• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vật sắp tới tay lại bị cướp mất, Lý Giám cả giận quát: "Ngươi là ai dám lấy Hoàng Kim Quả của ta?"

"Từ khi nào thứ này thuộc về ngươi?"

Biệt Hàn nhếch môi.

Lý Giám nghe vậy vô cùng tức tối, định xuất thủ nhưng bản tính gian xảo cẩn thận, đưa mắt nhìn quanh, chợt nhận ra có gì đó không đúng: "Các ngươi có mấy người? Mau ra hết đi, đừng thậm thụt lén lút!"

"Ha ha, đã lâu không gặp, Lý huynh vẫn khỏe chứ?"

Bọn Âu Dương Vũ biết đã bị phát hiện liền đi ra. Vừa xuất đầu, Lưu Linh cười nói.

"Là các ngươi?"

Nhận ra bọn họ, Lý Giám có vẻ bất ngờ, cười gằn. Ánh mắt gã khi quét qua người Đinh Hương mang theo nét dâm tà thèm thuồng.

"Thu mắt chó của ngươi lại, khốn kiếp!"

Vương Bộc gầm lên.

Lý Giám cười tà: "Khẩu khí thật lớn! Lần trước sao ngươi không oai vệ được vậy mà cụp đuôi như con chó thế?"

"Ngươi..." Vương Bộc giận phát điên, định lao đến ăn thua đủ với Lý Giám.

"Bình tĩnh!" Lưu Linh can ngăn.

Lý Giám so vai, bộ dáng không thèm chấp, quay qua Lưu Linh gằn giọng: "Các ngươi muốn nhân lúc cháy nhà hôi của?"

Lưu Linh tươi cười: "Lý huynh quá lời rồi. Hoàng Kim Quả là vật vô chủ, người nào có bản lãnh sẽ được. Bọn ta đâu phải hôi của gì đó như huynh đề quyết."

Sắc mặt Lý Giám âm trầm nói: "Sáu đánh một? Các ngươi quyết đối đầu với ta? Đã lường trước hậu quả chưa?"

"Đừng đánh giá bản thân quá cao!" Biệt Hàn thản nhiên: "Chúng ta đi."

Mọi người nghe vậy liền di chuyển. Vương Bộc, Đinh Hương không cam lòng để yên cho Lý Giám cũng đành chịu, nuốt hận vào trong cất bước.

"Đứng lại! Muốn đi mau để Hoàng Kim Quả xuống."

Nhân ảnh Lý Giám nhoáng lên, chặn ngang lối. Gã sớm nhận ra thực lực Biệt Hàn và Âu Dương Vũ không tầm thường, nhưng kêu gã bỏ qua thì làm sao nuốt trôi cục tức.

"Ta cho ngươi thời hạn ba tiếng đếm, nếu vẫn còn cản đường đừng hối tiếc! Lưu Linh, đếm."

Biệt Hàn nhìn Lý Giám như nhìn người chết, lạnh lẽo nói.

"Một." Lưu Linh vô cùng hào hứng thực hiện lời Biệt Hàn. Gã cầu Biệt Hàn ra tay giết chết Lý Giám trả thù cho Đinh Hương còn không hết.

Hai tròng mắt Lý Giám đảo tới đảo lui, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh nói: "Ta muốn một quả!"

Biệt Hàn trầm mặc không đáp, như chẳng nghe Lý Giám nói gì.

"Hai." Tiếng đếm của Lưu Linh tiếp tục vang lên.

Chẳng hiểu vì sao, thanh âm này lọt vào tai Lý Giám khiến gã có cảm giác giống như tử thần đòi mạng. Trường tiên trên đầu Lý Giám chậm rãi chuyển động, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

"Ba."

Tay phải Biệt Hàn cất nhẹ, phi kiếm lao ra.

Vèo!

Trường tiên trên đầu Lý Giám đồng thời cũng dịch chuyển đón đầu.

Chát! Chát! Keng!

Tiếng động chói tai nổi dậy. Phi kiếm và trường tiên quấn lấy nhau, va chạm kịch liệt.

Trong lúc hai kiện linh khí tranh phong, linh lực từ song thủ Biệt Hàn ào ào cuộn thốc đến Lý Giám.

Lý Giám vẻ mặt trầm trọng, hai chân rùn nhẹ xuống tấn, linh lực như hải nộ ba đào phóng tới đương cự.

Ầm! Ầm!

Ngay khi Lý Giám thoái lùi về sau mấy bước, thân hình Biệt Hàn chớp động, đột ngột hiện ra trước mặt gã, một cước nặng nề giáng xuống.

Binh!

"Hự..!"

Tốc độ Biệt Hàn nhanh ngoài sức tưởng tượng Lý Giám, chẳng cách nào chống đỡ. Gã ăn trọn một cước vào ngực kêu lên thống khổ, ngã ngồi xuống đất.

Máu tươi từ miệng Lý Giám trào ra ồng ộc, còn chưa kịp kiểm tra gãy mấy cái xương, Biệt Hàn đã phóng nhanh tới.

"Ta đầu hàng! Hoàng Kim Quả đều thuộc về các ngươi.."

Lý Giám hớt hãi kêu loạn.

"Ta đã cho ngươi cơ hội!"

Biệt Hàn nhẹ lắc đầu, một trảo lạnh lùng chụp xuống đầu Lý Giám.

"Dừng tay!"

Chợt có tiếng ai đó quát to, kèm theo âm thanh không khí bị xé rách sau lưng Biệt Hàn.

Nhận thức nguy hiểm, trảo thủ còn cách đầu Lý Giám chưa đầy một tấc, Biệt Hàn đành thu lại, chân đạp phi kiếm bay lên cao tránh né.

Vèo!

Rầm! Rầm!

Phi kiếm lập lòe chém nát tàn ảnh Biệt Hàn lưu lại, thuận đà cắt ngọt mấy thân cây gần đó, gãy đổ như rạ.

"Mộc huynh đến rồi, mau cứu ta!"

Nhận ra thanh niên vừa xuất hiện, Lý Giám mừng còn hơn cha chết sống lại, hối hả kêu.

Thanh niên vận hắc y, diện mạo bình thường nhưng lại khiến người đối diện thấy vô cùng tàn độc. Gã cau mày: "Hoàng Kim Quả đâu?"

Lý Giám hất mặt về phía Biệt Hàn, giọng đầy oán hận: "Trong tay tiểu tử đó. Mộc huynh mau giết sạch bọn chúng, báo thù cho ta và các huynh đệ."

"Ngươi ra lệnh cho ta?"

Thanh niên lạnh lẽo nhìn Lý Giám.

Lý Giám vội xua tay: "Không, đâu có. Ta cầu huynh giúp, nếu Mộc huynh thấy không tiện, xin cứ làm theo ý huynh."

Lưu Linh bước đến gần Biệt Hàn, nói nhỏ vào tai nó: "Tên này là Mộc Tồn, xếp thứ năm Chiến Bảng, cánh tay phải đắc lực của Mễ Hồng Nương. Gã đã sớm bước vào Tụ Linh hậu kỳ, tính cách tàn độc, giết người không gớm tay. Thanh phi kiếm Trảm Linh kia là thượng phẩm linh khí, uy lực không tầm thường."

Mộc Tồn bỗng nói như ra lệnh: "Các ngươi có hai lựa chọn. Một, giao ra Hoàng Kim Quả, ta sẽ ban cho cái chết toàn thây. Hai, bị loạn kiếm phân thây, sau đó ta tự mình lấy Hoàng Kim Quả."

Thần thái gã cực kỳ ngông cuồng ngạo mạn, không để mấy người Biệt Hàn vào mắt.

Lý Giám còn ngồi trên đất, mặt tái nhợt tỏ ra mừng rỡ: "Mộc huynh thật sáng suốt!"

"Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn. Một, cút đi thật nhanh! Hai, cùng với gã kia bị ta giết như giết chó."

Biệt Hàn lãnh đạm.

Mộc Tồn nghe vậy thoáng sững sờ, xưa nay chưa có mấy người dám nói với gã như vậy mà còn sống, giận quá hóa cười: "Có đảm lược! Ta sẽ dùng ngươi tế kiếm trước tiên."

Vèo!

Trảm Linh kiếm vùn vụt bắn tới Biệt Hàn, độn tốc cực nhanh.

Biệt Hàn phản ứng nhanh không kém, Hắc Phong lập tức che chắn trước người.

Keng! Keng!

Trảm Linh kiếm chém loạn lên Hắc Phong. Thượng phẩm linh khí, lại dưới sự điều động của tu giả Tụ Linh hậu kỳ, uy lực tất nhiên rất mạnh. Sau vài lượt, Hắc Phong nhanh chóng bị đẩy lùi.

Không để rơi vào thế yếu, phi kiếm Biệt Hàn đánh tới Mộc Tồn, thế công mãnh liệt.

"Ngươi cũng có thượng phẩm linh khí?"

Mộc Tồn ngạc nhiên, thu lại vẻ mặt coi thường, nhanh chóng tế ra một vật khum khum như mai rùa chống đỡ.

Cộp! Cộp!

Phi kiếm chém lên mai rùa như chặt phải gỗ, tạo ra những tiếng trầm đục. Tuy vậy, công kích của Biệt Hàn chẳng thể nào xé rách phòng ngự Mộc Tồn.

"Mộc Quy Thuẫn của ta tuy chỉ là trung phẩm linh khí, nhưng dựa vào tu vi yếu kém của ngươi, muốn phá nó đúng là nằm mơ. Chết đi!"

Núp sau mai rùa rắn chắc, Mộc Tồn cười lạnh. Trảm Linh kiếm uốn lượn vòng vèo liên tục tấn công Biệt Hàn, chiêu nào chiêu nấy chỉ chực lấy mạng nó, cực kỳ hiểm độc.

Biệt Hàn chuyên chú khu động Hắc Phong đón đỡ. Nhưng uy lực Trảm Linh kiếm lợi hại, công kích thiên biến vạn hóa, Hắc Phong mỗi lần chống đỡ đều bị đánh bật ra xa. Biệt Hàn dần rơi vào nguy hiểm, luôn ở trạng thái báo động.

Hắc Phong toàn lực giáng xuống có lẽ Mộc Tồn khó đỡ được, nhưng tốc độ Hắc Phong khi biến to quá chậm, so với tu giả Tụ Linh hậu kỳ khác nào rùa bò, còn mong gì phát huy hiệu quả.

Biệt Hàn suy tính thật nhanh, hi vọng tìm được cách nào đó.

"Biệt huynh mau lui ra, giao hắn cho đệ!"

Âu Dương Vũ lo lắng nói.

Vốn định dây dưa với Mộc Tồn thêm một lúc, chờ đợi cơ hội đảo ngược tình thế, nghe Âu Dương Vũ nói vậy, ánh mắt Biệt Hàn vụt lóe sáng.

Keng!

Một lần nữa kịp thời dùng Hắc Phong che chắn, thoát nguy trong gang tấc, linh lực nội thể Biệt Hàn điên cuồng xoay chuyển, cấp tốc theo lộ tuyến kỳ quái ngoằn ngoèo chạy một vòng, sau đó chia làm hai phần bằng nhau trút vào hai ngón tay.

Xoẹt!

U...u...u..!!!

Từ hai đầu ngón tay chập lại của Biệt Hàn, luồng linh khí sáng rực rỡ xẹt ra như thiểm điện, cuồng nộ bắn tới Mộc Tồn.

Tia sáng có hình dạng kỳ quái, nhìn kỹ mới thấy không phải một mà tận hai luồng linh khí cuộn xoắn vào nhau hình thành trôn ốc xoay chuyển chóng mặt. Nơi tia sáng đi qua, không gian tựa như bị rách toạt, tạo nên âm thanh u u cao vút quái dị, ai nghe thấy cũng phải nổi gai ốc, lông tơ dựng đứng.

Tia sáng có tốc độ nhanh hơn bất cứ thứ nào bọn Lưu Linh từng thấy trước đây, chưa đầy nửa nhịp hô hấp đã rú rít đánh vào Mộc Quy Thuẫn đang che chắn trước người Mộc Tồn.

Sự việc diễn ra như điện quang hỏa thạch, Mộc Tồn chưa hiểu chuyện gì đã nghe đau nhói trước ngực, cảm giác nóng rát tựa bị thanh sắt vừa lấy từ lò rèn còn nóng đỏ xuyên qua.

Đầu óc trống rỗng, Mộc Tồn cúi nhìn cơ thể. Dưới ngực gã, ngay Chấn Thủy xuất hiện một lỗ máu to như miệng bát. Miệng vết thương đen sì, khói bốc lên nghi ngút, máu huyết không hề chảy ra mà sủi sùng sục bốc hơi từng mảng lớn.

Phừng!

Một ngọn lửa chợt bùng cháy, bốc cao nuốt trọn thân hình Mộc Tồn, đốt gã thành than. Mộc Quy Thuẫn cứng rắn bị đục thủng một lỗ cũng cháy rừng rực, chịu chung số phận.

"Đây là... linh kỹ gì?"

Mấy người Âu Dương Vũ, Lưu Linh hít sâu một hơi lạnh lẽo, gai ốc nổi lên vẫn chưa lặn.

Mộc Quy Thuẫn kia ngay cả thượng phẩm linh khí của Biệt Hàn cũng không làm gì được, lại bị tia sáng nhỏ bé xuyên qua như xuyên đậu hũ. Chẳng những vậy, sau đó còn tạo thành ngọn lửa nuốt trọn Mộc Tồn, đốt cháy ra tro, uy lực quá kinh khủng.

Mộc Tồn dù gì cũng là cao thủ đứng thứ năm trên Chiến Bảng, một thân tu vi cao cường, lại không đỡ nổi một chiêu, bị nhất kích tất sát. Chuyện này phải tận mắt chứng kiến, bằng không nói ra chắc chẳng ai tin, có khi còn cho bọn họ bị điên.

Biệt Hàn mệt mỏi thở dốc. Càn Khôn Thôn Thiên Chỉ quả nhiên uy lực không khiến nó thất vọng, tuy vậy linh lực cũng tiêu hao sạch sẽ, cơ nhục toàn thân đau nhức vô cùng. Dù thân thể Biệt Hàn cường hãn, nhưng chỉ mới thi triển một lần đã muốn gục ngã. Linh kỹ uy lực mạnh mẽ có cái giá phải trả rất đắt.

Ném một viên Bổ Linh Đan vào miệng, Biệt Hàn gấp gáp đi lại gần Lý Giám còn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến một chuyện quá đỗi hoang đường, đánh tan những chuẩn mực từ trước đến nay trong suy nghĩ của gã.

Lý Giám sợ hãi tột độ, miệng liên tục van xin: "Đừng giết ta! Sau này ngươi muốn ta làm gì cũng được, dù chết vẫn không chối từ."

Biệt Hàn cười lạnh: "Chết cũng không từ? Vậy ta muốn ngươi chết!"

"Đừng, đừng! Ý ta không phải như vậy... chết cũng không từ.."

Lý Giám càng thêm hốt hoảng, ngôn từ loạn xạ. Nhưng tay Biệt Hàn đã lạnh lùng chụp xuống, đánh vỡ đầu gã như quả dưa hấu, huyết tương tuôn đổ.

Khoảnh khắc Lý Giám tử vong, khóe mắt Đinh Hương rơi xuống hai giọt lệ. Bàn tay nàng run rẩy nắm chặt, kìm nén cảm xúc chực vỡ òa.

Vương Bộc thở ra một hơi, giải tỏa áp lực đè nén gã từ lâu.

Lưu Linh, Ngọc Kha lộ rõ sự hả hê trên khuôn mặt.

"Vốn định thu ngươi làm thủ hạ, chỉ trách ngươi gây thù chuốc oán quá nhiều!"

Biệt Hàn lẩm bẩm, bàn tay chùi máu lên y phục Lý Giám, thuận tiện lấy luôn túi trữ vật trong người gã. Cao thủ hạng bảy Chiến Bảng, tài phú tích trữ chắc cũng không ít.

Sau khi thu luôn phi kiếm và túi trữ vật của Mộc Tồn, Biệt Hàn đến trước mặt hai người Viêm Lăng, Mã Tài vẫn còn bị thương nằm đó.

Đã thấy tử trạng kinh khủng của những người kia, Viêm Lăng sợ đến vỡ mật, lắp bắp: "Vị huynh đệ này, chúng ta không thù không oán, lại là đồng môn, xin tha mạng! Hoàng Kim Quả kia, bọn ta không cần nữa!"

"Phải, phải. Huynh đệ tha mạng!"

Mã Tài liếm môi phụ họa.

"Biệt huynh, bọn họ đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Hôm nay nếu bỏ qua, ngày sau chúng ta khó sống yên!"

Lưu Linh nói.

Mục quang Biệt Hàn lạnh lẽo bao trùm hai người nằm co quắp, thoáng trầm tư.

Viêm Lăng rùng mình, thề thốt: "Ta xin lập thệ, chuyện hôm nay sống để bụng chết mang theo, tuyệt không hé miệng với bất cứ ai. Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt, chết không..."

"Ta không tin lời thề. Các ngươi đi đi, nhớ giữ mồm giữ miệng."

Biệt Hàn cắt ngang.

"Biệt huynh.." Lưu Linh muốn can ngăn.

"Ý ta đã quyết, ngươi không cần nói thêm. Bọn họ vô tội!"

Biệt Hàn khoát tay.

Viêm Lăng mừng rỡ, tuy nhiên lại rụt rè hỏi: "Biệt huynh, vậy còn mấy người kia thì sao?"

Trên đất nằm la liệt mười mấy người, thảy đều chưa chết. Nội Cốc tuy mắt nhắm mắt mở cho đệ tử tranh đấu, nhưng tổn thất quá nhiều chắc chắn các vị trưởng lão sẽ điều tra xử lý. Vì vậy, mấy thế lực trong này làm việc cũng phải thu liễm, chưa đến lúc cần thiết tuyệt không dám tùy tiện chém giết.

"Tùy các ngươi xử lý!"

Biệt Hàn nói ngắn gọn. Sau đó lập tức ra hiệu mọi người gấp rút rời khỏi.

Mộc Tồn nhận được tin báo của Lý Giám mới đến đây, Biệt Hàn tin chắc qua một thời gian, những người khác cũng sẽ kéo đến. Mọi người cần nhanh chóng trở về, tránh vũng bùn này càng xa càng tốt.

Đây cũng là lý do Biệt Hàn phục dụng thêm một viên Bổ Linh Đan. Thời gian không chờ đợi nó, nếu còn dây dưa ở lại hành công khôi phục, tai họa có thể giáng xuống đầu bất kỳ lúc nào. Mấy thế lực kia người đông thế mạnh, bọn họ chỉ có sáu người, khó lòng chống lại.

"Lần này trở về, Biệt huynh có dự định gì không?"

Âu Dương Vũ chợt hỏi.

Biệt Hàn thuận miệng đáp: "Trước mắt dành thời gian cho việc tu luyện, việc khác để sau."

"Nếu có hoạt động gì, cảm phiền huynh thông báo một tiếng!"

"Được." Biệt Hàn sảng khoái đáp ứng.

Giao nhiệm vụ giao dịch tài liệu yêu thú vừa thu thập được cho Lưu Linh, bao gồm Hoàng Kim Quả. Biệt Hàn từ biệt bọn họ, đi trước một bước, nó có việc cần làm.

o0o

"Huynh đệ, cho hỏi Bàn trưởng lão có bên trong không?"

Đứng trước cổng Nội Điện, Biệt Hàn hỏi một đệ tử canh gác.

"Trưởng lão vừa về đến, ngươi là...?"

Đệ tử nọ nhìn Biệt Hàn đánh giá.

Biệt Hàn nói: "Tiểu đệ Biệt Hàn, nhờ huynh thông báo hộ!"

"Ồ, ra là Biệt huynh, ta thật ngưỡng mộ! Khi nào thì huynh khiêu chiến đoạt lấy hạng chín đây?"

Gã đệ tử tay bắt mặt mừng nói lia lịa như hai người quen biết lâu ngày.

Biệt Hàn than thở trong lòng, không cần quá khích như vậy chứ, cười nói: "Tiểu đệ tu vi còn kém, chắc sẽ rất lâu. Huynh thông báo giùm được chăng? Ta có việc gấp."

"Đương nhiên. Biệt huynh chờ một chút!"

Gã đệ tử cười lớn, nhanh chóng khuất dạng sau Nội Điện.

Một lúc sau, gã đi ra thông báo Bàn trưởng lão cho gọi Biệt Hàn. Nó lập tức vào trong, sợ đứng thêm chút nữa lại bị hỏi loạn cả lên.

"Ha ha, mới thời gian ngắn không gặp, Biệt sư điệt hình như cao thêm một ít thì phải."

Từ xa, Bàn Tử béo lùn đã cười vang.

Biệt Hàn vội cung kính chắp tay thi lễ: "Bàn trưởng lão vẫn an khang! Tiểu điệt tới đây chỉ muốn hỏi thăm chẳng rõ sư phụ có gửi gì đến không?"

Bàn Tử gật đầu: "Có vài thứ, gửi đến từ ba ngày trước, ta đợi mãi chưa thấy Biệt sư điệt đến lấy. Cứ nghĩ ngươi bận nên tạm thời vẫn để ở đây."

Lão đi ra phía sau cầm tới một túi nhỏ đưa cho Biệt Hàn, nói: "Có cần kiểm tra không?"

"Không. Tư cách Bàn trưởng lão, tiểu điệt sao dám nghi ngờ!"

Biệt Hàn mỉm cười, cất túi nọ vào người.

"Người trẻ tuổi thật khéo ăn nói, sau này còn tiến xa!"

Bàn Tử nghe vậy mát ruột mát gan, khuôn mặt béo múp đầy mỡ cười hài lòng.

Biệt Hàn bỗng hạ thấp giọng: "Không dám giấu Bàn trưởng lão, tiểu điệt vừa từ Vạn Yêu sâm lâm trở về, trên đường gặp phải vài chuyện không hay.."

"Chuyện gì Biệt sư điệt cứ nói, ta sẽ làm chủ cho ngươi."

Bàn Tử thoải mái nói.

"Tiểu điệt tình cờ gặp phải Hoàng Kim Quả, trong lúc tranh đoạt lỡ tay giết chết vài người.."

"Ai?" Bàn Tử kinh nghi.

"Mộc Tồn và Lý Giám." Biệt Hàn đáp.

"Ngươi "lỡ tay" giết?" Cánh mũi Bàn Tử phập phồng.

Biệt Hàn gật nhẹ.

Bàn Tử đứng lên, đi tới lui một lúc, hỏi Biệt Hàn: "Hai tên đó đều nằm trong tốp mười Chiến Bảng. Lý Giám còn có thể hiểu được, nhưng Mộc Tồn tu vi vượt xa ngươi. Ngươi giết gã bằng cách nào?"

Biệt Hàn khó xử: "Kỳ thực, đệ tử đã gặp may! Không biết đáp lời Bàn trưởng lão ra sao."

"Bỏ đi, không nói cũng được. Ngươi lo bị cao tầng xử phạt?"

Bàn Tử xua tay.

"Vâng!"

Bàn Tử nghiêm sắc mặt: "Việc này ta sẽ xử lý giúp ngươi. Đồng môn tranh đấu, "tai nạn" xảy ra có thể hiểu được. Nhưng sau này làm việc nhớ thu liễm một chút, "tai nạn" không thể thường xuyên xuất hiện ở ngươi. Được chứ?"

"Việc này tiểu điệt hiểu rõ, cảm tạ Bàn trưởng lão!"

Biệt Hàn vòng tay.

"Ta chưa nói hết. Cao tầng đã có ta lo, nhưng hai gã bị ngươi giết đều nằm dưới trướng Mễ Hồng Nương. Ài, cô nương này không dễ chơi đâu, ngươi chắc chắn gặp rắc rối to! Có cần ta thu xếp luôn không?"

Nhớ đến nữ đệ tử thân thể uốn éo như yêu xà, Bàn Tử không nhịn được rùng mình một phen.

Biệt Hàn cười: "Chuyện đó tiểu điệt tự giải quyết, không dám làm phiền Bàn trưởng lão! Tiểu điệt xin cáo lui."

Bàn Tử gật đầu: "Có gặp sư phụ ngươi nhớ nói ta gửi lời vấn an! Cẩn thận, nữ nhân họ Mễ kia rất nguy hiểm đấy!"

Biệt Hàn gật gật, tỏ ý đã nghe, sau đó bay vào Nội Cốc, trước khi đi không quên chào hỏi gã đệ tử nhiệt tình kia vài câu.

o0o

"Bát Bình Lộ Tiên Thảo, Nhân Sâm vạn năm, Thanh Mộc Quế, Miên Căn, Ngũ Hành Thụ, Nhũ Hương... Đủ vật liệu rồi."

Kiểm kê mọi thứ trong túi nhỏ Bàn Tử vừa trao, Biệt Hàn vui mừng khôn xiết.

Trận chiến với Mộc Tồn vừa rồi giúp Biệt Hàn nhận ra bản thân còn yếu đến thế nào. Nếu không xuất ra linh kỹ Càn Khôn Thôn Thiên Chỉ, nó đã thảm bại trong tay gã. Chung quy cũng vì tu vi Biệt Hàn quá thấp, nếu đột phá cảnh giới Tụ Linh trung kỳ, nó có lòng tin chí ít cũng bình thủ, không đến nỗi phải xuất ra chiêu bài tối hậu.

Cách điều chế linh dịch hòa chung với máu yêu thú để tu luyện cực kỳ đơn giản, chỉ cần nghiền nát rồi trộn lẫn vào nhau là hoàn thành. Phương thức y hệt khi trước điều chế Trọng Thể Linh Dịch, chỉ khác ở chỗ không cần phơi sương gì cả, sử dụng được ngay.

Đi ra ngoài tu luyện lại sợ bị người khác trông thấy, bại lộ bí mật. Biệt Hàn quyết định tạo huyết trì ngay trong phòng, sau này không cho bất cứ kẻ nào vào đây là được.

Nghĩ là làm, Biệt Hàn dùng phi kiếm nhẹ nhàng khoét một hố sâu giữa phòng, sau đó đổ máu yêu thú chứa trong hồ lô vào. Lần đầu tu luyện cách này chưa rõ lợi hại thế nào, Biệt Hàn không dám khinh suất dồn ép quá mức. Nó pha trộn máu thượng, trung, sơ cấp yêu thú chung với nhau, dung lượng ước khoảng bằng máu của mười con như chỉ dẫn.

Mùi tanh tưởi cực nồng bốc khắp phòng, khó chịu đến cực điểm.

Đã quen với mùi máu nhưng Biệt Hàn cũng phải nhíu mày, lượng máu nhiều thế này thật kinh khủng. Nghĩ đến cảnh sắp phải tắm mình trong bể máu, Biệt Hàn mấy lần nôn ọe.

Linh dịch điều chế được không nhiều lắm, đủ chứa đầy một bình nhỏ. Hướng dẫn ghi rõ, mỗi lần chỉ nhỏ đúng ba giọt không hơn không kém, bấy nhiêu đã đủ Biệt Hàn sử dụng chẳng biết bao giờ mới hết.

Ba giọt linh dịch thơm ngát mùi hương những thảo dược quý hiếm lặng lẽ nhỏ xuống huyết trì. Tức thời huyết trì sôi sùng sục, bọt máu trôi nổi khắp bề mặt, màu đỏ của máu bỗng biến thành màu xanh mát mắt, mùi tanh nồng cũng tan biến.

Biệt Hàn khấp khởi mừng thầm. Trước đó nó còn đôi chút nghi ngờ phương pháp tu luyện quái đản này, nhìn tình hình hiện tại có lẽ bản thân đang đi đúng hướng.

Chốt chặt cửa lại, Biệt Hàn trút bỏ y phục, nhanh chóng nhảy xuống huyết trì.

"A... thoải mái thật!"

Vừa đắm mình vào huyết trì, lỗ chân lông toàn thân Biệt Hàn liền mở ra, nhịp nhàng co giãn như đang hô hấp. Cơ bắp được luồng khí chạy quanh, xoa bóp nhẹ nhàng, thư thái vô cùng khiến Biệt Hàn không kìm được rên khẽ.

Hưởng thụ cảm giác thoải mái thật lâu, đến khi hoàn toàn thỏa mãn, Biệt Hàn bắt đầu tu luyện.

Linh khí từ bốn phương tám hướng đột ngột dồn tụ về đây, phủ kín huyết trì. Xung quanh Biệt Hàn trở thành một mảng hư vô, tầm nhìn không quá một thước do bị sương vụ mờ ảo tạo thành bởi linh khí dày đặc che khuất.

Làn sương linh khí ngày càng ngưng thực, cô đặc cực điểm, tiếp đó bị huyết trì nuốt gọn. Nhưng lớp sương vụ này chưa kịp tan, lớp khác đã ùn ùn kéo đến, liên miên không dứt.

Huyết trì sau khi cắn nuốt làn sương liền thải ra những luồng linh khí mỏng mảnh như tơ, cực kỳ tinh khiết. Linh khí tinh thuần ở mức độ này, Biệt Hàn chưa từng thấy qua, cơ thể nó liền như kẻ chết đói lâu ngày tham lam hút lấy.

"A... đau chết ta..!!"

Biệt Hàn rên lớn, mồ hôi vã đầy trán. Lần trước nó rên vì thoải mái, lần này lại vì đau đớn. Ngay khi linh khí tinh thuần tiến vào cơ thể, toàn thân Biệt Hàn dậy lên cảm giác hệt bị ngàn vạn kim châm loạn, đau đến tê dại, cơ bắp căng cứng không thể cử động.

Biệt Hàn hoảng hốt vội đình chỉ hấp thu linh khí, ngừng tu luyện. Nhưng kỳ lạ, linh khí tinh thuần liên tục sinh ra trong huyết trì vẫn lũ lượt xông vào nội thể nó, chẳng cách gì dừng lại được.

Hàng trăm hàng nghìn luồng linh khí xộc tới, chạy loạn khắp người Biệt Hàn như thú dữ lên cơn cuồng dã, khiến nó đau đớn chết đi sống lại. Nếu tình hình này tiếp diễn, Biệt Hàn không chút nghi ngờ nó sẽ bạo thể chết tươi, cực kỳ thê thảm.

"Dừng lại, ta bảo ngươi dừng lại. Khốn kiếp!"

Biệt Hàn cố nhổm lên, định nhảy khỏi huyết trì nhưng nó không thể cử động, toàn thân tê liệt. Linh khí vẫn thi nhau chui vào người Biệt Hàn, số lượng nhiều không đếm xuể. Kinh mạch nó trở nên căng cứng, phình ra, sắp có dấu hiệu nứt vỡ.

Mặt mày Biệt Hàn méo mó, vừa đau vừa sợ, tìm cách đào thải linh khí ra ngoài bớt nhưng vô ích. Nó như biến thành phế nhân, chỉ có thể ngồi đó, trơ mắt nhìn linh khí công phá cơ thể, tùy thời mất mạng như chơi.

"Mẫu thân phù hộ hài nhi..!!"

Hết cách, Biệt Hàn thở dài, nhắm mắt lại chịu đựng cơn đau ngày càng mãnh liệt, gân mạch nổi khắp người nó nhìn rất ghê sợ. Những sợi gân nổi mỗi lúc một nhiều, u lên dưới da như đám yêu xà bò lúc nhúc.

"Aaaaaa...!!"

Biệt Hàn gầm vang, muốn phát tiết sự đau đớn quá mức chịu đựng của nó.

"Biệt huynh có chuyện gì vậy?"

Thanh âm Âu Dương Vũ vang lên phía ngoài.

"Ta... ta không sao..."

Biệt Hàn gắng gượng lên tiếng.

"Nghe giọng huynh dường như không ổn, đệ vào được chứ?"

Âu Dương Vũ lo lắng nói.

"Ta không sao! Huynh đừng... vào... đây...!!"

Biệt Hàn nghiến chặt răng, tiếng nó khàn đục như dã thú cuồng nộ.

Âu Dương Vũ im lặng hồi lâu rồi nói: "Vậy, có chuyện gì huynh cứ gọi, đệ ở bên phòng sẽ qua ngay!"

"Được.."

Gã đi rồi. Biệt Hàn mím môi bật máu, không để âm thanh nào thoát ra khỏi miệng. Nó sợ Âu Dương Vũ phá cửa xông vào sẽ thấy hết bí mật bản thân che giấu. Biệt Hàn không dám để ai biết việc này, đó là chưa kể thân phận Âu Dương Vũ rất bí ẩn, hành vi khó hiểu, có thể sẽ gây nguy hiểm cho nó.

Bụp! Bụp! Bụp...!!

Tiếng động khô khốc thi nhau nổ vang, kinh mạch Biệt Hàn trương phình quá mức liền nứt vỡ, máu tươi tuôn trào, hòa lẫn vào huyết trì mang màu xanh tương phản.

"Hừ... hừ...!!"

Biệt Hàn gấp gáp hít từng hơi, máu trào ra mũi miệng khiến nó khó thở cực độ. Thần trí tê dại dần mơ mơ hồ hồ, mang theo cơn đau tê tâm liệt phế hôn mê trầm trầm.

Bụp! Bụp! Bụp...!!

Trong lúc Biệt Hàn đã bất tỉnh, kinh mạch nó vẫn liên tục nổ tung, linh khí đều đặn chui vào, không chút ngừng nghỉ.

Huyết trì xanh thẳm, bên trong chứa một thân hình hơi gầy nhưng cơ bắp rắn chắc. Từ trên cao nhìn xuống, thân hình đầy máu như đóa hoa đỏ rực nở giữa thảo nguyên xanh tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK