Hiểu Hiểu đang ở trong bếp giúp đỡ Nghiêm Khuê làm cơm tối, cô thấy Cao Tiệm Phi trở về, lập tức chạy tới cười nói: “Này, kẻ xấu, đêm nay bắt đầu dạy tôi học chữ nhé, đêm nay tôi rãnh”
“Ồ..” Cao Tiệm Phi ngạc nhiên: “Đêm nay à? Đêm nay cô không đi bán quán ở đường Nguyệt Hoa hả?”
Hiểu Hiểu khuôn mặt thoáng cái đỏ lên: “Hôm nay… hôm nay thân thể có chút không khỏe cho nên cha tạm thời thuê một người khác giúp, còn tôi ở nhà nghỉ ngơi, tóm lại, đêm nay anh phải dạy tôi học chữ!” Nói xong, Hiểu Hiểu liền xoay người chạy vào bếp.
Giọng của Nghiêm Khuê vang lên: “Hiểu Hiểu, đừng động vào nước, con không khỏe, không thể động vào nước được, con đi xắt cải đi”
Cao Tiệm Phi cũng không rõ Hiểu Hiểu bị không khỏe cái gì, hắn cũng không buồn hỏi nên trở về phòng.
Đi được mấy bước lại nghe tiếng Hiểu Hiểu: “Này, 10 phút nữa nhớ xuống ăn cơm đó, kẻ xấu”
Vào phòng, Cao Tiệm Phi vội vàng mở khung ánh sáng ra xem, sưu quỷ điểm đã khôi phục được nhiều, lên đến “570”.
Cao Tiệm Phi nghĩ tới, rạng sáng hôm nay, hắn sử dụng hết 301 sưu quỷ điểm, nói cách khác, sáng hôm nay bắt đầu từ 0 điểm, cho đến bây giờ thì sưu quỷ điểm đã khôi phục được giống như lời của lập trình trí tuệ, khoảng 7 đến 8 phần một ngày, nếu đợi đến tối thì có lẽ sẽ đạt được con số hơn 800.
“Ừm, hôm nay sưu quỷ điểm đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi, ta không thể đợi đến ngày mai, tối nay tìm một cơ hội tiến vào Quỷ Oa dò tìm một quỷ hồn cấp 2 thử cái” Cao Tiệm Phi ra quyết định.
Bất quá, tối nay còn phải dạy chữ cho Hiểu Hiểu, đến lúc đó khẳng định không có thời gian, thôi thì ăn cơm tối xong liền lấy cớ đi ra ngoài một chuyến, sau đó tìm một nơi bí mật tiến vào Quỷ Oa!
Chỉ một lúc sau, tiếng Hiểu Hiểu hô to dưới nhà truyền đến, gọi Cao Tiệm Phi xuống ăn cơm.
Ăn xong cơm tối, Cao Tiệm Phi giúp rửa chén bát, còn Nghiêm Khuê thì vội vàng chuẩn đi mở quán, Hiểu Hiểu vẫn ở trong bếp, bên cạnh Cao Tiệm Phi: “Này, rửa chén xong rồi anh dạy tôi học chữ nhé, được không? Tôi hiện tại rất muốn học”
Cao Tiệm Phi đáp: “Hiểu Hiểu, tối nay tôi nhất định sẽ dạy cho cô, cô hãy yên tâm, tuy nhiên tôi còn phải làm một việc mà công ty giao cho, phải đi ra phi trường đón một người khách! Tôi rửa chén xong rồi sẽ đi ra ngoài, Hiểu Hiểu cô hãy yên tâm, nhiều lắm là khoảng 3 tiếng tôi sẽ về dạy chữ cho cô. Cô xem, bây giờ mới 6 giờ rưỡi, khoảng 10 giờ tôi sẽ về, đến lúc đó dạy cho cô khoảng 2 tiếng, đựơc không?”
Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: “Được rồi, công việc quan trọng hơn, làm xong rồi hãy dạy cho tôi, tôi ở nhà chờ anh!”
“Hiểu Hiểu cô thật biết chuyện” Cao Tiệm Phi không nhịn được khen một câu.
Hiểu Hiểu hướng Cao Tiệm Phi làm mặt quỷ, sau đó chạy ra khỏi bếp.
Cao Tiệm Phi rửa chén xong xuôi, sau đó nói tạm biệt với Hiểu Hiểu rồi rời khỏi nhà.
Hiểu Hiểu nhìn theo Cao Tiệm Phi đi ra cửa, nhịn không được nói: "Tôi chờ anh, nhớ về sớm đó”
"Được, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đi nhanh về nhanh!" Cao Tiệm Phi gật đầu với Hiểu Hiểu, sau đó rời Nguyệt Hoa thôn đi tới trạm xe búyt. Hắn cũng không có đón xe, chỉ hút một điếu thuốc rồi lặng lẽ trở về Nguyệt Hoa thôn.
Cao Tiệm Phi cũng không chuẩn bị đi nơi khác, kỳ thực hắn đã sớm chọn được một nơi, công viên Nguyệt Hoa!
Công viên Nguyệt Hoa này do người trong Nguyệt Hoa thôn góp vốn xây dựng vào những năm đầu của thập niên 90. Nói là công viên, kỳ thực cũng không đúng lắm, bởi vì trong công viên Nguyệt Hoa, ngoại trừ một số xà đơn xà kép, ghế xích đu, các băng ghế ra thì căn bản là không có phương tiện giải trí gì khác cả. Ưu điểm của công viên Nguyệt Hoa chính là vị trí, bên trong công viên chủ yếu là núi, nước, cây cối, hoa cỏ...
Công viên ở vùng nông thôn chỉ có phong cảnh tự nhiên là đẹp thôi.
Công viên hiện tại đã không có người, rất là vắng vẻ, vừa lúc phù hợp với việc chọn lựa nơi Cao Tiệm Phi sẽ tiến vào Quỷ Oa. Hơn nữa, công viên có diện tích rất lớn, mặc dù là có người đâu đó thì Cao Tiệm Phi chỉ cần tìm một nơi vắng vẻ không người là xong chuyện.
Rất nhanh, Cao Tiệm Phi đã đi vào công viên Nguyệt Hoa.
Giống với những suy nghĩ của Cao Tiệm Phi, trong công viên ngoại trừ tiếng kêu của côn trùng thì hoàn toàn không thấy bóng người nào!
"Nơi này rất tốt" Cao Tiệm Phi tự nói đi sâu vào trong.
Vài phút sau, Cao Tiệm Phi đi tới một bãi cỏ trống trải, sau nó có một rừng cây.
Cao Tiệm Phi chuẩn bị đi vào khu rừng cây, nơi này hẻo lánh, vắng vẻ, còn được che đậy bởi cây cối, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của hắn.
Ngay khi Cao Tiệm Phi muốn đi về phía khu rừng thì bỗng nhiên trên khoảng không chim kêu thất thanh và bay loạn xạ!
"Có người?!" Cao Tiệm Phi liền đứng lại nhìn, cùng lúc đó một lọat các tiếng bước chân từ trong khu rừng truyền ra.
Ngay sau đó, Cao Tiệm Phi nhìn thấy một đám người từ trong khu rừng chạy ra, trên mặt bọn họ đều mang thần sắc sợ hãi, thật giống như đang có ma quỷ đang đuổi theo phiá sau.
Bọn họ chạy về phía Cao Tiệm Phi đang đứng.
Cao Tiệm Phi còn chưa hết ngạc nhiên thì lại nhìn thấy được một người đàn ông rất quái lạ bước đi ra khỏi khu rừng, sở dĩ nói hắn quái lạ là bởi vì hắn mặc một cái áo gió màu đen.
Phải biết rằng, hiện tại đang là mùa hè, Quảng Châu lại thuộc về nước có khí hậu nhiệt đới, rất là nóng bức. Người bình thường trên cơ bản đều mặc thun hay là áo sơ mi ngắn tay thôi, tuyệt đối sẽ không trong thời tiết thế này mà mặc áo gió.
Trừ phi là người điên!
Người đàn ông mặc áo gió vừa đi từ trong khu rừng ra là người điên sao?
Cao Tiệm Phi rất nhanh liền bác bỏ suy nghĩ này của hắn.
