Lúc Cao Tiệm Phi chạy tới bên cạnh Hiểu Hiểu và Nghiêm Khuê, hắn ngửi được rõ ràng một vị thuốc súng. Ánh mắt hắn đảo qua, hai mươi mấy người của đối phương tất cả sắc mặt đều bất thiện, mắt lộ ra hung quang, thoạt nhìn như là người một nhà vậy.
“Phi ca ca, ngươi……Ngươi trở về làm gì? Không phải đã nói cho ngươi rồi sao, ngươi tối nay dừng về nhà, ngươi…..aiz” Hiểu Hiểu trừng nhìn Cao Tiệm Phi liếc mắt 1 cái. Trong ánh mắt nàng có chút oán giận cùng ý tức giận, nhưng lại cũng pha lẫn một tia tình cảm ấm áp.
Lúc này, tên râu quai nón ở một bên chơi đùa với con chim yêu quý chim anh vũ lông xanh, tùy ý quaét mắt liếc nhìn Cao Tiệm Phi, “Nghiêm Khuê…….người này? Là con rể ngươi? Người lớn lên cũng không tệ lắm, ngươi có dạy qua cho hắn Vịnh Xuân Quyền?” Ngừng lại một chút, nhìn về phía Cao Tiệm Phi nói ba tiếng; “hảo, hảo, hảo”.
Cao Tiệm Phi lập tức cảm giác 1 cỗ khí tức lạnh lẽo, giống như có tiếng gió nổi lên vậy, quét qua thân thể một lượt, cực kỳ khó chịu.
Nghiêm Khuê lập tức nói: “Râu quai nón, tiểu Cao vốn là người ngoài, ngươi đừng làm khó hắn”. Nói xong, Nghiêm Khuê quay qua Cao Tiệm Phi noi: “Tiểu Cao, nơi này không có chuyện liên quan đến ngươi, ngươi lập tức đi ngay!”
Mà Cao Tiệm Phi mặc dù không biết ngọn nguồn của sự việc, nhưng tình cảnh trước mắt, nước chết trên đầu rệp chết (câu thành ngữ này ko biết nghĩa đúng là gì, mình dịch theo nghĩa đen thôi, nguyên văn là: trọc tử trên đầu sắt tử) …..rất rõ ràng.
“Người râu quai nón” kia cầm đầu 1 đám người tới đây nhất định là gây phiền toái, đối phương lai lịch không nhỏ, việc phiền toái này tất nhiên cũng không nhỏ rồi.
Quả đúng như dự đoán, Hiểu Hiểu kéo tay áo Cao Tiệm Phi, thấp giọng nói: “Phi ca ca, mấy người xấu này tụ họp để tìm cha ta đánh nhau, hay là ngươi nghe lời cha ta, đi nhanh đi!”
Cao Tiệm Phi rất đứng đắn nghiêm chỉnh nói: “Nghiêm thúc, Hiểu Hiểu, ta sẽ không đi. Nếu hôm nay ta đã trở về sẽ không đi đâu cả….. Ta vừa tới Hoa Thị, nhân tiện thuê được phòng ở nhà các người, đây là một duyên phận. Hơn nữa, người cùng Hiểu Hiểu đối với ta cũng không tồi. Ta từ tỉnh nhỏ tới đây, quy củ gì cũng không biết, nhưng người nào đối với ta không tốt, lòng ta vốn trong sáng. Nếu hôm nay các người gặp chuyện phiền toái, nếu như ta khoanh tay đứng nhìn, vừa bỏ đi, ta dây lương tâm thật cắn rứt, cho dù ta không có năng lực để trợ giúp, tóm lại…..hôm nay có khó khan thì cùng nhau chia sẻ!”
Nghiêm Khuê có chút sửng sốt, rất nhanh gật đầu. Hắn quay đầu nhìn Râu quai nón nói: “Râu quai nón, hôm nay ngươi muốn làm gì thì lập tức ra tay đi”.
Cao Tiệm Phi phát hiện, hôm nay Nghiêm khuê, vô luận là phương diện tinh thần hay khí độ so với trước đây thật khác biệt lớn….Trước kia, trên người Nghiêm Khuê thể hiện ra cái loại người tham lam, cổ quái, điển hình của hình tượng tiểu thị dân, giờ biến mất vô tung, thay bằng một khí độ trầm ngưng!
Mọi người có phần ý tứ phong phạm.
“Hắc hắc….” Râu quai nón âm hiểm cười một chút, “Chúng ta lúc trước ân ân, oán oán, bây gi72 để đó, không nhắc đến. A, ngươi thân là một dời tong sư Vịnh xuân quyền, chạy đến tỉnh G, tránh vài chục năm, cũng chưa có đến đồng đạo võ lâm chào hỏi, điểm này, ngươi rất thất lễ đó. Cho nên, trước hết ngươi cùng mấy vị sư phụ ở tỉnh G nói chuyện”.
Vừa dứt lời, một người trung niên bên ngoài mặc áo khoác nhỏ màu đen, lập tức đi ra, hai tay chắp lại: “Lâu nay nghe nói quyền pháp Vinh xuân lợi hại phi phàm, nếu hôm nay được gặp Nghiêm sư phụ, tất nhiên là muốn được lĩnh giáo mấy chiêu. Nghiêm sư phụ cũng đừng suy nghĩ nhiều, giới võ thuật dân gian chúng ta, luận bàn võ thuật vốn là một việc hợp với lẽ thường mà. “À, tại hạ là Tô Bách Hối, có vài chiêu Ưng trảo công gia truyền, đến đi, Nghiêm sư phụ, chúng ta ra làm mấy chiêu!”
Vừa dứt lời, Tô Bách Hối liền đưa tay ra hướng Nghiêm Khuê có chút vừa chắp tay.
Nghiêm Khuê lại lắc đầu nói: “lão Nghiêm ta dã vài chục năm không có động thủ cùng người đánh nhau, bình thường cũng chỉ dạy nữ nhi của mình chút công phu mèo cào. Mới lạ, đã sớm mới lạ. Đánh nhau, sẽ không đánh, nếu như các vị có hứng thú, ta thật nguyện ý mang lên một bàn mời các vị tiệu ẩm mấy chén”.
“Nghiêm sư phụ, ngươi làm như vậy chẳng khác nào xem thường giới võ thuật dân gian tỉnh G chúng ta?” Một tên võ sư khác mặc 1 bộ hoàng sam cười lạnh một tiếng.
“Không dám, không dám”. Nghiêm Khuê chỉ là chối từ.
Đứng ở một bên, Cao Tiệm Phi cuối cùng cũng nhìn ra một ít điểm mấu chốt…..Tựa hồ, Nghiêm Khuê là cái gì “Vịnh Xuân quyền cao thủ”, mà đối phương là cái gì nhân vật “giới võ thuật dân gian G tỉnh”. Từ xưa, văn không có đệ nhất, võ không có thứ hai, học võ công người, đến cùng kỳ thật cũng chỉ là tranh cường háo thắng. Bây giờ, đối phương chính là muốn cùng Nghiêm Khuê đánh một trận phân cao thấp, mà Nghiêm Khuê không muốn rat ay.
“Phốc…..” Lúc này, râu quai nón kia bật cười một chút, “Nhớ trước kia, Nghiêm sư phụ tại nước Mỹ, tính tình táo bạo, đam mê tiếp nhận Quyền sư khác khiêu chiến, như thế nào bây giờ lại yếu thế? Dọa người a! Đường đường Vịnh xuân quyền tông sư cũng có một ngày mất bình tĩnh? Tế nhưng cũng có thể tự cho mình là rất cao, khinh thường không dộng thủ……đúng không tiều Tuyết?” Hắn vỗ vỗ dầu con chim anh vũ lông xanh.
“Nghiêm Khuê, Nghiêm Khuê, tử, tử !” Chim anh vũ lông xanh âm thanh sắc nhọn kêu lên.
