• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tả Nham cả buổi chiều ở Đồ Thư quán xem sách một canh giờ, rất có cảm xúc, hiểu rõ rất nhiều sự vật sự việc hắn không biết. Sau đó trở lại túc xá của mình, nghịch lửa vài lần, thời gian bất tri bất giác liền đến năm giờ. Sau khi dùng qua cơm tối, Tả Nham sớm đứng ngay cửa học viện chờ Hi Nhã tới.

Đợi một lúc, Tả Nham liền thấy được một thân ảnh dịu dàng uyển chuyển từ trong khu túc xá giáo viên chậm rãi đi tới.

Chỉ thấy Hi Nhã bện tóc đuôi ngựa rất gọn gàng, đầu bím tóc vắt lên cao cao, chiếc váy dày màu hồng phấn đem thân thể phát dục không phải không đầy đủ mà chỉ có cực kỳ đầy đủ bao bộc ở trong, chỉ lưu lại đôi chân nhỏ sáng bóng trắng muốt lộ ra bên ngoài.

So sánh với hai lần đáng yêu dí dỏm lúc trước, lúc này ngoài cách ăn mặc ra còn có một cảm giác thanh khiết thành thục, khiến con mắt Tả Nham nhìn đến ngây ngốc không rời.

Hi Nhã đi tới bên người Tả Nham chứng kiến ánh mắt si ngốc của Tả Nham, trên khuôn mặt xinh đẹp vô ngần sinh ra hai rặng mây hồng, trách mắng, “Ê này, chúng ta có thể đi được chưa?”

“Ách! Đi, đi thôi!” Tả Nham có chút bối rối, nhấc chân đi về phía trước. Mặc dù đáy lòng rất muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt mê người kia nhưng Tả Nham vẫn khắc chế lại. Sâu tận đáy lòng thầm nhắc nhở, “Ngươi không thể xúc động, không thể! Nàng không phải kẻ như ngươi bây giờ có thể mơ tưởng hão huyền, chờ thực lực ngươi đủ cường đại rồi hãy nói. Chớ nên quên đại ca cách vách bởi thích tiểu thư quý tộc này mà kết quả toàn gia bị hủy diệt! Không thể thích nàng! Không thể!”

Thấy Tả Nham bị mình nói một câu liền im thin thít, đầu chỉ lo đi đường, không thèm nhìn mình nữa, Hi Nhã bĩu môi, trong lòng dâng lên một tia khó chịu! Cũng không hề chịu yếu thế, thở hổn hển đi theo phía sau.

“Ê này, ngươi làm gì mà đi nhanh như vậy? Giờ còn sớm mà! Đi thong thả chút!” Hi Nhã đi theo phía sau Tả Nham một quãng, thực sự không chịu được bầu không khí quái dị này, tiên phong mở miệng.

Tả Nham ngước đầu lại nhìn, váy Hi Nhã bó chặt đôi chân, tư thế đi rất quái dị, gật đầu, “Ừm!” Rồi chậm bước chân lại.

Hai người bước chậm, đi song song nhau nhưng suốt dọc đường đều không nói, không khí hết sức nặng nề.

Đột nhiên, Hi Nhã dán mắt vào một hướng rồi bước mau tới.

Tả Nham sửng sốt.

Chỉ thấy Hi Nhã đi đến trước mặt một tiểu khất cái đang gục đầu quỳ trên đất, khuôn mặt mang theo vẻ thương cảm, ngồi xuống.

Tiểu khất nhi khoảng sáu bảy tuổi, trên mặt toàn là cáu bẩn, bộ dạng gầy trơ xương hết sức đáng thương. Có điều sau khi nhìn thấy Hi Nhã, mí mắt cũng chỉ hơi ngước lên, sau đó lại gục đầu xuống.

“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ cho ngươi một kim tệ, ngươi đi mua chút gì ăn đi!” Hi Nhã lấy ra một kim tệ đặt trong chiếc bát ăn xin của tiểu khất cái.

Tiểu khất cái nhìn kim tệ trong ánh mắt cũng không lộ ra nửa điểm vui mừng, vẫn tiếp tục mang vẻ mặt thẫn thờ, máy móc nói tiếng “Cảm ơn!” với Hi Nhã.