Bởi vì Cao Tiệm Phi ngay tức khắc liền hiểu rõ tại sao người đàn ông kia lại mặc áo gió, hắn thọt hai tay vào trong áo rồi tiếp đó rút ra một lượt hai khẩu súng lục!
Áo gió dùng để giấu súng!
"Bùm!" "Bùm!"
Người đàn ông mặc áo gió bóp cò khai hỏa, mỗi một viên đạn đều bắn trúng vào mấy người đang chạy trước mặt Cao Tiệm Phi.
Kỹ thuật bắn súng của người đàn ông mặc áo gió rất đáng sợ, bởi vì mỗi khi hắn bắn một phát là có một người ngã xuống, người trúng đạn đều bị bắn vào ót, trực tiếp mất mạng, không hề sai vị trí.
"Đây không phải là đóng phim, tuyệt đối không phải!" Cao Tiệm Phi trong lòng hoảng hốt, ngay thời khắc này sự chọn lựa đúng đắn nhất là xoay người bỏ chạy mới đúng, thế nhưng rất kỳ lạ, Cao Tiệm Phi có cảm giác bản thân đang bị mũi súng ngắm vào.
Trong tiềm thức của hắn bảo không thể chạy loạn, thậm chí còn không thể động đậy, bằng không thì viên đạn sẽ bắn vào mình.
"Bùm! Bùm!"
Đám người chạy trước mặt Cao Tiệm Phi bị bắn, lần lượt ngã xuống.
"Mau bảo vệ... a..." Một gã đang chạy bỗng rống lên một tiếng rồi ngã xuống.
Cuối cùng, đám người đông đảo chỉ còn lại hai người, bọn họ lảo đảo tiếp tục chạy, khi hai người chạy đến bên cạnh Cao Tiệm Phi thì bọn họ tựa hồ ý thức được đám người của bọn họ đã chết hết, hơn nữa, bọn họ tựa hồ cũng có cảm giác giống như Cao Tiệm Phi, đang bị mũi súng nhắm vào!
Bọn họ hốt hoảng, nhất thời thân thể dừng lại đứng bên cạnh Cao Tiệm Phi.
Mà lúc này, trong tiềm thức của Cao Tiệm Phi bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, kẻ kế tiếp người đàn ông mặc áo gió sẽ bắn chính là hắn!
Mà không phải là hai người đang đứng bên cạnh.
Cao Tiệm Phi đã nhìn thấy, người đàn ông mặc áo gió nhếch miệng cười một chút, là đang cười với ba người, nụ cười rất tàn nhẫn, thật giống như ngươi nhìn thấy một con gián đang bò trên đất, thấy nó không vừa ý liền đạp cho nó một cái thật mạnh.
Hắn đã giơ súng!
Trong thời gian chớp mắt, luồng khí nóng trong người Cao Tiệm Phi bỗng dưng nổi lên.
Trong nháy mắt, tâm tình sợ hãi hoảng lọan của Cao Tiệm Phi đã chuyển thành bình tĩnh, ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn thẳng vào nguời đàn ông mặc áo gió kia.
Tập trung mục tiêu!
Mũi súng của người đàn ông mặc áo gió ngắm vào Cao Tiệm Phi, và trái lại ánh mắt của Cao Tiệm Phi cũng tập trung vào hắn!
Hai người ghìm nhau.
Động tác của người đàn ông mặc áo gió kia trong nháy mắt ngưng trệ một chút!
Trên mặt hắn dáng tươi cười thoáng cái biến mất, dừng như hắn đã cảm giác được dấu hiệu gì đó hung hiểm và bất thường!
Ngay lúc này thì tay phải của Cao Tiệm Phi vung lên, thanh phi đao Lý Tầm tặng cho hắn bay ra: "Vèo!"
Phi đao rời tay!
Mà luồng khí nóng trong người Cao Tiệm Phi cũng tòan bộ nhập vào phi đao!
Không ai có thể hình dung tốc độ phi đao của Cao Tiệm Phi, cũng không ai có thể miêu tả!
"A!" Ngừơi đàn ông mặc áo gió ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, cổ họng của hắn trong nháy mắt bị đâm thủng, một luồng sức mạnh thật lớn đẩy cả thân thể hắn bay ra xa!
"Rầm!" Thân thể hắn đập vào một gốc cây dừng lại. Thanh phi đao sau khi xuyên qua cổ họng của hắn đã cắm vào gốc cây trước khi thân thể hắn đụng vào.
Sự yên tĩnh đã trở lại...
Giết người trong chớp mắt!
Hai người đàn ông đang đứng bên cạnh Cao Tiệm Phi dùng ánh mắt kinh hãi nhìn vào người đàn ông mặc áo gió đã chết, sau đó bọn họ mới quay đầu nhìn vào Cao Tiệm Phi.
Trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập vẻ không tin, đầy hoài nghi, kinh ngạc lẫn sợ hãi!
Trên thực tế, tuy rằng tốc độc ném phi đao của Cao Tiệm Phi không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tuy nhiên vẫn có thể suy đoán đại khái được.
Thử hỏi, một người cầm súng, ngón tay đã đặt lên cò súng, thậm chí hắn còn chuẩn bị bóp cò, mà lúc này một người khác ném một thanh phi đao, tại trước khi bóp cò nổ súng đã đâm thủng cổ họng của người kia.
Vậy tốc độ của một đao kia sẽ là bao nhiêu?
Huống chi, người đàn ông mặc áo gió kia cũng không phải là bình thường, hắn nổi tiếng với tốc độ bắn súng, kỹ thuật bắn tinh xảo, hắn là sát thủ nổi tiếng có biệt hiệu "Bò Cạp!"
Suốt đời giết người vô số, chẳng bao giờ thất thủ, nay lại ở trong tình huống tay có súng mà bị người dùng một thanh phi đao giết chết.
Mà lúc này Cao Tiệm Phi, sắc mặt tái nhợt, mặt không biểu tình, mặc dù là lần đầu tiên giết người nhưng hắn cũng không gì kích động, không, phải nói là không còn sức để mà kích động. Sắc mặt tái nhợt của hắn khiến cho hắn thoạt nhìn như một người rất lạnh lùng. Cái này không phải là Cao Tiệm Phi cố ý làm ra vẻ, khi nãy ném một đao thật sự đã là Cao Tiệm Phi đã dốc hết toàn lực, luồng khí nóng trong cơ thể toàn bộ hao hết, hơn nữa toàn bộ tinh khí thần dường như cũng mất đi.
Ngoại trừ sự suy yếu và đầu óc trống rỗng ra thì Cao Tiệm Phi hiện tại thực sự không có cảm giác gì khác.
Mà những biểu hiện này của Cao Tiệm Phi, trong mắt của hai người đàn ông lại khác hoàn toàn.
Đó là sự lạnh lùng và bình tĩnh.
Giết một gã sát thủ nổi tiếng mà vẫn bảo trì sắc mặt không thay đổi, thật giống như chuyện vừa rồi là một chuyện nhỏ chẳng thấm vào đâu!
Hai người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, cả người tóat ra khí độ bất phàm, lúc này nhìn giống như hai con mèo nhỏ, thân thể bọn họ không tự chủ được lui về phía lui mấy bước, hai người đều là hơi cúi thấp người, bọn họ hé miệng nhưng cũng không nói gì. Bọn họ đang tự hỏi làm sao xưng hô với Cao Tiệm Phi.
Trực tiếp kêu một tiếng "anh bạn", bọn họ là tuyệt đối không dám!
Như vậy...
"Tiên sinh!" Người đàn ông đứng bên trái cung kính gọi.
Rất nhanh, người bên phải cũng trực tiếp cúi thấp người, nói: "Tiên sinh, xin cảm ơn tiên sinh đã ra tay giúp đỡ”
Cao Tiệm Phi không có bao nhiêu khí lực nói: "Ta không phải cứu các ngươi."
Hai người nghe thế rất kinh hãi, gã bên trái vội nói: "Đúng, đúng, chúng tôi thật ra không đáng để tiên sinh giúp."
Cao Tiệm Phi không muốn nói thêm lời nào nữa, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi điều dưỡng.
Hai người căn bản không dám có động tác khác, bọn họ vẫn khom lưng đứng ở nơi đó, hai chân hơi run run!