“Cha, theo chân bọn họ đánh!” Hiểu Hiểu tính cách xốc nổi xao động, trực tiếp xắn tay áo, “Đến cửa chúng ta khi dễ, còn nhẫn nhịn cái gì? Đánh bọn họ!”
“Hiểu Hiểu câm miệng!” Nghiêm Khuê lạnh lùng nghiêm nghị quát lớn.
“Wow, wow, wow, tiểu cô nương này, tính tình cũng ngang bướng đây! Người lớn lên cũng nhanh nhẹn……”Râu quai nón tròng mắt đảo vài cái, ánh mắt không kiêng nể gì quét nhanh trên thân thể mềm mại đã phát dục thành thục của Hiểu Hiểu, “Nghiêm Khuê, dứt khoát như vậy, ngươi xem được không? Ngươi đánh chết cha ta, bây giờ cho ta ngủ với nữ nhi ngươi một chút, như vậy ân oán hai nhà xóa bỏ hết, được không?”
“ Mẹ kiếp ngươi vừa đánh rắm chó à” Nghiêm Khuê giận giữ, thân thể không khỏi hướng trước mặt bước từng bước. Cũng lúc này, một bước cất lên, tư thế hắn thật giống như là đã tiếp nhận…. Tô Bách Hối kia khiêu chiến.
“Đến, Nghiêm sư phụ, chúng ta làm mấy chiêu!” Tô Bách Hối kia nhân cơ hội nói.
Vốn Nghiêm Khuê vẫn rất trầm khí, một mực nhẫn nhịn, nhưng vừa rồi tên râu quai nón đã vũ nhục Hiểu Hiểu, điều này…..đã chạm đến một điểm mấu chốt.
“Hành! Nếu Tô quyền sư bức ta phải cùng đánh nhau, lão Nghiêm ta liều mình bồi quân tử vậy!” Nói xong những lời này, Nghiêm Khuê chậm rãi xắn tay áo mình lên.
“Wow, wow, người muốn đánh! Vịnh xuân dối với Ưng trảo, dẹp mắt, đẹp mắt”. Tên râu quai nón kia bộ dáng làm như vẻ kích động, le đầu lưỡi liếm môi khô của mình.
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm, tên râu quai nón kia thoạt nhìn thần kinh có vấn đề, nhưng thật là một tên gia hỏa chuyên chia rẽ, ly gián! Đúng là hắn đem một câu kích động đã làm cho Nghiêm Khuê động thủ.
“Xin mời!” Nghiêm Khuê xắn tay áo xong, tay phải không nhanh không chậm vươn ra, lòng bàn tay hướng lên trên, làm một tư thế mời.
“Đừng khách khí!” Tô Bách Hối hai tay chắp lại, mười ngón uốn lượn, thân thể hơi cúi xuống, nhìn tựa như một con chim ưng đang giương cánh, trong miệng hắn “hắc” một tiếng, bay thẳng đến Nghiêm Khuê đánh tới.
Mặc dù người cùng Tô Bách Hối giao thủ không phải là Cao Tiệm Phi, nhưng hắn giờ phút này có thể cảm giác được, trong khí thế của Tô Bách Hối có một loại móng vuốt ưng vồ thỏ uy lực!
Nghiêm Khuê trên người không hề di chuyển, hai chân đứng yên, hai đấm trực tiếp đánh ra.
Nghiêm Khuê ra quyền cũng không có chiêu pháp đặc biệt gì, nhưng có một điểm rất rõ ràng……đó là nhanh, tốc độ ra quyền vô cùng nhanh.
Thế nên, Tô Bách Hối vừa đánh tới, còn chưa ra chiêu, Nghiêm Khuê hai đấm cũng đã đâu đầu đánh lại. Tô Bách Hối không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi một bước, né qua một bên.
Nghiêm Khuê chiếm được tiên cơ, hai chân lien tục sải bước tới, hai đậm rất nhanh đánh tới, dĩ nhiên làm Tô Bách Hối phải cuống quít né tránh.
Trên sàn đấu, Nghiêm Khuê chủ công, Tô Bách Hối chủ thủ. Mỗi khi Tô Bách Hối muốn công một chiêu với Nghiêm Khuê, Nghiêm Khuê luôn không cho hắn bất cứ một cơ hội nào, hai đấm luôn nhằm mặt Tô Bách Hối đánh tới.
Râu quai nón đứng một bên xem cuộc chiến, đồng tử co rút lại vài cái, sau đó, khóe mắt hắn đưa tia nhìn tới 4 quyền sư khác đứng bên cạnh.
“Nghiêm Khuê còn chưa xuất toàn lực đây…..ta xem, Tô quyền sư có lẽ chống đỡ không được, hắn chắc thua, mặt mũi giới võ thuật dân gian tỉnh G các ngươi…… hắc hắc…….” Râu quai nón giống như lầm bầm lầu bầu nói.
Bốn tên quyền sư kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bộ dáng giống như do dự không quyết.Bọn họ đều rất sợ Tô Bách Hối bại bởi Nghiêm Khuê. Mà mặt khác, nếu như bây giờ cùng lúc cả mấy người cùng lên một lúc, lấy nhiều đánh ít, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi bọn họ để vào đâu.
Lúc này, râu quai nón cười lạnh một chút, “Ta hôm nay tới đây chính là để chà đạp, đánh gục cừu gia. Các ngươi đã là đứng đầu các võ công không toàn lực trợ giúp, ta đây cũng không chịu nhục với Nghiêm lão đầu. Đại gia hỏa không cần kiêng kỵ, đánh chết xong việc. Về sau người nào quản các ngươi lấy nhiều đánh ít?”
Mấy tên quyền sư kia, tựa hồ có cảm giác nghe lệnh của tên râu quai nón hơn, nghe hắn vừa nói như vậy, đầu tiên, một gã võ sư mặc áo kỳ quái màu vàng, không nói một lời, trực tiếp vọt lên sàn đấu.
“Nghiêm sư phụ, ta cũng tới tham gia náo nhiệt”. Võ sư áo vàng kia ra quyền vô cùng mềm mại, nhưng mỗi một quyền, trong vừa mang tính nhu, phối hợp với Ưng trảo công của Tô Bách Hối dĩ nhiên uy lực tăng mạnh.
Cục diện nhất thời xoay chuyển.
“Cáp” Tô Bách Hối hô một tiếng phẫn nộ, tay phải mười ngón uốn lượn, đưa ra hình móng vuốt chim ưng, bay thẳng đến ót Nghiêm khuê bắt tới.
Vừa lúc, Nghiêm Khuê vừa đem một quyền của võ sư áo vàng đẩy ra, ưng trảo của Tô Bách Hối đã hướng ót hắn chụp tới. Nghiêm khuê tránh cũng không thể tránh, đột nhiên thân thể di chuyển, chủ động tiến tới trước mặt Tô Bách Hối, hữu quyền đánh vào ngực. Lần này, tốc độ cực kỳ nhanh, Tô bách Hối kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng, kinh nghiệm của hắn trước trận quyết đấu này rất là phong phú, hắn co rụt mặt và ngực lại, làm cho nắm đấm của Nghiêm Khuê không đánh trúng hắn.
Bất ngờ, lúc đó quyền phải của Nghiêm Khuê tựa hồ như vươn dài ra vài tấc. Cũng không phải biến dài, chỉ thấy hắn vốn nắm chặt nắm tay, một cái giương ra, năm ngón tay trực tiếp nhô ra, lúc này một quyền của hắn lại tăng lên được vài tấc chiều dài.
“Bịch”. Nghiêm Khuê quyền phải ngũ chỉ (nhiều hơn nhất dương chỉ….haha), trực tiếp đánh ầm vào ngực Tô Bách Hối. Hắn cả người bay ra phía sau, máu tươi từ miệng phun ra.
Tấc tinh thần! (cái này không biết dịch thế nào nên giữ nguyên, bác nào biết thì sửa dùm nhé)
Vịnh Xuân Quyền nghĩa khí sâu xa, cực mạnh!
“Bịch” Tô Bách Hối ngửa mặt lên trời té ngã, máu tươi cũng vừa lúc phun ra, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, xem ra bị thương không nhẹ.
“Mẹ kiếp. Còn lo lắng làm gì”. Râu quai nón bất ngờ từ ghế đứng lên, “đánh cho ta”.
Còn lại 3 tên võ sư không còn bất kỳ do dự gì nữa, bay thẳng đến Nghiêm Khuê đánh tới.
Bây giờ cục diện chính là 4 người đánh 1 người.
Cứ như vậy, Nghiêm Khuê bị buộc phải rối rít lui về phía sau. Trên cơ bản không có cơ hội tấn công.
“Bịch” Một gã võ sư mặc áo ngắn tay màu xám, một cước trực tiếp đá vào đùi phải Nghiêm Khuê, Nghiêm Khuê chân lảo đảo,mặc dù không té ngã, nhưng kế tiếp di động tránh né lại chậm đi rất nhiều.
“Lấy nhiều đánh ít!” Hiểu Hiểu tròng mắt trợn lên trắng dã. Chỉ thấy nàng phi thân vọt tới, hai đấm bay thẳng đến tên áo xám vừa đá Nghiêm Khuê, bỏ qua những kẻ xung quanh.
Bây giờ có them Hiểu Hiểu là 2 đánh 4, cục diện vẫn như vậy, có chút gian nan. Chỉ có thể miễn cưỡng nói là không lập tức thua.
Trận đấu quyền phong mạnh mẽ, bóng người lóa lóa, đánh vô cùng náo nhiệt.
“Mẹ kiếp, 4 người đánh 2 người. Được, lão tử cũng lên”. Cao Tiệm Phi hoạt dộng tay chân một chút, đang chuẩn bị tiến lên.
Ngay lúc này……
“Khách”. Một tiếng xương vỡ vang lên, hơn nữa nương theo tiếng hô đau nhức của Hiểu Hiểu…… “A!”
Hiểu Hiểu bị tên áo xám đá một cước vào chân trái, bắp chân nàng trực tiếp bị đá gãy đoạn xương, cả người bị đá bay lên, văng mạnh về phía sau.
“Ha ha! Tiểu nhân sẽ bị thu thập, giết chết lão”. Râu quai nón ở bên cạnh vỗ tay hét lớn.
Cao Tiệm Phi k
“Mẹ kiếp,4 cá đánh người gia 2 cá! Ni mã, lão tử cũng trên!” Cao Tiệm Phi hoạt động một chút tay chân, đang chuẩn bị tiến lên.
Ngay lúc lúc này......
“Khách!” Một tiếng bộ xương vỡ vụn tiếng vang lên, hơn nữa nương theo Hiểu Hiểu đau nhức hô lên tiếng......”A!”hông hề có gì do dự nữa, hắn di chuyển từng bước, tay phải nhẹ nhàng tại Hiểu Hiểu đỡ trên lung kéo lên, vững vàng đem Hiểu Hiểu nhẹ nhàng đặt nàng ở một bên.
Sau đó, Cao Tiệm Phi lập tức vọt vào trận chiến: “Đừng đánh, đừng đánh!”
Vừa lúc, Nghiêm Khuê bị đang bị buộc phải lui về sau, Caso Tiệm Phi rất nhanh lôi kéo y phục Nghiêm Khuê, đưa hắn lùi lại phía sau 1 chút, sau đó tay phải trực tiếp bắt lấy cổ tay võ sư áo xám, run lên một uốn…… “Khách”.
Cổ tay hắn đã bị trật khớp xương.
Cao Tiệm Phi động tác không ngừng, nhân tiện biến hóa một cái, vùa vặn hai tay bắt được hsai chân võ sư áo vàng, quăng ra phía sau một phát.
“Ôi chao”. Võ sư áo vàng kêu một tiếng sợ hãi, “bịch” cái ót cả người hắn nằm lăn trên mặt đất, có hơi sứt mẻ một chút.
