Tiếng thét vừa phát ra là của Hỏa Hồ, nó đã có long tới đây vậy mà những người này làm gì đây, làm gì mà nhìn nó thì sợ như gặp ma vậy, nó là một con Hỏa Hồ xinh đẹp đó nha, tại sao lại xa lánh nó, nó có làm gì ai đâu, Hỏa Hồ thì thầm suy nghĩ của mình, còn mọi người thì khi nghe tiếng thét ấy thì giật mình, đặc biệt là nhóm người Dạ Trưởng Lão sau khi quay người định bước đi nhưng lại dừng chân tại chỗ, tinh thần chiến đấu lại nâng lên thêm một bậc.
- “ Ta nói cho bọn ngươi nghe, được chủ nhân của ta tặng quà là một vinh hạnh của các ngươi, cớ gì mà chạy như gặp ma vậy hả, hả hả?” – Hỏa Hồ tức giận chạy lại trước mặt Dạ Trưởng Lão nói.
- “ Chủ .. Chủ nhân…Chủ nhân ngươi là người hay yêu thú a, ta không quen biết cớ sao lại tặng quà cho ta.”- Dạ Trưởng Lão cả kinh nói
- “ Ngươi nói gì,ngươi không quen biết chủ nhân ta, vậy cớ vì sao người lại bắt ta hái Hỏa Linh Chi cho bọn ngươi, mà nói tới dĩ nhiên chủ nhân chúng ta là người chứa chẳng lã là như bọn ta, nói chuyện thật không biết suy nghĩ à” Hỏa Hồ càng tức giận xả một hồi.
- “ Hỏa Linh Chi, thật tốt quá, mà ngươi nói sao? Chủ nhân ngươi là con người, vậy chẳng lẽ hắn là một Triệu Hồi Sư mà cả ngàn năm nay chưa xuất hiện a?”- Dạ Trưởng Lão trước vui mừng sau lại hoảng hốt trong kinh sợ mà nói ra một loạt nghi vấn
Mọi người xung quanh thì vì tin tức này mà sôi trào, đồn đoán khắp nơi, suy đoán là chủ nhân của đám yêu thú này là người như thế nào mà lại là Triệu Hồi Sư, những người khác thì lập tức truyền tin này về đất nước, môn phái, gia tộc của mình, nếu có cơ hội lôi kéo được vị triệu hồi sư kia thì coi như là cũng cố được địa vị không kém a, chỉ cần hưởi được hơi của người này thì coi như tiền đồ bọn họ rộng mở rồi.
- “ Ta nói này, ngươi tại sao lại lắm lời thế, bây giờ chủ nhân ta muốn tặng quà thì tặng quàm muốn giết người thì giết người, mốn diệt một cái Trấn nhỏ be này thì chỉ cần một tay là cũng sẽ không ai phát hiện nơi đây đã từng tồn tại a.” – Hỏa Hồ them muối dặm mắn nói ra lời mà nếu Tiêu Phong nghe được cũng phải lo kiếm chỗ nào mà chui xuống chứ nhục sao chịu nỗi.
Thiên Mã dứng một bên cũng chỉ biết lắc đầu, thật không dám nói gì. Nghe được Hỏa Hồ nói vậy Dạ Trưởng Lão cũng quýnh lên vội vàng nói:
- “Vâng, vậy món quà này chúng tôi xin nhận, nếu được thì các vị có thể dẫn đường cho chúng tôi tới để được gặp mặt vị chủ nhân kia để tạ ơn được không?”
- “ Ngươi nói gì, muốn gặp chủ nhân ta, chủ nhân ta mà ngươi muốn gặp thì gặp à, nói tới đây thôi chúng ta giao cho ngươi Hỏa Linh Chi nguyên vẹn đó nha, bây giờ chúng ta phải quay về phục mệnh đã.” – Hỏa Hồ nói giọng làm khó người khác vừa nói Hỏa Hồ vừa chìa một cái hộp gấm cho Dạ Trưởng Lão.
- “ Vậy..?” – Khi bị hỏa Hồ nói vậy thì Dạ Trưởng Lão cũng không dám nói gì thêm khi nhìn gương mặt không được nhẫn nại của Thiên Mã, quay người Thiên Mã và Hỏa Hồ biến thành hai chum ánh sáng một trắng một đỏ biến mất trên không trung mọi người vẫn với mắt nhìn theo cho dù không biết là họ đã khuất tầm mắt của họ lâu lắm rồi.
Sau khi Thiên Mã và Hỏa Hồ biến mất thì nơi đó xảy ra một trận oanh động mà nếu nói đúng hơn là sôi trào cảm xúc khi biết được vị Triệu Hồi Sư mà cả vạn năm nay chưa xuất hiện nay lại xuất hiện nơi mảnh đất mà nó giao với nhiều quốc gia, không biết Thạch Đầu Trấn sẽ đón tiếp các nhân vật nào đây.
mai chac giam chuong xuong qua, chac khoang 2 chuong, neu năng suất thì 3 Chương nha, không hứa trước, ngu ngon