Tả Nham nhìn vậy lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cũng đi tới bên người tiểu khất cái, lấy kim tệ từ trong bát ăn xin ra.

“Ngươi làm gì vậy?” Hi Nhã khó hiểu nhìn hành động của Tả Nham.

“Nếu ngươi thực tâm muốn giúp thằng bé này, vậy không nên cho nó kim tệ. Mua cho nó chút đồ ăn, hoặc cho một hai đồng tệ cũng được rồi.” Tả Nham một lần nữa đặt kim tệ lên tay Hi Nhã.

Tiểu khất nhi nghe thấy lời Tả Nham tinh thần hơi rung lên, hai mắt phát sáng, vẻ mặt mong chờ.

“Mua đồ ăn còn không bằng cho hắn tiền! Ta biết ngươi không có tiền nên có thói quen tiết kiệm nhưng kim tệ này là ta cho. Khong cần ngươi móc tiền. Ngươi sốt ruột cái gì chứ!” Hi Nhã nghe thấy lời Tả Nham có chút bực tức. Mua thức ăn, cho vài đồng tệ? Cũng chỉ có người hèn mọn như hắn mới làm ra những chuyện như vậy.

Hi Nhã không để ý tới Tả Nham, lại đặt kim tệ vào trong bát ăn xin.

Tả Nham thấy Hi Nhã hoàn toàn không rõ nguyên nhân bên trong, thoáng cười khổ, kéo Hi Nhã rời đi.

“Ngươi lôi kéo ta làm gì thế? Ta tự mình biết đi!” Hi Nhã không rõ nội tình, đẩy tay Tả Nham ra, tức giận nói.

“Vậy ngươi tự mình đi, tới đây! Ta cho người xem xem vì sao ta lại bảo ngươi làm như vậy!” Nói xong Tả Nham đi vào trong một con hẻm nhỏ.

Hi Nhã thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tả Nham, có chút hiếu kỳ cũng theo Tả Nham tiến vào trong con hẻm.

“Ngươi bảo ta xem cái gì?” Hi Nhã ngó ngó nghiêng nghiêng con hẻm, không có ai, tồi tàn thậm tệ, căn bản không có gì đáng xem.

Thấy Hi Nhã nhìn quanh bốn phía con hẻm, Tả Nham dở khóc dở cười. Chỉ chỉ vào tiểu khất cái vừa rồi, nói với Hi Nhã. “Không phải ngắm con hẻm, ngươi xem ở đó!”

Một người thanh niên ngó nghiêng xung quanh sau đó chầm chậm tới gần tiểu khất nhi, cúi người nhặt lấy đồng kim tệ trong bát Hi Nhã, huýt sao vui mừng ra bước đi.

“Ghê tởm! Hắn vì sao phải lấy kim tệ ta cho!” Hi Nhã sau khi tận mắt thấy mọi chuyện liền nổi giận lôi đình, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến việc mình đang mặc váy, chỉ muốn xông vào con hẻm, giáo huấn tên thanh niên cầm kim tệ bỏ đi kia.

“Ngươi sao lại luôn xúc động như vậy! Ngươi giáo huấn tên gia hỏa kia dĩ nhiên là nguôi giận, nhưng tiểu khất cái kia thì thảm rồi. Ngươi đánh gia hỏa kia, gia hỏa đó chờ ngươi vừa đi lập tức sẽ đánh tiểu khất cái ấy!” Tả Nham chặn Hi Nhã lại, đại tiểu thư này thực sự là đóa hoa trên giường ấm! Một điêm cũng không hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này.

Hi Nhã ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn Tả Nham, thần sắc bình tĩnh của Tả Nham, một điểm cũng nhìn không ra bộ dạng đang nói dối hoặc khoa trương của Tả Nham.

Thở dài một hơi Tả Nham lại tiếp tục nói, “Tiểu khất cái này còn xem như thông minh. Nếu muốn độc chiếm kim tệ. Chỉ e sẽ bị đánh sống dở chết dở ngay đương trường. Thực ra ngươi chỉ cần mua cho nó ít đồ ăn, nó đã rất cảm kích rồi. Những thằng bé thế này chỉ cần mỗi ngày không bị đói bụng đã có thể rất mãn nguyện rồi.”

Nói xong, Tả Nham ra khỏi con hẻm, mua cho tiểu khất cái một ít đồ ăn, lại cho thêm ba đồng tệ. Tiểu khất cái vui mừng khấp khởi nhận lấy ba đồng tệ sau đó cầm đồ ăn lên nhai nuốt ngấu nghiến.

Thấy tiểu khất cái vừa ăn vừa cảm ơn Tả Nham, Hi Nhã không khỏi ghé mắt liếc thêm Tả Nham vài lần.

“Được rồi, chúng ta đi thôi. Buổi diễn sắp bắt đầu rooiff!” Tả Nham đứng dậy, nói với Hi Nhã đang cúi đầu trầm tư.

Khẽ gật đầu, Hi Nhã không nói gì đi theo Tả Nham, thỉnh thoảng lại ngước dung nhan xinh đẹp liếc Tả Nham vài cái, trong ánh mắt tăng thêm vài phần sắc thái.

“Tả Nham, thanh niên kia tại sao lại cướp tiền của một tên khất cái?” Hi Nhã không nhịn được sự nghi hoặc từ tận đáy lòng, liếc xéo hỏi.

“Không tại sao cả! Bởi vì hắn có thể cướp được.” Tả Nham khựng chân, nhìn thoáng qua Hi Nhã, có chút do dự rồi nói tiếp, “Thế giới này vốn chính là như thế. Người mạnh hơn vĩnh viễn có thể ức hiếp người yếu nhược! Pháp luật của đế quốc chỉ đến lúc người yếu có thể nguy hại đến lợi ích của người mạnh các ngươi thì mới có hiệu quả, đối với người yếu thì vô hiệu! Cho nên mục tiêu của ta chính alf trở thành một cường giả!”

Hi Nhã hơi ngơ ngác, gạt nhẹ lông mày, “Ta không rõ!”

“Ta cũng khong rõ! Nhưng thế giới chính là như vậy! Có lẽ sau này ngươi sẽ rõ! Đi thôi! Thời gian không còn sớm nữa rồi!” Nói xong Tả Nham bước nhanh hơn.

Dọc đường hai người đều suy nghĩ tâm tư của riêng mình. Điểm khác biệt với không khí ngượng ngùng lúc trước mang tới chính là, không khí lần này có chút nặng nề.

Đi tới sân diễn, bầu không khí kiểu này vẫn phủ khắp, Tả Nham liếc mắt sang Hi Nhã còn đang bị vây khốn trong nghi hoặc chuyện lúc trước, tâm ý vừa động, cười hỏi, “Muốn mua ít hoa quả mang vào sân dẫn hay không?”

Hi Nhã lắc đầu, nàng lúc này ngay cả tâm tình xem xiếc cũng gần như không có, sao còn có tâm tình ăn hoa quả nữa.

“Hi Nhã, ngươi không phải vẫn luôn muốn giúp đỡ người yếu nhược sao? Mua hoa quả chính là một kiểu giúp đỡ a!” Tả Nham đi tới trước quầy hoa quả, nói về phía Hi Nhã.

Tả Nham nhìn ra sự vướng bận của Hi Nhã, nàng rất đơn thuần thiện lượng, không nên khiến nàng tăng thêm gánh nặng.

“Hả?” Hi Nhã lại bị Tả Nham làm cho hồ đồ.

“Mau tới đây!” Tả Nham lại vẫy vẫy tay về phía Hi Nhã!

Hi Nhã đi tới bên cạnh Tả Nham, nghe thấy Tả Nham nói, “Nhưng đại thúc đại thẩm kia đều là vì cuộc sống mới tới bán hoa quả, ngươi mua hoa quả của họ, họ chẳng phải sẽ có tiền mua đồ ăn sao? Có tiền cho hài tử của họ mặc quần áo mới sao? Đây cũng là một kiểu trợ giúp. Thực ra bất kể ngươi giúp đỡ ít nhiều lớn nhỏ thế nào, chỉ cần ngươi có lòng là được rồi a!”

Đại thúc bán hoa quả trước mặt họ nghe thấy lời Tả Nham nói liền gật đầu, cười đáp lại nói, “Tiểu tử, ngươi nói rất đúng! Thực ra các vị mua hoa quả của chúng ta chính là một kiểu trợ giúp biến tướng đối với chúng ta. Nếu không phải có sự giúp đỡ của mọi người, mua hoa quả của chúng ta, cả nhà chúng ta đều sẽ chết đói!”

Hi Nhã nghe thấy lời đại thúc và Tả Nham, dường như đã hiểu được chút, vẻ mặt hơi buông lỏng xuống.

Nhìn vẻ mặt của Hi Nhã, Tả Nham lại nói, “Hi Nhã, lần này ta đã đem cơ hội giúp đỡ cho ngươi rồi. Mau mua ít hoa quả đi, mua nhiều một chút đi a! Ta lúc ra ngoài không ăn no, đi cả một đoạn đường nên giờ lại thấy đói rồi!”

“A a, tiểu thư tới đây, ta nhất định sẽ chọn cho ngươi hoa quả ngon ngọt nhất!” Đại thúc bán hoa quả cũng mời chào.

Hi Nhã mỉm cười, vẻ mặt rốt cuộc không còn cứng nhắc nữa, “Đại thúc, ta muốn mua cái này, còn cả cái này nữa...!” Hi Nhã bỗng chốc mua rất nhiều hoa quả.

Nhưng xách hoa quả lại phát hiện không thấy Tả Nham đâu.

Một lát sau, Tả Nham liền cười đùa không bí từ đâu chui ra.

Hi Nhã lúc này đã bình thường trở lại, khôi phục tâm tình lúc mới ra ngoài, cố ý trách mắng, “Tả Nham, ta phát hiện ra ngươi rất gian xảo, rõ ràng chính mình keo kiệt thế mà lại nói nhường cơ hội giúp người khác cho ta! Hừ, hại ta bỗng chốc mua nhiều như vậy, nếu ăn không hết, ta cho dù no cũng phải nhét vào bụng ngươi!”

Tả Nham thấy vẻ mặt của Hi Nhã rốt cuộc đã an tâm, ủy khuất nói, “Ai nói ta keo kiệt chứ! Ngươi nhìn thấy ta đi giúp đỡ vị đại thẩm kia bán hạt dưa mà, ta mua một túi hạt dưa nè! Còn nữa, ngươi coi cái này đi!”

Nói xong Tả Nham liền biến hóa như ma thuật, giơ một bó hoa tươi tặng cho Hi Nhã.

“Đây là ta giúp đỡ vị tiểu muội muội bán hoa kia! Tiểu muội muội đó nói Hi Nhã tỷ tỷ nhất định sẽ thích!” Tả Nham chỉ chỉ vào một tiểu cô nương ở xa xa.

Tiểu cô nương đang nở nụ cười rạng rỡ, cười với Hi Nhã.

“Hừ! Ngươi chỉ khéo nói!” Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Nhã nhất thời như mây đỏ bay đầy trời, bĩu môi, lại không kìm lòng nổi nhận lấy bó hoa tươi, chiếc mũi ngọc đáng yêu nhẹ nhàng ngửi ngửi lên bó hoa, sau đó ánh mắt lại len lén nhìn hai mắt Tả Nham, tràn đầy vẻ ngượng ngừng.

Có thể thấy được Hi Nhã thực sự rất thích xem diễn xiếc. Trong lúc biểu diễn một mức hò hét ầm ĩ, hai tay vỗ không ngừng. Nếu không phải biết nàng cũng là Linh giả, Tả Nham rất hoài nghi hai cánh tay ngọc thon dài đó trải qua thời gian dài vỗ vào nhau như sẽ sưng vù lên hay không.

Xem xong buổi biểu diễn thời gian đã quá muộn, hai người cũng không ăn khuya nữa. Có điều bữa ăn khuya bị Hi Nhã cho nợ đó, nói rõ sớm muộn phải cho Tả Nham mời.

Rất hiển nhiên, cảm tình vô hình khác thường đã lặng lẽ nhen nhóm sâu tận trong đáy lòng hai người.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK