trứ Vũ, nàng đưa tay bám vào lan can cầu. Mắt thoáng nhìn thấy bóng người đứng ở hòn non bộ phía xa, trên môi chợt xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.

Nàng giang rộng hai tay đón gió.

Hoàng Phủ Vô Song như bị người đâm vào tim, chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng.

Hắn vội vàng chạy lại phía hồ nước, nhưng Hoa Trứ Vũ đã chìm thẳng xuống lòng hồ, không hề giãy dụa chút nào.

Tất cả thị vệ đã bị hắn đuổi đi, hắn muốn đứng đó trộm ngắm nàng, nhưng hắn không ngờ nàng lại nhảy vào đó, hắn không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể nhảy vào hồ nước theo nàng.

Nước hồ tháng ba, vẫn còn rất lạnh, rất lạnh.

Hoa Trứ Vũ vừa rơi xuống nước, áp lực của dòng nước khiến nàng không thở nổi, nhưng cũng chính lúc này, lòng nàng lại trở nên rõ ràng như gương.

Nàng biết Hoàng Phủ Vô Song cũng nhảy xuống, nàng cảm nhận được hắn đang bơi lại gần nàng, nàng cảm nhận được cánh tay hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, gắng sức đưa nàng lên bờ.

Đám đông bắt đầu ùa tới, nàng cảm nhận được có thêm mấy người nhảy xuống nước, kéo cả hai bọn họ lên.

Hoàng Phủ Vô Song gằn giọng: “Lui hết ra ngoài!”

Cơ thể nàng trở nên nhẹ bẫng, hắn ôm nàng rời khỏi hoa viên, xuyên qua dãy hành lang gấp khúc, tới khi vào trong khuê phòng của nàng.

Nàng nằm trên giường, để mặc Thúy Vân thay bộ quần áo ướt đẫm trên người, dùng chăn ôm lấy cơ thể lạnh giá của nàng.

Chiếc lô hương bằng đồng đặt bên cạnh giường được thắp lên, mang theo không khí ấm áp tràn ngập căn phòng.

“Nàng thế nào rồi?” Trong vòng vang lên tiếng thở dốc đầy vẻ tức giận.

Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song ướt sũng đang bước vào trong, còn có mấy thái giám cầm quần áo trên tay nhưng lại sợ hãi không dám đưa cho hắn.

“Hoàng Thượng...... hay là ngài thay quần áo trước đi, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn......” Một thái giám to gan nói.

“Cút ngay!” Hoàng Phủ Vô Song quay đầu rống lên.

Thái giám kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vã lui ra ngoài.

Hoàng Phủ Vô Song đi đến bên cạnh giường, mái tóc ướt chảy từng giọt nước tí tách, hắn cúi người nhìn nàng, lạnh giọng hỏi:“Vì sao lại nghĩ quẩn như vậy?”

Hoa Trứ Vũ bật cười, nói: “Hoàng Phủ Vô Song, ngài thấy ta có lý do để sống sao? Ngài hại con ta, phế võ công của ta, nhưng ngài là hoàng đế, ta không có cách nào giết ngài, mà ta cũng không thể giết ngài, ta không giết được ngài, cũng không muốn gặp ngài, vậy ngài bảo ta phải làm thế nào?”

Hoàng Phủ Vô Song ngây người, hắn cầm lấy đôi tay lạnh giá của Hoa Trứ Vũ, cố gắng tươi cười. “Ta không cố ý hại đứa bé đó, ta chỉ không muốn nàng bỏ đi, chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta.”

“Thế nên mới phế bỏ võ công của ta, hại chết con ta sao?” Hoa Trứ Vũ giơ tay tát vào mặt Hoàng Phủ Vô Song.

Trên mặt Hoàng Phủ Vô Song chợt hiện lên năm dấu ngón tay, có thể thấy nàng đã dồn hết sức lực vào bàn tay này. Hắn chậm rãi lau đi vết máu trên môi. Cúi người dùng chăn quấn chặt lấy Hoa Trứ Vũ. “Chỉ cần có thể giữ nàng lại, chuyện gì ta cũng có thể làm! Mai là ngày cuối cùng tuyển tú, nàng nhất định phải đi. Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta, sẽ dùng cả cuộc đời ta để bù đắp cho nàng.”

“Ngài nghĩ đó là điều ta mong muốn sao?” Hoa Trứ Vũ mệt mỏi nói.

Hoàng Phủ Vô Song buông tay, tươi cười. “Nàng sẽ đi! Người đâu!” Hắn hô lớn, Thúy Vân vội vàng chạy vào phòng.

“Hầu hạ tiểu thư cho tốt!” Hắn quay lại dịu dàng nói với Hoa Trứ Vũ. “Trẫm về cung đây!”

Hoa Trứ Vũ ngồi trước bàn trang điểm, xuyên qua bức màn bằng lụa mỏng, nàng có thể nhìn thấy những bông hoa nở rộ ngoài hoa viên, cây xanh che phủ, còn cả hương hoa thoang thoảng theo gió truyền tới. Nàng chuyển tầm mắt nhìn lại gương đồng trước mặt, chỉ thấy người trong gương có mái tóc đen nhánh, trên môi là nụ cười hờ hững, xinh đẹp kiều diễm, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, lạnh khiến người khác phát run.

Nàng đứng dậy bước ra ngoài, bên ngoài, ánh nắng rực rỡ.

Phụ thân danh nghĩa Nhiếp Viễn Kiều của nàng đang chắp tay đứng trên hành lang, nhìn thấy nàng bước ra khỏi phòng, khẽ vuốt cằm, nói: “Đi thôi!”

Hoa Trứ Vũ im lặng đi theo Nhiếp Viễn Kiều ra đến cổng lớn, bước lên xe ngựa.

Dọc đường đi, không có ai lên tiếng nói chuyện. Xe đi thẳng vào hoàng cung. Mãi tới trước Khang Ninh Điện mới dừng lại, có mấy cung nữ mặc áo xanh chạy ra dẫn Hoa Trứ Vũ vào trong thiên điện.

Vừa vào điện đã nhìn thấy dàn tú nữ như mây, trang phục đủ mày, phong tư yểu điệu thật khiến người xem hoa cả mắt.

Những tú nữ này đều trải qua ba vòng lựa chọn mới được chạm chân đến cửa cuối cùng này. Mà Hoa Trứ Vũ hoàn toàn dựa vào thế lực nhà ngoại. Bởi vì nàng không tham gia những vòng thi trước mà trực tiếp được vào thẳng vòng cuối này. Nàng vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

“Cô ta là ai vậy?” Có hai tú nữ đang thì thầm hỏi nhau.

“Nghe nói là thiên kim Nhiếp tướng!” Một tú nữ khác cúi đầu đáp.

Hoa Trứ Vũ nghe thấy cũng chỉ cười lạnh. Nàng nhận ra trong số đó có một người ái mộ Hoàng Phủ Vô Song, thiên kim của Lại Bộ Thị Lang An Dung. Cô ta đã từng thấy qua diện mạo khi làm thái giám của nàng, nhưng hiện tại, nàng đang mặc đồ của nữ nhân, cô ta hoàn toàn không hề nhận ra nàng.

Trong hoa viên Nhiếp phủ, cây xanh rợp bóng, hoa xuân đỏ đỏ trắng trắng đếm không xuể, đưa mắt nhìn lại gần, có một dòng suối nhỏ chảy dưới cây cầu bắc qua con đường mòn, phía xa, là một đình nghỉ mát nhỏ thấp thoáng trong bụi cây xanh.

Cảnh đẹp này khiến người ta nghĩ mình đang lạc tới Dao Trì.

Mà dáng người mảnh mai đứng trên cầu, làn váy lay động trong gió khiến người ta hoài nghi đó là tiên tử Dao Trì hạ phàm.

Nàng đang ngẩn người nhìn dòng nước chảy. Gió nhẹ hiu hiu thổi qua dòng nước, thổi rơi nhiều loại hoa bay tán loạn dính đầy tóc và áo nàng, nhưng nàng lại như người chìm trong giấc mộng, không hề phát hiện ra.

Hoàng Phủ Vô Song đứng ở phía xa nhìn lại núi đá, cổ thụ, bách hoa, thanh trúc, còn có nàng, tất cả hợp lại thành một bức họa khiến người xem không thể rời mắt. Hắn thất thần hồi lâu, đến khi giật mình tỉnh lại chỉ có thể khẽ cảm thán trong lòng.

Một cơn gió lạ lướt qua thổi bay ống tay áo của Hoa Trứ Vũ, nàng đưa tay bám vào lan can cầu. Mắt thoáng nhìn thấy bóng người đứng ở hòn non bộ phía xa, trên môi chợt xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.

Nàng giang rộng hai tay đón gió.

Hoàng Phủ Vô Song như bị người đâm vào tim, chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng.

Hắn vội vàng chạy lại phía hồ nước, nhưng Hoa Trứ Vũ đã chìm thẳng xuống lòng hồ, không hề giãy dụa chút nào.

Tất cả thị vệ đã bị hắn đuổi đi, hắn muốn đứng đó trộm ngắm nàng, nhưng hắn không ngờ nàng lại nhảy vào đó, hắn không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể nhảy vào hồ nước theo nàng.

Nước hồ tháng ba, vẫn còn rất lạnh, rất lạnh.

Hoa Trứ Vũ vừa rơi xuống nước, áp lực của dòng nước khiến nàng không thở nổi, nhưng cũng chính lúc này, lòng nàng lại trở nên rõ ràng như gương.

Nàng biết Hoàng Phủ Vô Song cũng nhảy xuống, nàng cảm nhận được hắn đang bơi lại gần nàng, nàng cảm nhận được cánh tay hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, gắng sức đưa nàng lên bờ.

Đám đông bắt đầu ùa tới, nàng cảm nhận được có thêm mấy người nhảy xuống nước, kéo cả hai bọn họ lên.

Hoàng Phủ Vô Song gằn giọng: “Lui hết ra ngoài!”

Cơ thể nàng trở nên nhẹ bẫng, hắn ôm nàng rời khỏi hoa viên, xuyên qua dãy hành lang gấp khúc, tới khi vào trong khuê phòng của nàng.

Nàng nằm trên giường, để mặc Thúy Vân thay bộ quần áo ướt đẫm trên người, dùng chăn ôm lấy cơ thể lạnh giá của nàng.

Chiếc lô hương bằng đồng đặt bên cạnh giường được thắp lên, mang theo không khí ấm áp tràn ngập căn phòng.

“Nàng thế nào rồi?” Trong vòng vang lên tiếng thở dốc đầy vẻ tức giận.

Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song ướt sũng đang bước vào trong, còn có mấy thái giám cầm quần áo trên tay nhưng lại sợ hãi không dám đưa cho hắn.

“Hoàng Thượng...... hay là ngài thay quần áo trước đi, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn......” Một thái giám to gan nói.

“Cút ngay!” Hoàng Phủ Vô Song quay đầu rống lên.

Thái giám kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vã lui ra ngoài.

Hoàng Phủ Vô Song đi đến bên cạnh giường, mái tóc ướt chảy từng giọt nước tí tách, hắn cúi người nhìn nàng, lạnh giọng hỏi:“Vì sao lại nghĩ quẩn như vậy?”

Hoa Trứ Vũ bật cười, nói: “Hoàng Phủ Vô Song, ngài thấy ta có lý do để sống sao? Ngài hại con ta, phế võ công của ta, nhưng ngài là hoàng đế, ta không có cách nào giết ngài, mà ta cũng không thể giết ngài, ta không giết được ngài, cũng không muốn gặp ngài, vậy ngài bảo ta phải làm thế nào?”

Hoàng Phủ Vô Song ngây người, hắn cầm lấy đôi tay lạnh giá của Hoa Trứ Vũ, cố gắng tươi cười. “Ta không cố ý hại đứa bé đó, ta chỉ không muốn nàng bỏ đi, chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta.”

“Thế nên mới phế bỏ võ công của ta, hại chết con ta sao?” Hoa Trứ Vũ giơ tay tát vào mặt Hoàng Phủ Vô Song.

Trên mặt Hoàng Phủ Vô Song chợt hiện lên năm dấu ngón tay, có thể thấy nàng đã dồn hết sức lực vào bàn tay này. Hắn chậm rãi lau đi vết máu trên môi. Cúi người dùng chăn quấn chặt lấy Hoa Trứ Vũ. “Chỉ cần có thể giữ nàng lại, chuyện gì ta cũng có thể làm!

Hoa Trứ Vũ khẽ run lên, nàng nằm trong ngực Hoàng Phủ Vô Song, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống, chưa kịp thấm vào long bài của hắn đã rơi xuống đất, vỡ thành những chấm nước nhỏ li ti khắp nơi.

Hoàng Phủ Vô Song có cảm giác trái tim hắn cũng rơi xuống đất theo nàng.

Hắn có cảm giác bi thương, hắn không ngờ chỉ cần vài giọt nước mắt của nàng, hắn đã không thể suy nghĩ được điều gì nữa. Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, những giọt nước mắt như thấm ướt trái tim hắn, hắn khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bảo Nhi, nàng đừng khóc! Ngươi muốn làm gì, trẫm đều theo ý nàng.”

Hoa Trứ Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Ta muốn gặp Khởi La!”

Hoàng Phủ Vô Song khẽ thở dài: “Được, ngày mai trẫm sẽ cho Tống Khởi La xuất cung thăm nàng.” Hắn buông nàng ra, đứng dậy hô lớn: “Người đâu!”

Thúy Vân vội vàng chạy vào thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song.

“Thúy Vân, hầu hạ tiểu thư cho tốt! Nếu còn xảy ra chuyện như hôm nay, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, sau đó quay lại dịu dàng nói với Hoa Trứ Vũ. “Trẫm về cung đây!”

Hoa Trứ Vũ im lặng không ngẩng đẩu, đợi đến khi tiếng bước chân của hắn dần dần đi xa, nàng chậm rãi ngồi dậy, dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Hoàng Phủ Vô Song không hề nuốt lời, ngay sáng hôm sau đã đưa Đan Hoằng xuất cung tới thăm nàng.

Mấy ngày không gặp, Đan Hoằng tiều tụy đi không ít, vừa nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, Đan Hoằng đã lấy tay áo che miệng, khóc nức nở.

Hoa Trứ Vũ nhìn Đan Hoằng, đứng dậy cầm lấy tay Đan Hoằng, mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì vậy? Đã hại ngươi lo lắng mấy hôm nay rồi!” Nàng khẽ nhếch môi, mang theo nụ cười thương cảm.

“Ta còn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại ngươi. Lúc nghe tin tướng quân bị xử trảm, ta......” Đan Hoằng nghẹn ngào nói, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Không phải bây giờ ta đang rất tốt sao?” Hoa Trứ Vũ nhìn gương mặt tái nhợt của Đan Hoằng, đau lòng nói.

Đan Hoằng rưng rưng gật đầu.

Hoa Trứ Vũ nhìn Thúy Vân đứng ở cửa, thản nhiên nói: “Thúy Vân, ngươi mang điểm tâm nhà bếp làm hôm qua tới đây!”

Thúy Vân đáp lời, vén rèm đi ra ngoài.

Đan Hoằng nhìn lướt qua Thúy Vân, nói: “Tướng quân, sao bây giờ người lại trở thành Nhiếp tiểu thư?”

Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài, nói giọng mơ hồ: “Ta cũng không biết. Ta còn nghĩ, Hoàng Phủ Vô Song sẽ khôi phục thân phận cho ta.”

Đan Hoằng ngồi yên trên ghế, trầm ngâm không nói, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh.

“Tướng quân, ta nghe An nói Bắc Đế đã đến Vũ Đô.” Đan Hoằng nhỏ giọng nói.

Hoa Trứ Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Lúc trước, để loại bỏ Cơ Phượng Ly, Hoàng Phủ Vô Song đã lấy cớ Cơ Phượng Ly kết thân với công chúa Bắc Triều. Nếu Tiêu Dận biết được tin này, hắn không thể không tới Nam Triều. Bởi vì Hoa Trứ Vũ biết, Tiêu Dận rất yêu thương vị muội muội đã bị thất lạc kia của hắn. Dù chỉ có một chút tin tức, hắn cũng phải tìm muội muội của hắn về.

Ở Bắc Triều lần trước, khi nàng gặp lại hắn, nàng nghĩ Cẩm Sắc đã chết. Mà bây giờ, khi hắn tới Nam Triều, nàng lại không biết được tin tức của Cẩm Sắc nữa. Vốn dĩ nàng định im lặng trả lại Cẩm Sắc cho hắn, trả lại muội muội cho hắn, nhưng ông trời lại rất biết cách trêu ngươi.

“Nói như vậy, quan hệ Nam Triều và Bắc Triều đã tạm thời dịu đi, đây cũng là chuyện tốt.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

Đan Hoằng gật đầu. “Tướng quân, người tính làm như thế nào?”

Hoa Trứ Vũ chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ. Xuyên qua tấm màn che bằng lụa mỏng, nàng có thể nhìn thấy những bông hoa nở rộ trong hoa viên, bóng xanh tươi mát, còn cả hương hoa thoang thoảng trong gió. Chỉ là cảnh vật có tươi đẹp đến đâu cũng không che giấu được sát khí. Nàng không thể rời đi, nhưng Đan Hoằng phải đi. Đan Hoằng không cẩn phải vì nàng mà ở lại chốn thâm cung sâu thẳm đó.

“Đan Hoằng, lần này ngươi đừng về cung nữa, ta dẫn ngươi tới chỗ Bình!” Hoa Trứ Vũ đứng dậy, đi tới trước mặt Đan Hoằng, trầm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK