"Biệt huynh có trong đó không? Biệt huynh..!"
Thanh âm vào tai Biệt Hàn, kèm theo tiếng đập cửa ầm ầm không dứt.
Giật mình tỉnh giấc, Biệt Hàn ngơ ngác. Nó vẫn ngồi xếp bằng trong huyết trì xanh thẳm, toàn thân chỉ trừ bộ phận vai trở lên ló ra ngoài. Dường như dung lượng huyết trì đã giảm đi một ít thì phải.
"Biệt huynh, ta Lưu Linh đây.."
Giọng Lưu Linh tiếp tục kêu.
"Chờ ta một chút."
Biệt Hàn lên tiếng, đứng dậy lau sơ cơ thể, mặc y phục vào rồi mở cửa bước ra, không quên khép lại thật nhanh tránh cho Lưu Linh nhìn thấy huyết trì.
Vừa thấy Biệt Hàn, Lưu Linh nhăn nhó: "Gọi huynh thật cực!"
"Ta ngủ quên. Ngươi đến có việc gì?"
Lưu Linh lấy ra túi nhỏ đưa Biệt Hàn: "Đây là linh thạch phần huynh. Tài liệu yêu thú bán được 1025 linh thạch, Hoàng Kim Quả 2200, tổng cộng 3225 linh thạch. Bốn người bọn ta chia nhau 1000 linh thạch, còn lại 2225 linh thạch vốn định đưa Âu Dương Vũ 1000, 1225 kia thuộc về huynh. Nhưng Âu Dương Vũ chỉ lấy 225 linh thạch, nên trong túi còn 2000 linh thạch, huynh cứ giữ hết."
"Nhiều vậy sao? Các ngươi cứ lấy thêm một nửa."
Biệt Hàn nói.
Lưu Linh xua tay: "Không. Bọn ta mỗi người được 225 linh thạch đã quá nhiều, Biệt huynh xin cứ giữ hết. Mấy người chúng ta chỉ đi theo, không giúp ích được bao nhiêu."
Đứng trước số linh thạch nhiều đến vậy, đám Lưu Linh đương nhiên động lòng. Nhưng bọn họ tự biết thân biết phận, chẳng dám tham lam. Thoáng chốc có vài trăm linh thạch, với họ đã là kỳ tích.
Biệt Hàn cũng không ép. Lần trước nó lỡ hứa phân chia công bằng nên mới mở lời, tránh mang tiếng tham tài. Kỳ thực Biệt Hàn đang cần rất nhiều linh thạch, con số này có khi còn chưa đủ sử dụng.
"Biệt huynh không cần kiểm lại?"
Lưu Linh hỏi.
Biệt Hàn lộ ý cười: "Ta tin ngươi biết gì nên làm. À, trong tông môn có nơi nào bán các loại linh khí, linh phù không?"
"Có chứ. Biệt huynh định mua sao? Có cần ta dẫn đường không?"
Lưu Linh nhanh nhảu.
Biệt Hàn gật đầu: "Cũng tốt! Nơi đó gần đây chứ?"
Lưu Linh đáp: "Cách vài trăm dặm thôi. Biệt huynh cứ theo ta!"
Nói xong, Lưu Linh bay trước dẫn đường.
Trên đường đi, Biệt Hàn âm thầm kiểm tra tình trạng cơ thể. Nó nhớ rõ trước lúc hôn mê, kinh mạch đứt vỡ gần như toàn bộ, cực kỳ nguy cấp. Nhưng hiện tại, toàn thân Biệt Hàn không có bất kỳ vết thương nào dù nhỏ, độ cường hãn của cơ nhục như được nâng lên, thay đổi dù chỉ chút ít vẫn khiến Biệt Hàn nhận ra.
Chẳng những vậy, linh lực nội thể cũng đề thăng cường độ rõ rệt. Nếu giữ tốc độ tăng tiến như thế này, Biệt Hàn sẽ nhanh chóng tiến vào Tụ Linh trung kỳ.
"Từ hôm chúng ta chia tay đến nay bao lâu rồi?"
Biệt Hàn chợt hỏi.
Lưu Linh nhìn Biệt Hàn, vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn nói: "Khoảng hai ngày. Sao vậy, Biệt huynh?"
Biệt Hàn tùy tiện đáp: "Không. Chỉ là chẳng nghĩ ta ngủ mất hai ngày."
Lưu Linh ngạc nhiên trong lòng. Đến đẳng cấp bọn họ, tu giả thường rất ít ngủ. Mệt mỏi lắm chỉ cần chợp mắt một lúc liền tỉnh táo như thường. Biệt Hàn ngủ nhiều như vậy khiến Lưu Linh ngầm suy đoán, có khi nào đây chính là nguyên nhân giúp Biệt Hàn mạnh mẽ?!
Hai người đáp xuống một vùng đất rộng lớn, xung quanh cây cỏ xanh um. Đưa tay chỉ những cửa tiệm đóng bằng gỗ xa xa, Lưu Linh nói: "Phía trước chính là khu vực bổn môn cấp cho Phong Quang thương hội. Đệ tử trong môn muốn giao dịch gì thường đều tìm đến đây."
Biệt Hàn kinh ngạc: "Ta cứ tưởng nơi này thuộc về bổn môn chứ?"
"Khi trước ta cũng lầm tưởng như Biệt huynh. Thật ra nơi này vẫn nằm trong địa bàn bổn môn quản lý, nghe nói môn chủ cho Phong Quang thương hội thuê để làm ăn, đổi lại hàng năm họ phải trả bổn môn rất nhiều linh thạch. Việc buôn bán này, trong môn không ai hiểu biết gì nhiều, còn phải dành thời gian tu luyện, nên dành miếng bánh cho bọn họ cũng phải."
Lưu Linh giải thích.
Biệt Hàn tò mò: "Thương hội này lớn không?"
"Rất quy mô. Hầu như ở bất kỳ thế lực nào cũng đều có chi nhánh bọn họ. Lúc đầu nhiều người có chút lo lắng, sợ bị kẻ gian trà trộn, nhưng thời gian dài chẳng có chuyện gì xảy ra. Dường như Phong Quang thương hội chỉ thích làm giàu, ngoài ra không có dã tâm nào khác. Lâu dần chẳng còn ai bận tâm lo lắng nữa."
Có vẻ Lưu Linh hiểu biết không ít, rành rẽ nói.
Biệt Hàn không còn gì thắc mắc, cùng Lưu Linh đi vào phía trong.
Lưu Linh hỏi: "Biệt huynh định mua gì? Không phải ta tò mò dò hỏi gì đâu, chỉ vì trong này mỗi quầy đều chuyên buôn bán riêng một loại vật phẩm."
"Linh khí." Biệt Hàn nói ngắn gọn.
"Vậy chúng ta sang bên này."
Lưu Linh dẫn Biệt Hàn đến trước quầy lớn nhất, bề thế nhất. Chưởng quầy là một nữ lang tuổi đôi mươi, cũng có chút nhan sắc.
"Cho hỏi hai vị cần gì? Tiểu nữ là Quế Lan."
Vừa thấy hai người tới, nữ lang đứng lên, đon đả chào hỏi.
"Huynh đệ của ta cần mua linh khí, cô nương có thứ nào lợi hại không?"
Lưu Linh đáp thay Biệt Hàn.
Quế Lan tươi cười: "Quầy tiểu nữ chuyên buôn bán linh khí. Nếu không có thứ gì đáng giá, thật khiến hai vị chê cười rồi."
"Trước tiên nhờ cô nương định giá những thứ này."
Biệt Hàn đặt Trảm Linh kiếm và trường tiên thu được của hai người Mộc Tồn, Lý Giám lên quầy. Ngoài hai thứ này còn có vài món trung phẩm linh khí loại hình phòng ngự trong túi trữ vật của chúng, Biệt Hàn cũng lấy ra hết.
Ánh mắt Quế Lan bừng sáng, cầm từng món linh khí lên đánh giá, bộ dạng vô cùng sành sỏi lão luyện.
"Những thứ này đều có uy lực rất lợi hại, Quế muội muội định giá cao giùm một chút!"
Lưu Linh nhắc chừng, sợ bị nàng ta ép giá.
Quế Lan nghe vậy bật cười khanh khách: "Thương hội tiểu nữ luôn lấy chữ tín làm đầu, không bao giờ có tình trạng lừa gạt chèn ép khách hàng. Hai vị cứ yên tâm!"
"Được vậy thì tốt!" Lưu Linh cười hắc hắc, hai lòng bàn tay xoa xoa vào nhau, cứ như linh thạch sắp chảy đầy túi gã.
"Tiểu nữ tính thế này, hai vị xem có hài lòng không? Trung phẩm linh khí mạnh nhất giá dao động vào khoảng ba trăm linh thạch, ở đây có hai kiện uy lực trung bình nhưng lại thuộc dạng phòng ngự, được giá hơn linh khí công kích. Mỗi kiện tiểu nữ xin trả 250 linh thạch. Về phần phi kiếm này khá lợi hại, mua với giá 2000 linh thạch, trường tiên uy lực kém hơn không ít, 1500 linh thạch."
Sau khi xem qua một lượt kỹ càng, Quế Lan ra giá.
"Rẻ vậy?" Nghe giá nàng đưa ra, Lưu Linh âm thầm nuốt nước bọt thèm thuồng, ngoài mặt vẫn ra vẻ như bị ép giá.
Quế Lan không vì thế mà phật lòng, thái độ vẫn niềm nở: "Không rẻ chút nào! Tiểu nữ nghĩ hai vị là khách hàng tiềm năng mới mua với giá cao như vậy. Nếu không tin, hai vị cứ đi dò hỏi sẽ rõ."
"Ta đồng ý giá này. Cứ tính như thế!"
Biệt Hàn nói. Giá cả nó không rành, có kỳ kèo cùng lắm thêm được chút ít, Biệt Hàn cũng lười tính toán.
"Vị nhân huynh này thật sảng khoái! Cho hỏi còn muốn giao dịch gì thêm nữa không? Nếu đã xong, tiểu nữ sẽ thanh toán linh thạch."
Quế Lan cười nói. Khách hàng mau lẹ dễ tính như Biệt Hàn luôn khiến nàng rất có hảo cảm.
Biệt Hàn trầm giọng: "Ta cần một kiện cực phẩm linh khí loại công kích, cô nương có chứ?"
"Cực phẩm linh khí?"
Đoán trước yêu cầu Biệt Hàn chắc chắn rất cao nhưng Quế Lan cũng phải giật mình. Cực phẩm linh khí rất ít người có đủ tài phú để mua.
Biệt Hàn khẳng định: "Phải. Cô nương có không?"
"Có. Nhưng thứ này giá rất cao, chỉ sợ nhân huynh không đủ khả năng chi trả."
Quế Lan ngần ngừ một thoáng rồi nói.
"Bao nhiêu?" Biệt Hàn hỏi.
Quế Lan bật hai ngón tay.
Lưu Linh liếm mép: "Hai nghìn? Đâu đến nỗi đắt không mua được như cô nương nói?"
"Hai vị hiểu nhầm rồi. Là hai vạn linh thạch, hơn nữa đây chỉ là mức giá tiểu nữ ước lượng đưa ra thôi, cụ thể còn phải chờ thượng cấp tính toán lại."
Quế Lan cười khổ. Cực phẩm linh khí lại đòi mua với chỉ hai nghìn linh thạch, bọn họ có nước phá sản.
Đã đoán trước cực phẩm linh khí có giá trên trời nhưng Biệt Hàn cũng phải giật mình, tuy vậy vẫn nói: "Ta xem hàng trước được chăng?"
Quế Lan giật mình không kém: "Nhân huynh đủ khả năng mua? Nếu thật vậy tiểu nữ sẽ cho người đi lấy, hy vọng huynh không đùa?"
"Ta có thứ này, cô nương xem giá trị thế nào."
Biệt Hàn thản nhiên đặt tiểu kiếm màu đỏ nhặt được của Bành Nhị trước mặt Quế Lan. Thứ này hiện tại không dùng được, bán quách đi cho xong. Trước mắt tăng cường thực lực, về sau này khi cần sẽ tính.
Tiểu kiếm nằm yên trên quầy nhưng khiến Quế Lan bị áp lực đè nặng đến khó thở. Nàng lập cập cầm lên, hít sâu một hơi: "Linh bảo? Sao huynh có thứ này?"
"Cô nương có mua không?" Biệt Hàn không đáp mà hỏi lại.
"Mua, tất nhiên phải mua. Thứ này quá quý giá, tiểu nữ không đủ tư cách làm chủ, cảm phiền hai vị chờ chốc lát."
Quế Lan nói nhanh, sau đó gọi một người khác lại, căn dặn vài câu.
Gã kia chạy đi, giây lát sau dẫn theo một lão giả tóc hoa râm, vóc dáng nhỏ thó gấp rút đi tới.
"Đây là Hạo Nhiên tổng quản."
Quế Lan giới thiệu, đoạn kê miệng vào sát tai lão giả thì thào. Không biết nàng nói gì mà lão kia lúc giật mình, lúc gật gù có vẻ như ý, thỉnh thoảng nhìn Biệt Hàn mấy cái.
Chờ nàng nói xong, Hạo Nhiên cầm tiểu kiếm lên ve vuốt như đang âu yếm tình nhân, nhìn Biệt Hàn cười nói: "Có thật tiểu ca muốn bán vật này?"
Biệt Hàn gật nhẹ: "Với điều kiện các vị có cực phẩm linh khí ta cần."
"Đó là đương nhiên. Tiểu ca rất may mắn, cực phẩm linh khí ngay cả ta cũng cực ít khi bắt gặp. Mấy hôm trước tổng bộ chuyển đến lô hàng, trong đó vừa hay có một kiện. Ta giữ còn chưa được mấy ngày, ài..."
Hạo Nhiên chép miệng, dáng vẻ luyến tiếc không muốn bán.
"Mau lấy ta xem!" Biệt Hàn điềm nhiên nói.
Nhìn thái độ của lão đủ hiểu đang muốn nâng giá, Biệt Hàn không ngu ngốc tỏ ra nóng vội.
Hạo Nhiên lấy ra túi trữ vật màu vàng, cho tay vào trong loay hoay một lúc, đặt trước mặt Biệt Hàn chiếc vòng nhỏ đỏ tươi.
Chiếc vòng hình dạng không có gì đặc biệt, bề mặt trơn nhẵn khắc đầy những phù văn lạ lẫm. Nhưng Biệt Hàn đứng gần lại cảm nhận được hơi thở đầy máu tanh toát ra từ thứ này, có lẽ đã giết hại không ít sinh mạng.
"Vòng này tên gọi Huyết Diệm. Đừng nhìn bề ngoài nó mà xem thường, kỳ thực uy lực cực kỳ lợi hại. Tiểu ca có thể sử dụng để tấn công gần hay xa đều tốt. Thậm chí lúc cần thiết còn có công dụng trói địch nhân, khả năng hỗ trợ cực mạnh. Trong hàng ngũ cực phẩm linh khí cũng là tồn tại mạnh nhất nhì."
Hạo Nhiên trịnh trọng nói.
Biệt Hàn cầm chiếc vòng Huyết Diệm lên, xem tới xem lui chẳng thấy có chỗ nào lợi hại như lão giới thiệu, trừ mùi máu tanh lợm giọng.
Biết nó không tin, Hạo Nhiên lấy lại Huyết Diệm, đi ra phía ngoài: "Để ta biểu diễn một lần cho tiểu ca xem."
Bọn họ bước theo lão, Biệt Hàn không quên lấy lại tiểu kiếm cất vào người.
"Xem đây!"
Tới trước một tảng đá khá to, Hạo Nhiên hét lên một tiếng thị uy, Huyết Diệm trong tay như lưu tinh đánh tới.
Ầm!
Tảng đá vỡ vụn, từng mảnh nhỏ bay tứ tán.
Biệt Hàn nhếch môi không bình phẩm gì, uy lực cỡ này thượng phẩm linh khí của nó cũng làm được.
"Đây chỉ là khởi động thôi, trò hay còn ở phía sau."
Hạo Nhiên cười tự tin, tay khẽ nhích động. Huyết Diệm trơn nhẵn chợt mọc ra chi chít gai nhọn như lông nhím, linh quang đỏ sẫm lưu chuyển.
"Mọi người mau tránh ra xa, tìm chỗ nấp an toàn!"
Biệt Hàn nghe vậy lập tức lùi lại, cẩn thận tế Hắc Phong che chắn trước người. Lưu Linh cũng đứng vào nấp ké.
Thấy tất cả đã tránh khỏi phạm vi nguy hiểm, Hạo Nhiên búng nhẹ ngón tay.
Viu! Viu! Viu..!!
Toàn bộ gai nhọn đỏ sẫm trên thân Huyết Diệm như mưa tên loạn vũ bắn ra, bay loạn khắp nơi. Không chỗ nào không có gai nhọn bắn tới, tình cảnh rất đẹp mắt nhưng cũng khiến mọi người quan khán lạnh xương sống.
Những gai nhọn dài khoảng ba tấc, gặp cây xuyên cây, gặp đá xuyên đá, cực kỳ bén nhọn.
Nhìn qua phát hiện Biệt Hàn đã hứng thú, Hạo Nhiên đắc ý cười vang: "Chưa hết đâu."
Hai tay lão nhịp nhàng chuyển động, những gai nhọn kia sau khi xuyên thủng mục tiêu liền lượn vòng vèo quay lại vị trí cũ, đính lên Huyết Diệm rồi mới thụt vào trong mất dạng.
"Lúc gai nhọn bay ra có thể tùy ý điều khiển được không?"
Biệt Hàn hỏi.
Hạo Nhiên gật đầu: "Được. Nhưng sẽ tiêu hao cực nhiều linh lực, vì tốc độ bay ra của chúng rất nhanh, số lượng lại nhiều. Chiêu này, ta khuyên tiểu ca lúc nguy cấp hãy dùng đến."
Không cần lão nói, Biệt Hàn cũng có ý định này. Với sự sắc bén của những gai nhọn đã đủ cho Biệt Hàn phá phòng ngự thượng cấp nhị giai yêu thú, không cần phô trương quá mức.
Biệt Hàn thoáng nghĩ, nếu ném Huyết Diệm vào vòng tròn địch nhân, sau đó gai nhọn bắn ra sẽ có cảnh tượng gì. Oanh động chắc chắn cực lớn.
"Vậy còn trói buộc?" Biệt Hàn hiếu kỳ.
"Là thế này."
Hạo Nhiên biến Huyết Diệm lớn thêm một ít, chụp xuống bao phủ quanh một thân cây to, sau đó thu nhỏ lại.
Rắc!
Thân cây chục người ôm lập tức bị xiết gãy đôi, đổ rầm xuống đất.
"Nếu muốn trói buộc, tiểu ca chỉ thu nhỏ Huyết Diệm vừa đủ, quá tay sẽ chết người. Linh khí này có rất nhiều phương thức tấn công khác nhau, còn tùy tiểu ca sử dụng."
Thu hồi Huyết Diệm nằm gọn trong lòng bàn tay, Hạo Nhiên nhắc nhở.
Bọn họ quay lại quầy. Cầm Huyết Diệm lúc này đã nhỏ xíu như vòng tay thiếu nữ, Biệt Hàn vô cùng hứng thú, hỏi: "Hạo tổng quản định bán thứ này bao nhiêu?"
Hạo Nhiên ra chiều khó nghĩ, hồi lâu nói: "Hai vạn năm nghìn linh thạch, đây đã là giá chót. Hy vọng tiểu ca đừng trả giá!"
"Tiểu kiếm này, mời Hạo tổng quản cho giá."
Biệt Hàn lại đặt tiểu kiếm xuống quầy.
Hạo Nhiên cầm tiểu kiếm lên, vuốt ve xem kỹ một lần nữa, thấp giọng: "Mười vạn."
"Đây là trung phẩm linh bảo phẩm chất sắp đạt đến thượng phẩm, ta muốn hai mươi vạn!"
Biệt Hàn sắc mặt bình thản. Cực phẩm linh khí có giá xấp xỉ hạ phẩm linh bảo khoảng trên dưới hai vạn linh thạch. Biệt Hàn ước đoán trung phẩm linh bảo cũng phải bảy tám vạn là ít. Như vậy mà tính, giá trị thượng phẩm linh bảo vào khoảng ba bốn chục vạn. Tiểu kiếm kia tuy chưa đạt mức thượng phẩm linh bảo nhưng phẩm chất rất gần, giá hai mươi vạn Biệt Hàn đưa ra tuyệt đối không cao.
"Giá này quá cao, ta không đồng ý!"
Mép Hạo Nhiên giần giật.
"Đã vậy ta sẽ tìm cách khác. Cáo từ!"
Biệt Hàn cầm lấy tiểu kiếm, đồng thời để Huyết Diệm xuống.
"Mười lăm vạn, đây đã là giá tốt nhất ta có thể đưa ra."
Hạo Nhiên vội nói.
Biệt Hàn không nói thêm, sau khi nhận bốn nghìn linh thạch bán linh khí khi nãy, lập tức cùng Lưu Linh rời đi.
Hạo Nhiên cũng không có động thái gì, bỏ vào phía trong.
Đi được một quãng, Lưu Linh nhỏ giọng: "Giá đó ta thấy được rồi, sao Biệt huynh không bán? Nhìn thái độ bọn họ coi bộ chẳng trả thêm."
Biệt Hàn cười nhẹ: "Bọn họ buôn bán lâu năm, tất có mánh lới. Chúng ta cứ đi loanh quanh một lúc sẽ có người tìm tới thôi."
"Nếu họ không đến tìm thì sao?
Lưu Linh hỏi vặn.
"Thì chúng ta tìm họ." Biệt Hàn nhún vai.
Thiếu niên này, Lưu Linh ngày càng cảm thấy nhìn không thấu, rất khó đoán biết hắn nghĩ gì.
Không ngờ trong tay Biệt Hàn lại có một kiện trung phẩm linh bảo giá trị liên thành khiến Lưu Linh hít thở không thông, ngầm ước ao mình được như vậy. Khi đó chẳng phải gã vũ trang đầy người, leo vào tốp mười cũng có hi vọng.
Còn chưa đi được bao xa, đúng như Biệt Hàn dự đoán, Quế Lan gấp rút đuổi theo.
"Hạo tổng quản đồng ý giá đó, cảm phiền nhân huynh quay lại!"
Nàng hơi đỏ mặt nói. Đây cũng là một trong vài lần hiếm hoi bọn họ bị bắt thóp. Quế Lan còn trẻ, da mặt chưa dày như Hạo Nhiên.
Mồm Lưu Linh há hốc, lủi thủi theo sau Biệt Hàn.
Sau khi đến quầy, trừ ra khoản phí hai vạn năm nghìn, Biệt Hàn nhận thêm mười bảy vạn năm nghìn linh thạch. Bỏ ngoài tai những lời phân trần của Hạo Nhiên, Biệt Hàn kêu Lưu Linh dẫn đến quầy bán linh phù.
Chủ quầy là một lão giả lưng còng già nua đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài buồn chán. Linh phù uy lực cao nhưng thuộc về vật phẩm tiêu hao, dùng một hai lần liền hết, giá lại thấp hơn linh khí đồng cấp không nhiều, vì vậy rất ít tu giả dám mua. Bọn họ dành dụm đủ linh thạch mua linh khí sử dụng lâu dài không phải kinh tế hơn sao, ngu gì phung phí mua thứ xa xỉ này.
Tuy vậy, một số tu giả giàu có luôn chọn linh phù làm bạn đồng hành. Đầu tiên là vì uy lực của nó mạnh hơn linh khí cùng đẳng cấp một ít. Thứ hai vì tiện dụng, tỷ như thượng cấp nhị giai linh phù so sánh với thượng phẩm linh khí, tu giả tu vi yếu kém giữ thượng phẩm linh khí trong tay khó phát huy được toàn bộ uy lực, nhưng thượng cấp nhị giai linh phù lại khác. Chỉ cần trút linh lực vào, bất kể ngươi tu vi mạnh hay yếu đều đem tới hiệu quả đáng kinh ngạc.
Còn một nguyên nhân nữa, trong chiến đấu thường tu giả chỉ cùng lúc khu động được hai món linh khí, gọi là nhất tâm nhị dụng. Tu giả mạnh mẽ hơn cũng chỉ được tối đa tam tứ dụng, có nhiều thêm linh khí cũng vô phương sử dụng. Khi đó, ngươi bất thình lình ném ra một xấp linh phù, uy lực so được với cả chục linh khí đồng thời đánh tới, đối phương có nước chạy đằng trời.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ tu giả giàu nứt đố đổ vách mới theo đuổi con đường này, so với đốt linh thạch không khác bao nhiêu.
"Hai vị cần gì? Xin cứ lựa chọn thoải mái, linh phù của lão uy lực tuyệt đối phi thường!"
Thấy hai người đến, lão giả lưng còng đứng bật dậy, mau miệng chào mời.
Nhìn những lá phù đủ sắc màu, hoa văn ngoằn ngoèo nằm đầy trên quầy, Biệt Hàn đến hoa mắt.
Nhìn tới lui chẳng biết cách nào phân biệt, Biệt Hàn nói: "Linh phù ở đây phẩm cấp cao nhất là mức nào, tiền bối?"
Nghe thế, lão giả mừng run. Đây chính là khách sộp, cần phải tích cực khai thác.
Tay lão run run chỉ xấp linh phù nằm bên trong: "Cao nhất ở đây, lão có mấy tấm trung phẩm nhị giai linh phù và một tấm thượng phẩm. Tiểu ca xem có được không?"
Biệt Hàn cầm xấp linh phù lên săm soi, theo đánh giá của nó thì tấm linh phù thượng phẩm nhị giai duy nhất có vẻ khá lợi hại, nhưng còn xa xa chưa bằng Lôi Thần Phù khi trước Lý Hách sử dụng.
Không rõ linh phù đó có cấp bậc gì, Biệt Hàn hỏi: "Tiền bối có Lôi Thần Phù không?"
Lão giả giật mình: "Cực phẩm nhị giai linh phù? Thứ đó lão từng có một tấm nhưng đã bán lâu rồi."
Biệt Hàn nuối tiếc, có lẽ Lý Hách mua Lôi Thần Phù ở đây.
"Tiểu ca mua mấy tấm này đi, uy lực cũng rất mạnh!"
Sợ Biệt Hàn bỏ đi, lão giả nói như van cầu.
Linh phù cấp bậc này, Biệt Hàn thật sự không cần, trừ tấm linh phù thượng cấp nhị giai kia còn có chút tác dụng. Nhưng nghĩ đến sắp tới có khả năng sẽ xảy ra một trận thư hùng với nhiều người, Biệt Hàn quyết định thu luôn mấy tấm trung phẩm nhị giai linh phù, phòng khi cần đến.
"Những thứ này giá bao nhiêu?"
Lão giả lưng còng mừng rỡ: "Tiểu ca lấy hết? Trung phẩm nhị giai linh phù có giá một trăm linh thạch, ở đây sáu tấm là sáu trăm. Thượng phẩm nhị giai linh phù giá tám trăm linh thạch, vị chi tất cả 1400 linh thạch. Lão xin bớt cho tiểu ca một trăm, chỉ lấy 1300 thôi, coi như làm quen!"
"Được."
Biệt Hàn sảng khoái thanh toán, tiện thể đưa cho Lưu Linh một nghìn linh thạch.
"Biệt huynh..." Lưu Linh ngơ ngẩn.
"Cứ cầm lấy, đây là thưởng công ngươi dẫn đường."
Biệt Hàn vỗ vai gã.
Lưu Linh mừng muốn khóc, lật đật nhét linh thạch vào túi, miệng cảm ơn rối rít.
Hai người quay lưng bước đi, không biết lão giả đang ngó theo, đôi mắt hiện vẻ lưỡng lự bất quyết. Hành động vừa rồi của Biệt Hàn khiến lão giả động tâm. Lão biết thiếu niên này giàu có nhưng không nghĩ hắn dư dả đến vậy, cất tay một cái liền tặng cho người dẫn đường cả nghìn linh thạch.
Quyết định thật nhanh, lão giả gọi với theo: "Tiểu ca xin dừng bước. Lão còn vật này muốn cho nguơi xem!"
Biệt Hàn kinh nghi quay lại, tò mò không biết lão muốn cho nó xem thứ gì mà ra vẻ bí hiểm.
Lão giả nhìn qua ngó lại, xác định không có ai lảng vảng gần đó mới thận trọng lấy ra tấm linh phù màu tím nhạt, chu vi bằng hai bàn tay, lớn gấp đôi những linh phù khác.
"Cực phẩm nhị giai thì lão không có, nhưng tam giai lại may mắn sở hữu một tấm."
Lão giả thì thào, tay run run đưa Biệt Hàn, lo sợ nó cầm lấy rồi chạy mất.
Biệt Hàn rúng động, vội đón lấy. Linh phù lấp lánh ánh tím vô cùng mỹ lệ, trên bề mặt lồi lõm hoa văn khắc hình một con quái điểu đang tung cánh chuẩn bị bay lên, nét bút cực kỳ sinh động, vừa nhìn cứ tưởng vật thật.
"Thứ này... tiền bối còn không? Bao nhiêu tấm ta cũng mua!"
Biệt Hàn nghiêm túc nói.
Lão giả run giọng: "Lão chỉ có một tấm gia phụ để lại trước lúc lâm chung. Lâu nay luôn giữ phòng thân, lúc nãy thấy tiểu ca tốt bụng lại như rất cần nên mới lấy ra."
"Đáng tiếc..." Biệt Hàn than thầm, nhưng làm người không thể quá tham.
"Tiền bối bán bao nhiêu?"
"Linh phù này lão không rõ phẩm cấp cụ thể, chỉ biết thuộc tam giai. Thôi thì bán cho tiểu ca ngang giá hạ phẩm linh bảo, hai vạn được không?"
Lão giả rụt rè nói. Giá này hình như hơi đắt, không biết thiếu niên đáp ứng được không.
Lão quá lo xa rồi, vừa dứt lời Biệt Hàn đã đưa ra túi linh thạch: "Tiền bối kiểm tra xem đủ chưa. Sau này nếu có thêm xin giữ lại, ta nhất định mua hết."
Lão giả gật đầu lia lịa, tâm trí để hết vào đống linh thạch, làm gì còn nghe Biệt Hàn nói.
Cất tấm linh phù quý giá vào túi trữ vật, có tiền nhiều thật sảng khoái, Biệt Hàn thỏa mãn nhìn quanh: "Ở đây còn nơi nào bán gì đáng xem chứ?"
Lưu Linh liền đáp: "Biệt huynh có hứng thú với linh thú không?"
"Linh thú?" Biệt Hàn hơi nhíu mày, sau đó cười nói: "Cũng được, xem thử một chút."
Bọn họ đi tới quầy hàng bên phải, đặt đầy những chiếc lồng to nhỏ, thanh âm linh thú kêu gào ầm ĩ.
"A, bổn tiệm có rất nhiều linh thú đều còn non, hai vị khách quan cứ thoải mái chọn lựa."
Chưởng quầy chạy ra xun xoe.
Biệt Hàn đảo mắt nhìn qua một lượt. Linh thú thiên hình vạn trạng, đẹp có, xấu có, ghê tởm cũng có.
Cầm đến chiếc lồng, bên trong nhốt linh thú nhìn như bọ cạp, lại có hai cái đầu, chưởng quầy giới thiệu: "Khách quan mua Song Thủ Sa Hạt chứ? Tuy còn nhỏ nhưng đã có tu vi nhất giai trung cấp, chỉ cần nuôi khéo đến khi trưởng thành chắc chắn kém cỏi lắm cũng đạt sơ cấp nhị giai."
Thấy bọn Biệt Hàn lắc đầu, chưởng quầy tiếp tục đưa tới con khác: "Tinh La Phong, độc tính cực mạnh, tốc độ nhanh, thân hình nhỏ bé rất thuận tiện đánh lén."
"Ngân Thủy Yêu Hồ, tinh thông thủy tính, có thể điều khiển nước tấn công địch nhân, hình dáng lại xinh đẹp. Ta nói, linh thú này dùng để tán tỉnh nữ nhân rất lợi hại, nàng nào nhìn thấy nó chắc chắn chết mê chết mệt hai vị."
Chưởng quầy sùi bọt mép chỉ hết con này đến con kia, không vì hai người Biệt Hàn từ chối mà nản lòng.
Xem hết chẳng thấy thứ gì tốt, Biệt Hàn và Lưu Linh bỏ đi.
Vút!
Một khúc cây rơi trước mặt Biệt Hàn.
"Bạch Tà, mau nhặt khúc cây kia đem lại cho ta!"
Giọng trẻ thơ trong trẻo, tiểu cô nương ước chừng sáu tuổi, tóc thắt bím chạy tới.
"Gâu gâu..!!"
Theo sau tiểu cô nương là một con chó nhỏ toàn thân trắng toát, không có bất kỳ sợi lông khác màu.
Con chó chạy tới gần Biệt Hàn, định ngoạm khúc cây đột nhiên khựng lại. Đôi mắt tròn đen như hai viên bi ve của nó nhìn Biệt Hàn kỳ lạ.
Đồng thời Đạo Châu nằm sâu trong ngực Biệt Hàn cũng chớp lóe, liên tục nhảy nhót như thúc giục nó làm gì đó.
Biệt Hàn nhìn chú chó nhỏ, mày cau lại, âm thầm kỳ quái. Con vật kia như bị Biệt Hàn thôi miên, cứ ngồi đó nhìn nó không chớp mắt, lưỡi thè ra dài thượt.
"Bạch Tà, sao mi còn ngồi đó, không mau đem khúc cây lại cho ta?"
Tiểu cô nương thấy vậy giận dỗi dậm chân, miệng hối thúc.
Chú chó vẫn ngồi im như tượng, nhìn chằm chằm Biệt Hàn, ánh mắt đờ đẫn.
"Ngươi tên Bạch Tà?"
Biệt Hàn ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu nó.
"Gâu..!"
Như hiểu tiếng người, chó nhỏ sủa lên một tiếng, cái đuôi cụt ngủn ngoắc lia lịa.
Tiểu cô nương vội vã chạy tới: "Các người là ai, định cướp Bạch Tà của ta sao?"
Mặc cho nàng kéo ghì, chó nhỏ vẫn cố đứng lại, liếm tay Biệt Hàn nghe nóng ấm.
"Tuyết nhi không được vô lễ!"
Chưởng quầy đi ra, lắc đầu nói: "Nó là con gái ta, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, hai vị đừng chấp!"
"Con vật kia từ đâu huynh có?" Biệt Hàn tò mò hỏi.
Chưởng quầy sờ trán, cố nhớ lại: "Độ nửa năm trước, nó đột ngột xuất hiện trước quầy của ta. Mình mẩy dơ dáy đầy bùn lầy, lại còn thương tích khắp thân. Lúc đó ta cứ ngỡ nó không qua khỏi, chỉ tiện tay cho một chén cơm. Nào ngờ qua mấy hôm sau đã thấy nó khỏe mạnh, từ đó ở lì lại đây không chịu đi, suốt ngày quấn quýt bên Tuyết nhi."
"Một con chó cũng có thiên cố sự nhỉ? Chắc là giành cái không lại nên bị thương!"
Lưu Linh cười nhăn nhở.
Khuôn mặt chưởng quầy bỗng trở nên hầm hầm: "Sau hôm đó, ta kiểm tra tài sản chợt thấy mất sạch linh thạch. Rình rập mấy ngày mới bắt quả tang con chó khốn kiếp đó chén hết linh thạch của ta. Lúc ấy đáng lẽ đánh chết nó, nhưng Tuyết nhi khóc lóc xin xỏ ta mới bỏ qua. Giờ nhớ lại vẫn còn hận!"
"Con chó kia ăn linh thạch của ngươi?"
Lưu Linh vẻ mặt khó tin.
"Phải. Ta dựng chuyện làm gì?"
Chưởng quầy đau khổ xác nhận.
Biệt Hàn ngạc nhiên: "Vậy từ đó đến nay, huynh nuôi nó bằng linh thạch?"
"Ta đâu có điên! Cho nó ăn cơm thôi, không ăn thì nhịn đói. Nhưng nó rất ít khi ăn cơm, thỉnh thoảng đói lả mới chịu ghé mõm. Thông thường đều nhai linh thạch."
Chưởng quầy bí hiểm nói.
"Ngươi vừa bảo không cho nó ăn linh thạch nữa còn gì?"
Lưu Linh tròn mắt.
"Ta không cho ăn, nhưng nó có thể đi lấy cắp của những người khác."
Bộ dạng chưởng quầy như thấy người gặp họa lấy làm vui mừng.
"Lấy cắp?" Biệt Hàn nhíu mày.
Đúng lúc này, một tên chạy xồng xộc trên đường, vừa chạy vừa hét toáng: "Aaa... linh thạch của ta vừa mới để đây, đi đại tiện ra đã biến đâu mất rồi? Khốn kiếp, tên nào lấy trộm mau trả lại đây, tổ tông mười tám đời nhà nó.."
"Đấy. Thêm một nạn nhân mới!"
Chưởng quầy cười ám muội.
Biệt Hàn nhìn chó nhỏ đang bị Tuyết nhi lôi đi, thoáng buồn cười. Kiểu gì nó cũng không thể liên hệ thủ phạm trộm linh thạch và con chó này với nhau.
"Con chó đó ta muốn! Huynh bán bao nhiêu?"
Biệt Hàn nói.
"Ngươi muốn mua nó?" Hai mắt chưởng quầy mở to.
"Ra giá đi!" Biệt Hàn nhướng mày.
"A, con chó đó thì không đáng giá, nhưng khổ nỗi Tuyết nhi của ta rất yêu thương nó, bán thật không đành lòng.."
Bản năng con buôn của chưởng quầy nhanh chóng lộ ra.
"Đừng dài dòng nữa." Biệt Hàn cắt lời.
"Năm trăm linh thạch." Chưởng quầy xoa tay.
"Thành giao. Từ lúc này nó thuộc về ta!"
Biệt Hàn ném linh thạch cho gã, đi tới chó nhỏ đang kêu ư ử oán trách Tuyết nhi cứ lôi kéo nó.
Chưởng quầy đứng ngơ ngẩn nhìn theo, biết vậy gã đã hét giá thật cao. Ài, năm trăm linh thạch, chuyến này lỗ vốn rồi.