Cao Tiệm Phi hai chân bắn ra, đứng lên, vừa lúc, nột tên võ sư áo hồng trực tiếp một quyền hướng Cao Tiệm Phi đánh tới. Cao Tiệm Phi tay phải nhẹ nhàng bắt lấy, sau đó kéo một cái, lại đẩy một cái, tên võ sư áo vàng cả người mất đi trọng tâm, liền bay ra ngoài.
Cao Tiệm Phi bay ra thủ, lien tục đánh lui 3 người.
Thế nhưng, dù sao đối phương còn có người thứ tư.
“Bịch” Cao Tiệm Phi chỉ cảm thấy lung mình đau xót, đã trúng 1 quyền!
Hắn cố nén đau, chân phải duỗi về phía sau một cái, sau đó dùng một chút lực…… “Ôi chao”. Người đánh lén phía sau Cao Tiệm Phi kia chính là kẻ chó gặm phân.
“Mẹ kiếp, Đúng là bước đường cùng.” (cái này mình dịch đại ko biết có đúng ko: Niêm y mười tám ngã!). Tên râu quai nón kia hét to một tiếng, “Nghiêm lão đầu, con rể ngươi thân thủ cũng không tồi a, thế nhưng……”
Bất ngờ, lúc đó, chỉ thấy ten râu quai nón trực tiếp móc ra một cây súng, nòng súng đen ngòm chỉ vào đầu Cao Tiệm Phi “ Đánh! Lão tử đã làm phức tạp hóa vấn dề đơn giản! Dù có thể đánh, cũng không thể đánh lại……… cái này a”.
“Một loại phi thường cổ quái, cũng là cảm giác vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt chèn ép trong người Cao Tiệm Phi!
Lưng tựa như có một khối bang lướt qua!
“Không!” Hiểu Hiểu cùng Nghiêm Khuê đồng thời kinh hô, tiếng kêu của bọn họ gnập trong sự tuyệt vọng!
Rồi đột nhiên, Cao Tiệm Phi ánh mắt gắt gao nhìn họng súng đen ngòm kia, tay phải thoáng một cái, trong tay đã cầm nắm phi đao.
“Đùng” Trong nháy mắt, tên râu quai nón đã nổ súng.
Cùng lúc đó, Cao Tiệm Phi tay phải giương lên…… “chiu”
“A!” Hiểu Hiểu cùng Nghiêm Khuê hoảng sợ hét ầm lên.
Mà…… “keng…keng…”
Âm thanh kim loại chạm vào nhau, tại chỗ Cao Tiệm Phi cùng tên râu mép đứng vang dộng một chút, một hoa lửa chói mắt lóe lên.
Lập tức Cao Tiệm Phi phi đao cùng một viên đạn đồng thời rơi xuống đất.
Cao Tiệm Phi vẻ mặt tái nhợt, hai tay chống sau lung, ánh mắt tập trung gắt gao nhìn tên râu quai nón.
Mọi người tại đây đều hết sức kinh ngạc đến ngây người, kinh hãi, hoảng sợ!
Mới vừa rồi tên râu quai nón chĩa súng vào đầu Cao Tiệm Phi không hề có dấu hiệu báo trước nổ súng, lần này, vô luận như thế nào, Cao Tiệm Phi cũng lòng khó tránh khỏi. Ai cũng nghĩ, kế tiếp, Cao Tiệm Phi sẽ trúng một viên đạn vào đầu, chết ngay tại chỗ. Nhưng là……
Cao Tiệm Phi dùng một nắm phi đao, trực tiếp đánh rơi viên đạn xuống đất.
Một đao này, tốc độ, lực lượng, cũng đã có thể cùng một viên đạn so sánh.
Quan trọng hơn, chính là tên râu quai nón đã nổ súng trước, sau đó Cao Tiệm Phi mới bắn phi đao ra. Tràng diện, thoáng cái cứng ngắc.
Cao Tiệm Phi sau khi xuất ra một đao này thì đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực, thế nhưng, hắn không dám lộ ra bất cứ sơ hở gì, hắn cố nén, hai tay đặt sau lung, ánh mắt vẫn gắt gao tập trung nhìn tên râu quai nón…. “Biến, Hôm nay ta không muốn giết người”.