• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái gì vậy?

Tiểu vân hiếu kỳ nói.

- Thẻ hiến máu!

Liễu Bân nói:

- Trên thẻ ghi hết sức rõ ràng. Ngay trước kỳ thi cuối kỳ chừng nửa tháng, Triệu Trường Phong chạy đến kho máu bán sáu trăm cc máu.

- Hả? Không thể nào? Triệu Trường Phong lại có thể đến kho máu bán máu sao?

- Đúng rồi!

Liễu Bân vừa cười gian vừa nói:

- Cha anh cũng cảm thấy thật sự không ngờ được. Nghe nói Triệu Trường Phong, Triệu đồng học có quan hệ thân thiết với một vị lãnh đạo nào đó trên tỉnh, không ngờ sa sút đến mức cần bán máu để nuôi sống mình!

- Trường Phong, Liễu Bân nói vậy có phải là thật hay không? Cậu thật sự đi bán máu sao?

Điền Lỗi truy hỏi.

- Điền Lỗi, không phải tôi đã nói cho cậu biết sao? Tôi không phải đi bán máu, mà là đi hiến máu cứu người. Là kho máu chủ động liên hệ với tôi, bởi vì bọn họ có nhu cầu cấp bách về nhóm máu AB - RH âm tính để cứu người.

Triệu Trường Phong giải thích cho Điền Lỗi:

- Lần trước, khi trường học tổ chức hiến máu, tôi từng nói với cậu, nhóm máu của tôi chính là loại nhóm máu AB - RH âm tính vô cùng hiếm thấy!

- Đúng đúng đúng, cậu từng nói với tôi như vậy!

Điền Lỗi yên tâm gật đầu nói:

- Hóa ra là như vậy. Thật sự làm tôi sợ muốn nhảy dựng. Lúc ấy tôi nghe xong thật sự nghĩ hẳn là cậu vì gia đình khó khăn, cho nên đi bán máu lấy tiền sinh hoạt phí chứ!

- Điền Lỗi, cậu nghĩ gì đây? Nói cho cậu biết, mẹ tôi đã khỏe lại rồi. Trong nhà còn mở một cửa hàng hoa quả khô. Mỗi tháng có thể kiếm được không ít tiền!

Triệu Trường Phong vỗ vào gáy Điền Lỗi một cái.

- Ha ha, đúng rồi, Trường Phong. Tôi vẫn nghe các sinh viên nói, cậu dường như có quan hệ rất lợi hại. Lần này lại nghe Liễu Bân nói cậu giả mạo là người thân của lãnh đạo tỉnh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Điền Lỗi xoa gáy hỏi Triệu Trường Phong.

- Ha ha, cái này tôi không thể nói cho cậu biết được!

Triệu Trường Phong mỉm cười.

- Chờ tương lai cậu sẽ biết! Được rồi, Điền Lỗi, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết những chuyện này. Đi thôi, chúng ta trở về ngủ đi!

- Được, xuống đi! Mẹ kiếp, tầng thượng này thật sự quá lạnh!

Điền Lỗi đưa hai tay lên trước miệng không ngừng hà hơi vào đó.

Trở lại phòng ngủ, các bạn cùng phòng đều đã đi vào giấc ngủ. Triệu Trường Phong rón ra rón rén trèo lên giường, kéo cái chăn đắp lên người. Nhưng hắn nằm mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu hắn luôn luôn suy nghĩ. Liễu Bình An phát hiện thẻ hiến máu của hắn đến tột cùng có thể mang đến ảnh hưởng tiêu cực thế nào đối với hắn.

Triệu Trường Phong phân tích một chút. Liễu Bình An cầm thẻ hiến máu của hắn sẽ làm gì? Đơn giản là đưa cho hiệu trưởng Chu Lịch Hoành và các lãnh đạo trường học xem, để bọn họ biết Triệu Trường Phong không ngờ lại lén đi bán máu, do đó chứng minh cái gọi là quan hệ giữa Triệu Trường Phong và lãnh đạo tỉnh chẳng qua chỉ là giả dối, hoàn toàn là Triệu Trường Phong bịa đặt ra.

Nếu Triệu Trường Phong thật sự đi bán máu, như vậy không thể không thừa nhận những lời này của Liễu Bình An quả thật có lực sát thương rất lớn. Nhưng hiện tại chuyện đúng lúc ngược lại. Đây là do kho máu chủ động liên hệ với Triệu Trường Phong. Như vậy tính chất câu chuyện hoàn toàn thay đổi.

Hiện tại vấn đề quan trọng là làm thế nào để trường học biết được tình hình thật sự lúc đó, để trường học biết Triệu Trường Phong là một thanh niên tốt dũng cảm cứu người, chứ không phải một sinh viên nghèo dựa vào chút tiền bán máu để sống.

Triệu Trường Phong suy nghĩ một chút. Hay là nhờ hai bên kho máu và Lâm Hân Bình nhúng tay vào. Nếu Lâm Hân Bình có thể ra mặt gửi một lá thư khen ngợi cho lãnh đạo trường học, nói rõ ràng tỉ mỉ về chuyện đã xảy ra. Hơn nữa nhờ Trương bác sĩ của kho máu ở bên cạnh chứng minh, như vậy lời đồn do Liễu Bình An lợi dụng thẻ hiến máu của Triệu Trường Phong sẽ tự động sụp đổ.

Vấn đề duy nhất chính là, hiện tại cách thời điểm Triệu Trường Phong hiến máu đã gần hai tháng. Lãnh đạo trường học có thể sẽ có nghi vấn hay không. Nếu Triệu Trường Phong thật sự là hiến máu cứu người, vì sao lúc ấy Lâm Hân Bình không viết lá thư khen ngợi này, mà phải chờ tới bây giờ mới viết đây?

Trong lòng Triệu Trường Phong có chút hối hận. Sớm biết sẽ có hôm nay, lúc ấy nên bảo Lâm Hân Bình viết một lá thư khen ngợi. Chỉ có điều chuyện này cũng không thể trách Lâm Hân Bình. So với lá thư khen ngợi, trợ giúp của Lâm gia đối với hắn còn nhiều hơn. Có lẽ theo suy nghĩ của Lâm Hân Bình, một lá thư khen ngợi không bằng đưa cho Triệu Trường Phong một hộp nhung hươu bổ máu còn thực tế hơn.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Trường Phong ngồi trên xe công cộng tới trạm xe lửa. Xuống khỏi xe công cộng, hắn đi bộ hơn mười phút, đi tới trước cánh cửa lớn đỏ thắm quen thuộc của Lâm gia ở Thanh Vân Lý.

Nghe tiếng đập cửa, bảo mẫu Trương mụ ra ngó cửa. Vừa thấy Triệu Trường Phong, Trương mụ liền mỉm cười:

- Trường Phong a? Tới đúng lúc vậy. Vừa rồi lão gia tử còn nhắc tới cậu. Nói tính thời gian cậu cũng đã lên Trung Châu đi học, vì sao không thấy cậu tới nhà ngồi chơi một chút?

Triệu Trường Phong áy náy cười, nói:

- Giữa trưa hôm qua cháu mới tới trường học, lại bận cả một ngày. Cho nên hôm nay mới bớt chút thời gian, tới đây thăm Lâm gia gia. Đúng rồi, cho cháu hỏi có phải mọi người đều ở nhà phải không?

- Chỉ có một mình lão gia tử ở nhà thôi.

Trương mụ nói:

- Tiểu Bình vừa mới đi tới trường học. Hai hôm trước, cha mẹ Tiểu Bình phải đi sông Tuy Phần.

- Cô ấy đi đến trường học sao? Cô ấy học ở trường nào vậy?

Tuy rằng Triệu Trường Phong đã tới Lâm gia vài lần, nhưng chưa từng hỏi thăm qua về tình hình của Lâm Hân Bình, không biết đến tột cùng Lâm Hân Bình đang học hay là đã tham gia công tác.

- Con bé là nghiên cứu sinh ở trương đại học sư phạm Trung Châu. Thế nào, Trường Phong cậu còn không biết sao?

Trương mụ kỳ lạ hỏi.

- Vâng, cháu chưa từng hỏi qua.

Triệu Trường Phong xấu hổ nói.

Vào trong phòng, hắn nhìn thấy Lâm Mãn Đường lão gia tử. Lão gia tử rất cao hứng. Ông ta kéo tay Triệu Trường Phong thân thiết hỏi đông hỏi tây, tình cảm quan tâm thể hiện rõ trong lời nói.

Chờ lão gia tử hỏi thăm một hồi, Triệu Trường Phong mới tìm một cơ hội nói xen vào:

- Lâm gia gia, Hân Bình ở trường đại học sư phạm Trung Châu là nghiên cứu sinh khoa gì? Cháu muốn tìm cô ấy có chút việc.

- Tiểu Bình chưa từng nói cho cháu biết sao?

Lâm Mãn Đường lắc đầu nói:

- Nha đầu kia làm gì cũng vội vội vàng vàng.

- Tiểu Bình ở trường đại học sư phạm Trung Châu học khoa lịch sử khảo cổ chuyên nghiệp.

Lâm Mãn Đường nghĩ một chút, nhìn Triệu Trường Phong nói:

- Cháu cứ tới khoa lịch sử hỏi thăm một chút là có thể gặp được con bé.

Triệu Trường Phong lại nói thêm vài câu với Lâm Mãn Đường lão gia tử, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Giống với Đại học tài chính Hoa Bắc, trường đại học sư phạm Trung Châu cũng nhập học báo danh vào hai ngày hôm trước và hôm nay cho nên trường học chưa bắt đầu học. Ở văn phòng khoa lịch sử, Triệu Trường Phong thuận lợi hỏi được Lâm Hân Bình ở tại ký túc xá số 8.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK