• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều ngày sau đó, Nhật Vũ vẫn bế quan trong phòng tham ngộ bí pháp mà sư phụ ‘công tử’ đã truyền dạy. Mặc dù hắn đã được điểm hóa Đại Trí Tuệ nhưng chung quy nếu luyện dễ dàng như vậy thì đã không tính là lợi hại. Lê Linh mỗi ngày đều kiên trì bắt hắn dạy võ công cho, không thì cũng lôi hắn đi lung tung mà khoe với bạn bè rằng mình có đồ chơi mới.

Nhật Vũ mặc kệ.

Cũng tại những nơi Lê Linh dẫn hắn đến đều toàn là mỹ nữ, nhắm mắt phun ngụm nước bọt thế nào cũng ăn ngay một guốc của người đẹp lên đầu. Bởi thế hắn mới khoái trá mà đễ nàng xách mũi dẫn đi. Chỉ có thằng ngu hay chẳng phải đàn ông mới phảng kháng.

“Coi cái mặt anh kìa, từ lúc nào mà đã trở nên như vậy rồi?”

Lê Linh thấy Nhật Vũ ngồi ở băng ghế sau mà lúc nào trên mặt cũng đầy nét ưu tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó trọng đại lắm vậy.

“À không, đang cố nhớ lại chuyện trước kia.”

Nhật Vũ trong khoảng thời gian này tuyệt không hé ra rằng mình đã phục hồi trí nhớ, nếu không thì khá là phiền phức, vả lại hắn cũng không muốn mất đi chỗ trọ miễn phí mà lại thoải mái như căn biệt thự của cô nàng.

“Bữa nay đi chơi bữa cuối, mai cuối tuần ba má tôi từ Mỹ về, thứ hai thì tôi phải đi học rồi.”

Nhật Vũ cười khổ khoát tay: “Biết mà biết mà, câu tiếp theo sẽ là ‘bởi thế chúng ta phải trân trọng đêm cuối cùng này, thỏa sức mà vui chơi cho đáng tuổi thanh xuân’ đúng không?”

Lê Linh chỉ cười lém lỉnh, Nhật Vũ thật là đã thuộc lòng như cháo luôn rồi.

Vào quán Bar, vẫn là như mọi ngày, đám bạn chí cốt của Lê Linh lại dẫn thêm một bầy mỹ nữ khác nữa, mọi người đều xúm lại mà chọc ghẹo Nhật Vũ. Hắn cũng rất là xảo quyệt, vờ ra vẻ ngây thơ cho các nàng chiếm tiện nghi, ăn nói lại hoạt bát, da dẻ trắng mịn cơ hồ còn hơn cả con gái, mặt mũi anh tuấn đẹp trai thực quả là rất hút hồn mấy cô gái. Thậm chí có lúc hắn khoa trương đến độ giả vờ say rượu để nhào vào bộ ngực to đùng của mấy cô nàng đó nữa kìa. Đám đàn ông xung quanh hầu như ai cũng có chung một suy nghĩ: “Thằng ôn này vô sỉ đến vậy là cùng.”

Nhật Vũ lúc này đang rất căng thẳng, tay cầm chai bia ướp lạnh nhìn chằm chằm vào những kẻ địch đang ở trước mặt.

Hắn lạnh mặt nghiêm túc: “Tôi mắc…”

Đám con gái đồng thanh: “Mười phút trước đã đi rồi mà, sao giờ lại đòi nữa.”

Thề có Chúa, Nhật Vũ sắp vỡ cả bàng quang rồi. Mười phút trước là do lúc đó có một cô bé nào trong đám cá vàng này lộ hàng không biết, làm Nhật Vũ ‘chào cờ’, đũng quần dựng lên thiếu điều muốn tìm một chỗ nào ấm ấm chọc vào cho đã thèm. Hắn thấy không ổn liền vào toilet quay tay cho qua cơn bỉ cực, nào ngờ vừa ra thì các nàng đã chuyển sang uống bia. Một két bia hầu như đều do Nhật Vũ uống hết, hắn thầm gào trong lòng hỏi trời cao có còn thiên lý nữa không? Chơi đánh tù xì thua thì phạt một chai, thắng thì thưởng hai chai. Con mẹ nó chứ chẳng lẽ hắn có khiếu chơi trò này như vậy sao? Hầu như là thắng tuyệt đối.

“Thôi cho anh đi đó, lẹ lẹ nha, bồi cho thêm một két nữa ra đây.”

Nhật Vũ sắp khóc không ra nước mắt rồi.

“Nhớ phải bảo dưỡng thân dưới cho kỹ, tôi còn chưa hưởng dụng qua anh đó.”

“…”

Nhật Vũ chuồn thẳng vào toilet, hắn không dám nấn ná thêm chút nào nữa cả, đám con gái này kiểu gì cũng có, chẳng biết sao Lê Linh quen được hay thật.

Đang trong lúc giải quyết cơn buồn bã, Nhật Vũ lại nghe có người bước vào. Cước bộ người này trầm ổn, kiểu như cũng có một chút thực lực. Nhưng khi hai người đã đứng sát nhau thì cơ hồ cả hai đều muốn quay qua xem thử diện mạo anh bạn cùng giới này như thế nào…

“Thằng Vũ?”

“Anh Phùng?”

Bỗng nhiên cả hai đều đồng thanh.

“Bà nội mày!”

“Bà nội anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK