Thân thể Đỗ Na dường như một làn khói xanh lướt vào phòng, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Hùng, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết vậy.
"Ngươi không sợ ta?".
Tiêu Hùng cười cười, đem chén trà đặt ở bên Đỗ Na đồng thời chỉ chỉ vào cái ghế, ý bảo Đỗ Na ngồi xuống nói: "Sợ, sao không sợ chứ, chỉ bất quá sợ không giải quyết được vấn đề, nếu như ngươi muốn giết ta, ta trốn được lần này mà tránh không khỏi lần sau, đã như vậy, không bằng thản nhiên đối mặt đi?".
Hơi dừng một chút, trên mặt Tiêu Hùng vẻ tươi cười càng xán lạn hai phần nói: "Huống chi, lúc đầu ngươi có thể không giết ta thì hiện tại cũng không đến mức tới giết ta, ta cho ngươi vũ kỹ tâm pháp lợi hại, ngươi cũng không đến mức giở mặt vô tình đi, tốt xấu gì…”
Tiêu Hùng nói đến hai chữ này thì liền ngậm miệng lại, nữ sát thủ này thật khó lường, Tiêu Hùng cũng không dám làm nàng quá tức giận, bằng không không may vẫn là mình.
Đỗ Na tự nhiên đoán được Tiêu Hùng muốn nói gì kế tiếp nên ánh mắt lộ ra hai phần giận dữ, hiển nhiên Tiêu Hùng muốn nói đến quan hệ thân mật giữa hai người. Nói đến việc này, Đỗ Na liền muốn giết người. Thật sự muốn sát nhân.
Nàng vẫn lẻ loi một mình, tao ngộ từ hồi còn nhỏ làm cho tính cách nàng trở nên vô cùng cô độc, không thích ở chung với ai, thích ở một mình ngây ngốc. Nàng sống một cuộc sống mờ mịt.
Ngoại trừ làm cho mình mạnh hơn, làm cho mình càng thêm dễ sống sót ra thì nàng không tìm ra được mục tiêu nào khác, những người hồi còn nhỏ nàng căm hận thì đều đã ngã xuống dưới chủy thủ của nàng rồi, bọn họ một thời đắc ý càn rỡ nay run rẩy cầu xin tha thứ, một đao cắt lên trên người bọn họ, đem hết thảy nghẹn khuất trong lòng tiết ra. Tuy nhiên nàng cũng không cảm thấy vui sướng gì, trái lại càng mê man. Nàng sát nhân nhưng cũng đợi ngày mình bị giết.
Nàng cho tới bây giờ đều không nghĩ tới mình có thể có quan hệ với một người nam nhân như vậy, từ bảy tuổi tao ngộ biến cố tới nay, nàng đều cô độc một mình, nàng cũng chuẩn bị như vậy mãi cho đến ngày chết đi thế nhưng hết thảy tại vài ngày trước đã xảy ra biến hóa...
Tại ngày đó, nàng trở thành một nữ nhân chân chính với một nam nhân không quen biết. Từ nhất khắc kia, trong tâm hồn mờ mịt cô quạnh của nàng liền xảy ra biến hóa, nó dường như trong tâm xuất hiện một cái khe rất nhỏ.
Nhìn tuấn lảng nam nhân trước mặt tươi cười mà trong lòng Đỗ Na rất muốn nảy sinh ác độc trực tiếp giết chết hắn, xóa đi dấu tích đối phương để lại trong sinh mệnh mình thế nhưng nàng phát hiện ra mình tựa hồ vô pháp tái ngưng tụ sát tâm.
'Thứ gì đó?”.
Nụ cười xán lạn, nhãn thần hiền lành kia làm cho nàng có vài phần không biết ứng đối làm sao, nàng giống như là một con độc lang cho tới bây giờ đều trốn ở một góc âm u, có một ngày đứng dưới ánh mặt trời, bình đẳng đối diện với người khác thì nàng phát hiện ra mình đã vô pháp ứng xử giống như người thường rồi.
Nàng có hi vọng lấy được thứ mình muốn gì đó sau đó mau ly khai cái nam nhân này, lần thứ hai trốn đi.
Tiêu Hùng nhìn không thấu nội tâm Đỗ Na, hắn chỉ thấy khuôn mặt lạnh như băng và một đôi mắt lạnh như băng. Tiêu Hùng cũng không có vội vã xuất ra tâm pháp và vũ kỹ, hắn biết được, sợ rằng đối phương sau khi lấy được sẽ lập tức ly khai, có thể sẽ không xuất hiện nữa.
"Đã chuẩn bị tốt chưa?”.
Tiêu Hùng lấy một cái ghế cười hỏi: "Mấy ngày nay ngươi đang ở đâu?".
Đỗ Na lạnh lùng nhìn Tiêu Hùng, nàng cũng coi như minh bạch, người này sợ rằng sẽ không đưa cho mình dễ như vậy, nghĩ vậy Đỗ Na càng thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Hùng rất đáng ghét.
"Ngoài thành, rừng cây”.
Tiêu Hùng nhíu nhíu mày đầu nói: "Ngươi mấy ngày nay vẫn đều ngây ngốc ở nơi hoang dã hả, khi ta tại Cuồng sư lâm tu luyện ba tháng, ngươi cũng vẫn ở ngay trong rừng cây chờ ta đi ra hả?".
Đỗ Na lạnh lùng gật đầu.
Tiêu Hùng hít một ngụm lãnh khí cười khổ nói: "Tuy rằng ngươi là một sát thủ thế nhưng ngươi hình như cũng quá chuyên nghiệp một chút, một đường theo ta tới Hồng Nguyệt Vương Triêu chưa tính, dĩ nhiên chờ ta ba tháng, ngươi bình thường hàng ngày đều là như thế này hả?".
Đỗ Na vừa muốn gật đầu thế nhưng bỗng nhiên nghĩ vì sao mình phải trả lời hắn chứ?
"Không liên quan đến ngươi”.
Bị cự tuyệt Tiêu Hùng không chút hờn giận, trái lại vẻ mặt vui vẻ, hiện tại có thể cùng nhau hòa bình ngồi uống trà nói chuyện phiếm, cái này đã là tiến bộ rất lớn rồi.
"Ngươi thuộc về tổ chức nào hay một mình?".
Tiêu Hùng hỏi xong những lời này, tựa hồ lo lắng đối phương hiểu nhầm nên vội vã giải thích nói: "Ta không phải tra xét ngươi mà chỉ là... Ân, quan tâm ngươi thôi, chúng ta cho dù không phải là người tối thân mật thì cũng có thể làm bằng hữu không được sao?".
"Chúng ta không phải là bằng hữu”.
Đỗ Na không chút do dự phun ra một câu rồi nhãn quang lãnh lệ lên, phảng phất như Tiêu Hùng đang tìm hiểu tin tình báo vậy, bất quá đối với ánh mắt Đỗ Na Tiêu Hùng đã rất có miễn dịch lực.
Trên mặt Tiêu Hùng vẻ tươi cười không giảm đi, trái lại hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đỗ Na, ánh mắt chấp nhất chờ đợi.
Bị Tiêu Hùng dùng ánh mắt "Đáng ghét" kia nhìn chằm chằm, Đỗ Na càng buồn bực, người này quá đáng ghét, thực sự là muốn giết đi!
"Một mình”.
Sau khi thốt ra mấy chữ, Đỗ Na nghĩ mình thật sự nếu không cho kẻ trước mặt này biết tay thì sợ rằng lát nữa ngay cả tư liệu bát đại tổ tông mình hắn cũng đào ra, nàng giương mi, hắc sắc đoản chủy thủ đã xuất hiện ở trên tay, trên người cũng tản mát ra sát ý lăng lệ.
"Ngươi nói quá nhiều phế thoại rồi! Thứ gì đó đâu?".
Tiêu Hùng không dám quá phận trêu chọc Đỗ Na, vội vã lấy từ Huyết Giới không gian móc ra hai bản đã sớm chuẩn bị đặt ở trên mặt bàn mỉm cười nói: "Ngươi đã là sát thủ, ngươi có biết Ám Dạ Chi Hoàng trăm năm trước không?".
Đỗ Na hơi sửng sốt, trong nhãn quang lãnh lệ xuất hiện tinh quang hãi nhân hỏi: "Ngươi nói về Sát thủ chi vương xưng hô là Ám Dạ Chi Hoàng kia sao?".
Tiêu Hùng mỉm cười gật đầu nói: "Đúng là hắn”.
Trên mặt Đỗ Na lộ ra thần sắc kinh ngạc rồi chợt trở nên vô cùng hồ nghi hỏi: "Ngươi không nên gạt ta, Ám Dạ Chi Hoàng sử dụng tâm pháp là U Minh Tâm Pháp, còn có độc bộ thiên hạ Tiềm Nặc Chi Thuật, còn có cấp tốc phi hành Thuấn Ảnh Chi Thuật”.
Tiêu Hùng vỗ vỗ vào hai cuốn sách kia mỉm cười nói: "Đúng, U Minh Tâm Pháp, Tiềm Nặc Chi Thuật, Thuấn Ảnh Chi Thuật, đều ở bên trong này và lại có thêm một số vũ kỹ hắn từng sử dụng nữa”.
Đỗ Na mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Tiêu Hùng nói: "Ngươi sao lại có những... này?".
Ám Dạ Chi Hoàng là nhân vật mấy trăm năm trước, được xưng là sát thủ chi vương, mặc dù mấy trăm năm sau vẫn không có một sát thủ nào dám nói mình có thể siêu việt hơn Ám Dạ Chi Hoàng. Trong sát thủ giới hắn hoàn toàn xứng đáng là hoàng đế.
Tiêu Hùng cười khẽ lắc đầu nói: "Cái này là bí mật, ngươi có được những thứ này, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, bằng vào tư chất của ngươi mặc dù không đạt được trình độ như Ám Dạ Chi Hoàng thì cũng tuyệt đối có thể thành sát thủ hàng đầu ngày nay”.
"Cho ta à!".
Hô hấp của Đỗ Na bỗng nhiên có vài phần gấp gáp, trong nhãn quang băng lãnh lộ ra vài phần nóng cháy, bàn tay tựa hồ muốn túm lấy hai quyển sách kia.
Tuy nhiên Tiêu Hùng không buông tay mà nhìn chằm chằm vào Đỗ Na nói: "Ngươi có đúng là sau khi cầm lấy thì lập tức ly khai ta hay không, sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta không ?".
Tay Đỗ Na bỗng nhiên cứng đờ, nàng thật không ngờ đối phương dĩ nhiên lại xem thấu suy nghĩ trong lòng mình, điều này làm cho trong tâm nàng lại có một loại hoảng loạn. Nàng biết, nếu như mình không ly khai người kia, tên đáng ghét này nhất định có thể từng bước một bức bách mình, phá vỡ thêm cái khe trong lòng mình kia.
Tiêu Hùng nhìn phản ứng của Đỗ Na liền biết mình đoán trúng, hắn chậm rãi lắc đầu kiên quyết nói: "Hai bản bí tịch này đối với bất luận sát thủ nào đều có sức mê hoặc trí mạng, ta có thể cho ngươi thế nhưng ta chỉ có một điều kiện”.
"Điều kiện gì?”.
Đỗ Na vô ý thức hỏi ngược lại, làm một sát thủ, đối với sát thủ Ám Dạ Chi Hoàng trong truyền thuyết là cường đại nhất này vô cùng sùng kính! Có thể có được hết thảy tu hành công pháp của hắn, đó là chuyện mà bất luận sát thủ nào đều tha thiết ước mơ.
Ngay cả Đỗ Na sống rất mờ mịt, sống rất không có mục đích, thậm chí cũng không biết mình truy cầu cái gì thế nhưng vẫn khó có thể chống lại được sự mê hoặc này.
"Không cho phép trước mặt ta tiêu thất!
Nhìn sắc mặt Đỗ Na đột nhiên biến hóa, Tiêu Hùng lúc này mới chậm rì rì bổ sung một câu: "Chí ít, ta cần phải biết ngươi ở nơi nào, ta cần phải biết làm sao có thể liên hệ được với ngươi, có thể tìm được ngươi, nhìn thấy ngươi, không cho phép ngươi né tránh ta”.
Trong mắt Đỗ Na lãnh lệ quang mang lần thứ hai hiện ra, nàng nhìn Tiêu Hùng lạnh lùng nói: "Sao, coi trọng thực lực của ta hả? Muốn ta thay ngươi bán mạng hả?".
Tiêu Hùng khẽ cười nói: "Nếu như ngươi kiên trì muốn nghĩ như vậy thì cũng có thể”.
Trong ánh mắt Đỗ Na lộ ra vài phần sát khí nhưng Tiêu Hùng không có tránh lui mà thản nhiên đối diện hai mắt nàng chậm rãi nói: "Mặc kệ ngươi sau này có thích ta không nhưng ta đều không hy vọng ngươi từ trước mặt ta tiêu thất đi. Kỳ thực ta vốn có thể chọn cho ngươi tâm pháp vũ kỹ khác thế nhưng ta cho ngươi cái hay nhất cũng không phải ta muốn ngươi hồi báo gì mà là bởi vì ngươi là nữ nhân đầu tiên của ta”.
Ánh mắt Đỗ Na bỗng nhiên run lên, trong mắt sát khí dường như thủy triều tiêu thất đi, trái tim cũng mãnh liệt nhảy lên, tốc độ máu chảy cũng nhanh hơn rất nhiều, phảng phất trở nên vô cùng nóng rực.
Tiêu Hùng nói cũng không cao giọng thế nhưng lại tràn ngập vẻ bá đạo, hắc sắc chủy thủ ở trong tay, Đỗ Na rất muốn đâm qua thế nhưng nàng làm không được.
Đối diện với thanh niên thẳng thắn này nàng có cảm giác không dám đối diện, có một loại cảm giác muốn chạy trốn.
"Ngươi muốn mạnh hơn thế nhưng vị tất nhất định phải làm sát thủ, có được hai bản bí tịch này ngươi có thể mạnh hơn, rất mạnh, đến lúc đó sẽ trở thành hoàng giả trong bóng tối !
Nhìn ánh mắt nóng rực của thanh niên nam tử trước mặt, Đỗ Na thoáng cái trở nên tâm loạn như ma, cũng không biết là xuất phát từ dạng tâm lý gì mà nàng ma xui quỷ khiến nói ra mấy chữ: "Ta đáp ứng ngươi”.
Nhìn nam nhân trước mặt đột nhiên tươi cười, trong lòng Đỗ Na bỗng nhiên có vài phần oán khí, nam nhân đáng ghét này, thật muốn giết hắn.
"Đừng nghĩ ta sẽ lưu lại, ta tối đa chỉ nói cho ngươi biết ta ở nơi nào, cho ngươi có thể tìm được ta... Tối đa như vậy thôi”.
Trên mặt Tiêu Hùng vẻ tươi cười không giảm, hắn mỉm cười buông lỏng hai bản bí tịch nói: "Thành giao!
Đỗ Na cầm hai bản bí tịch lặng yên rời đi.
Nàng cũng không ở lại Hồng Nguyệt Vương Triêu mà là về Vạn Thú Đế Quốc nhưng đem chỗ ở nói cho Tiêu Hùng, nghe tên thì đây tựa hồ là một sơn cốc rất hẻo lánh bất quá nghĩ tới Đỗ Na kia vốn cô độc thì Tiêu Hùng nghĩ rất bình thường.
Buông chuyện Đỗ Na xuống, Tiêu Hùng bắt đầu tự vấn về việc của mình. Ba tháng thời gian, Tật Phong đã hoàn toàn thành niên, khả năng bởi vì dùng các loại dược liệu nên Tật Phong lớn lên so với kim dực sư thứu còn muốn cao to hơn, sau khi được Tiêu Hùng huấn luyện, sức chiến đấu của Tật Phong cũng là phi thường lợi hại, chí ít có thể sánh với một Chiến Linh thất bát trọng cao thủ.
Tiêu Hùng nhìn thân thể vô cùng khổng lồ của Tật Phong mà đánh giá, bằng vào thực lực hiện tại của Tật Phong chở mấy trăm kg chắc không có vấn đề, Tiêu Hùng quyết định cho Tật Phong học chở người phi hành.
Tật Phong từ nhỏ đi theo Tiêu Hùng mà lớn lên nên đối với lệnh của Tiêu Hùng đều nghe theo vô điều kiện, khi Tật Phong nằm sấp xuống, Tiêu Hùng liền bò lên trên lưng nó thì Tật Phong cảm thấy vài phần mất tự nhiên, thế nhưng vẫn không có giãy dụa.
"Bay ra khỏi thành!".
Trong lòng Tiêu Hùng cũng có chút run sợ, dù sao sau khi lên không dù mình có bao nhiêu thủ đoạn, có thực lực gì đều vô dụng, nếu như thất thủ rơi xuống thì sợ rằng sẽ trực tiếp nát thân.
Nghe Tiêu Hùng ra lệnh, Tật Phong triển khai hai cánh cấp tốc vỗ mạnh, cuồng phong thật lớn thổi bạt hoa cỏ trong viện, dưới ánh mắt đám Tiêu Hàn Tật Phong từ từ ly khai mặt đất rồi ngửa đầu lao lên không.
Tiêu Hùng tuy lá gan cực đại thế nhưng trong lòng vẫn hơi sợ, hai tay ôm chặt cổ Tật Phong, hai chân cố sức kẹp chặt sợ mình ngã xuống. Dù sao ở trên cao như vậy lại là lần đầu tiên nên Tiêu Hùng không tránh khỏi khẩn trương.
Thế nhưng dù khẩn trương nhưng khi nhìn thấy bóng người phía dưới càng lúc càng nhỏ còn trước mắt mình toàn bộ Lam Phong Thành không ngừng phóng to lên thì trong lòng Tiêu Hùng rất hưng phấn. Phi hành thực sự là rất kích thích.
Tật Phong mang theo Tiêu Hùng dường như thiểm điện lao ra ngoài thành, nhìn các loại cảnh vật phía dưới kia cấp tốc lui ra phía sau, cảm thụ được gió thổi tới, Tiêu Hùng khó có thể đè nén được hưng phấn trong lòng mà bỗng nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng huýt sáo dài.
Tiếng huýt gió này thanh thúy mà liên miên truyền ra xa, rất nhiều người tại Lam Phong Thành bị tiếng huýt gió này kinh động mà ngửa đầu lên xem.
Ánh dương quang chiếu rọi xuống, một con kim sắc Hoàng Kim Sư Thứu đang giương cánh bay lượn, mà ở trên lưng nó còn có một bóng người đang ngồi, tiếng huýt gió chính là từ trong miệng người kia phát ra.
Vạn dặm trời quang, một màn này làm mọi người vô cùng ấn tượng, rất nhiều người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người này cư nhiên có thể thu phục được kim dực sư thứu làm tọa ky?
Mà một ít nhân sĩ tin tức linh thông liếc mắt đã nhận ra con Hoàng Kim Sư Thứu này chính là ma sủng của Tiêu Hùng, nhân vật nổi tiếng Cuồng Sư Học Viện. Ngồi ở trên lưng nó tự nhiên là Tiêu Hùng là người duy nhất có được Song Thánh thú huyết mạch !
Nhìn phía dưới cao sơn, sông, rừng cây bình nguyên, Tiêu Hùng huýt sáo xong liền cảm giác trong lòng vô hạn sảng khoái.
Tật Phong lúc vừa mới bắt đầu cũng có chút không thích ứng thế nhưng sau khi phi hành được một lúc thì đã quen hơn với việc Tiêu Hùng ngồi ở trên lưng nó. một người một thứu trên không trung bay lượn.
Sau khi bay một vòng, Tiêu Hùng lần thứ hai quay về nơi ở, nhìn Vân Thủy Yên vẻ mặt ước ao Tiêu Hùng ngồi ở trên sư thứu cười vươn tay nói: "Tới đây, Thủy Yên”.