“Ta hỏi lần cuối, ngươi có chịu dạy võ công cho ta hay không?”
Nhật Vũ đang dùng bữa tối với bác Hùng giúp việc thì bị Lê Linh áp sát lại gần, hai bầu tuyết sơn trắng muốt lập lờ dưới màn vải mỏng của cái áo thun kẹp chặt cánh tay làm huyết áp hắn dân lên một cách khó kiềm chế.
Nàng ta đã lải nhải câu này hơn 3 giờ đồng hồ rồi.
Kể từ lúc kết thúc vụ ẩu đả trong quán bar thì Lê Linh cứ một mực quấn lấy Nhật Vũ một bước không rời. Nàng ta ngưỡng mộ võ công cái thế của hắn. Phải biết rằng Lê Linh là một thiên tài, nàng học Không Thủ Đạo và Nhu Đạo chỉ vọn vẹn có nửa năm mà đã tấn cấp đến nhị đẳng hắc đai, tuy không phải là hiếm thấy nhưng có thể nói là hơn xa người thường.
Đặc biệt là nàng cũng rất mê võ thuật, đặc biệt là võ thuật thực chiến.
“Thiệt tình là tôi chẳng hiểu cô nói cái gì cả, lúc nãy chỉ là tùy ý đánh đại ra thôi mà, võ vẽ cái gì chớ.”
“Anh đừng có mà chém gió…”
Hai người trong bữa ăn cứ cãi liên tục, đến ngay cả bác Hùng là một người lãnh đạm cũng phải cười trừ. Hôm nay Lê Long bận dự tiệc ở công ty, hắn không về nhà nên tự nhiên bữa ăn vẫn chỉ có ba người mà thôi.
Đêm đến…
Lê Linh sau khi dùng toàn bộ công phu miệng lưỡi của mình ra thuyết phục Nhật Vũ xong cũng cảm thấy mệt lả cả người mà leo lên phòng ngáy khò khò, ngay cả bác Hùng cũng đã say giấc nồng. Nhưng Nhật Vũ thì lại ngủ không được.
Đầu hắn rất đau, như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang chạy trong đó, cắn phá các hệ thống thần kinh.
Phòng của bác Hùng thông thẳng ra sân sau, Nhật Vũ bật dậy, hắn chạy một mạch ra đấy rồi húc đầu thật mạnh vào tường.
Vẫn không thuyên giảm chút nào, hắn muốn gào lên nhưng bỗng nhiên…
“Hãy tĩnh tâm.”
Một giọng nói trầm bổng vang lên, đó là tiếng Phạn, một ngôn ngữ cổ xưa của Ấn Độ mà ngày nay rất hiếm sử dụng.
Một bàn tay áp lên sau gáy của Nhật Vũ, bỗng chốc cơn đau hoàn toàn tan biến, ký ức dào dạt tràn về trong hắn. Mọi chuyện, mọi sự kiện từ nhỏ đến lớn đều đã quay về.
Từ lúc hắn biết nhận thức thì hắn đã được bao bọc bởi một giáo đường thuộc dòng Chúa Cứu Thế ở Sài Gòn, có rất nhiều những trẻ em như hắn đang ở đó, các Sơ rất tốt với hắn và lũ nhóc nhưng lão Linh Mục thì không.
Gã bị đồng tính… và cũng thích quan hệ với những bé trai.
Lần đó là đến phiên Nhật Vũ, tuy nhiên có lẽ Chúa đã không để tên Linh Mục biến thái đó toại nguyện.
Cậu bé Nhật Vũ đã đánh gã một trận rồi bỏ trốn.
Sau đó Phùng ca lại thu nhận cậu.
Trong những năm tháng lăn lộn ngoài xã hội, việc đâm thuê chém mướn hằng ngày đã trở nên rất bình thường đối với cậu.
Có thể nói là Nhật Vũ đích xác là một thằng khốn nạn, cặn bã của cuộc sống. Không chuyện gì mà hắn không dám làm, từ việc trấn lột tầm thường cho đến những phi vụ bắt cóc hay cướp bóc với quy mô lớn.
Ra vào khám hơn 20 lần, có thể nói Nhật Vũ chính là cách tay phải đắc lực của Phùng ca với chiến tích lẫy lừng.
Tuy nhiên, tất cả những điều đó không làm Nhật Vũ mất đi bản tính thiện lương của một con người. Tháng nào hắn cũng dành ra một số tiền để gửi về giáo đường năm ấy, đặc biệt là ở khu xóm nhà lá hắn cũng có tiếng là rất thân thiện và tốt bụng, ai nhờ gì cũng làm, ai sai gì cũng giúp mà lại chẳng lấy một đồng tiền công.
Nếu bạn vào sở cảnh sát lục ra bộ hồ sơ của Chu Nhật Vũ thì sẽ biết thằng này ở ngoài xã hội đích thị là một thằng côn đồ.
Nhưng nếu bạn đến xóm nhà lá thì mọi người sẽ đều công nhận rằng Nhật Vũ chính là một thanh niên tốt bụng.
Kế đó là trận chiến sau cùng với Arthur.
Một đòn cuối cùng đã đẩy hắn vào thời không dị tượng, ảnh hưởng đến trí nhớ của hắn…
…
“Khí tức của ông rất cường đại, ông là ai?”
Nhật Vũ sau khi nhớ lại toàn bộ sự việc thì lúc này hắn mới để ý đến chàng thanh niên đã giúp mình. Gã này vóc người dong dỏng cao, da dẻ màu đồng, mặt đẹp như ngọc, ngay giữa ấn đường còn có một nốt ruồi son màu đỏ.
So ra thì còn đẹp trai hơn cả Nhật Vũ bây giờ.
“Ta là ai không quan trọng.”
Nhật Vũ thầm cảm thấy khó hiểu, hắn đã dùng toàn bộ sáu giác quan để đánh giá người thanh niên trước mặt, nhưng tất cả đều chỉ hoài công. Đó hoàn toàn là một vực sâu không đáy.
Nhật Vũ nhận ra sâu bên trong người này là một cỗ lực lượng thần thánh tuy đã bị áp chế nhưng khí tức trên người vẫn hết sức cường đại.
“Tôi biết ông nhất định không phải phàm nhân. Nhưng dù sao thì vẫn đa tạ.”
Nói rồi hắn quỳ xuống dập đầu ba cái xem như biểu thị lòng thành kính với ơn cứu mạng này.
“Giờ ngươi tính thế nào? Arthur rõ ràng mạnh hơn ngươi rất nhiều.”
Nhật Vũ thầm cả kinh, dù là từ đầu hắn đã đoán người người thanh niên trước mặt này vốn đã biết hết chuyện của mình nhưng giờ khi nghe gã nói đến Arthur thì hắn lại càng chấn động.
“Nói vậy là ông đã biết tất cả mọi chuyện. Vậy thì dễ nói chuyện hơn rồi.”
Sau đó Nhật Vũ đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho người thanh niên đó nghe. Nghe xong gã cũng chỉ gật đầu vài cái cho có lệ, trực tiếp hỏi thẳng: “Ngươi có muốn trở nên cường đại hơn không?”
Nhật Vũ như được mở cờ trong bụng. Phải nói rằng quyền lực, tiền tài, sức mạnh và đàn bà là những thứ mà đàn ông luôn mơ đến. Bây giờ có được cơ hội trở thành cường giả thì dại gì không muốn.
“Vâng, con muốn bái sư.”
Người thanh niên cười ôn hòa: “Không được, không được. Muốn làm đệ tử của ta, cạo đầu đi rồi hãy nói tiếp.”