• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không, không quan hệ!

Trình Lục Đồng rất thất vọng, lại cố cười nói:

- Trường Phong lão đệ, cậu đi gấp như vậy làm gì? Đồ ăn còn chưa động đên đây này!

Triệu Trường Phong nhiều nhất chỉ ăn no được ba phần. Nhưng hắn lại vừa cười vừa nói:

- Trình Bí thư, tôi ăn no rồi! Đợt này tôi đang bận thi. Lần sau đi, lần sau Trình Bí thư quay lại Trung Châu, tôi mời Trình Bí thư ăn cơm!

Trình Lục Đồng không ngăn được, không thể làm gì khác hơn là cùng Triệu Trường Phong đi tới đại sảnh. Khi đứng chờ thang máy, Trình Lục Đồng lại nhỏ giọng nói:

- Trường Phong lão đệ, hay là cậu nghĩ biện pháp, tạo cơ hội cho tôi gặp chú cậu một chút. Để tôi tự mình nói chuyện với chú cậu một lát được không?

Triệu Trường Phong cười ha ha, nói:

- Trình Bí thư, ngài tha cho tôi đi. Tôi cũng không muốn để chú tôi chửi mắng nữa. Ngài không biết khi chú ấy mở miệng, mắng người hung dữ tới mức nào đâu!

Trình Lục Đồng còn muốn nói gì nữa, nhưng thang máy đã lên tới nơi. Triệu Trường Phong bước vào thang máy, xoay người vẫy tay Trình Lục Đồng nói:

- Trình Bí thư, tạm biệt!

Cửa thang máy chậm rãi đóng cửa lại, Trình Lục Đồng giống như cà gặp sương, lập tức héo rũ xuống.

Trong thang máy, Triệu Trường Phong lau mồ hôi lạnh trên trán. Mặc kệ nói thế nào, một cửa này đại khái đã ứng phó được. Nhìn biểu hiện Trình Lục Đồng của vừa rồi, hẳn là trong lòng không nghi ngờ gì. Như vậy là tốt rồi! Chỉ cần có thể tiếp tục duy trì tình trạng mơ hồ này, đến lúc phân phối tốt nghiệp, trong trường học thật sự sẽ nhất định sẽ cho Triệu Trường Phong chọn lựa chỉ tiêu tốt!

Trải qua hai mươi ngày chạy nước rút gần như điên cuồng mà khẩn trương, rốt cục Triệu Trường Phong bắt đầu bước vào kỳ thi cuối kỳ. Bởi vì đặc biệt để ý đến học bổng ba trăm nguyên kia, trong thời gian thi Triệu Trường Phong đặc biệt tập trung tinh thần, trạng thái cũng tốt một cách kỳ lạ. Điều này khiến trong lòng Triệu Trường Phong có chút buồn bực. Lúc trước, khi thi vào trường đại học hắn có thể có trạng thái tốt như vậy, nói không chừng đã sớm đọc sách bên trong Thanh Hoa Bắc Đại rồi.

Sau khi thi xong môn quy hoạch tuyến tính cuối cùng, Triệu Trường Phong mới khẽ thở phào một cái. Hắn vô cùng hài lòng đối với những điều mình đã phát huy. Năm môn thi không nhầm một môn. Như vậy xem ra, cho dù không đạt được học bổng cao nhất nhất vậy học bổng cho người đứng thứ hai chắc cũng không chạy thoát.

Trong phòng ngủ trong là một mảnh hỗn độn. Các bạn cùng phòng không tập trung tinh thần đối với cuộc thi giống như Triệu Trường Phong. Trước hôm thi môn quy hoạch tuyến tính, bọn họ đã mua vé xe, thu thập tốt hành trang, chỉ chờ kỳ thi học kỳ một chấm dứt, lập tức mang theo hành lý trở về nhà mừng năm mới.

Thấy bộ dạng các bạn cùng phòng gấp gáp la hét, trong lòng Triệu Trường Phong lập tức dâng lên cảm giác nhớ nhà muốn nhanh chóng được trở về nhà. Không biết sức khỏe của mẹ có tốt hơn chút nào chưa. Có phải nếp nhăn trên mặt cha mình lại có thêm vài đường hay không.

Trở về! Phải nhanh chóng trở về! Triệu Trường Phong lập tức bắt đầu thu thập hành trang.

Sau khi luống cuống tay chân một hồi, rốt cục Triệu Trường Phong đã thu dọn xong hành lý. Tất cả những gì muốn mang về đều đã chuẩn bị đủ. Hắn lại nhìn xung quanh bốn phía. Trong phòng ngủ đã sớm trống rỗng. Các bạn cùng phòng không biết đã đi từ lúc nào.

Những thằng nhóc này, thật ra chạy trốn rất nhanh!

Triệu Trường Phong cười mắng một câu, nhấc túi du lịch lớn lên, chuẩn bị xuất phát.

- Triệu Trường Phong tiên sinh có ở đây không?

Một giọng nữ dịu dàng ở vang lên ngoài cửa phòng ngủ.

Triệu Trường Phong ngẩng đầu nhìn lên, một mặc cô gái xinh đẹp mặc áo lông màu đỏ cười hi hi đứng ở cửa, nhìn còn khá quen mặt, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra đã từng gặp ở chỗ nào.

- Cô là?

Triệu Trường Phong có chút chần chừ.

- Tôi là Lâm Hân Bình. Triệu tiên sinh quên tôi rồi sao?

Lâm Hân Bình hào phóng đưa tay về phía Triệu Trường Phong.

- Ồ, hóa ra là cô à! Cô xem trí nhớ tôi này.

Triệu Trường Phong nở nụ cười:

- Trong khoảng thời gian này tôi bận thi, đã trở nên hồ đồ quá.

Sau đó hắn xua tay với Lâm Hân Bình:

- Không bắt tay được. Vừa rồi tôi mới thu thập hành lý, tay bẩn muốn chết.

Lâm Hân Bình cười khúc khích, thu bàn tay nhỏ bé lại, nói:

- Sao thế, Triệu tiên sinh không mời tôi vào phòng ngồi một lát sao?

- Mời, mời vào!

Triệu Trường Phong chưa từng một mình đối mặt với một cô gái. Trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lâm Hân Bình đi vào phòng ngủ, không khỏi nở nụ cười. Cô uyển chuyển nói:

- Triệu tiên sinh, phòng ngủ các anh thật nhiều đồ nha!

Triệu Trường Phong thoáng nhìn qua phòng ngủ đang lộn xộn bừa bãi, không khỏi mặt đỏ tai hồng. Lâm Hân Bình thật sự biết cách dùng từ. Mọi vật dụng trong phòng ngủ đều để lộn xộn, cũng không phải đã chiếm đầy không gian của phòng ngủ sao?

- Các bạn cùng phòng vội về nhà, nên phòng ngủ có chút lộn xộn.

Triệu Trường Phong xấu hổ giải thích.

Triệu Trường Phong lôi một ghế ra, đặt một tờ báo lên trên, nhìn Lâm Hân Bình nói:

- Lâm tiểu thư, mời ngồi.

Sau đó Triệu Trường Phong xoay người đi lấy phích nước nóng, miệng nói:

- Tôi rót nước cho cô uống.

Vừa mới nói xong câu đó, Triệu Trường Phong liền hối hận. Bởi vì vừa cầm lấy phích nước nóng, đã thấy nó nhẹ hẫng. Chứng tỏ bên trong không còn nước nóng. Điều khó chịu nhất trong phòng hắn chính là, nếu trong phích nước nóng của hắn không nước, trong phích nước nóng của những người khác khẳng định cũng không nước. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Triệu Trường Phong vẫn hy vọng, nếu chẳng may trong phích nước nóng của người khác còn có một chút nước thì sao? Hắn chạy tới phích nước nóng bên cạnh. Kết quả tự nhiên lại làm hắn thất vọng.

- Lâm tiểu thư...

Triệu Trường Phong vô cùng xấu hổ.

- Cô xem, thật sự không đúng lúc. Nước sôi vừa mới uống hết. Hay là để tôi xuống lấy chút nước sôi cho cô.

- Không, không cần! Tôi không khát.

Lâm Hân Bình che miệng không ngừng cười. Không biết sao lại thế này. Cô vừa thấy bộ dạng xấu hổ của Triệu Trường Phong đã muốn bật cười.

Triệu Trường Phong buông phích nước nóng xuống, đi tới hỏi:

- Lâm tiểu thư, sức khỏe của ông nội cô thế nào? Đã xuất viện chưa?

Vừa mới hỏi ra những lời này, Triệu Trường Phong đột nhiên tỉnh ngộ quá:

- Lâm tiểu thư, cô tìm đến tôi, có phải hay không ông nội cô lại cần máu?

Lâm Hân Bình liếc mắt nhìn Triệu Trường Phong một cái, nói:

- Cám ơn Triệu tiên sinh, ông nội tôi đã bình phục.

- Chúc mừng chúc mừng! Lão nhân gia bình phục là tốt rồi!

Triệu Trường Phong vội vàng nói xin lỗi:

- Ngại quá, lúc đó tôi đã hiểu lầm Lâm tiểu thư.

Ngừng lại một chút, Triệu Trường Phong lại nghi hoặc hỏi:

- Vậy Lâm tiểu thư tới tìm tôi làm gì vậy?

- Tôi đến để cảm ơn ơn cứu mạng của Triệu tiên sinh!

Lâm Hân Bình nói:

- Tôi vốn tính tới sớm hơn, lại biết Triệu tiên sinh đang bận ôn thi, sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của Triệu tiên sinh. Hơn nữa, ông nội còn cần người chăm sóc, liền vẫn chậm chễ tới tận bây giờ.

- Ha hả, cần gì phải đặc biệt chạy tới đây nói lời cảm tạ làm gì!

Triệu Trường Phong vừa cười vừa nói:

- Lâm tiểu thư quá khách khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK